Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 27: 27: Chương 26-2



Hà Ngộ Ngộ vỗ đùi một cách đầy tức tối, “Vẫn chậm một bước!”
“Manh mối cứ vậy mà bị cắt đứt sao?” Nguỵ Mai hơi bực bội.
“Không đứt, em xem thử có thể định vị được vị trí của Tuyết Tuyết không.” Hà Ngộ Ngộ vỗ vai cô, kéo cô đến trước máy tính, “Làm ơn đi!”
Nguỵ Mai gõ gõ tay lên bàn làm việc, “Em muốn uống coca!”
“Chờ vụ án này kết thúc, tôi mua cho em một thùng! Cho mập chết em.” Hà Ngộ Ngộ cà khịa Nguỵ Mai.
A Xương đi qua bên kia cũng đã quay trở lại, lúc về còn mang theo một người đàn ông đi cùng.
“Đây là?” Hà Ngộ Ngộ cảm giác người đàn ông này rất quen, đây chẳng phải là người đàn ông cho cô mượn điện thoại ở xưởng thực phẩm sao.
A Xương lau mồ hôi, “Người này có ý đồ tập kích bọn tôi.”
“Dùng cái gì?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
“Hàn điện.” A Xương áp giải người đàn ông kia vào phòng thẩm vấn.
“Thật lạ, người này lần trước cũng có ý đồ dùng hàn điện tập kích chúng ta, nhưng mà cuối cùng chỉ là hiểu lầm.” Hà Ngộ Ngộ không biết người này đang chơi chiêu gì, nhưng cô có thể khẳng định, người này tuyệt đối không phải là hung thủ.
Quan sát cánh tay của anh ta so sánh với vết thương trên cổ của nạn thì không khớp với phán đoán của pháp y Lưu, vết thương ở trên cổ nạn nhân do một cánh tay gầy gò tạo thành.
Hà Ngộ Ngộ ngồi trước mặt người đàn ông kia, trên tay cầm bút, “Tại sao anh lại tập kích cảnh sát chúng tôi?”
“Ai biết các người có phải là người xấu hay không!” Người này hình như không nhớ ra Hà Ngộ Ngộ.
Lúc đôi mắt anh ta nhìn Hà Ngộ Ngộ, thật sự không có chút ấn tượng nào.
“Ý anh là sao?” Hà Ngộ Ngộ híp mắt cẩn trọng quan sát người đàn ông, anh ta dường như không được thoải mái.
Người đàn ông muốn thoát khỏi cái còng tay, “Thùng giấy, thùng giấy.”
A Bổn ngồi bên cạnh Hà Ngộ Ngộ, hai người cùng lúc quay sang nhìn nhau.
“Thùng giấy gì?” Hà Ngộ Ngộ giờ mới phát hiện người này có bệnh thần kinh, tại sao lúc cô mượn điện thoại lại không phát hiện ra chứ.
Người nọ ấp úng, “Có người…!có người đặt người trong một cái thùng giấy, thùng giấy!”
“Là ai?” A Bổn lập tức theo hỏi.
Người đàn ông lắc đầu, miệng anh ta run run, chảy rất nhiều nước miếng, “Tôi không biết, tôi không biết gì cả, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”
Hà Ngộ Ngộ đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cô đi pha một ly đường đỏ, bà dì chết tiệt lại ghé thăm cô nữa rồi, tại sao loại thống khổ này lại bắt phụ nữ hứng chịu chứ! Giống như có cái máy đánh trứng trong bụng, cô vừa xoa bụng vừa cân nhắc lời người đàn ông kia, chắc chắn người này đã từng gặp hung thủ.
A Bổn đi lại chỗ Hà Ngộ Ngộ, nhìn thoáng qua cái ly trong tay cô, “Tối khuya thế này rồi còn uống cà phê?”
Hà Ngộ Ngộ cười, “Anh cảm thấy người đàn ông này có liên quan gì đến vụ án này không?”

“Chính em đã có đáp án rồi, còn hỏi tôi làm gì.” A Bổn cầm ly của anh ta, rót một ly nước ấm.
“Vậy dẫn anh ta đi kiểm tra xem, có vấn đề gì không.” Hà Ngộ Ngộ một hơi uống hết đường đỏ trong ly, thấy đáy ly còn chút đường chưa tan hết, lại đổ nước vào thêm.
A Bổn gật đầu, dẫn người đi kiểm tra.
Nếu từ trong miệng người này có thể tìm thêm được nhiều manh mối hơn, có lẽ vụ án này sẽ kết thúc trước thời hạn.
“Em đã tra ra được nơi Tuyết Tuyết đến.” Nguỵ Mai cầm máy tính bảng đi vào trong văn phòng, cô nhìn qua cái ly trên tay Hà Ngộ Ngộ, “Tới tháng thì cũng đừng có liều mạng như thế, cho dù trong Sở cảnh sát đa số là đàn ông, thì chị cũng đừng cho bản thân là đàn ông nha!”
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cầm lấy cái máy tính bảng trên tay Nguỵ Mai.
“A, chẳng phải đây là đường đỏ mà Tống Như Ca gửi đến sao?” Nguỵ Mai sau khi biết được mấy thứ này do Tống Như Ca gửi đến, mỗi ngày muốn biến thành chanh tinh.
“Tuyết Tuyết lên xe ở đâu?” Hà Ngộ Ngộ cầm máy tính bảng hỏi.
Nguỵ Mai lấy lại máy tính bảng, mở mấy tấm hình đặt trước mặt Hà Ngộ Ngộ nói, “Chị đừng có mà đánh trống lãng.”
Hà Ngộ Ngộ mơ màng không lên tiếng.
“Không ngờ, mức độ tiến triển của hai người rất nhanh!” Nguỵ Mai ngồi vào bàn làm việc, một tay chống lên bàn, chăm chú nhìn Hà Ngộ Ngộ.
“Em nói bậy gì đó? Gì mà tiến triển, tôi nghe không hiểu.” Hà Ngộ Ngộ giả vờ câm điếc, cho rằng Nguỵ Mai nói bậy nói bạ, điều chỉnh lại trạng thái làm việc của bản thân.
“Này, chị nhìn thấy chưa? Tuyết Tuyết lên xe ở đây.” Nguỵ Mai đưa tay ra chỉ vào ga tàu hoả, phóng to hình ảnh lên nhìn thấy được trạm tàu.
Cô ấy từ thành phố C đi đến thành phố N.
Hà Ngộ Ngộ buông máy tính bảng ra, cô ngẩng đầu hỏi Nguỵ Mai, “Video đến thành phố N đâu?”
“Còn chưa tra xong.” Nguỵ Mai mới vừa lén đi ra ngoài mua ly lẩu cay, cho nên chưa có thời gian điều tra qua video.

