Cậu ấy cười với cô, được rồi, là cô lúng túng. —— Sầm Niệm
“Vĩnh Hòa chín tuổi, tuổi Quý Sửu, cuối xuân mới bắt đầu, sẽ ở Hội Kê Sơn m đình Chi Lan, chuyện tu lễ cũng……”
“Qua sông hái phù dung, đầm lan nhiều cỏ ngát……”
“Trước rượu nên hát, Đời người bao lâu……”
Tự học buổi sáng, ngắm nhìn xung quanh, phần lớn mọi người đều đang mơ mơ màng màng vì dậy sớm, bốn phía tiếng đọc sách không có mấy sức lực, có vài người thậm chí còn từ bỏ giãy dụa, dựng sách giáo khoa trên bàn rồi vùi đầu ngủ bù.
Còn có người giãy dụa thì cũng đang như gà mổ thóc, sau đó tự mình làm cho chính mình tỉnh lại.
Sầm Niệm khẽ lắc cái đầu nhỏ của mình, thơ cổ trong miệng nhảy ra ngoài, lúc này tình cảm đọc thơ của cô rất phong phú, trong đầu vô cùng hưng phấn.
Nhớ tới chuyện nằm mơ tối qua, cơn buồn ngủ của Sầm Niệm bị quét sạch, cả người vui vẻ như muốn bay lên.
2 Chẳng lẽ tối hôm qua đứng sóng vai với người ta, ban ngày suy nghĩ, đêm đến nằm mơ? Hì hì.
Mặc dù đây không phải nàng là lần đầu tiên cô nằm mơ thấy Dịch Hoán Thanh, nhưng lần này quả thật là lần đầu tiên nằm mơ thấy được nói chuyện với cậu, quả nhiên cách càng gần thì càng suy nghĩ nhiều hơn.
“Hì hì hì.”
“Hì hì.”
Thẩm An Kỳ ăn mì sợi, vẻ mặt kiểu một lời khó nói hết nhìn Sầm Niệm đang đỏ mặt cười ngây ngô ở đối diện, nhịn không được mà hỏi: “Cậu làm gì đó? Sợ đến hỏng rồi à.”
Sầm Niệm nghe vậy, nụ cười cứng đờ.
Sai lầm, sai lầm, đắc ý quên hình (1)! (1) Đắc ý quên hình: có nghĩa là vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình.
Thẩm An Kỳ: “Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn.”
3 Sầm Niệm: “……”
Được rồi, không được cười.
“Hì, Triệu Vũ, điểm Ngữ văn đã có chưa?”
“Còn không có, vừa rồi tớ tới văn phòng hỏi, Bình ca nói là phần viết văn chưa chấm xong.”
“Thế này là chỉ còn viết văn, xem ra nghỉ trưa xong thì có thể sẽ có điểm đó.”
“Ngữ văn có nhanh như vậy, mấy môn kia chẳng phải là……”
“Ah, xong, xong đời, tớ còn muốn yên bình thêm một ngày nữa.”
Lúc Sầm Niệm và Thẩm An Kỳ ăn mì xong thì gặp một đám người vây quanh cán bộ môn Ngữ văn Triệu Vũ.
Sau khi thi xong, cán bộ môn trở thành đối tượng được hoan nghênh nhất, họ là người phụ trách hóng tin từ văn phòng.
“Sầm Niệm, Sầm Niệm, vậy cậu biết điểm tiếng Anh không?”
Triệu Vũ thấy Sầm Niệm vào lớp thì hỏi vội.
4 “Không biết, hẳn là chưa có đâu.”
Sầm Niệm liếc nhìn thời khóa biểu, tiết tiếng Anh là tiết thứ ba.
“Ngữ văn chỉ còn phần viết văn, tiếng anh Anh hẳn là có rồi nhỉ.”
Nghe thấy động tĩnh bên này, Chu Xảo Vân cũng bu lại.
