A Trà quen giải quyết bữa tối ở nhà ăn dành cho học sinh, bởi vì gian nhà ăn này này cực kì xa hoa. Hơn nữa chính sách của trường học là muốn cho đệ tử ăn no cho đầu óc phát triển, thế nên các bác ở nhà ăn mỗi lần đều đưa một chén cơm lớn, đồ ăn cũng một đống lớn.
Nhưng chính yếu vẫn là, nhà ăn hấp đầu cá thờn bơn ăn ngon khủng khiếp, a Trà cơ hồ mỗi ngày đều đến. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, mỗi bữa đều là cá đầu thờn bơn cùng tương du (xì dầu aka nước tương) và cơm trắng.
A Trà bưng khay, tìm được một vị trí ngồi xuống giữa nhà ăn cơ hồ ngập người, hắn phát hiện mấy học sinh thường vươn chân đến ngáng hắn đã không thấy, không ai quậy phá, hơn nữa hôm nay lại rất thông thuận mà đi, a Trà mặt mày hớn hở ăn đầu cá của hắn. Khoét mắt cá hấp, miệng hút hai má cá, hút đến kêu qua qua. ( T.Lang: thô bỉ!)
Hải Uyên bưng một mâm cơm thịt nướng đi tới bên cạnh a Trà, ngồi xuống liền từng ngụm từng ngụm ăn.
A Trà nhìn thịt nướng một cái, phiến thịt hồng hồng tiêu tiêu, vừa ngọt vừa mặn, hắn không rõ Hải Uyên vì cái gì thích món này.
tiêu: cháy xém
“Ngươi không cần ăn quá nhiều thịt, về già dễ đau bệnh.” A Trà nói.
“Này ăn ngon.” Hải Uyên không để ý tới lời a Trà khuyên, cắn cắn miếng thịt của hắn.
“Có muốn ăn cá không, ta lấy một cái đầu cá cho ngươi.” A Trà nâng đũa gắp đầu cá thờn bơn hấp, đưa tới khay cơm của Hải Uyên, thuận tiện giúp hắn thêm chút tương du. “Hôm nay không cần làm việc sao? Ngươi ngày hôm qua cũng không đi.”
“Lão bản nương hai ngày này có chuyện, hôm nay sau chín giờ mới mở tiệm. Ta cơm nước xong sẽ đi.” Hải Uyên hai ba đũa liền đem cơm thịt nướng toàn bộ ngốn sạch, tiếp theo nhìn nhìn món bánh pút-đing nướng của a Trà.
“A, Hạ Trạch Phương.” Một học sinh bưng khay cơm đi tới nhìn a Trà, hướng tới hắn gọi một tiếng.
A Trà ngẩng đầu lên, phát hiện là cái bạn học buổi chiều bị tiêu chảy kia. “Ngươi cũng đến ăn cơm ác!” A Trà đối bạn học kia nói.”Bụng đã hảo chút nào chưa, có còn bị lạc bảo (tiêu chảy) không?”
“Hảo rất nhiều.” Bạn học bị tiêu chảy cười khổ một chút, xung quanh tất cả mọi người đang ăn cơm, nhưng a Trà tựa hồ không nghĩ tới đề tài này rất không thích hợp nói ở căn tin. ( T.Lang: đã bảo a Trà là con ng` thô bỉ mà)
“Vậy là tốt rồi.” A Trà nói.
“Thuận tiện ta đem dược của ngươi trả lại cho ngươi.” Bạn học kia từ trong túi sách đem ra một bình lộ hoàn, đưa tới trên bàn a Trà.
“Ngươi có muốn lấy thêm mấy khỏa dược trở về không, bằng không buổi tối nếu lại lạc bảo liền khổ.” A Trà cực kì nghiêm túc nói.
“Không cần a!” Bạn học kia lại cười khổ một cái.
Hải Uyên cơm ăn đến một nửa liền phát giác a Trà cùng học sinh ở kí túc xá nói chuyện còn nói rất cao hứng, bản thân mình lại bị lạnh nhạt, trong đầu có chút mất hứng.