Nhưng mà cũng không thể để bụng đói mà làm việc!
Hà Ngộ Ngộ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, đẩy máy tính bảng đến trước mặt Nguỵ Mai, “Còn chưa kịp điều tra sao? Thế mà có thời gian đi nhiều chuyện về chuyện của tôi và Tống Như Ca à?”
“Tiểu nhân lập tức đi làm việc cho ngài.” Nguỵ Mai biết thân biết phận, cầm máy tính bảng chạy ra ngoài.
Hà Ngộ Ngộ ngồi ở trong văn phòng, nhìn túi đường đỏ cao cấp trên bàn, trên mặt bất giác mỉm cười.
Cô từ trong thùng lấy ra một cái túi đường đỏ, đưa qua cho Nguỵ Mai.
Nửa đêm, A Bổn đem người đàn ông quay về sở.
“Bệnh tâm thần phân liệt?” Hà Ngộ Ngộ đứng ở cửa, nhìn người đàn ông ở bên trong xuyên qua tấm kính.
A Bổn gật đầu, “Bác sĩ nói như vậy, bệnh của anh ta muốn phát bệnh lúc nào thì phát.”

“Đã điều tra các mối quan hệ xung quanh anh ta chưa?” Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
Lúc cô hỏi vấn đề này cũng không đơn giản như vậy, một người bệnh tâm thần, không được đưa đến bệnh viện điều trị, mà lại ở trong xưởng thực phẩm làm việc, nếu nói không có bối cảnh chắc heo nái có thể leo lên cây.
“A Xương đã điều tra, anh ta không có nằm trong danh sách công nhân của xưởng điện, nhưng người này lại biết dùng hàn điện.” A Bổn kêu người đem kết quả điều tra của A Xương mang đến đây.
Ba người ở bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn hồ sơ trong tay.
Người đàn ông ngồi trên phòng thẩm vấn tên là Đàm Khánh, nam, 45 tuổi, người ở thành phố C, công việc trong xưởng thực phẩm là hàn.
“Tại sao xưởng thực phẩm lại cần phải hàn đồ lại?” Hà Ngộ Ngộ nghi hoặc, xưởng thực phẩm cần cái này sao?
Cả A Bổn và A Xương đều lắc đầu.
Hà Ngộ Ngộ tiếp tục xem tư liệu.
Chủ của xưởng thực phẩm chính là cháu của anh ta, tên Đàm Thành, lúc trước làm công ở bên ngoài, về sau bị bệnh vẫn luôn ở trong xưởng, ngoại trừ công việc hằng ngày, còn phụ trách khuân vác thành phẩm đóng gói vào thùng.
A Bổn hỏi, “Có gì lạ thường à?”
“Đàm Khánh làm nghề hàn, ở trong xưởng thực phẩm thì công việc này có như không có, các xưởng gia công thực phẩm đều có giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm, người làm ở đó cũng phải là người bình thường khoẻ mạnh, cho nên nếu anh ta ở xưởng thực phầm làm công thì không hợp pháp.” Hà Ngộ Ngộ nói.
“Nhìn dáng vẻ của anh ta chắc chắn không biết gia công thực phẩm.” A Xương liếc mắt nhìn vào Đàm Khánh ngồi bên trong phòng thẩm vấn.
Hà Ngộ Ngộ khép tư liệu lại, cô đẩy cửa đi vào trong phòng thẩm vấn, “Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Đàm Khánh dùng đôi mắt sâu nhìn Hà Ngộ Ngộ, lần đầu tiên gặp Đàm Khánh, anh ta chuẩn bị dùng hàn điện tấn công Hà Ngộ Ngộ, lúc đó anh ta đang phát bệnh hay không phát bệnh.
Nếu Đàm Khanh không phải là nhân chứng mà là hung thủ, vậy người bị bệnh tâm thần ở trạng thái không kiểm soát được bản thân mà gây án giết người, có lẽ sẽ phán vô tội.
“Tôi nghỉ ở đâu?” Đàm Khánh hỏi, bây giờ trạng thái của anh ta đã khá hơn nhiều, không có dấu hiệu phát điên.
Hà Ngộ Ngộ gọi A Xương vào, bảo anh ta sắp xếp cho Đàm Khánh nghỉ ngơi ở một phòng ký túc xá không có ai ở, rồi bảo người khác đem sợi vải trên quần áo của Đàm Khánh đưa đến chỗ pháp y Lưu xét nghiệm.
Phía bên Nguỵ Mai đã điều tra ra được tung tích của Tuyết Tuyết, phát hiện cô ấy đi vào một cái thôn nhỏ, sau đó vẫn chưa đi ra.
“Từ thành phố C đến thành phố N mất bao lâu?” Hà Ngộ Ngộ nhìn máy tính bảng hỏi Nguỵ Mai.
Nguỵ Mai trông giống như bọn giang hồ lưu manh, bóp ngón tay kêu rắc rắc, “Khoảng hơn 400km, chúng ta lái xe đi đến đó, cũng mất 6 đến 7 tiếng.”
“Được rồi, sau khi tôi điều tra xong Đàm Khánh, chúng ta đến đó một chuyến.”
Nguỵ Mai gật đầu, cầm máy tính bảng đi ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau, Đàm Khánh phát bệnh, bắt đầu nổi điên.

