Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Chương 30



Không tới vài ngày, thành tích thi giữa kì được công bố ra.

A Trà bị lão sư gọi tên, đến phía trước lấy bài thi, trong tích tắc nhìn thấy điểm, cả người đều phát run.

“Yêu thọ!!” Hắn không dám tin nhìn bài thi, mặt trên vẽ một nét màu đỏ rất lớn, chỉ có 1 điểm.

Điền thêm một đề mục đúng được một đề mục.

Hải Uyên cũng đi đến cầm bài thi, hắn huýt sáo, mấy ngày nay không biết vì cái gì tâm tình đặc biệt hảo, A Trà nhìn thấy bộ dáng Hải Uyên như vậy, liền tức giận cực kỳ.

“Ngươi xem, đều là ngươi! Nói dạy ta học toán kết quả chạy đi đâu không thấy, chỉ có một điểm làm sao tốt nghiệp a!” A Trà gõ đầu Hải Uyên một cái.

Hải Uyên tâm tình thật sự hảo, cũng không cùng A Trà so đo, nhìn bài thi của mình, sáu mươi hai điểm, đạt tiêu chuẩn, coi như không tồi.

Trên bục giảng lão sư toán học mở miệng nói:

“Lần này tổng cộng có mười sáu vị đồng học thi 0 điểm, tuy rằng lần này đề mục hơi khó, nhưng điểm cơ bản vẫn có, hy vọng lần sau mọi người cố gắng một chút……”

Tiếp theo lão sư liền bắt đầu nước miếng tung bay giảng giải đáp án bài thi lần này.

A Trà thi giữa kì kết quả thật thê thảm, không có một môn đạt tiêu chuẩn, nhưng hắn có thể trong thời gian ngắn nhận thức chữ còn biết viết cũng đã không tồi, giúp hắn học bổ túc Hải Uyên tuyệt không lo lắng.

Dù sao thành tích kì thi chỉ chiếm ba mươi phần trăm, thành tích ngày thường bốn mươi phần trăm, hoạt động ba mươi. A Trà chỉ cần theo những gì hắn dạy, đem thành tích ngày thường cùng hoạt động đạt điểm cao, kia đương nhiên có thể tốt nghiệp.

Hải Uyên cảm thấy A Trà là loại lão nhân tính cách rất dễ dàng khẩn trương, có hắn ở bên, hết thảy an bài hảo hảo, dù muốn không tốt nghiệp cũng không được.

Kì thi giữa kì bình an vượt qua, tiểu quỷ Trạch Phương hay gây sự cũng bị mẹ hắn mang đi, mai danh ẩn tích hồi lâu.

Ở bệnh viện thú y mấy tuần, mèo nhỏ sau khi tỉnh lại trở nên càng ngày càng nghịch ngợm gây sự, cũng chậm chậm khôi phục sức khỏe.

Chân mèo nhỏ vì tai nạn xe cộ mà gãy xương, về sau mặc dù có điểm khập khiểng, nhưng vẫn sôi nổi cả ngày, tựa như bộ dáng một tiểu miêu mấy tháng tuổi nên có.

Nhưng mà từ khi mèo nhỏ tỉnh, A Trà lại phát hiện, hắn gọi mèo nhỏ là “Con dâu”, mèo nhỏ cũng không giống trước chuyên chú theo dõi hắn, hướng hắn “Yêu yêu ” kêu.

Hắn thực khẩn trương chạy tới hỏi Thiên Tuế, Thiên Tuế cũng nói từng nghe qua một loại thuyết pháp:

“Sau khi đầu thai chuyển thế, trước khi biết nói chuyện, linh hồn con người vẫn có một bộ phận nhớ rõ kí ức kiếp trước. Nhưng dần dần sẽ quên, thẳng đến rốt cuộc không nhớ ra mới thôi.”

A Trà tuy rằng có chút tiếc nuối, lại nghĩ như vậy cũng tốt. Mỗi người đều nên bắt đầu một lần nữa mới đúng, như vậy mới có thể có cuộc sống mới cùng khoái hoạt mới.

Mà hắn cùng Hải Uyên cũng như thế.

Một đêm kia Tiểu Đào cho biết, khiến hắn xác định chính mình cùng Hải Uyên trong khoảng thời gian ở chung có thể tiến triển nhanh chóng thành vô cùng thân thiết như thế, đều do bọn họ kiếp trước đã nhận thức.

Lão bà của hắn thật sự trở về tìm hắn, tuy rằng vẫn là một bộ dáng thực hung, nhưng hắn rất nhanh cảm thấy Hải Uyên tâm địa tốt lắm.

Chính là mỗi lần nhìn Hải Uyên, trái tim A Trà sẽ nho nhỏ nhảy loạn một chút.