Bưng khay cơm đã dùng, bạn học vừa trả bình lộ hoàn cất bước rời đi, nhưng nghĩ tới gì đó liền dừng lại, quay đầu đối a Trà cười cười. “Đúng rồi, tên của ta là Thái Chính Nam, từ trước tới nay, chúng ta hình như không có chính thức tự giới thiệu qua.”
“Ác ác ác, Thái đồng hài nhĩ hảo. Tên của ta là Hạ Trà, ngươi có thể bảo ta a Trà cũng được!” Cư nhiên có người đối hắn tự giới thiệu, a Trà cao hứng hốc mắt rưng rưng, hắn vội vàng bắt tay cùng Thái đồng học, cảm thấy hôm nay là ngày thật tốt đẹp a!
đồng học = bạn học
Thái đồng học cũng bắt tay a Trà, bất quá có chút nghi hoặc tên của hắn khi nào thì từ Hạ Trạch Phương đổi thành Hạ Trà?
Hải Uyên vẫn bị lạnh nhạt ở bên cạnh không hờn giận đưa tay khoát lên vai a Trà, sau đó cả người dựa vào, bám trụ a Trà. Ánh mắt hắn hung tợn nhìn chằm chằm Thái đồng học, nhãn thần tàn bạo tựa hồ không ngừng nói:
“Cút qua một bên đi, người này là của ta, ta không định tặng cho bất luận kẻ nào!”
Thái đồng học bị ánh mắt khủng bố của Hải Uyên trừng, sợ tới mức lùi tay về vội vàng bước đi. Hải Uyên ban nãy an phận ăn cơm, ngay cả nói cũng chưa nói một câu, hại hắn đều quên sự tồn tại của người này, cũng quên luôn người này có bao nhiêu đáng sợ.
A Trà không hiểu Hải Uyên vì sao tựa vào người hắn, khi hắn quay đầu lại, vẻ mặt hung ác ban nãy của Hải Uyên đã khôi phục như bình thường.
Hắn phát hiện Hải Uyên nhìn chằm chằm món điểm tâm bánh pút-đing nướng của hắn.
“Ngươi muốn ăn a, cho ngươi.” A Trà đem bánh pút-đing đưa cho Hải Uyên.
Hải Uyên mắt lộ ra vẻ sung sướng, nhanh chóng mở ra màng plastic trên bánh pút-đing, dùng thìa mút ăn.
Kỳ thật đôi khi a Trà cảm thấy Hải Uyên vẫn là một tiểu hài tử, mới mười bảy tuổi mà thôi, tuy bộ dáng hung tợn nhưng rất đơn thuần.
A Trà cười nhìn Hải Uyên ăn bánh pút-đing, cảm giác như mình có thêm một tôn tử.
“Một cái có đủ hay không? Không đủ ta tái mua thêm.” A Trà nói.
Hải Uyên gật gật đầu, đem bánh pút-đing ăn sạch. (Viêm: Hải Uyên, em thật muốn cắn anh một cái ah nhỏ dãi. T.Lang: vả vả, tát tát)
Cuối cùng bọn họ trong không khí vui vẻ ăn xong bữa tối, chuẩn bị quay về ký túc xá, mới đến cửa nhà ăn, liền thấy người không muốn gặp.
Nhật Thanh nhìn Hải Uyên một tay khoát trên người a Trà, hai người dựa vào chặt chẽ từ nhà ăn đi ra, hắn ngẩng đầu vừa vặn thấy màn này, một ngọn lửa vô danh từ trong lòng nổi lên, đôi mắt trừng to, nhìn thẳng những nơi thân thể bọn họ tiếp xúc nhau.
“Ở nơi đông người như vậy lại ôm ôm ấp ấp, thật sự là chướng mắt.” Nhật Thanh phẫn hận nói.
Nhật Thanh thanh âm có chút lớn, dẫn tới mấy học sinh ở cạnh cửa cùng các bác chử (nấu) cơm đều chú ý.
Hải Uyên cảm nhận được địch ý của Nhật Thanh, nhưng hắn nghe xong Nhật Thanh nói chẳng những không tách khỏi a Trà, ngược lại hai tay ôm trọn cổ a Trà, ra vẻ vô cùng thân thiết kéo a Trà vào lòng, sau đó ở trên mặt a Trà nhẹ nhàng “Thu” một cái, biểu thị công khai chủ quyền. ( Thu = chu = chụt = hôn =]])
Lập tức cả nhà ăn ồn ào ban nãy liền lâm vào trầm lặng, mấy học sinh đang ăn cơm kinh ngạc đến đũa cũng rơi xuống, bác nấu đồ ăn bị dọa đến miệng mồm há hốc, nhưng ba đương sự ở cửa hình như không phát hiện ra, tiếp tục giằng co.