Anh ta không đi đại tiện ở nhà vệ sinh mà lại đi bậy vào trong cái chén, sau đó dùng muỗng bôi lên tường, còn dùng tay vo lại ném lên trần nhà.

Cũng may tối hôm qua không có ai ngủ cùng Đàm Khánh trong cái phòng đó, chứ nếu không sáng nay hoặc là thành người chết, hoặc là thành người phân.

Hà Ngộ Ngộ mang khẩu trang, mặc quần áo cách ly đi vào.
“Anh còn muốn ra ngoài sao? Cách khẩu trang nhưng mà Hà Ngộ Ngộ vẫn ngửi được mùi hôi thối.
Đàm Khánh quỳ trên sàn nhà, hai tay đặt ở trên đầu, “Các người đang bắt giữ phi pháp!”
“Bây giờ, còn chưa được 24 tiếng, với lại anh tập kích cảnh sát, chỉ với việc này chúng tôi có thể bắt giữ anh mười ngày.” Hà Ngộ Ngộ mang găng tay vào, cô kiểm tra phần đầu của anh ta, anh ta không làm thương bản thân.
Dì dọn dẹp vệ sinh lúc đi vào ký túc xá, sắc mặt trắng bệch.
Bà nắm chặt cái chổi trong tay, “Tôi dọn dẹp vệ sinh nhiều năm rồi, trước nay chưa từng gặp cảnh tượng ghê tởm thế này.”
“Vất vả cho dì rồi, lát nữa tôi mang hộp tổ yến đến cho dì.” Hà Ngộ Ngộ nhớ đến mấy hộp tổ yến Tống Như Ca gửi đến, bản thân cô không có nhu cầu dùng nó, để lại ở đó thật sự phí phạm của trời.
Dì dọn vệ sinh lắc đầu, đeo khẩu trang và bao tay vào, dùng nước xịt vào trong phòng.
Pháp y Lưu nhìn thấy cảnh này cũng không có phản ứng gì nhiều, anh ta đến đây để đưa báo cáo kết quả sợi vải trong móng tay Hà Diễm sau khi đối chiếu với quần áo trên người Đàm Khánh.
“Kết quả tự cô xem đi, sợi vải trên người nạn nhân với Đàm Khánh không trùng khớp, có khi anh ta đã thay quần áo khác.” Pháp y Lưu vẫn còn cho rằng Đàm Khánh là hung thủ.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Anh ta không phải là hung thủ, chỉ là tôi muốn xem thử nó có gì tương đồng không.”
“Nếu vậy tại sao Đàm Khánh lại biết dùng hàn điện và cái thùng giấy?” Pháp y Lưu đối với việc phá án không bằng Hà Ngộ Ngộ, suy cho cùng thì vẫn là pháp y.
“Anh ta đã từng nhìn thấy hung thủ, nói không chừng còn tiếp xúc với hung thủ.” Hà Ngộ Ngộ cất báo cáo.
Pháp y Lưu gật đầu.
Anh ta cũng hiểu, thời gian cũng đã qua lâu rồi, bây giờ mà tìm sợi vải của hung thủ trên quần áo của Đàm Khánh, coi như cũng vô nghĩa.
“Hay là thử xem sao?” Hà Ngộ Ngộ biết trong lòng pháp y Lưu đang nghĩ đến việc gì.
“Được, vậy cô cho anh ta thay quần áo khác đi, tôi dùng máy hút bụi hút thử trên quần áo anh ta có tìm ra manh mối không.” Pháp y Lưu cười nói, bởi vì trực tiếp tìm trên người Đàm Khánh rất khó, chỉ đành dùng máy hút bụi hút mọi thứ rồi đi xét nghiệm từng thứ một.
Cả buổi sáng, Đàm Khánh phát điên la hét, cho đến giữa trưa, cháu trai anh ta Đàm Thành đến, mới chịu im lặng.
“Cảnh sát, mấy người làm gì vậy? Đàm Thành nhìn thấy Đàm Khánh mặc một cái áo lông màu đen, cái áo này là A Bổn đi mua, có chút rộng lớn.
Hà Ngộ Ngộ ngồi trên ghế, “Chú của cậu, tập kích đánh cảnh sát.”
Cô không đem chuyện của Đàm Khánh có liên quan đến vụ án thùng giấy chứa thi thể nói ra, nếu Đàm Thành có liên quan, có lẽ sẽ bứt dây động rừng.
“Tập kích đánh cảnh sát sao?” Đàm Thành ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt anh ta hơi xấu hổ.
Hà Ngộ Ngộ cẩn trọng quan sát Đàm Thành, trông có vẻ như rất thành thật.
“Không biết nên gọi cô như thế nào?” Đàm Thành hỏi Hà Ngộ Ngộ.
“Tôi họ Hà.” Hà Ngộ Ngộ rót nước mời Đàm Thành.
Đàm Thành tiếp nhận, “Cảnh sát Hà, vừa rồi cô nói chú của tôi tập kích cảnh sát sao?”

“Đúng vậy, tập kích đồng nghiệp của tôi.” Mặt của Hà Ngộ Ngộ không biến sắc.
“Các cô đã đến xưởng thực phẩm nhà tôi?” Trong mắt Đàm Thành loé sáng, như tìm được vị cứu tinh vậy.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
“Gần đây, tôi không có ở xưởng thực phẩm, sáng hôm nay tôi mới từ thành phố N trở về.

Mấy ngày hôm nay, luôn có người phàn nàn với tôi, chú của tôi ở trong xưởng nổi điên, nói gì mà thùng giấy gì đó, hàn điện nữa.” Đàm Thành nói ra những gì mà anh ta biết.
“thành phố N?” Hà Ngộ Ngộ vừa nghe cái tên thị trấn này lập tức cảnh giác.
Đàm Thành gật đầu, “Ở bên đó tôi có hợp tác kinh doanh.”
Anh ta uống miếng nước rồi nói tiếp, “Cũng không biết chú của tôi làm sao nữa, đã gây phiền cho cảnh sát các cô rồi.”
“Không có gì phiền.” Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Anh ta có bệnh, mà anh còn để anh ta làm ở trong xưởng thực phẩm sao?”
Đàm Thành khựng lại, “A, chú của tôi là người đáng thương, vợ con đã qua đời, tuổi đã gần 50 rồi lại điên điên khùng khùng.

