Hà Xử Phùng Sinh

Chương 6: Vừa đáng yêu lại còn dịu dàng 



Nhìn chuyện bản thân vừa làm ra.

Phùng Sinh chủ động tiến đến đỡ Hồ Trúc Quân, “Cũng là do cô nói lắp, chậm chạp làm chuyện thành ra thế này.”

Hồ Trúc Quân đẩy Phùng Sinh ra, mặt đỏ lên: “Cô cô cô —— dám đánh tôi, tốt lắm…… Cô chờ đấy! Bọn..bọn..bọn bọn tôi ——” vì cô quá kích động nên câu nói cuối cùng như mắc lại trong cổ họng.

Hồ Trúc Quân nói chưa xong nên Phùng Sinh hít một hơi nói giúp: “Thù này chúng ta tạm gác lại, Phùng Sinh, cô cứ chờ đấy!”

Ngữ khí đấy, thần thái đấy, bắt chước y chang Hồ Trúc Quân.

Nói xong, cô quay đầu nhìn Hồ Trúc Quân: “Đúng không?”

Hồ Trúc Quân:……

Hơ.

Trên đời còn có kiểu bắt nạt người khác như vậy sao?

Hồ Trúc Quân mang người Nam Dương về, trước khi về, một em gái nói vọng lại.

—— Tôi sẽ còn quay lại!

Phùng Sinh lười biếng không thèm giữ trong lòng, đi theo mọi người vào lớp học, loại việc này ở chỗ này cũng xem là bình thường, từ lâu cô đã quen rồi, nhưng dường như Lạc Nhất có phản ứng rất lớn.

Mặt Lạc Nhất vẫn luôn lạnh nhạt, những việc ấu trĩ như vậy cần gì nàng phải để ý chứ, lúc đầu Phùng Sinh vẫn mặt dày cười hì hì, tới khi cô lấy sữa chua đưa cho Lạc Nhất, người ta cũng không thèm nhận lấy, Phùng Sinh cũng nhịn không được mà nổi nóng, “Em sao vậy? Sao lại nóng nảy rồi?”

Con ngươi xinh đẹp hẹp dài của Lạc Nhất híp lại, nhìn chằm chằm Phùng Sinh: “Chị làm vậy là không đúng.”

Phùng Sinh nhíu mày: “Như thế nào tôi lại không đúng rồi?”

Lạc Nhất: “Chị vừa nãy làm như vậy là không đúng, tại sao chị lại tùy tùy tiện tiện động thủ? Chị ta làm sai cái gì sao?”

Phùng Sinh cười lạnh, cô nhìn chằm chằm nàng, cô ta nói thích em chính là sai rồi.

Lạc Nhất cố gắng nhẫn nhịn nhẹ nhàng nói, “Tôi không biết chị với Nam Dương có ân oán gì, Phùng Sinh, chỉ là tôi cảm thấy Hồ Trúc Quân cũng không phải làngười xấu.”

Phùng Sinh ngẩn ra, “Tôi làm sai cái gì? Em lại còn nói giúp cô ta, lần sau gặp lại tôi đánh chết cô ta!”

Đôi mắt xinh đẹp ngập tràn lửa giận, dưới cơn giận này, một chút đạo lý đều không nghe vào.

Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Phùng Sinh: “Không hợp lý.”

Nàng thật sự không ngờ tới Phùng Sinh ở trường học lại như thế này, ngày thường ở nhà, mặc kệ xảy ra chuyện to nhỏ gì, Phùng Sinh không bao giờ lớn tiếng với nàng một câu.

Nàng không hiểu, Hồ Trúc Quân làm sai cái gì? Có thể làm cô như là con mèo bị dẫm đuôi vậy.

Phùng Sinh: “Em đừng nghĩ tôi không biết, có phải em thấy cô ta đẹp, lớn lên có khí chất, cho nên mới nói giúp cô ta?”

Phùng Sinh có con mắt sắc bén khi nhìn người, đặc biệt là nữ nhân, ánh mắt đặc biệt sắc bén. Trong lòng cô cũng không rõ, Hồ đại nói lắp lớn lên nhất định là một mỹ nhân. Lạc Nhất lại luôn miệng nói cô ta không phải người xấu, rất có khả năng là nhất kiến chung tình gì đó trong truyền thuyết.

