Tỉnh Thiên Thu là sắp hít thở không thông mà tỉnh táo lại, trên người đã được rửa sạch qua.”Coi như có chút nhân tính” Tỉnh Thiên Thu dùng cái mũi hết giận suy nghĩ. Chính là, giống như đã muốn trở thành thói quen của Tiêu Thịnh, mỗi lần Tiêu Thịnh ngủ, bất kể tay hay chân đều dùng tư thế bạch tuộc gắt gao mà quấn quanh trên người mình, thế là Tỉnh Thiên Thu mỗi lần đều giống cái bánh chưng không bị nghẹn thở làm tỉnh chính là bị nóng mà tỉnh…….
Tỉnh Thiên Thu bất đắc dĩ đỡ trán, hiện tại toàn thân cao thấp chỉ còn hở mỗi cái cánh tay, kiên trì đẩy lợn chết đầu……”Ngươi gia khỏa này chẳng lẽ sợ ta chạy sao!” Tỉnh Thiên Thu tang thương nhìn Tiêu Thịnh ngủ trước mặt như đại nam hài…… Tiêu Thịnh tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tỉnh Thiên Thu ( kỳ thật là hận không đốt sạch đi, ha ha ha),nhẹ nhàng dịch chuyển thên thể để cho người bên cạnh có thể hô hấp……
“Tiêu Thịnh, ngươi đứng lên cho ta!!!” Tỉnh Thiên Thu không thể nhịn được nữa, trực tiếp rít gào một chưởng vô cái đầu nóng hầm hập.
“A, vợ…. Ngươi sao mới sáng sớm lại bạo lực như thế, đối làn da không tốt, đến hôn nhẹ… Ô….” Còn đang giữa mông lung Tiêu Thịnh bị tiếng kêu đánh thức,vô lại đô miệng nhích lại gần…..
“Ngươi cút cho ta….!” Tỉnh Thiên Thu nhào người Tiêu Thịnh.
“Vợ, ta đói!” Tiêu Thịnh như con gấu ôm vòng lấy lưng áo Tỉnh hiên Thu, cọ cọ nói.
“Ngươi, ngươi!” Tỉnh Thiên Thu một tay véo cái lỗ tai Tiêu Thịnh lên mà nói nói”Không phải làm chính là ăn, ngươi là cầm thú sao!”
Tiêu Thịnh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vẫy vẫy cái đuôi ẩn hình ủy ủy khuất khuất đô đô miệng nhìn vợ hắn nhu nhu nói: ” nhân gia còn không phải thực vất vả cày cấy…. Ngươi trong bụng nói không chừng còn có Tiểu Thịnh Thịnh mà…..”
Tỉnh Thiên Thu vô cùng khiếp sợ trợn to hai mắt nhìn nam nhân không biết xấu hổ trước mặt này, hít vào một hơi, vốn nghĩ đến nhiều năm như thế đã nhẫn nại luyện được lô hỏa thuần thanh, chính là không nghĩ tới con tinh sinh vật này vẫn là có thể dễ dàng mà phá hủy tất cả thần kinh chính mình…..
“Tiêu Thịnh……..!!!”, nhà trọ trong ngoài vang vọng tiếng sư tử rống…..
Cuối cùng kết cục là, Tiêu Thịnh méo miệng lau nước miếng tiếp tục nằm ở trên giường hồng hộc ngủ, Tỉnh Thiên Thu thì giống lão ngưu nhu nhu thắt lưng đau nhức, nhận mệnh đứng lên làm bữa sáng cho Tiêu Thịnh, “Lấy chồng theo chồng, đó cẩu tùy cẩu… Đây là số mệnh a” Tỉnh Thiên Thu hai mắt đẫm lệ nhìn nắng sớm lơ đãng bên ngoài,ngửa mặt lên trời thở dài.
Hai năm, Tỉnh Thiên Thu lựa chọn tiếp tục thăng tạo, mà Tiêu Thịnh vốn là trời sinh tính lớn, trong xã hội càng có thể triển lộ tài giỏi được một công ty toàn cầu chọn công tác,cha mẹ hai người tự nhiên là chưa bao giờ xuất hiện qua. Cuộc sống tự nhiên là hoàn mỹ, không có cha mẹ làm trở ngại, Tiêu Thịnh dưỡng gia thành cây xà, tuy rằng không cha mẹ nhưng là vẫn từng ngày cũng sẽ kí đến số lượng không ít phí dụng, Tiêu Thịnh mặc dù bước đầu sự nghiệp cũng đã làm gọn gàng ngăn nắp, thu vào ổn định, tiền lương từng tháng cũng là toàn bộ giao cho Tỉnh Thiên Thu quản lý. Tỉnh Thiên Thu cũng không phải là con mọt sách không biết kiếm tiền, từng tháng đăng tải tập san luận văn cũng có thể thu hoạch một chút tiền thưởng, nếu không chính là tinh lực tràn đầy mỗi ngày một lần lại một lần nạp hết cho Tiêu Thịnh, hết thảy đều tốt đẹp chính là không đúng thật…..
