Bên ngoài phòng nghỉ, Mạnh Hiểu Đông dẫn theo người của Bắc Thành, ai cũng cầm hành lý và hộp cơ của mình, chuẩn bị rời khỏi nhà thi đấu.
Ban nãy Mạnh Hiểu Đông không có trong phòng nghỉ, nên giờ mới coi như gặp Lâm Diệc Dương lần đầu ở nhà thi đấu.
Khi bạn sống lâu hơn sẽ nhận ra rằng, có một vài người, một vài hoàn cảnh luôn được tái hiện trong cuộc đời. Chẳng hạn như Mạnh Hiểu Đông mặc áo sơ mi, quần Âu lại đứng trước mặt anh một lần nữa, mỗi chiếc cúc từ ống tay cho đến cổ áo đều được cài chỉnh tề. Trước đây hai người thường chạm mặt nhau trong phòng nghỉ, có điều không ai ưa ai, bởi vậy đều đi lướt qua nhau.
“Uống rượu không?” Lần này Mạnh Hiểu Đông dừng lại trước.
Mấy người đứng phía sau anh ấy đều ngạc nhiên, không hiểu nổi cậu Sáu Mạnh này đang nghĩ gì. Cho dù người ta là em rể tương lai của mình… nhưng làm vậy cũng quá nhiệt tình rồi, không phù hợp với tính cách của anh ấy chút nào. Đương nhiên họ không hề biết rằng, Mạnh Hiểu Đông đưa đội vòng qua New York trước khi đến Ireland không phải để xem Ân Quả thi đấu, mà là vì muốn gặp lại người bạn cũ đã biến mất nhiều năm qua, người bạn này ngày xưa còn không thèm chào mình trong phòng chờ.
Lâm Diệc Dương bật cười. Người phía sau trả lời thay anh: “Đương nhiên là có.”
Trong mắt Giang Dương đậm nét cười, anh ấy dẫn theo đoàn người của Đông Tân Thành, đứng phía sau Lâm Diệc Dương, “Chẳng mấy khi hai tay cơ snooker chúng ta đều đến xem giải đấu pool 9 bi, vậy chi bằng mọi người cùng nhau làm một bữa đi.”
Nhân tiện để bọn hậu bối làm quen Lâm Diệc Dương, chính thức tụ tập một bữa sau trận đấu.
“Uống thế nào?” Mạnh Hiểu Đông nhìn họ.
“Thế này đi.” Giang Dương đi đến bên cạnh Lâm Diệc Dương, đặt tay lên vai anh, “Thuê một phòng trong khách sạn, tôi đi mua rượu, cho mọi người uống thoả thuê trong phòng.”
“Mỗi người một nửa, rượu không rẻ đâu.” Mạnh Hiểu Đông bình tĩnh chấp nhận lời đề nghị này: “Tôi mua, chúng ta cùng uống.”
Lâm Diệc Dương không tham gia cuộc thảo luận xem ai mua rượu, anh dặn dò hai cậu nhóc trong phòng bi a của mình rồi bảo chúng tự về nghỉ trước. Một cậu bé đã lọt vào vòng tứ kết ngày mai, cần phải điều chỉnh tâm trạng trước trận đấu.
Hai cậu bé đứng giữa đám người Bắc Thành và Đông Tân Thành lễ phép gật đầu chào mọi người, sau đó cùng nhau rời đi.
Chỉ còn lại mình anh.
Lâm Diệc Dương lấy chiếc ví màu đen trong túi quần sau, rút một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Ngô Ngụy. Anh ta ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra.
Sống cùng Lâm Diệc Dương mấy năm trời, Ngô Ngụy hiểu rõ tính cách của anh hơn ai hết.
Lâm Diệc Dương đặt tay lên vai anh ta, “Ông sống ở đây lâu rồi, quen đường hơn bọn họ, đi mua rượu đi.”