“A —— ngươi làm gì lại ‘ thu ’ ta?” A Trà kêu to.
“Ta thích.” Hải Uyên nói.
“Diệp Hải Uyên, đừng tưởng rằng ở đây nhiều người, ta cũng không dám đánh ngươi.” Nhật Thanh nắm chặt đấm tay.
“Chỉ có người không thực lực mới đe dọa người khác.” Hải Uyên nói.
Hải Uyên nói lời này giống như thiết chùy (búa sắt) hung hăng đập vào tim Quan Nhật Thanh, khiến Nhật Thanh trọng trọng đau đớn. Từ trước đến giờ, hắn đã khiêu khích Diệp Hải Uyên không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần người bị thương nặng đều là mình, Diệp Hải Uyên giống như người điên, cho dù chân đứt tay đoạn, cũng muốn đem đối phương đánh tới bầm dập mới thôi. ( T.Lang: a a công chuẩn của ta)
“Đi thôi, chúng ta trở về phòng tiếp tục tương thân tương ái.” Hải Uyên ôm a Trà, đẩy ra Nhật Thanh mặt mày xanh mét đứng đối diện bọn họ, quay đầu hướng ký túc xá đi đến.
Nhật Thanh nắm tay siết chặt, hắn cúi đầu nhìn mặt đất nơi nhà ăn, sắc mặt âm u mà phẫn nộ. “Diệp Hải Uyên, ngươi chờ! Ta rất nhanh sẽ cho ngươi biết, cướp người của ta sẽ có kết cục gì.”
Nhật Thanh áp chế tính khí phẫn nộ sắp bạo phát của mình, tự nói với bản thân phải nhẫn nại một chút. Hắn một mình tuyệt đối đánh không lại Hải Uyên, nhưng nếu là một đám người, hắn không tin không đánh bại được Diệp Hải Uyên.
Hắn lúc này, tuyệt đối sẽ không để Diệp Hải Uyên sống yên ổn.
○
Hải Uyên buổi tối trêu chọc a Trà xong mới cho hắn đi ngủ.
Chín giờ hơn hắn rời khỏi ký túc xá cưỡi xe máy đi đến chỗ làm, tuy vì khu đại học cùng trung học giao nhau, trên đường xe không hề ít, nhưng Hải Uyên vẫn chạy rất nhanh, một chiếc xe máy hạng nặng ở trên đường cái lướt đến lướt đi, không ngừng vượt qua.
Đột nhiên hắn phát hiện phía sau có tiếng động cơ xe hạng nặng đồng dạng truyền đến, hơn nữa nghe qua là ba bốn chiếc đồng thời tiếp cận, trong nháy mắt, một cây gậy bóng chày hung hăng đập vào thắt lưng hắn, chiếc xe máy từ bên cạnh hắn nghênh ngang mà đi, lại một gậy bóng chày khác mãnh lực đánh lên lưng hắn, trọng tâm cả người bất ổn, lập tức người cùng xe mấy đều ngã trên đường cái.
“Phanh” âm thanh xe máy trượt ra ngoài, xung lượng quá lớn khiến Hải Uyên ở đường xe chạy lăn vài vòng, nón bảo hộ trên đầu cũng rơi xuống đất, bị chiếc xe bên cạnh cán qua.
Người lái ô tô chạy ngược dòng trên đường cái thấy Hải Uyên ngã xuống giữa lộ, lo lắng vội vàng bóp còi, thanh âm hãm phanh chói tai truyền đến.
Hải Uyên giơ tay che lại ánh đèn chói mắt của ô tô.
Một chiếc lại một chiếc ô tô đâm thành một đoàn, nguyên bản dòng xe ngược xuôi đông đúc trên đường, nhất thời tắc thành một khối lớn, mùi khét cùng khói trắng nổi lên bốn phía, cảnh tượng hỗn loạn cùng tiếng còi xe vang lên không dứt.