Lão bà đã trở về.

Nhưng nàng lại biến thành nam.

Cảm giác có chút quái quái, lại không rõ quái ở đâu.

Cũng không biết vì cái gì, gần đây số lần Hải Uyên ôm hắn ngủ tăng thật nhiều.

Sau kì thi, là đến đại hội thể thao trường tổ chức mỗi năm một lần.

Lớp bọn họ bởi vì giáo viên chủ nhiệm là lão sư thể dục, cho nên cơ hồ mỗi người đều bị lão sư chộp tới báo danh hạng mục đại hội thể thao.

Hải Uyên nhảy sào rất lợi hại, bị chỉ đích danh tham gia nhảy sào.

A Trà chạy bộ cực nhanh, Thái Đồng Nhất giúp hắn báo mười hạng mục kinh điền.

Ngày đại hội thể thao, Huệ Mĩ ôm tiểu Hải Dương lên khán đài, cùng nhau cố vũ bọn họ, chở Huệ Mĩ tới là lão Vương cùng lão bà Thục Lệ của hắn. Hơn nữa bởi vì lão Vương lớn tiếng tuyên truyền, một đống kì hữu ở tiểu công viên phao trà nói chuyện phiếm cùng A Trà toàn bộ đều đến đây.

Bọn họ còn mang đến máy karaoke dạng di động (có thể xách đi), xét thấy ở thời điểm giằng co chết sống, bọn họ sẽ ngay bên cạnh đại xướng (ca) bài “Chiến thắng”.

Không khí cả trường náo nhiệt vô cùng, khán đài thành nơi mọi người hợp ca, ngay cả A Trà cũng vui vẻ chạy đến hiến xướng một bài “Đường đến trường” cấp mọi người nghe.

Một đám người loạn tới buổi chiều, trận đấu không sai biệt lắm đều có kết đông, A Trà đeo mười đạo huy chương vàng lóe sáng vui vẻ ở vườn trường đi tới đi lui, cảm thấy thật sự rất đáng khoe, hắn tuy rằng thi khá tệ, nhưng thành tích chạy bộ lại tốt nhất trong trường học.

Cái gì một trăm mét, vượt rào cản, bốn trăm mét tiếp sức, chạy Ma-ra-tông, không có hạng mục nào làm khó được hắn.

Huy chương trên cổ lắc a lắc, A Trà cười ha ha.

“Thích a!” Hắn nói.

A Trà thấy Hải Uyên từ trên đài kéo cờ xuống, cầm trong tay huy chương bạc, không thú vị vung vung.

Hắn vốn muốn gọi Hải Uyên, nhưng thấy có đệ tử hướng Hải Uyên chạy tới, cầm đồ vật này nọ cấp Hải Uyên.

Hải Uyên tiếp theo đem đồ vật đó thu vào túi, lúc sau đệ tử kia cũng chạy đi.

Hải Uyên lại nhàm chán vung huy chương, ngẩng đầu thấy A Trà đang nhìn hắn, liền đi tới bên cạnh A Trà.

“Bạc úc!” A Trà liếc nhìn huy chương của Hải Uyên một cái, nói: “Bạc ta không cần, chính ngươi giữ là tốt rồi.”

“Ta cũng chưa nói cho ngươi.” Hải Uyên nói.

“Ngươi vừa rồi làm gì ni?” A Trà nhìn túi tiền Hải Uyên phình to.

“Không có gì.” Hải Uyên không có ngay mặt trả lời.

“A đúng rồi, ta cũng chưa lĩnh tiền.” A Trà nhìn đến túi tiền, liền hừng hực nhớ tới tới chuyện này. Hắn lập tức từ trong túi lấy ra thẻ rút tiền. “Giúp ta lĩnh tiền, trên người ta ngay cả một đồng cũng không có.”

Tiền lúc trước đều do Trạch Phương lĩnh, A Trà mỗi ngày đều ngây ngô, hiện tại thật vất vả mới nhớ tới lúc Tiểu Đào gặp chuyện không may, tiền là Hải Uyên trả, hắn nợ Hải Uyên thật lâu.

Bọn họ đi đến máy rút tiền tự động, Hải Uyên cầm thẻ, hỏi: “Mật mã số mấy?”

“Mật mã, viết ở sau thẻ.” A Trà nói.

Hải Uyên lật thẻ lại, thật sự nhìn thấy bốn số mật mã, hắn cảm thấy bất khả tư nghị. “Âu cát tang (lão bác), không ai đem mật mã viết trên thẻ! Nếu thẻ này bị mất, toàn bộ tiền trong ngân hàng của người sẽ bị rút trống trơn.” Thật là, nào có ai làm ra loại chuyện này. Không tính tới A Trà, sao ngay cả Trạch Phương cũng không nhắc nhở ông nội hắn! Này tổ tôn các người thật sự là…… “

“Không thể viết ở trong này, vậy phải viết ở nơi nào?” A Trà hoảng sợ, vội vàng hỏi. Tiền bị rút trống trơn là rất không được, thật đáng sợ.