Trình Tố Tố ở hàng ghế phía trước xoay đầu nhìn thoáng qua một cái, cô ấy cảm thấy cả người đờ đẫn, hình như lão đại với bạn học mới có quan hệ không bình thường, còn không thích người khác nhìn bạn học mới nữa, hơn nữa ngày thường thì tươi cười như hoa, chỉ cần một câu nói có đề cập đến bạn học mới, cô lập tức chuyển sang mode cọc cằn.

Lạc Nhất nhìn chằm chằm Phùng Sinh một lát, nhẹ nhàng thở dài, dường như không muốn nói thêm nữa, quay đầu nhìn bảng đen.

Tiếng thở dài này làm xao xuyến trái tim của cả hai người.

Tiết sau, Trình Tố Tố thấy lão đại cứng miệng trong lòng khó chịu, đáng thương hề hề ghé vào bàn, bộ dáng không ai muốn, bộ dáng đặc biệt chua xót, cô ấy không đành lòng: “Lão đại, đừng như vậy, bạn học mới cũng là vì muốn tốt cho cậu.”

Cô ấy đá vào một chân hàng ghế phía trước, “Đại Nha, cậu nói xem có đúng không?”

Tô Đại Nha quay đầu, lén liếc mắt nhìn Phùng Sinh một cái, “Lão đại, có phải cậu…… Có phải……”

Cổ muốn hỏi có phải lão đại thích bạn học mới hay không, nhưng không dám nói ra.

Phùng Sinh ngồi thẳng mình, trực tiếp xem nhẹ Đại Nha, cô híp mắt nhìn Trình Tố Tố: “Ừ cứ cho là vậy đi, lúc nào cũng nói giúp bạn học mới, cậu cũng thích em ấy?”

Trình Tố Tố không phản ứng lại, “A” một tiếng.

Phùng Sinh tức giận rồi, “A cái con khỉ, cậu cũng thích em ấy? Còn nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi đánh cậu.”

Đối mặt với việc lão đại đột nhiên tức giận, Trình Tố Tố có chút ngốc, “Tớ……” Cô ấy dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình, “Tớ nói thích cậu ấy lúc nào cơ?”

Bây giờ còn đổ thêm dầu vào lửa?

Tô Đại Nha nhàn nhạt: “Vừa mới lúc nãy.”

Trình Tố Tố:…………

A a a a a!!!!

Lão đại đánh người!!!

Sau một hồi náo loạn, Phùng Sinh mới buông lỏng tay ra, cô bực bội gối cánh tay nằm ở trên bàn, mặt nhìn vách tường, bực bội.

Thật là phiền phức, cô đã nói không cho nàng tới cấp 3 rồi, giờ thì tốt lắm, mới đến có mấy ngày đã trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hoàn toàn không biết lão đại đang lẩm bẩm cái gì.

Trình Tố Tố lấy điện thoại di động ra, bí mật kiểm tra.

—— phụ nữ mấy tuổi thì đến thời kì mãn kinh?

Liên tục mấy ngày liên tiếp, Lạc Nhất không nói chuyện với Phùng Sinh, thậm chí buổi tối cũng không call video.

Mấy ngày nay Phùng Sinh cứ như người mất hồn, lười biếng nằm ở nhà, không thèm ăn gì.

Tiêu Hữu Phùng Yến liếc nhau, Tiêu Hựu hỏi: “Bảo bối sao vậy? Lại cãi nhau với Lạc Nhất?”

Hai bạn nhỏ lúc nào cũng cãi vã đánh nhau như vậy.

Tính cách của Phùng Sinh là do bị mẹ và mama chiều hư, cáu kỉnh lại ngạo kiều, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô có thể làm trời làm đất với người khác, chỉ ngoại trừ một mình Lạc Nhất. Nếu chỉ là một cuộc cãi nhau nhỏ, Lạc Nhất mất bình tĩnh một chút thì không sao, nhưng nếu nàng mất bình tĩnh thật thì chắc chắn rằng Phùng Sinh sẽ vào viện. (Ra đường là cá mập ở với em làm cá con hả)

Buổi tối, Phùng Sinh lên Baidu tìm kiếm.