“Được rồi, đợi chút nữa nghỉ giữa tiết tớ sẽ đi xem một chút.”
Sầm Niệm đoán chừng tiếng Anh dễ chấm điểm, chắc là sẽ có thể tới lấy bài thi trước khi vào tiết tiếng Anh.
“Reng reng.”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, đám người vây một chỗ nhanh chóng tản ra, thành thật ngồi vào chỗ của mình, thậm chí còn có chút căng thẳng mà xoa xoa đôi bàn tay của mình.
“Bài thi còn chưa chấm xong, trước tiên lấy đề ra và giải lại một lần nào.”
Khâu Bình nói xong, Sầm Niệm nghe thấy không ít tiếng thở dài, giống như bài thi chưa chấm xong thì điểm số cũng có thể thay đổi vậy đó.
5 “Nhưng mà, về cơ bản thì đã chấm xong, không xem thì không biết, loại câu phân tích từ ngữ này tôi đã giảng bao nhiêu lần……”
Khâu Bình đặt bài thi lên bàn, bắt đầu ‘bài ca’ dạy dỗ mọi người.
Đám học sinh nghe thấy lời này, đầu cúi càng thấp hơn, có vẻ như điểm Ngữ văn lần này rất không tốt nha.
Thế là đám quỷ chuyên nghịch ngợm gây sự hóa thành chim cút trong tiết học của Khâu Bình.
Trong giờ giải lao, Sầm Niệm bị thúc giục đi lấy bài thi.
Vừa vào văn phòng thì cô đã nhìn thấy Chu Phương với gương mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nhìn cô.
Trong lòng Sầm Niệm hơi hồi hộp một chút, rất có cảm giác bi thương ‘Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở về’.
“Sầm Niệm, em nhìn điểm của mình một chút đi.”
Chu Phương lấy bài thi trong ngăn kéo ra, hiển nhiên bài thi đầu tiên là của cô, vị cán bộ môn này.
Sầm Niệm đã từng vui vẻ khi có thể ngay lập tức biết điểm tiếng Anh của mình, đồng thời mỗi lần điểm số đều hết sức xinh đẹp.
6 Sầm Niệm khó khăn nhìn chằm chằm hơn 100 điểm trước mặt, xấu hổ vô cùng, dấu đỏ làm cô cảm thấy hơi choáng ngợp.
Đề thi tháng lần này có độ khó vừa phải, căn bản không có câu hỏi khó, điểm số thế này thì có hơi thấp.
Giờ phút này, cảm giác đó không chỉ là tự trách vì sự thụt lùi của bản thân mà còn thấy xấu hổ vì là cán bộ môn nhưng lại không biết làm gương.
“Trạng thái làm bài thi không tốt sao?”
Chu Phương biết rõ trình độ của cô, cũng không trách cô sai lầm một lần, ngược lại, hết sức quan tâm hỏi han.
Sầm Niệm hiển nhiên bị số điểm này đả kích, cảm xúc đầy hỗn loạn trong đầu, chỉ nhẹ gật đầu lung tung.
Cũng không nghe rõ tiếp theo Chu Phương nói những gì, đại khái là bảo cô thoải mái tinh thần, một lần thất bại không tính là gì cả, cuối cùng đưa bài thi đã chấm điểm cho cô, bảo cô đi phát cho mọi người.
Sầm Niệm ôm chồng bài thi đã chấm kia, cúi đầu lơ đễnh bước ra khỏi văn phòng, trước mặt cũng biến thành sương mù mông lung, không kịp chuẩn bị đã đụng phải người nào đó.
7 “Ah, thật xin lỗi.”
Sầm Niệm nhìn chằm chằm giày thể thao màu trắng trước mặt, cũng không ngẩng đầu lên, vội vàng đi về phòng học.
Đi được mười mấy bước thì mới ổn định lại tâm tình của mình, nghĩ đến vừa rồi đụng phải người nào đó thì cô quay đầu nhìn một chút, vừa hay nhìn thấy Dịch Hoán Thanh rảo bước tiến vào văn phòng, trên chân trùng hợp mang đôi giày thể thao màu trắng.