Mấy năm trước ở bên ngoài làm việc, sau lại phát bệnh, đã bị nhà máy sa thải.

Tôi là người mềm lòng, cho nên mới có lòng tốt để cho chú ấy làm việc ở đó, cũng không làm gì nhiều cả, chỉ là dọn dẹp đồ đạc mà thôi.”
“Trước kia, anh ta từng làm ở xưởng điện à?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Đàm Thành đật đầu.
“Chú của cậu, bây giờ đang là một manh mối quan trọng trong một vụ án của chúng tôi.” Lúc Hà Ngộ Ngộ nói ra lời này, Đàm Thành không tin.
“Một người có bệnh thần kinh nói, mà các cô cũng tin sao?” Đàm Thành có chút buồn cười.
Hà Ngộ Ngộ cẩn trọng quan sát biểu cảm của người đàn ông trước mặt, trông anh ta với những chủ công xưởng khác không giống nhau.

Đàm Thành sống có vẻ có chừng có mực, gương mặt chữ điền, trên mũi còn có gọng kính vuông màu bạc, ánh mắt khá thành thật.
“Có đôi khi lời của kẻ điên, càng đáng dùng hơn người bình thường.” Hà Ngộ Ngộ cười thản nhiên.
Đàm Thành đồng ý để Đàm Khánh ở lại sở cảnh sát, trong khoảng thời gian này anh ta cũng không đủ sức mà đi quản chuyện này.
Chờ anh ta đi rồi, Hà Ngộ Ngộ lập tức đi tìm Nguỵ Mai, điều tra hướng đi của anh ta ở thành phố N.

Đem sự hiềm nghi đối với anh ta loại bỏ, anh ta và Tuyết Tuyết đến thị trấn N, nhưng nơi đến thì lại khác nhau, cũng không liên quan gì với nhau cả.
Hơn nữa, vừa rồi anh ta rất hợp tác, Hà Ngộ Ngộ không còn nghi ngờ đi điều tra Đàm Thành nữa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 27



Trong ký túc xá nữ đại học F, phát hiện thi thể.

Người chết chính là người ở cùng ký túc xá với Hà Diễm.

Hà Ngộ Ngộ nghe thấy thông báo này, lập tức nghĩ đến Á Á. Chẳng lẽ là cô ấy sao?

Tổ chuyên án lập tức chạy đến đại học F. Trên đường đi Hà Ngộ Ngộ không nói một tiếng nào, rốt cuộc cô không biết có phải là Á Á hay không. Nếu là Á Á, thì liệu hung thủ giết hại cô ấy có quan hệ gì với Hà Diễm không.

Lúc đến dưới lầu ký túc xá đại học, xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập.

Hà Ngộ Ngộ vừa xuống xe, lập tức dẫn đám người đi lên tầng 3.

Người chết đúng là Á Á.

Bên trong ký túc xá, vách tường, trên giường, khắp nơi đều là vết máu, nhóm cảnh sát mang giày và găng tay đi vào bên trong.

Vài người đi đến ban công, Lưu Dương chụp hình lưu giữ chứng cứ.

Thi thể được đặt trong máy giặt, bên trên có rất nhiều quần áo, chắc có lẽ lấy từ ban công, thuận tay dùng nó đặt trên lồng giặt.

Hà Ngộ Ngộ xốc quần áo lên, mọi người ở trong hiện trường đều nín thở, nhìn thi thể bên trong máy giặt.

Đầu nạn nhân nằm ở phía trên, da mặt bị tróc ra hết, máu chảy ra không ngừng, sóng mũi đã bị biến dạng, hai lỗ mũi cũng không còn. Trên mắt chỉ còn lại mấy cọng lông mi, môi bị xé rách. Vùng da dưới cổ vẫn còn nguyên vẹn.

“Cẩn thận di chuyển thi thể ra ngoài.” Hà Ngộ Ngộ đưa đầu nhìn vào bên trong, cô phát hiện phần bên dưới của thi thể đã bị chia ra, có thể do hung thủ nhét nạn nhân vào trong đó không được, nên mới chặt xác nạn nhân đến ngang hông.

Pháp y Lưu lấy đầu của thi thể ra kiểm tra.

Anh ta dùng công cụ để mở đôi mắt của nạn nhân.

“Có vết xuất huyết ở mắt và kết mạc chảy mủ. Có thể nhận định sơ bộ nguyên nhân chết của nạn nhân là do ngạt thở, sau đó mới bị lột da và phân xác.” Pháp y Lưu dừng tay lại, nhìn Hà Ngộ Ngộ nói.

“Vậy thời gian tử vong là khi nào?” Hà Ngộ Ngộ nhìn cảnh sát đang chuyển phần trên của thi thể ra bên ngoài, trên cơ thể cô ấy không có quần áo.

Pháp y Lưu lắc đầu, “Có thể từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối, còn phải tiến hành kiểm tra toàn bộ thi thể mới xác định được.”

“Hà Diễm cũng chết do ngạt thở, Á Á cũng ngạt thở mà chết, liệu cái chết của hai người này có liên quan gì đến nhau không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp, cô nhớ đến vụ án của Hà Diễm, nạn nhân cũng chết do ngạt thở sau đó mới bỏ vào trong thùng giấy.

“Cũng có khả năng này. Nhưng từ hiện trường vụ án lần này có nhiều dấu vết hơn vụ án trước.” Pháp y Lưu kiểm tra xong những bộ phân khác của thi thể, có thể kết luận nạn nhân chết do ngạt thở, những nơi khác trên cơ thể không bị tổn thương.