A Trà hít sâu một hơi, từ trong mộng bừng tỉnh.
Hắn cả người mồ hôi lạnh ướt đẫm, trái tim thình thịch mãnh liệt đập không ngừng.
Trong phòng ngủ tĩnh lặng chỉ có Thiên Tuế lúc chơi điện tử phát ra một chút tiếng vang, a Trà đi tới bên trái nhìn, phát giác Hải Uyên còn chưa trở về.
Hắn vội vàng bò lên giường chụp cái đồng hồ báo thức.
“Mười giờ rưỡi…… Mới mười giờ rưỡi mà thôi a……”
“Làm sao vậy?” Thiên Tuế quay đầu, khó hiểu nhìn a Trà vẻ mặt sợ hãi.
“Ta gặp mộng, trong mộng Tiểu Uyên xảy ra tai nạn xe……” A Trà chậm rãi nói xong, ý thức còn chưa thoát khỏi cảnh tượng khủng bố trong mơ. “Không được, ta muốn đi gọi điện thoại hỏi Tiểu Uyên đến phạ phổ (PUB) chưa. Hắn cưỡi xe như lái máy bay, chạy đến hai trăm chân cũng không nhuyễn. Ta muốn đi hỏi hắn có hay không bình an đến phạ phổ, nếu không ta đêm nay tuyệt đối ngủ không được.”
A Trà mở ra ngăn kéo nơi bàn học Hải Uyên, đem tờ tiền lớn của mình ở bên trong đẩy qua một bên, lấy ra mười mấy đồng tiền, cùng danh thiếp phạ phổ Hải Uyên lưu cho hắn.
Hắn mặc kiện áo ngủ phấn hồng dù cổ áo bị kéo hư cũng luyến tiếc không đổi, vội vàng chạy đến bên ngoài hành lang, cầm lấy máy điện thoại công cộng đem toàn bộ tiền ném vào, sau đó chiếu số điện thoại trên danh thiếp, ấn gọi.
Điện thoại đô đô vài tiếng, đối phương liền tiếp.
“Uy……”
Đối phương còn chưa nói xong chữ uy, a Trà liền nhanh chóng mở miệng hỏi: “Uy, tiểu Uyên nhà ta có ở đó không, hắn có đi làm hay không? Hắn……”
Nhưng khi a Trà muốn hỏi Hải Uyên có an toàn không, giữa hành lang đột nhiên đi tới một bóng người, chậm rãi hướng về phía hắn.
A Trà trừng mắt nhìn, phát giác đúng là Nhật Thanh.
Nhật Thanh không hảo ý nở nụ cười một cái, sau đó đem cướp lấy điện thoại trong tay a Trà, treo máy.
“A a a —— ngươi làm gì a, điện thoại này sẽ không trả lại tiền a da, như vậy tiền của ta toàn bộ bị ăn luôn!” A Trà thật muốn nâng lên điện thoại công cộng ném vào mặt tên này. ( T.Lang: ném đi, ném đi!!!)
“Ta tới đón ngươi đi.” Nhật Thanh nhẹ giọng nói.
“Cái gì? Đi đâu? Ta không muốn đi, gọi điện thoại xong sẽ trở về ngủ.” A Trà đối với điện thoại bị treo thở dài, xoay người muốn về phòng ngủ.
“Ta hiện tại trở về lấy tiền lẻ, ngươi không cần tái treo điện thoại của ta ác!” A Trà dùng sức nói.
Nhưng lúc a Trà đi trở về, Nhật Thanh bước từng bước theo sau a Trà, giơ cánh tay mãnh lực hướng cái ót a Trà bổ tới, a Trà nhất thời cả người run lên, đau đến trước mắt trắng bệch, hai chân đều nhuyễn xuống.
Nhật Thanh gặp a Trà lung lay sắp đổ, lại bổ một cái trên cổ ở a Trà, a Trà khó chịu kêu một tiếng làm bừa, sau đó té trên mặt đất mắt trợn trắng, hoàn toàn chết ngất.
“Tất cả đều là ngươi tự tìm lấy.” Nhật Thanh âm trầm nói, ôm lấy a Trà khiêng lên vai, chậm rãi ra khỏi ký túc xá, mang theo người này rời khỏi địa phương không thuộc về hắn.