“Ở đâu cũng không thể viết, phải nhớ kĩ, ghi tạc trong đầu.” Hải Uyên nói.

“Ghi tạc trong đầu? Đầu của ta làm sao nhớ rõ a! Hơn nữa ta cũng không dùng máy rút tiền, vậy nhớ làm gì a! Ấn như vầy rồi như vầy, một chút cũng không rõ, nhớ cũng vô ích! Lúc trước ta là sợ Trạch Phương quên mật mã sẽ không xong, nên mới bảo hắn viết mật mã ở phía sau, hiện tại lại không thể viết, vậy ta làm sao bây giờ!” A Trà lầm bầm niệm.

Hải Uyên trầm mặc một chút, không biết phải trả lời vấn đề của A Trà như thế nào.

“A, bằng không như vậy đi.” A Trà nhìn chằm chằm Hải Uyên, còn nghiêm túc nói: “Mật mã ngươi giúp ta nhớ, sau đó đem chữ ở đây xóa đi.” A Trà chỉ chỉ mật mã trên thẻ. “Sau này khi đi rút tiền sẽ mang ngươi theo, ta đây cũng không cần nhớ mật mã.”

Nói xong, A Trà gật gật đầu, thực vừa lòng bản thân nghĩ ra phương pháp tốt như vậy.

“Tùy tiện ngươi.” Hải Uyên không thèm để ý nói.

“Dù sao trước kia cũng đều là Ngọc Thiền giúp ta quản tiền.” A Trà nói như vậy.

“Phải không?” Hải Uyên hỏi.

“Hiện tại cho ngươi cũng giống nhau!” A Trà nói.

Hải Uyên không nói gì. Tuy rằng ở mặt ngoài nhìn không ra, nhưng kỳ thật những lời của A Trà khiến Hải Uyên thập phần khoái trá, A Trà càng ngày càng tín nhiệm hắn, hơn nữa phương thức hai người ở chung tuy hai mà một, điều này làm cho hắn thấy vui vẻ trước nay chưa từng có, thích đến mỗi ngày cơ hồ đều cười ngủ.

Sau khi rút tiền xong, bọn họ liền trở về ký túc xá đem đồ vật này nọ cất hảo, rồi chạy đến tham gia lễ bế mạc đại hội thể thao.

Hải Uyên vội vàng kéo A Trà vẫn còn ở trước đài hát cùng đám bằng hữu, A Trà cũng vội vàng đem cái đuôi mèo nhỏ từ trong tay Hải Dương lôi ra.

“Tiểu Dương dường như rất thích tiểu Đào.” Huệ Mĩ mỉm cười nói.

A Trà mới giải cứu cái đuôi tiểu Đào từ tay Hải Dương ra, nguyên bản còn cười đến thực vui vẻ Hải Dương cư nhiên mặt vặn vẹo, oa oa khóc rống.

“Chờ nghỉ hè ta sẽ mang tiểu Đào về, ai u, tiểu bảo bối đừng khóc.” A Trà liều mạng hướng tới tiểu hài tử làm ngoáo ộp (làm mặt xấu), nhưng Hải Dương chính là không chịu để ý tới A Trà, tay vẫn khua vẫn trảo, còn muốn ngoạn mèo nhỏ.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, đại hội thể thao cũng tan cuộc, trời đã tối hơn phân nửa.

Bọn học sinh thu thập hội trường lộn xộn, đem toàn bộ bàn ghế trở lại phòng học, mới kéo thân thể mệt mỏi, quay về ký túc xá hoặc trở về nhà.

Mệt mỏi cả ngày, buổi tối này mọi người nhất định ngủ đặc biệt say.

Ngày mai đại khái sẽ toàn thân đau nhức ——nguyên nhân vì vận động quá mức.

Ở nhà ăn giải quyết xong bữa tối, A Trà cùng Hải Uyên trở lại phòng ngủ.

Thiên Tuế đã sửa sang lại hành lý của hắn, cũng từ hai ngày trước dọn đến ở ký túc xá năm ba siêu xa hoa hiện đại, có được hệ thống trung tâm điều hòa cùng vòi sen nhiệt độ ổn định.

Hải Uyên cũng đem chăn bông gối đầu của mình toàn bộ trải đến giường trên, cực hảo tâm nhường giường dưới cho A Trà nửa đêm hay đi tiểu vội chạy vào WC.

Vì thế gian phòng này, hiện tại cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.