Nửa thân dưới của thi thể được cảnh sát mang ra, làm cho toàn bộ cảnh sát có mặt ở hiện trường một phen kinh hoàng.

Phần hạ thân của nạn nhân bị thọc vào, máu cho đến lúc này vẫn chưa ngừng chảy.

“Đây là một trong mười cách tra tấn thời cổ đại “quả lê nở”.” Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, lúc cô đọc sách cũng đã từng xem qua cái này, vào thời cổ đại muốn dùng hình với con tin hay phạm nhân, có một loại hữu dụng nhất đó chính là “quả lê nở”, đem hình cụ nhét vào trong miệng hoặc chỗ khác, bằng cách kéo vít ốc, quả lê sẽ bị tách ra, có thể phá huỷ nội tạng bên trong cơ thể, thậm chí là tử vong.

Thật không ngờ ở đây lại gặp được đồ vật này.

“Mẹ kiếp! Tên hung thủ này quá tàn nhẫn!” A Bổn nhịn không được mà chửi thề, anh ta thật sự muốn tìm tên hung thủ này thật nhanh, phải đá tên khốn kiếp này mấy cái.

Hà Ngộ Ngộ đi ra ban công quan sát tay vịn, trên tay vịn có vết máu, có lẽ hung thủ đã tẩu thoát từ con đường này.

Cô đi vào lại bên trong căn phòng, nhìn mấy vết máu dưới mặt đất, “Có lẽ hung thủ tại vị trí này giết chết nạn nhân.”

Trên mặt đất có dấu vết máu di chuyển, vết máu này chỉ có thể lúc lấy công cụ ra làm cho máu trực tiếp chảy ra ngoài.

“Hung thủ xử lý nạn nhân trên mặt đất, sau đó chặt xác ở đây.” Hà Ngộ Ngộ chỉ vào một vũng máu, nơi đó đầy máu tươi: “Dừng lại một lúc mới kéo thi thể ra ngoài.”

“Mấy vết máu này bắn ra khi hung thủ chặt xác.”

Vết máu bắn tung toé là vết máu được tạo ra do động mạch chủ bị vỡ. Lực bắn tung toé là do huyết áp động mạch gây ra, lúc động mạch chủ bị vỡ sẽ bắn ra bốn hướng tuỳ nơi sẽ bị máu bắn và dính lên trực tiếp trên đó. Căn cứ tình trạng phun máu có thể phán đoán ra được tốc độ và sức mạnh của đòn tấn công.

“Hung thủ tẩu thoát từ ban công, trên người có không ít vết máu, lập tức kiểm tra xung quanh đây.” Hà Ngộ Ngộ nói với A Xương, cô vừa mới đi ra ban công phát hiện trên tay vịn có lưu lại dấu vết của hung thủ.

A Xương lập tức gọi một tiểu đội đến để truy tìm hung thủ từ các dấu vết xung quanh đại học F.

Hung thủ giết chết Á Á cực kỳ tàn nhẫn, nhưng không biết tại sao sau khi gây án lại không xoá dấu vết.

Hà Ngộ Ngộ tìm thấy một con dao và mấy ống tiêm trên bàn và dưới giường Hà Diễm.

Cô mang găng tay vào rồi cầm lên xem, sau khi cẩn thận quan sát con dao, phát hiện trên đó có dấu vân tay do ngón tay ấn vào đó để lại. Hai dấu này có lẽ do hung thủ để lại.

Pháp y Lưu đứng dậy, anh ta vừa mới đặt thi thể vào túi đựng.

“Tại sao hung thủ lại lột da mặt của nạn nhân?” Anh ta hỏi Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ nhìn ống tiêm trên tay, rồi đặt nó xuống, cầm lấy túi bột giặt lần trước Á Á đưa cho Hà Ngộ Ngộ xem.

“Vì muốn chúng ta không biết đây là ai.” Hà Ngộ Ngộ nhìn túi bột giặt trong tay, cô cứ cảm thấy bột giặt này có chút kỳ lạ. Những bột giặt thông thường đều là hạt lớn, mà túi bột giặt này, mặc dù nó vẫn có các hạt màu xanh lam, nhưng mà lại được trộn với rất nhiều bột mịn.

Cái này là ma tuý.

“Tôi biết rồi.” Hà Ngộ Ngộ nhìn pháp y Lưu.

Pháp y Lư cầm lấy túi bột giặt trong tay cô, “Đây là ma tuý!”

“Không sai.” Hà Ngộ Ngộ nhìn quanh ký túc xá, cô căn cứ vào dấu vết gây án phân tích, “Hung thủ đến đây có lẽ tìm Á Á để lấy ma tuý, nhưng mà ma tuý đã bị trộn lẫn trong bột giặt, hắn đang trong cơn nghiện, thẹn quá thành giận, cho nên mới giết người.”

“Nhưng mà tại sao hắn lại mang theo “quả lê nở”?” Pháp y Lưu vẫn còn chỗ chưa rõ.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Hắn đến đây đã có chuẩn bị trước, Á Á chỉ là kẻ chết thay, người mà hắn muốn giết chính là Tuyết Tuyết.”

Sau khi Hà Diễm xảy ra chuyện, Tuyết Tuyết không đến trường học, sau đó còn đến Thành phố N. Hơn nữa, túi bột giặt có trộn ma tuý là Tuyết Tuyết cho cô ấy. Từ sớm, Tuyết Tuyết đã biết có người muốn giết hại cô ấy, cho nên không dám đến trường học.

Điện thoại của Hà Ngộ Ngộ vang lên, là A Xương gọi đến.

“Đội trưởng Hà, đã tìm được hung thủ ở trong rừng cây, người đã chết.” Bên kia A Xương rất yên tĩnh.

Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua mấy cái ống tiêm trên bàn, “Hung thủ đã chết.”

“Đã chết?” Pháp y Lưu hỏi.

“Vâng, tôi hoài nghi anh ta nhịn không được cơn nghiện, cho nên hút ma tuý trộn lẫn với bột giặt.” Hà Ngộ Ngộ nhìn pháp y Lưu, trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời.