…
A Trà đầu óc hỗn loạn, bên tai tựa hồ nghe tiếng mèo nhỏ đang kêu, “Yêu yêu yêu ——”, giống như không ai cho nó ăn cơm, đói bụng không ngừng kêu.
A Trà cảm giác có người đang liếm mặt hắn, chậm rãi chuyển tỉnh, đầu truyền đến từng trận đau đớn, hắn mờ mịt nhìn phía trước, phát hiện bản thân ngã xuống nền đất, sàn nhà có chút lạnh lẽo, mà trên sàn nhà có một tiểu miêu lông xám nhỏ thật nhỏ tựa hồ vừa mới sinh.
“Yêu ” mèo nhỏ liếm liếm hai má a Trà, ánh mắt tròn vo nhìn a Trà, sau đó kêu một tiếng.
“Nơi này là chỗ nào a?” A Trà muốn đứng lên, nhưng phát hiện tay cùng chân đều bị dây thừng gắt gao trói buộc, khiến hắn không thể động đậy.
A Trà cố gắng để mình từ sàn nhà ngồi dậy, sau đó nhìn nhìn cảnh vật bốn phía. Ngoài cửa sổ vẫn là một mảng hắc ám, hắn không biết bản thân bất tỉnh bao lâu, có lẽ mới mấy giờ, hoặc có thể đã một ngày.
Nơi này không biết là nhà ai, ngoài tường vây lân cận cửa sổ ngẫu nhiên còn có tiếng xe máy chạy qua, hắn bị ném trên sàn gỗ trong phòng, sàn nhà có hương vị cây tùng, là chất liệu gỗ rất cao cấp.
Dựa vào ánh đèn đường mỏng manh ngoài cửa sổ, a Trà mơ hồ có thể nhìn thấy kết cấu trong căn phòng tối đen này.
Nơi này thập phần rộng lớn, trừ bỏ mấy tủ quần áo chỉ đặt giường lớn. Nhưng bên trong tất cả bài trí cùng sàn nhà đều che kín tro bụi, không khí trường kì bị bịt kín mang mùi nắm mốc, căn phòng này hẳn là đã rất lâu không ai trụ qua.
Ngay khi a Trà tỉnh lại không lâu, cửa phòng bị mở ra, Nhật Thanh cầm mấy ngọn nến đi vào, đem ngọn nến nhất nhất đốt lên, khiến gian phòng hắc ám xuất hiện một chút quang minh.
“Ngươi bắt ta tới nơi này làm gì?” A Trà cảm thấy hết thảy thật sự mạc danh kỳ diệu (khó hiểu). “Ta ngủ bao lâu, có phải đã qua một ngày? Ngươi nếu hại ta không lên lớp được, ngươi liền thảm với ta!”
A Trà thủy chung cảm thấy bổn phận học sinh chính là đọc sách, nhưng mấy tiểu hài tử hiện tại không ai nghĩ như vậy. Nhật Thanh lúc này lại dùng chiêu bắt cóc, thật sự là tức chết người mà.
“Áo ngủ trên người ngươi, là ngươi kéo ta đi dạo phố mua.” Nhật Thanh cười cười, nhưng nụ cười cùng ánh mắt khinh thường kia ở dưới ánh nến lay động khủng bố như ma quỷ.
A Trà rùng mình một cái.
“Ta từ trước tới giờ không nghĩ sẽ nắm tay nam nhân, cùng nhau đi dạo phố mua đồ vật này nọ.” Nhật Thanh nói xong: “Ta thương ngươi như vậy, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, vì sao ngươi còn muốn phản bội ta, cùng Diệp Hải Uyên bên nhau?” Nhật Thanh đề cập đến tên Hải Uyên, lại thăm dò nhìn nét mặt a Trà, đột nhiên dữ tợn lên.
“Ai u, ta không có phản bội ngươi!” A Trà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiểu hài tử này hiện tại thoạt nhìn tuyệt không giống tiểu hài tử, mà giống lưu manh cho vay nặng lãi, không trả tiền cho hắn sẽ bị hắn đánh chết khiếp.