Nhưng mà, đứa nhỏ. Này vẫn là Tỉnh Thiên Thu ôm một cây trong lòng, đồng ý quá cả đời phải cùng một chỗ, ngày đó ở công viên bên nhìn Tiêu Thịnh ôm tiểu hài tử khuôn mặt vui vẻ tươi cười đều lái đi không được, mặc dù có thời điểm hai người đùa giỡn, thời điểm cũng cùng Tiêu Thịnh nhắc tới nếu chính mình là nữ nhân thì tốt rồi, nói đùa như vậy, Tiêu Thịnh nói cũng không quan hệ, chỉ cần chính mình bên người thì tốt rồi.
Chính là, ai cũng bồi không được ai cả đời….Nếu…. Nếu có một ngày chính mình so với Tiêu Thịnh sớm một ngày rời đi, hoặc là Tiêu Thịnh rời đi chính mình….. Tỉnh Thiên Thu một trận run run hết sức lắc lắc đầu đem điều này quăng ra sau não, cánh tay ôm nhanh chính mình…. Này đó nghĩ muốn cũng không dám nghĩ muốn…..”Ta nhất định hội điên mất…. Sẽ chết mất” Tỉnh Thiên Thu nghĩ…. Theo sau đầu một cánh tay vươn tới, là ấm áp quen thuộc trong ngực, là Tiêu Thịnh….
“Lại miên man suy nghĩ……” Tiêu Thịnh sủng nịch quát quát người yêu thanh tú, nụ hôn dừng ở mi gian….
Cầm lên một bàn tay của Tỉnh Thiên Thu, đoan trang, không chút để ý nói: “Ngươi xem đây là cuộc sống….” Tỉnh Thiên Thu thuận theo hướng Tiêu Thịnh chỉ nhìn về phía bàn tay hai người, bàn tay mình bị bao lấy ở bàn tay to của Tiêu Thịnh, bảo hộ kín không kẽ hở, xuyên thấu qua nắng sớm, giống mẫu thân với đứa trẻ…. Huyết nhục cùng dong, vĩnh viễn chẳng phân biệt được…. nhìn Tỉnh Thiên Thu ánh mắt ẩm ướt, trước mặt một mảnh dày đặc….
Tiêu Thịnh cầm lên khuôn mặt thanh tú của người yêu, năm tháng như tịch, thời gian giống như không đợi hai người nhưng vẫn giữ được tuổi trẻ, ngay cả người bên ngoài đều ghen tị…. Tiêu Thịnh có đôi mắt nóng rực muốn thiêu đốt, Tỉnh Thiên Thu tại đây dưới ánh mắt lớn dần của cây, được yêu cùng cực nóng đúc thành lớn dần…… Đến chết cũng không thay đổi, chính mình yêu say đắm thế nhưng đã muốn đạt tới loại tình trạng này sao? Tỉnh Thiên Thu nghẹn ngào thấp giọng nói.
“Ta yêu ngươi, cả đời sẽ không rời đi ngươi, cho dù chúng ta hai người ly khai trong đó có một người, thân ái, không cần khổ sở, ngươi sớm khắc vào máu thịt của ta, ở trong mỗi một cái tế bào của ta, mỗi một dây thần kinh, trái tim mỗi một lần lại nhảy lên, thậm chí là tân sinh đầu bạc, nhiều tới nếp nhăn đều là do ngươi mà sinh….. Chúng ta chỉ có lẫn nhau, kiếp nầy ta đã trọn đủ.” Tiêu Thịnh mở ra bàn tay to bao lấy Tỉnh Thiên Thu, đem tay người yêu thon dài trắng nõn đặt ở bên môi,dáng vóc tiều tụy hôn xuống….. Ngẩng đầu thế nhưng cũng có lệ quang ở trong mắt lóe ra…..
“Nguyện ngươi ta kiếp này vĩnh viễn không rời, bạc đầu không phân ly.”
“Ta cũng yêu ngươi….” Tỉnh Thiên Thu nghiêng thân ôm trụ Tiêu Thịnh, ngay cả lệ cũng đã hoà tan, mặc dù cuối cùng là tận thế, ta cũng vĩnh viễn không hối hận.