Không chờ hai anh cả của hai câu lạc bộ lên tiếng, Lâm Diệc Dương đã rời mắt đi, thấy Ân Quả đang cầm cơ ra khỏi sân thi đấu, bèn nói: “Hôm nay đừng giành với tôi, ngày xưa nghèo, muốn mời mọi người cũng không có cơ hội. Bây giờ vẫn chưa ra đâu vào đâu, nhưng một bữa rượu vẫn mời được.”
Cuối cùng anh dặn Giang Dương: “Anh gửi số phòng khách sạn cho em, đừng hẹn sớm quá, em muốn ăn với cô ấy một bữa cơm.”
Nói xong, anh gạt Mạnh Hiểu Đông đứng trước mặt mình ra, băng qua đám người Bắc Thành đi về phía Ân Quả.
Ân Quả đã nhìn thấy đám người bọn họ đứng trước cửa phòng nghỉ.
Đám con gái thường thích những quý ông này trên sân thi đấu, còn cô thì đã miễn dịch, có lẽ vì thấy quá nhiều rồi. Những người đàn ông thắng vô số trận đấu, nhận được vô số tràng vỗ tay, mặc Âu phục, đi giày da, cô có thể nhìn thấy khắp nơi ở câu lạc bộ và phòng nghỉ trước trận đấu.
Song vào thời khắc này, khi Lâm Diệc Dương bước ra khỏi đám người Bắc Thành và Đông Tân Thành, một mình đi về phía cô, Ân Quả nhận ra không phải vì mình đã miễn dịch, mà do chưa gặp được người mình thích.
Cô thích một ông chủ nghèo của phòng bi a ở nhà nghỉ bình dân, thích một du học sinh bình thường đi cả chuyến tàu hoả đường dài đến thành phố này xem thi đấu, thích một vị “huấn luyện viên” đến phòng nghỉ cỡ lớn cũng không có, chỉ dẫn theo hai học trò tới đây.
Người đàn ông này dù trước đây có thành tích huy chương cỡ nào cũng không bao giờ nhắc đến. Người đàn ông… mỗi lần gặp nhau, động tác đầu tiên luôn là chìa tay ra để cô đưa túi cơ cho anh.
“Anh ơi, em đi trước đây.” Cô chào Mạnh Hiểu Đông đang đứng ở phía xa.
Anh ấy phất tay, ý bảo cô cứ tự nhiên.
“Về khách sạn chứ?” Đây là câu đầu tiên của Lâm Diệc Dương.
Cô đồng ý nhưng lại nhận ra có chỗ không ổn, bèn vừa đi bên cạnh anh vừa nói thầm: “Em ở chung với người khác nữa.”
Anh cười, “Anh biết.”
Đâu phải chưa tới bao giờ.
Từ nhà thi đấu đi bộ về khách sạn rất gần, chỉ mất mười phút là tới.
Lâm Diệc Dương đứng ở cửa nhà thi đấu, hỏi mượn nhân viên chiếc ô, hai người che ô đi về đại sảnh khách sạn. Ân Quả không sao, nhưng anh chẳng khác gì không che, hơn nửa người ướt sũng hết cả.
Trước khi vào thang máy, Ân Quả còn đang nghĩ, nếu bảo bạn cùng phòng về muộn một chút, chắc hẳn cô bé sẽ hiểu ý của mình nhỉ? Nhưng nếu nói như thế thì chẳng khác nào nói thẳng ra rằng mình muốn ở một mình với bạn trai, làm một số việc muốn làm. Phải mặt dày cỡ nào mới nói được như vậy, làm được như vậy chứ?
Hơn nữa, hai cô gái sống cùng phòng, một người đưa bạn trai về có vẻ không tôn trọng bạn cùng phòng lắm.
Làm thế nào cũng không ổn, cô chợt nghĩ hay là thuê thêm một phòng nữa?
Hình như đây là cách ổn nhất, cứ về cất đồ trước đã rồi bảo anh chờ trong phòng, sau đó cô sẽ xuống thuê thêm.
Ân Quả quyết định như vậy.
Cho đến khi vào thang máy, cô bỗng phát hiện Lâm Diệc Dương ấn một số tầng khác, lúc này mới bất giác kéo áo anh lại, hỏi nhỏ: “Anh đặt phòng rồi à?”