“Ngươi trắng trợn cùng hắn ôm đến ôm đi lại ngủ cùng giường, còn nói không phản bội ta?” Nhật Thanh nắm chặt nắm tay, nếu không đè nén phẫn nộ nơi nội tâm của mình xuống, chỉ sợ nắm tay của hắn đã sớm vung ra.
“Khuôn mặt này rõ ràng đơn thuần như vậy, lại luôn nói dối gạt người.” Hắn bóp chặt cằm a Trà, nhìn chằm chằm khuôn mặt a Trà.”Trước kia cùng hiện tại, mỗi một trôi qua chỉ cần ta không ở bên cạnh ngươi, lòng của ngươi sẽ vội chạy đến bên Diệp Hải Uyên. Ta liên tiếp dễ dàng tha thứ ngươi, vì ngươi làm rất nhiều chuyện, đã lâu như vậy, ngươi vẫn không chịu xuất ra chân tâm của ngươi cho ta.”
Ngày Thanh không ngừng nói: “Ta có chỗ nào kém hắn? Chỉ bởi vì ta thích ngươi trước, cho nên ngươi cảm thấy đồ dâng tận miệng so với ăn không được thì tệ hơn?”
“Ai yêu uy a —— ngươi nói nhiều như vậy ngẫu (ta) đều nghe không hiểu!” A Trà lo lắng liều mạng lay động thân thể, hàm dưới của hắn bị Nhật Thanh xiết chặt, lúc nói chuyện phát âm không rõ. “Ngẫu với ngươi nói ngẫu không phải Trạch Phương a!”
“Ta không hiểu ngươi đang đùa xiếc cái gì, cũng không hiểu ngươi làm cách nào khiến Diệp Hải Uyên hồi tâm chuyển ý đi thích ngươi, nhưng ngươi nghĩ chỉ như vậy liền đá ta, không khỏi cũng quá tự cao rồi. Ngươi không biết là bản thân ngươi không có đủ năng lực để li khai từ trong tay ta sao?” Ngón tay Nhật Thanh trên mặt a Trà càng ngày càng dùng sức, móng tay đâm sâu vào da thịt a Trà.
A Trà đau đớn liều mạng muốn thoát khỏi hắn, nhưng chỉ nghe thấy tiếng xương cốt mình dát dát rung động. Người này hận hắn tận xương hơn nữa hận đến phát điên, hiện tại giống như muốn đem xương cốt của hắn bóp nát mới vui vẻ.
Tay Nhật Thanh chậm rãi dời xuống, cầm chiếc cổ tinh tế của a Trà.
Hắn hai tay bóp ở cổ a Trà, chậm rãi siết chặt lại.
“Nói cho ta biết ngươi muốn hồi tâm chuyển ý.” Nhật Thanh nói: “Chỉ cần nói ra những lời này, trở lại bên cạnh ta, ta có thể xem như cái gì cũng chưa phát sinh, tái cho ngươi trở về.”
“Khụ.” A Trà kêu rên.”Trạch Phương đã chết rồi…… Khụ……” Hắn cố gắng muốn cùng Nhật Thanh nói rõ, nhưng vô luận nói thế nào, nghe không vào vẫn là nghe không vào.
“Chưa, bây giờ vẫn chưa, nhưng ta rất nhanh sẽ chấm dứt mạng ngươi.” Nhật Thanh tăng dần lực đạo ở trên cổ a Trà, hắn cao ngạo lại tàn nhẫn đem ánh mắt chăm chú nơi khuôn mặt thống khổ của a Trà, trong đó có trăm ngàn ái luyến, nhưng cũng có vô hạn hận ý.
Hắn trước đây từng hạ giọng khẩn cầu Trạch Phương trở về, nhưng Trạch Phương vẫn không chịu. Hiện tại hắn tình nguyện để Trạch Phương chết, cũng không nguyện ý đem hắn giao cho Diệp Hải Uyên. Trạch Phương là của hắn, vĩnh viễn đều là hắn.