Hung thủ còn chưa đưa ra trước vành móng ngựa, lại tự mình đi tìm cái chết, mà nạn nhân lại bị anh ta giết chết bằng cách tàn nhẫn.

Pháp y Lưu gật đầu, “Thảo nào hung thủ để lại nhiều dấu vết như vậy, có lẽ đây là vụ án mà tổ chúng ta phá nhanh nhất, còn tự mình đưa tới cửa.”

“Đúng vậy, chưa đến nửa tiếng đã xong.” Hà Ngộ Ngộ thở dài.

Mặc dù nói là đã bắt được hung thủ, nhưng người cũng đã chết.

Sau khi bọn họ trở về sở cảnh sát, pháp y Lưu khám nghiệm thi thể Á Á lại lần nữa, giám định thời gian tử vong.

Do bị ngạt thở dẫn đến xuất huyết niêm mạc khí quản, thiếu oxy dẫn đến các mạch máu nhỏ bị thương tổn, do tính thấm của thành mạch tăng lên sẽ hình thành xuất huyết đốm dưới niêm mạc.

Thân phận của hung thủ cũng được Nguỵ Mai điều tra xong.

Triệu Căn, nam, 37 tuổi, người xã T thành phố C, làm đầu bếp ở một quán ăn khuya. Trước kia anh ta hút ma tuý đã từng bị cảnh sát bắt, sau vào trại cai nghiện được thả ra lại bắt đầu hút tiếp.

Sau khi khám nghiệm thi thể, thời gian anh ta tử vong cũng gần thời gian Á Á tử vong.

Hơn nữa từ kết quả xét nghiệm DNA trên người anh ta và nạn nhân, kết quả thể hiện xác định Triệu Căn là hung thủ giết chết Á Á.

“Nguyên nhân tử vong của anh ta là do hút ma tuý trộn bột giặt?” Hà Ngộ Ngộ ăn mì gói, pháp y Lưu ngối kế bên cũng ăn mì.

Anh ta gật đầu, “Đúng vậy, giống như cô phán đoán.”

“Cô nói xem, người này chết mà còn không biết vì sao mà chết.” Pháp y Lưu húp tiếp mì chưa ăn xong.

Hà Ngộ Ngộ nhìn mì gói trong ly, cô gật đầu.

“Thật ra, có rất nhiều lúc chúng ta cũng bất lực, không có cách nào ngăn cản người khác phạm tội.” Hà Ngộ Ngộ tiếp tục ăn mì.

Hiếm khi pháp y Lưu có dịp cùng ăn với Hà Ngộ Ngộ.

“Cô đã giỏi lắm rồi.” Pháp y Lưu nhìn Hà Ngộ Ngộ. Lúc mới bắt đầu hợp tác với Hà Ngộ Ngộ, anh ta có chút xem thường nữ cảnh sát này, cảm thấy một người con gái lấy đâu ra can đảm mà đến hiện trường vụ án giết người. Nhưng mà nữ cảnh sát mà anh ta từng xem thường, đã phá không biết bao nhiêu vụ án, gió mặc gió, mưa mặc mưa, xông pha đi bắt giữ kẻ tình nghi, dùng cả tính mạng để bảo vệ nhân dân.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Chúng ta làm nghề này, cũng giống như bác sĩ, chúng ta đã trải qua không biết bao nhiêu lúc hiểm nguy, cũng không biết đến lúc nào sẽ mất đi nhiệt huyết.”

“Chỉ cần cô còn làm việc này.” Pháp y Lưu buông cái nĩa trong tay, chỉ lên huy chương ở trên đỉnh đầu tiếp tục nói, “Còn mang cái huy chương này, tâm mãi mãi vẫn còn nhiệt huyết.”

Hà Ngộ Ngộ cười cúi đầu, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, để lộ ra sóng mũi cao.

Không biết là hơi nóng từ mì làm cay mắt, hay tâm không có cách nào ấm, cái mũi có chút cay cay.

Hôm sau, tiểu đội lên xe đi đến thành phố N.

Tối hôm qua, Hà Ngộ Ngộ ngủ không ngon, dọc đường đi đều dựa vào cửa sổ ngủ.

Lúc xe đi được nửa đường, Hà Ngộ Ngộ bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.

Là Tống Như Ca gửi tin nhắn cho cô.

Ảnh đại diện của Tống Như Ca trên WeChat là tấm hình màu trắng.

[Đang ở đâu?]

Không biết tại sao khi Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy ba chữ này, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó gõ mấy chữ trên điện thoại.

[Ở trên xe, đi đến thành phố N.]

Ảnh đại diện của cô là một con mèo con, rất đáng yêu.

Tống Như Ca rất nhanh đã trả lời lại.

[Phá án sao?]

Hà Ngộ Ngộ tự nhiên gật đầu, sau đó mới phát hiện bản thân ngốc cỡ nào, người ta Tống Như Ca làm gì nhìn thấy cô, cô không nhịn được cười cười.

[Đúng vậy, không biết khi nào mới trở về.]

Cô không biết tại sao lại phải giải thích nhiều vậy, đầu bên kia qua hồi lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Đôi mắt Nguỵ Mai như mắt diều hâu, lập tức cọ lại.

“Quanh đây có mùi gian tình!” Cô dùng tay sờ lên đầu một cách khoa trương, giống y chang con bạch tuột.

Hà Ngộ Ngộ cất điện thoại, đầu óc như cồn cào.

Nguỵ Mai cười gian manh, “Chị không thoát được đôi mắt em đâu!”

“Em làm cái gì vậy.” Hà Ngộ Ngộ đẩy Nguỵ Mai ra, “Bản thân có suy nghĩ không thuần khiết, rồi tự cho mỗi người đều giống em à.”

“Ai nha, chị cũng lớn già đầu rồi, cũng nên nói chuyện yêu đương đi chậc chậc chậc, không biết ai mà thảm vậy, bị cái tay động chạm qua thi thể của chị sờ sờ, ôi…..” Nguỵ Mai làm cái tư thế như gà đẻ trứng.

