Ninh Đình Phúc sải bước dài nhanh chóng đi khỏi khu vực trường học, lúc cậu ôm chồng sách của mình ra ngoài thì cũng là đúng lúc chuyến xe bus của cậu dừng lại.
Ninh Đình Phúc nhanh chóng lên xe và đi về nhà.
Cất dọn sách vở lên kệ sách trong phòng của Ninh Đình Phúc không mất nhiều thời gian. Lúc mọi thứ xong xuôi thì mới là giữa trưa, khoảng hơn mười hai giờ một chút.
Ninh Đình Phúc thong thả chậm rãi ra khóa cửa nhà và đi đến quán ăn ở cách nhà chỉ khoảng mười bước chân.
Cậu bỏ qua một loạt khách đông nghịt ở bên ngoài đi thẳng vào trong khu bếp nấu nướng.
” A Phúc! “
Tiếng gọi mang theo ngữ điệu vui vẻ lại hơi già nua vang lên.
Ninh Đình Phúc ngước mắt, ánh mắt lãnh đạm của cậu khi nhìn thấy người gọi mình thì đã ấm lên không ít, cậu cười nhẹ đáp:” Bà Mậu. “
Dương Mậu hiện tại đã sắp bước sang tuổi bảy mươi rồi, tuy vậy bà vẫn còn rất minh mẫn.
” Con vừa về qua nhà cất sách nhà trường đưa, đến đây ăn mì ạ. “: Ninh Đình Phúc nói.
” Được, con lên quán ngồi đi, bà làm nhanh lắm, sẽ có mì cho con ngay, Tiểu Hân! “
Dương Mậu hướng tới cậu nói mấy lời sau đó cao giọng gọi.
” Dạ con đây ạ! “
Từ cửa xuất hiện một chị gái với thân hình mập mạp chạy hớt hải vào trong, cô tên Kim Gia Hân, là người làm của quán.
Kim Gia Hân thấy Ninh Đình Phúc thì nở nụ cười đầy vẻ hiền lành nói:” Tiểu thiếu gia, cậu đến đây ăn trưa đó hả? “
Ninh Đình Phúc cười nhẹ:” Chị Hân, đừng gọi em kiểu đó nữa. “
Kim Gia Hân cười hì hì sau đó nói:” Cậu đẹp trai thế này gọi là tiểu thiếu gia cũng không sai mà. Với lại chị cũng là hùa theo chị Phương thôi. Tiểu thiếu gia có gì bất mãn thì nói với chị Phương đi nhé. “
Ninh Đình Phúc không thích cách gọi này nhưng do Liễu Như Phương không thể sửa được thói quen trước kia nên thành ra chỉ có mỗi Dương Mậu gọi cậu bằng tên, còn lại mọi người trong quán đều gọi cậu là tiểu thiếu gia.
Điều này đã nói quá nhiều, cậu lười kiên trì thuyết phục họ, thôi thì cứ mặc kệ họ thích gọi sao thì gọi.
” Được rồi Tiểu Hân, con đem A Phúc lên sắp xếp cho thằng bé một bàn, bà sẽ mang mì ra ngay. “
Dương Mậu vội vàng nói, tay bà vẫn đang thoăn thoắt chan nước dùng vào bát mì, nước dùng nóng hôi hổi còn tỏa ra từng làn khói dày sắp che hết cả khuôn mặt phúc hậu của Dương Mậu rồi.
Đứng nhiều người ở đây không tiện, Kim Gia Hân nhanh chóng cùng với Ninh Đình Phúc trở lại trên quán.
Chỗ ngồi hiện tại trong quán chỉ còn sót lại một bàn duy nhất còn trống chỗ, Ninh Đình Phúc liền đi đến đó ngồi xuống và chờ mì. Còn phần Kim Gia Hân thì cô lại đi nhanh xuống bếp để bưng mì lên cho cậu.
Ninh Đình Phúc ngồi đó hướng mắt ra ngoài qua cửa kính.