—— Tôi nên làm gì khi bị bạn thân giận?

Cô đã dành nửa tiếng để kiểm tra câu trả lời của cư dân mạng, về cơ bản đều không có ý nghĩa gì, tất cả những ý kiến đều là chủ động xin lỗi, mời đi ăn, quá vô nghĩa.

Chẳng phải nên đổi đối tượng một chút sao?

Phùng Sinh nghĩ nghĩ, thay đổi câu hỏi của mình.

——Tôi nên làm gì khi bị người yêu giận?

Câu trả lời hiện ra ngay bây giờ rất vừa mắt cô.

Phùng Sinh nhìn nửa ngày, cảm giác nó còn rất đạo lý, Cô đã chọn một trong những cách đơn giản và dễ thực hiện, chuẩn bị để buổi tối làm.

Ăn tối xong, thừa dịp hai người lớn kia ra ngoài đi dạo, Phùng Sinh cứ như ăn trộm chạy đến phòng ngủ của hai người. Trước khi đi, Tiêu Hựu vẫn không yên tâm, “Phùng Sinh, có muốn ra ngoài đi dạo với mẹ không?”

Phùng Sinh lắc đầu: “Không cần.”

Ra tới cửa.

Tiêu Hữu có chút chua xót, “Phùng Sinh nhà ta vẫn chưa 18.”

Phùng Yến nhìn cô, “Em làm sao vậy?”

Tiêu Hữu thở dài, giữa chân mày hiện ra vẻ buồn bực, “Chị…… Chị không cảm thấy con bé càng ngày càng “Thụ” sao? Bị giận cũng bày ra vẻ thụ, cứ như con cún oan ức xin Lạc Nhất hết giận.”

Phùng Yến cũng ưu sầu, nàng cầm tay Tiêu Hựu: “Đừng như vậy, hai đứa còn nhỏ, sau này sẽ khác, chúng ta cứ đến nhà Lạc Nhất đi.”

Phùng Sinh trong nhà hoàn toàn không biết mẹ và mama vì cô càng ngày càng thụ thở ngắn thở dài.

Cô chạy vào phòng ngủ của mẹ, lục tung tủ quần áo như ăn trộm, Phùng Sinh tìm ra một chiếc váy ngủ ren màu hồng, cô nhìn vào khoảng trong suốt, có chút xấu hổ.

Phùng Sinh lại lấy túi trang điểm của mình ra, trang điểm theo phong cách vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ, chuẩn bị xong hết tất cả, cô gọi video cho Lạc Nhất.

Ban đầu Lạc Nhất vốn dĩ cũng không có giận Phùng Sinh thật, đang ở nhà làm bài thi, chỉ là có chút thất thần, thường xuyên liếc nhìn điện thoại.

Vì vậy, lúc Phùng Sinh gửi tin nhắn thoại trên WeChat, nàng liền nhấn vào nghe.

Giọng của Phùng Sinh rõ ràng có một chút nóng nảy.

—— tôi sẽ làm cho em sợ hãi quỳ dưới chân tôi, xin tôi tha thứ cho em.

Lạc Nhất nhếch mép khinh bỉ, nhanh chóng đáp lại bốn chữ.

—— rửa mắt mong chờ.

Haha, mùi khói thuốc súng nồng nặc, tiếng kén vang lên khắp thiên hạ.

Phùng Sinh trực tiếp video điện thoại đi qua, “Em đang làm gì?”

Phùng Sinh cố ý nằm trên sô pha tạo dáng, tay đặc biệt gợi chống đầu, đôi chân dài khép nép, tóc dài tán xuống dưới, tóc mái thì uốn cong một lọn, đồ son môi đõ thẫm.

Lạc Nhất nhìn thấy thì ngẩn ra.

Thật hiếm khi biểu cảm như vậy lại xuất hiện trên gương mặt của một thiên tài.

Mỗi câu Phùng Sinh đều nói rất chậm, bởi vì cô muốn duy trì bộ dáng mím môi của mình, “Nghe không?”