Sầm Niệm trở về phòng học, chia bài thi làm mấy chồng, gọi bạn học lên cùng phát bài.
Mấy người nằm sấp trên bàn học ngủ bù cũng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, phòng học đầy âm thanh líu ríu.
“Tớ, tớ thế mà đạt tiêu chuẩn này!”
“Đề thi tiếng Anh lần này rất đơn giản.”
“Mau mau, tính tổng điểm các môn của cậu thử.”
Sầm Niệm cất bài thi của mình thì thấy Triệu Vũ đi về phía mình, cô vô thức nắm bài thi thật chặt.
8 “Sầm Niệm, cậu thi thế nào?”
Triệu Vũ nhẹ giọng hỏi.
Đây được coi là bệnh chung của lớp 11/9.
Đại khái là trải qua mấy kỳ thi tháng lần trước, phát hiện các cán bộ môn tự đề cử thường có vẻ rất giỏi, cho nên mỗi lần thi xong đều có thói quen tìm cán bộ môn hỏi điểm.
“À, lần này tớ thi không tốt.”
Sầm Niệm méo miệng, cũng không cố ý che giấu, cô nói sự thật.
Triệu Vũ không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này này, tinh tế an ủi một phen rồi rời đi.
Lúc tự học buổi tối đã có điểm của vài môn nữa, chỉ có địa lý là chưa có điểm, phải chờ đến ngày mai.
Trong lúc đó, cán bộ môn địa lý, Tôn Điềm Điểm, bị giục đi lên văn phòng nhiều lần nhưng mỗi lần đều công cốc.
Sầm Niệm yên tĩnh sửa bài thi hôm nay một lần, cuối cùng vẫn nhịn không được mà lấy bài thi tiếng Anh ra nhìn một chút.
“Niệm Niệm, không có việc gì, lần sau nhất định sẽ tốt hơn.”
Thẩm An Kỳ thấy cô cả ngày đều uể oải thì an ủi.
9 Sầm Niệm nhẹ gật đầu, không biết sao lại nghĩ đến lúc cầm bài thi đụng phải người kia, lần này cậu ấy chắc chắn cũng rất lợi hại.
* Quả nhiên, ngày hôm sau đã có tổng thành tích cuối cùng.
Bởi vì tiếng Anh phát huy thất thường, mà tổng xếp hạng của Sầm Niệm cũng rơi xuống dưới mấy bậc.
Theo truyền thống của trường trung học số một Dục Điền, mỗi khối sẽ công bố bảng vàng danh dự.
Trên bảng vàng danh dự có danh sách một trăm người đứng đầu ban tự nhiên và ban xã hội, kèm theo ảnh chụp của mười người đứng đầu.
Dịch Hoán Thanh thường có ảnh chụp trên đó, chưa có lần nào bị rớt hạng cả.
Đây là cơ hội duy nhất, không cần trốn tránh, lén lút khi nhìn cậu ấy.
Sầm Niệm chưa từng bỏ lỡ.
10 Ảnh chụp trên bảng vàng danh dự bắt đầu được nhà trường sắp xếp từ khi nhập học lớp mười.
Đến lượt chụp ảnh của lớp Sầm Niệm thì vào giờ ra chơi, Sầm Niệm ngủ mơ mơ màng màng, tùy tiện vuốt tóc hai lần rồi xuống dưới chụp hình.
Sau đó mới biết tấm hình này sẽ theo cô suốt ba năm cấp ba.
Cô nhìn bức ảnh còn ngái ngủ, còn một nhúm tóc trên đỉnh đầu thì đột nhiên cảm thấy không có lần nào xuất hiện trên bảng vàng thành tích là một loại may mắn.
Nhưng so với thành tích cao, ai lại sẽ để ý đến ảnh chụp đâu cơ chứ? Trên tấm ảnh, Dịch Hoán Thanh trông có vẻ hơi non nớt.