Quán mì này là Ninh Đình Phúc dùng số tiền mẹ đưa cho cậu lúc còn tỉnh táo mà mở, căn nhà kia thì là Dạ Tiêu Hoa tặng trực tiếp cho cậu. Lúc ấy bà nói đó là quà sinh nhật cậu mười tuổi, lúc ấy bà đã không còn bình thường nữa nhưng bà vẫn giao căn nhà này cho cậu. Cậu biết đây là một căn nhà quan trọng với bà. Ninh Đình Phúc không hề thích nó vì đây là căn nhà mà Ninh Dụ Phong và Dạ Tiêu Hoa cùng nhau mua, còn từng ở một đoạn thời gian. Nhưng cũng giống như con hạc giấy bạc tên gọi Hạc Nhi đó, căn nhà này cũng là minh chứng mẹ cậu từng xuất hiện trên cõi đời này. Cậu ghét căn nhà này nhưng bắt buộc phải ở lại nơi đây.
Còn về quán, nó có tên là Phúc Hoa, thay vì nói nó là một cái quán thì nên nói nó đã trở thành một cái nhà hàng nhỏ nhưng cậu thích gọi nó là quán hơn. Nơi đây chỉ bán mì mà thôi, tay nghề của bà Mậu vô cùng tốt. Quán đã nổi tiếng từ rất lâu rồi và đôi khi cũng có một vài nhà phê bình đến đây để thẩm định. Họ đều đưa ra đánh giá rất cao với mì ở đây.
Hiện tại ngoại trừ cửa hàng đầu tiên ở khu D này thì nhà hàng cũng đã khai trương một chi nhánh ở khu S, vị trí rất tốt, ở ngay mặt đường. Làm ăn ở đó cũng không tệ, so với ở đây đã sắp cân bằng mặc dù mới khai trương được hơn 1 năm. Đều là bán mì nhưng hương vị ở hai chỗ sẽ có đặc sắc riêng. Bên này là bà Mậu làm, bên đó là Liễu Như Phương làm, đánh giá cũng không tệ, bên đó đông gấp đôi bên này.
Trước kia chưa khai trương bên khu D thì Lễu Như Phương cũng làm ở đây nên mới có vụ tiểu thiếu gia kia.
Ninh Đình Phúc đang nghĩ miên man thì có tiếng đồ sứ va chạm khẽ khàng vang lên kéo cậu về thực tại.
” Tiểu thiếu gia ăn ngon miệng nha! “
Ngữ điệu của một cô gái trẻ nhỏ nhẹ vang lên, thoạt nghe còn tưởng là học sinh cao trung.
Ninh Đình Phúc ngước mắt:” Chị Hạ. “
Cô gái trẻ là nhân viên phục vụ của quán, tên Diêu Hạ.
Biết cậu không thích bị người khác nghe thấy mình bị gọi là tiểu thiếu gia nên Diêu Hạ đã nói đủ cho cô và cậu nghe thấy.
” Tiểu thiếu gia có đánh giá gì về hương vị cứ nói nhé. “
Nói xong Diêu Hạ lập tức phải đi phục vụ khách.
Ở trong quán còn vài nhân viên phục vụ nữa nhìn thấy Ninh Đình Phúc nhưng còn đang bận việc nên chỉ cười một cái coi như chào hỏi.
Ninh Đình Phúc cũng gật đầu đáp lễ, ở đây đa phần đều là nhân viên lâu năm của quán. Có vài người là nhân viên mới tuyển dụng mà thôi.
Mà Kim Gia Hân chính là người quản lý nhân sự giúp Dương Mậu. Tuy nói bà là chủ nhưng bà chỉ phụ trách bếp núc, nhân sự thuộc về Kim Gia Hân và nơi này vốn dĩ đứng tên Ninh Đình Phúc. Cậu muốn tặng cho bà nhưng bà không chịu nhận.
______________
Ninh Đình Phúc đến trường thì còn khoảng mười lăm phút nữa mới vào lớp, đại khái cậu khá dư dả thời gian ở quán nhưng cậu cũng không nghĩ đến việc trưa sẽ về nhà mà có ý định ở lại lớp học. Ăn cơm căn-tin cũng được, chưa biết mùi vị ra sao nhưng cậu thấy tiện.
Chuông vào lớp đã điểm, hai giờ chiều, mọi người trong lớp cũng trở nên nghiêm túc.