Có điếc đâu mà không nghe, khùng ha gì?

Chỉ là Lạc Nhất cảm giác hai mắt, lỗ tai và đầu của mình bị baton đập mạnh vào, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực.

Đây không phải là cái người ngày thường hư hỏng, nóng nảy không biết nghe lời nữa.

Tóc dài tùy tiện xõa trên vai, môi đỏ mộng mê người, ánh mắt quyến rũ.

Phùng Sinh như vậy làm Lạc Nhất cảm giác tim nàng muốn nổ tung.

Có trời mới biết Phùng Sinh ăn mặc trang điểm tốn biết bao nhiêu thời gian, vốn dĩ cô rất mong chờ phản ứng của Lạc Nhất, ai mà biết hành động đầu tiên của người ta sau khi phản ứng lại chính là tắt video của cô.

Phùng Sinh:…..

Trầm mặc, Phùng Sinh an ủi chính mình, aizz, nhất định là do cô quá đẹp làm cho Lạc Nhất căng thẳng nên mới tắt.

Để tự an ủi bản thân, Phùng Sinh vừa ậm ừ vừa tự tin, kéo cổ áo của mình xuống, cô cũng khoe body, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, nếu buổi tối Lạc Nhất nhìn thấy chắc chắn khi ngủ sẽ mơ về cô, cái gì mà Hồ đại nói lắp chứ, căn bản không hề tồn tại.

Phùng Sinh vui vẻ gọi lại nhưng Lạc Nhất vẫn không nhận, cô tức muốn hộc máu nên đã gửi một tin nhắn thoại qua.

—— tôi muốn phóng đại chiêu, mau nhận đi!

Lạc Nhất cầm điện thoại nóng như khoai lang ở trong tay, đang cau mày không biết phải làm gì, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Nguyên Bảo cười tủm tỉm tiếp: “Bảo bối mau lại đây, hai dì nhỏ của con tới rồi, ra nói chuyện một chút.”

Lạc Nhất gật gật đầu, cầm điện thoại đi ra ngoài, sắc mặt nàng vẫn không thay đổi.

Trong phòng khách, không có người ngoài, Tiêu Hựu đi thẳng vào vấn đề: “Bạn nhỏ mau nói thật cho dì biết, tại sao con lại cãi nhau với Phùng Sinh? Tên quỷ nhỏ kia lại làm chuyện gì chọc tức con?”

Dù sao cũng là mẹ con ruột, Tiêu Hựu hiểu rõ con gái mình nhất, mắt thấy Lạc Nhất không nói lời nào, cô cười cười: “Tuy rằng hai đứa là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng dì hiểu con bé hơn con, nàng chính là nhìn kiên cường kỳ thật túng đâu, bây giờ con bé cứng ngắc như vậy chứ thật ra đã bị thuyết phục rồi, không chừng đang ở nhà ruột gan cồn cào nghĩ cách để con tha thứ cho con bé đấy.”

Tiêu Hựu nói nhiều như vậy cuối cùng Lạc Nhất cũng mở miệng, “Dì nhỏ.”

Làm sao rứa?

Tiêu Hựu mỉm cười nhìn nàng, Lạc Nhất nhẹ nhàng đem điện thoại rung rung nhét vào tay cô, “Nói thật thì dì cũng không hiểu Phùng Sinh.”

Tiêu Hựu:……

Ý của bạn nhỏ là gì?

Cô cúi đầu nhìn, đó là lời mời call video của Phùng Sinh.

Lạc Nhất cười vừa đáng yêu lại còn dịu dàng, “Thỉnh thoảng hai mẹ con giao tiếp với nhau nhiều hơn để hiểu nhau hơn.” Nàng cố ý liếc thoáng qua điện thoại, “Con vào WC chút.”

Mắt thấy người rời đi, trong đầu Tiêu Hựu hiện ra cầu vồng chấm hỏi, mặt khác ba người lớn kia cũng đi lại.

“Nhận đi, nhìn xem chuyện gì xảy ra.”

Tiêu Hựu gật gật đầu, chấp nhận cuộc gọi video của Phùng Sinh, người đã káu kỉnh và phát điên muốn “Phóng đại chiêu”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.