Con trai năm cấp ba lớn rất nhanh, thay đổi nhanh chóng, bây giờ các đường nét góc cạnh của Dịch Hoán Thanh đã trở nên rõ ràng hơn, thứ duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt dịu dàng kia.
Nhiều lần Sầm Niệm muốn lấy ảnh chụp của cậu xuống, tuy nhiên do có suy nghĩ bất chính nhưng lại không có gan thực hành, nên chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
11 Trong giờ học thể dục, mọi người tự do hoạt động.
Đa số các bạn lựa chọn chạy trong sân trường.
Sầm Niệm và Thẩm An Kỳ đi cửa hàng bán đồ ăn vặt một chút, muốn mua kem mà Thẩm An Kỳ nói ăn rất ngon kia.
Chỉ có lúc này, cửa hàng bán đồ ăn vặt mới không bị vây kín người.
Khi quay về lớp học, đi ngang qua bảng vàng danh dự kia, Sầm Niệm thoáng nhìn, dễ dàng tìm thấy ảnh chụp của Dịch Hoán Thành, giọng nói của Thẩm An Kỳ bên tai “mùa đông ăn kem thật sự là vừa lạnh vừa sảng khoái”
càng ngày càng xa.
Giống như lại nhìn một hồi, trong lòng Sầm Niệm thầm nghĩ, trên thực tế, cô đã làm như vậy, quay đầu nói với Thẩm An Kỳ, “Tớ muốn đi xem…”
“Cậu lại muốn xem bảng vàng danh dự ư? Niệm Niệm, cậu đừng có áp lực, cố gắng cuối cùng sẽ tiến bộ, trên bảng vàng danh dự chắc chắn sẽ có tên chúng ta.”
Thẩm An Kỳ tỏ ý hiểu rõ, quay về lớp học.
Chỉ là.
12 Sầm Niệm cầm cây kem, đi đến trước bảng vàng danh dự ban xã hội, nhưng ánh mắt lại dừng trên bảng vàng danh dự của ban tự nhiên, cứ như vậy, lẳng lặng nhìn.
Mặc dù cô đã nhìn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều cảm thấy vui vẻ như cũ.
Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên cô mới lấy lại tinh thần, cây kem trong tay Sầm Niệm đã tan gần hết, cô hốt hoảng chuẩn bị giải quyết trong vài ngụm.
Khóe miệng đang run lên vì lạnh, đôi mắt to sáng ngời híp lại thành một đường thẳng, khuôn mặt thanh tú nhíu cả lại.
Chờ đến khi từ từ mở mắt ra thì đã nhìn thấy Dịch Hoán Thanh từ trên cầu thang đi xuống, đúng lúc đối mặt với cô, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp.
Có một loại “xấu hổ”
bao trùm lên Sầm Niệm, cây kem trên tay ăn cũng không được mà ném cũng không xong.
Cô chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì, đi về phía trước, cuối cùng vẫn không nhịn được là liếc trộm Dịch Hoán Thanh một chút.
Không nhìn thì còn có thể an ủi bản thân, nhưng nhìn thì mới phát hiện ý cười khi cậu nhìn chằm chằm cô còn chưa kịp thu hồi.
Cô từ bỏ ý định tự an ủi bản thân, cười ha ha hai tiếng rồi hốt hoảng bỏ chạy.
13 Đang xảy ra chuyện gì thế này nha! Sầm Niệm tìm cái thùng rác gần nhất, nhanh chóng ném kẻ đầu sỏ trong tay rồi trở về phòng học.
“Niệm Niệm, sao mặt cậu lại đỏ thế kia?”
Thẩm An Kỳ thấy cô trở về thì hỏi.
“À, tớ ăn kem, lạnh.”
Sầm Niệm không yên lòng trả lời lại.
Thẩm An Kỳ:????? Kem mà có thể làm lạnh đến mức đỏ mặt ư?