Diệp Hồng Ngân sau một khoảng thời gian suy nghĩ cụ thể là hơn 1 tiếng buổi trưa thì cô vẫn quyết định nói với cậu. Diệp Hồng Ngân quay người xuống nói nhỏ với cậu.
” Bạn học Ninh, cậu không nên chống lại vị bên cạnh cậu đâu, cậu ta sẽ đánh cậu đó. “
Ninh Đình Phúc nhìn Diệp Hồng Ngân với ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt cậu tỏ rõ ba chữ ‘không quan tâm’.
Diệp Hồng Ngân thấy lời mình lại bị phớt lờ thì khổ không làm sao kể hết.
Cảm thấy có thể bản thân mình nói nữa sẽ bị người ta ghét nên Diệp Hồng Ngân đành ngậm ngùi quay lên, cô chỉ muốn làm người tốt thôi mà người ta không có nghe!
Viên Thanh Huyền vỗ vai người bạn của mình:” A Ngân, cậu đã cố gắng hết mình rồi. “
Diệp Hồng Ngân ỉu xìu gật đầu, cô đã làm hết khả năng rồi.
Và hết cả buổi tự học buổi chiều ngày hôm đó Hoàng Viết Lực không hề xuất hiện bên cạnh cậu. Ninh Đình Phúc cũng chẳng hơi sức đâu mà để ý tới người ngồi bên cạnh, cậu đặt hết tâm tư của mình vào đề Anh Ngữ trên bàn rồi.
Đến tròn 6h chiều thì kết thúc tự học, mọi người đua nhau chạy ra khỏi lớp, thời khắc mọi người mong ngóng cả ngày đã đến rồi. Hôm nay mới là thứ 3, thứ 5 mới có tự học buổi tối, kéo dài đến tận thứ 7 luôn.
Nữ sinh thì thảo luận về mấy bộ phim thần tượng, nam sinh thì thảo luận về game. Chớp mắt trong lớp đã không còn một bóng người, ngoại trừ học ủy đang chuẩn bị khóa cửa lớp.
Ninh Đình Phúc thấy có chút lạ lẫm dừng lại nhìn Đặng Minh Nguyệt đang khóa cửa.
Đặng Minh Nguyệt khóa xong cửa thì nhận thấy sự mới lạ trong mắt Ninh Đình Phúc thì nói:” Lớp trưởng là Hoàng Viết Lực, cậu ta sẽ không làm chuyện này, đi học còn hôm được hôm không. “
Ninh Đình Phúc ngạc nhiên:” Cậu ta làm lớp trưởng!? “
Đặng Minh Nguyệt gật đầu:” Khó tin lắm phải không, cậu ta đánh nhau đứng đầu trường, thành tích cũng đứng đầu trường. “
Ninh Đình Phúc nghe xong thì gật đầu xem vẻ đã hiểu, chắc thân phận cũng rất ghê gớm đây, mà cậu chẳng có hứng thú mấy. Sau đó cậu khẽ gật đầu với Đặng Minh Nguyệt sau đó đi về nhà. Ban ba năm hai chỉ có mỗi cậu ở ngoại trú mà thôi, còn lại mọi người tất thảy đều ở trong kí túc xá của trường.
Ninh Đình Phúc đi qua một con hẻm tối tăm có tên là Hắc Phong, nơi này là nơi cậu cần phải băng qua để về nhà mình, nơi này cách trường học rất gần và thường xảy ra rất nhiều những vụ án. Nhà của cậu có thể về bằng xe bus cũng được, đi bộ chỉ mất thêm mười phút mà thôi.
Ninh Đình Phúc định mua mấy cây bút và một chút đồ đạc nên cậu đã lựa chọn đi bộ. Đây cũng là cách để cậu tự mình vận động một lát, thể lực của cậu vốn dĩ là trời sinh chứ chẳng luyện tập gì.
Đáng lẽ cậu sẽ không quá chú ý nhưng cậu lại nghe thấy.
” Mẹ kiếp Hoàng Viết Lực mày là thằng chó chết! “
Bước chân Ninh Đình Phúc khựng lại.
Đánh nhau rồi à!?