Hà Ngộ Ngộ nhìn tay cô, “Đến đây nào, sáng nay tôi đây mới sờ “người khổng lồ” còn chưa rửa tay đây!”

“Thấy ghê!” Nguỵ Mai quay mặt đi không nhìn cô.

Cho đến khi chân Hà Ngộ Ngộ đặt lên đất thành phố N, Tống Như Ca mới trả lời tin nhắn.

[Chú ý an toàn.] Bốn chữ ngắn ngủi, cộng thêm cái dấu chấm.

Hà Ngộ Ngộ sững sờ một lúc, dùng ngón tay lạnh cóng gõ chữ, [Biết rồi~]

Thành phố N và thành phố C không giống nhau, thành phố bên này lớn hơn, trong không khí cũng có nhiều bụi, liếc mắt một cái thôi cũng có thể nhìn thấy được mấy toà cao ốc cao ngất trời, so với thành phố C thì người ở đây nói chuyện hơi lớn tiếng.

“Ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong thì đến thị trấn Hoa Sen.” Hà Ngộ Ngộ nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn.

Chuyến đi lần này, bọn họ mặc đồ bình thường, cũng không lái xe cảnh sát. Chính là không muốn rút dây động rừng, nếu lần này không bắt được Tuyết Tuyết, không biết người này sẽ còn chạy đến đâu.

Dựa theo manh mối Đàm Khánh cung cấp về hình dáng đặc thù của hung thủ giết chết Hà Diễm, chắc chắn Tuyết Tuyết biết rất nhiều chuyện về Hà Diễm.

4 giờ chiều, bọn họ đi vào thị trấn Hoa Sen.

Cổng của thị trấn thuộc dạng cổ kính hiếm thấy, trên đó khắc ba chữ lớn “Thị trấn Hoa Sen”.

Nguỵ Mai đeo túi lên vai, trong miệng còn nhai kẹo cao su, “Thị trấn Hoa Sen này trông cũng tuyệt đấy.”

Hà Ngộ Ngộ gật đầu.

Ở trong thị trấn này muốn tìm Tuyết Tuyết cũng có chút khó khăn. Hà Ngộ Ngộ đã liên hệ đồn cảnh sát ở trong trấn, bọn họ đối với nơi này quen thuộc hơn nhóm người của Hà Ngộ Ngộ rất nhiều, hiệu suất làm việc sẽ cao hơn.

Đồn cảnh sát mời thị trưởng của thị trấn đến để cùng đi tìm Tuyết Tuyết.

Hà Ngộ Ngộ vốn cho rằng Tuyết Tuyết sẽ ở tại một căn nhà nào đó. Nào ngờ, lúc đoàn người đến một trang trại heo bị bỏ hoảng, phát hiện Tuyết Tuyết ngồi ở một góc ôm góc cây.

Lúc cô ấy nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ, đôi mắt dại ra, không có hơi thở của người sống.

Hà Ngộ Ngộ đi vào chuồng heo, cô ngồi xổm trước mặt Tuyết Tuyết.

Trên mặt Tuyết Tuyết có rất nhiều phân heo đã bị khô lại, đầu không ngừng lắc.

“Sao em lại ở đây?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.

Ánh mắt Tuyết Tuyết mơ hồ, đầu tóc rối bời, đôi môi nứt nẻ, thở ra có mùi hôi.

“Tôi là… Hà Diễm.” Cô ấy nói ra mấy chữ.

Mọi người đều kinh ngạc.

Hà Diễm?

Không phải Hà Diễm đã chết rồi sao?

Hà Ngộ Ngộ phát hiện Tuyết Tuyết có dấu hiệu bị điên.

Cô mang găng tay vào kéo cô ấy đứng dậy.

“Tôi không đi! Tôi không đi!” Tuyết Tuyết quơ chân múa tay, giống như một người động kinh.

Trên tay cô ấy còn dính rất nhiều phân heo, móng tay đều là bùn đất.

Đôi mắt Tuyết Tuyết cứ nhìn Hà Ngộ Ngộ, ánh mắt mơ hồ.

Hà Ngộ Ngộ ra hiệu A Xương vào trong đây, mấy người hợp lại kéo Tuyết Tuyết đi ra ngoài.

Trước tiên, đưa Tuyết Tuyết về trụ sở chính quyền tìm một dì giúp cô ấy tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới lên xe của nhóm người Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai đứng cách xe không bao xa, phía sau lưng là một mảnh đất trống, có rất nhiều hoa cỏ dại.

“Cô ấy đang giả điên.” Hà Ngộ Ngộ nói.

Nguỵ Mai nhìn không ra được, “Giả điên sao?”

“Ừm.”

“Nhưng mà cô ấy cũng đã thành ra như vậy.” Nguỵ Mai dùng tay và chân, vặn người lại giống như người bơm hơi ở bên ngoài trung tâm thương mại.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Từ lúc nhìn thấy cô ấy, ánh mắt cô ấy thay đổi liên tục. Lúc tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy, cô ấy còn dùng đôi mắt sắc bén quan sát tôi, nếu tôi đoán không sai, cô ấy muốn giả ngây giả dại trước mặt chúng ta.”

Nguỵ Mai cái hiểu cái không gật đầu.

Buổi tối, bọn họ chạy suốt đêm về thành phố C, lúc đến thành phố C đã hai giờ sáng.

“Trước tiên, đưa cô ấy đến nhìn thi thể của Á Á.” Hà Ngộ Ngộ lạnh lùng nhìn Tuyết Tuyết, bảo A Bổn và A Xương đưa người đến phòng khám nghiệm tử thi để xem Á Á.

Hà Ngộ Ngộ ngồi ở trong sảnh, tay bưng ly cẩu kỷ, cô đang suy nghĩ bước tiếp theo nên điều tra thế nào.

Nếu như chuyện của Hà Diễm, Tuyết Tuyết không biết, vậy kết quả sẽ thế nào đây.