“Ngươi biết rõ chỉ cần có hắn sẽ không sẽ có ta, biết rõ ta ghét hắn nhất, lại còn phản bội ta đi tìm hắn, ngươi làm như vậy thật sự khiến ta đau thấu tâm can.” Nhật Thanh nói xong: “Ta sẽ không cho các ngươi cùng một chỗ, những người ta phái đi hiện tại đại khái cũng giải quyết xong Diệp Hải Uyên, bất quá chỉ cần ngươi gật đầu, ta có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Không có hắn vướng bận, chúng ta bên nhau sẽ rất tuyệt.”
“Khụ.” A Trà nghe thấy Nhật Thanh nói đến tên Hải Uyên. Hắn ở trong lòng không ngừng nhớ kỹ cái tên này, thầm nghĩ người này không biết muốn đối phó Hải Uyên như thế nào.
Không khí không thể lưu tiến trong khí quản, lổ tai a Trà bắt đầu ông ông tác hưởng, đầu cũng trướng như sắp nổ tung. A Trà lo lắng mà bối rối, rồi lại bởi vì cổ bị bóp không thể nói ra lời.
“Yêu yêu ” mèo nhỏ ở bên cạnh không ngừng dùng móng vuốt nắm lấy vải vóc trên đùi a Trà, đáng thương hề hề kêu.
“Con mèo này, bởi vì ngươi từng nói muốn dưỡng mèo, cho nên ta sai người đi mua. Nhưng ta lại không cơ hội tận tay giao cho ngươi, bởi vì ngươi luôn ở bên người Diệp Hải Uyên.” Nhật Thanh nói.
Cánh cưa sổ khẽ mở, gió ngoài phòng chậm rãi lướt vào, bức màn tơ tằm màu trắng bị gió thổi trúng vù vù phiêu khởi, đảo mấy ngọn nến đang phát sáng, tao nhã bay lượn phiên động.
“Ta không phải Trạch Phương…… Ta là ông nội hắn……” A Trà liều mạng giãy dụa, lại vì tay chân đều bị trói mà vô ích.
“Trạch Phương…… Trạch Phương…… Nhảy lầu chết rồi…… Hồn ta loạn thất bát tao chạy đến trong thân thể hắn…… Trạch Phương đã chết rồi…… Chết rồi…… Ngươi không cần xằng bậy…… Không cần thương tổn Tiểu Uyên……” A Trà không ngừng giải thích, nhưng vô luận giải thích bao nhiêu lần, Nhật Thanh vẫn không chịu nghe.
“Vì cái gì đến bây giờ trong lòng ngươi vẫn là Diệp Hải Uyên?” Nhật Thanh gào thét.
Dần dần, a Trà bắt đầu cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu đình chỉ vận chuyển. Hắn há hốc miệng muốn hút không khí mới mẻ, lại bị đôi tay trên cổ.
“Nói, chỉ cần nói với ta ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý, chỉ cần như vậy, vô luận bao lâu, ta đều chờ ngươi.” Sau khi hứa hẹn, Nhật Thanh kề sát bên tai a Trà, phóng thấp âm lượng, thanh âm như thổi khí nhẹ giọng nói: “Trở lại bên ta, ta tuyệt đối sẽ hảo hảo đối đãi ngươi. Đừng để ý tới Diệp Hải Uyên nữa, hắn sẽ biến mất khỏi thế gian nãy mãi mãi, sẽ không thể tái dây dưa cùng ngươi.”
Bức màn trắng bị gió thổi quán nhập vào phòng, mặt vải lay động phát ra tiếng vang, gió thổi liên tục nguyên bản ngọn nến hẳn phải tắt nhưng chẳng những không tắt, còn đốt thành màu quất hồng (trần bì/ vỏ quýt), lay động chập chờn cổ quái.
A Trà nhìn chằm chằm ánh nến kia, nhìn thấy bức màn thổi đến lại thổi đi, vài thứ thiếu chút nữa đã bị ngọn nến hỏa thiêu. Phía góc bức màn đều đã cháy xém một mảnh, như vậy thực dễ dàng gây hoả hoạn.
A Trà ý thức bắt đầu rời rạc, cảm thấy bản thân thật sự không ổn. Lỗ tai như bị nhét vào chuông lớn trong chùa mếu còn có cây búa đánh qua đánh lại, “Ong ong ong ong” vang dội không ngừng.
Nhưng hắn trong lòng vẫn nhớ Hải Uyên, không biết Hải Uyên hiện tại thế nào, có phải hay không lại bị thương, có phải hay không lại bị người lấy gậy bóng chày đánh.