Một lát sau, trong phòng khám nghiệm tử thi phát ra một tràn tiếng cười. Đèn cảm ứng trong toà nhà cũng bị giọng của Tuyết Tuyết làm rung chuyển.

Hà Ngộ Ngộ nghiêng đầu suy nghĩ, không biết Tuyết Tuyết cười cái gì.

Đưa Tuyết Tuyết vào trong phòng thẩm vấn.

Hà Ngộ Ngộ và A Bổn cùng thẩm vấn cô.

“Nói đi, tại sao cô lại đến thành phố N, còn giả điên nữa.” Hà Ngộ Ngộ nói thẳng không cố kỵ điều gì, cô cũng mặc kệ trạng thái lúc này của Tuyết Tuyết thế nào.

Tuyết Tuyết tóc mái xoã trước trán, tóc bết nhờn.

Cô ấy cười đắc ý, “Bởi vì tôi bán ma tuý!”

“Vậy tại sao cô lại đem ma tuý trộn vào trong bột giặt?” Hà Ngộ Ngộ tức giận đập tay lên mặt bàn, cô lại nhớ đến Á Á bị sát hại thảm thương.

Tuyết Tuyết rất bình tĩnh, dường như cũng đã đoán được bản thân sẽ đi đến bước này.

“Bởi vì tôi muốn tiêu huỷ nó.” Tuyết Tuyết cười kinh khủng, “Cô muốn hỏi tại sao tôi lại không đổ nó đi phải không.”

Cô ấy dừng lại một lát, “Tôi muốn Á Á chết, cô ta mới là kẻ đầu sỏ hại chết Hà Diễm!”

A Bổn dừng tay đang viết biên bản, “Tại sao cô lại nói vậy.”

“Chẳng lẽ các người cho rằng Á Á là người đơn thuần vậy sao?” Tuyết Tuyết cười nhạo.

“Cô ấy và Hà Diễm có chuyện gì với nhau?” Hà Ngộ Ngộ nhớ đến mỗi lần đến ký túc xá thì người kia đầu tóc luôn ướt.

Tuyết Tuyết lắc đầu, “Chả có chuyện gì cả, chẳng qua là cô ta không thuận mắt Diễm Diễm của tôi.”

“Thành tích của Diễm Diễm tốt hơn cô ta nhiều, lớn lên cũng đẹp hơn, cái gì cũng hơn cô ta hết.” Lúc nói đến đây, đôi mắt Tuyết Tuyết đã ướt đẫm.

Hà Ngộ Ngộ dường như đã hiểu ra được gì đó, “Cô và Hà Diễm là quan hệ gì?”

Tuyết Tuyết hít mũi, “Tôi thích em ấy.”

“Nhưng em ấy không biết.” Tuyết Tuyết nói đến đây, đôi mắt ảm đạm, “Tôi cảm thấy em ấy cũng thích tôi, em ấy cũng chỉ lui tới với một mình tôi.”

Hà Ngộ Ngộ và A Bổn tiếp tục nghe cô ấy nói.

“Nhưng mà con tiện nhân kia! Rõ ràng người đàn ông của cô ta đi dụ hoặc Diễm Diễm, thế mà lại đổ lỗi cho Diễm Diễm?” Tuyết Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cô ấy hận không thể lôi cái xác Á Á trong phòng khám nghiệm ra cắn xé.

“Cho nên cô dùng cách này để trả thù?” Hà Ngộ Ngộ không ngờ vụ án này lại là vụ án liên quan đến tình cảm.

Tuyết Tuyết gật đầu, “Đúng vậy, tôi phải làm cho cô ta chết không toàn thây.”

“Ha ha ha ha!”

Tuyết Tuyết cười lớn, đột nhiên lấy ra một chai màu xanh lá cây, trước khi Hà Ngộ Ngộ và A Bổn kịp xông tới, thì Tuyết Tuyết đã uống hết chất lỏng trong chai.

Là “1, 1′-Dimethyl-4,4′-bipyridinium dichloride”, nó còn được gọi là paraquat.

Chỉ cần uống vào 10ml thôi cũng đã tử vong, tỉ lệ trúng độc là 99%. Làm cho suy hô hấp, suy thận, gây tổn thương gan.

Lúc Tuyết Tuyết ở thành phố N, ở trụ sở chính quyền được mang đi tắm rửa, lúc ở bên ngoài wc cô đã nhìn thấy chai paraquat, lập tức cầm lấy mang theo. Cô ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Cô ấy dựa vào ghế thở dốc, hít thở rất khó khăn, độc tính của paraquat lập tức phát ra.

Hà Ngộ Ngộ vội vàng đỡ Tuyết Tuyết dậy.

Nhưng Tuyết Tuyết nở một nụ cười tươi.

A Bổn ở bên cạnh gọi 120.

Hà Ngộ Ngộ nghe được Tuyết Tuyết nói câu cuối.

“Diễm Diễm, chị đến tìm em.”

Lúc cô nhắm mắt lại, còn dòng nước mắt nóng rơi trên tay Hà Ngộ Ngộ.

Tuyết Tuyết đã tắt thở.

“Không cần gọi, cô ấy chết rồi.” Tâm trạng Hà Ngộ Ngộ rất nặng nề, một người vừa mới còn sống sờ sờ, cứ như vậy mà chết trước mặt cô, mà cô không thể làm bất cứ điều gì.

Thi thể của Tuyết Tuyết, qua hôm sau được người nhà mang về.

Người nhà cô cũng không hiểu nhiều, ký tên mang xác đi hoả táng.

Nhưng mà vụ án này còn chưa kết thúc, hung thủ giết chết Hà Diễm vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Hôm sau, Hà Ngộ Ngộ vừa đến văn phòng, đã nhìn thấy ba thùng thức ăn lớn.

Nguỵ Mai từ bên trong văn phòng đi ra, trong tay cầm một cái sandwich đã ăn được một nửa, “Cái này, là Tống Như Ca nhà chị gửi đến Sở tặng chúng ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.