Ý thức mơ hồ, a Trà đã quên bản thân đang ở hiểm cảnh, còn lo lắng an nguy của Hải Uyên. ( T.Lang: ôi ôi T^T)
Nhật Thanh khi bóp chặt cổ người trước mặt, trong đầu hiện lên một mạc quá khứ thời gian bọn họ hai người cùng nhau vượt qua.
Hắn cùng Trạch Phương kì thật là thông qua một người khác —— Diệp Hải Uyên mà nhận thức
Lúc học kì năm lớp 11, hắn nghe phụ thân của mình nói, Diệp Hải Uyên chuyển trường đến trường học của bọn họ, phụ thân muốn hắn chiếu cố Diệp Hải Uyên vừa tới trường học, muốn hai người hòa bình ở chung.
Nhưng trí nhớ của hắn, chính là cùng Diệp Hải Uyên đánh nhau đánh tới lớn, Diệp Hải Uyên cá tính không dễ dàng nhận thua, hắn cũng vậy.
Khi hắn dẫn theo mấy huynh đệ có quan hệ tốt đi chiếu cố Diệp Hải Uyên lớp bên cạnh, liền thấy Hạ Trạch Phương tươi cười sáng lạn ở bên người Hiệp Hải Uyên nhiễu qua nhiễu lại.
Hắn nghĩ Trạch Phương cùng Hải Uyên là một đôi tình lữ, ngay từ đầu đối đồng tính yêu nhau chỉ cười nhạt, đến cuối cùng chậm rãi tiếp cận Trạch Phương, lại bị tâm tư kín đáo cùng nụ cười ngọt ngào của người này mê hoặc.
Trạch Phương là yêu Diệp Hải Uyên, nhưng bởi vì cầu ái liên tục bị cự tuyệt, nhiều lần bị chà đạp, những người bên cạnh Trạch Phương cũng vì vậy xem nhẹ hắn, những người đó nghĩ bọn họ có thể giống Diệp Hải Uyên, đem Trạch Phương dẫm nát dưới chân hô đến gọi đi đủ loại cười nhạo, như đối đãi một tên nô lệ hèn mọn.
Là hắn đem Trạch Phương từ trong vực sâu lôi ra, là hắn đem Trạch Phương đặt bên người mình, chỉ cần có người dám nói Trạch Phương một câu, hắn không tha cho người kia, chỉ cần có người dám đụng Trạch Phương dù chỉ một sợi tóc, hắn nhất định bắt người kia cút khỏi ký túc xá.
Hắn chính là không rõ, đã làm nhiều việc như vậy, vì cái gì Diệp Hải Uyên mới hồi tâm chuyển ý một cái, Trạch Phương tựa như tiểu hài tử được kẹo ngọt, quên đi hết thảy những việc hắn từng làm, vội chạy đến bên người Diệp Hải Uyên.
Hơn nữa đáng giận chính là hai người bọn họ ở chung khoái trá như vậy, cười vui vẻ như vậy.
Nhật Thanh nhìn người trong tay bị hắn bóp cổ sắp chết, người này sắc mặt trắng bệch không hề giãy dụa, cơ hồ cũng đã không còn hô hấp.
Hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức đưa tay từ cổ người này rút về.
Nhìn thấy cánh tay bản thân mãnh liệt run rẩy, Nhật Thanh không thể tin được mình đã làm cái gì.
Hắn bị hận ý che mất lý trí, một khắc kia trong đầu cư nhiên nghĩ, nếu Trạch Phương không trở về bên hắn, hắn cũng sẽ không cho Trạch Phương đến bên cạnh Diệp Hải Uyên.
A Trà đầu va chạm sàn nhà, môi trắng bệch hôn mê đi.
Nhật Thanh ôm lấy hắn, dùng hai tay run rẩy, gắt gao đưa hắn ôm vào trong ngực.
“Ngươi biết rõ ta có bao nhiêu thích ngươi…… Ngươi biết rõ……” Nhật Thanh hốc mắt phiếm hồng. “Ta so với hắn còn muốn thích ngươi hơn…… Còn muốn…… Còn muốn thích ngươi……”