“Ừ.” Căn hộ cách đây quá xa, muốn xem cô thi đấu cả ba ngày thì chỉ có thể ở đây.
Thang máy đang đi lên. Ngoài họ ra còn có bảy, tám người nữa, cô và Lâm Diệc Dương đứng ở góc bên phải trong cùng.
Cô đứng sát anh, gò má cọ vào chất vải trên tay anh, đầu hơi chúc xuống là có thể nhìn thấy hình xăm trên cánh tay anh. Mới đầu tháng Tư, anh mặc mỗi áo cộc tay chạy tới chạy lui cũng không biết lạnh là gì.
Ân Quả muốn sờ cánh tay anh xem có lạnh không, giấy phút những ngón tay chạm vào tay anh, Lâm Diệc Dương cũng cúi xuống nhìn. Lần này không giống trong nhà thi đấu, bây giờ hai người đang ở khách sạn.
Bao ngày không gặp, anh thật sự muốn nắm tay cô, muốn vuốt ve gò má cô, muốn hôn cô.
“Sắp đến rồi.” Anh khẽ nói, ánh mắt khoá chặt vào cô.
Cô nín thở, khẽ gật đầu.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cánh tay anh trượt xuống nắm chặt tay cô, dắt cô ra khỏi thang máy.
Số phòng là 1207.
Lâm Diệc Dương xách túi đựng cơ của cô, lấy thẻ phòng trong túi quần ra rồi khẽ khàng đặt nụ hôn lên vầng trán và sống mũi Ân Quả. Cô dựa lưng vào khung cửa, “Đang ở ngoài cửa đấy.” Họ vẫn chưa vào phòng.
Chính vì đến cửa phòng rồi, nên anh mới không muốn kìm nén thêm nữa.
Anh muốn hôn lên môi cô nhưng ngập ngừng không hành động ngay, trái lại hỏi cô: “Bi cuối cùng, sao em lại đưa vào lỗ tít? Đưa vào lỗ mười còn đẹp hơn nữa.”
Anh đang nói đến trận bi a vừa nãy.
Bàn tay đang cầm thẻ phòng đã trượt xuống vuốt ve eo cô, người cũng áp sát lại gần.
“Sở trường của em là đánh mỏng bi*…” Mỗi lần cánh môi Ân Quả hơi mở ra, tưởng chừng như chạm phải môi anh, “…Không giỏi đánh retro*…” Môi dưới của cô bị anh ngậm lấy, từ eo trở lên tê rần, bàn tay đặt trên eo cô càng vuốt ve mạnh hơn.
*thuật ngữ trong bi a, dùng để chỉ khoảng cách giữa bi cái và bi khác khá xa.
*thuật ngữ trong bi a, đánh bi trúng vào một điểm nào nó trên băng, để bi dội ngược đi vào lỗ.
Lâm Diệc Dương mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: “Vậy mà dám gọi anh là “queen”?”
Đầu lưỡi tiến sâu vào trong, anh vừa hôn cô, vừa trở tay quẹt thẻ vào ô cảm ứng, đáy mắt đong đầy nét cười, nửa đùa nửa thật nói: “Sau này phải cho em khóc mấy lần trên bàn bi a thì mới ngoan ngoãn được.”
Ân Quả mê man nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Lâm Diệc Dương ôm eo bế bổng cô lên, đặt luôn túi đựng cơ lên tủ trà. Có lẽ do quá đỗi nhớ nhung, nên mỗi nụ hôn của hai người, mỗi lần quấn quýt đều mang theo nhịp đập của con tim.
Một tuần qua, trên con đường đi đi về về giữa trường học, nhà trọ và phòng bi a, trong mỗi không gian chỉ có một mình, anh đã làm gì, đã nghĩ gì nhỉ?
Suốt một tuần ròng rã, mỗi ngày chỉ có mười phút buổi tối gọi điện cho cô thì chịu sao thấu?
Không biết anh đã vượt qua như thế nào nữa.
Lâm Diệc Dương không bế cô về phía giường vì sợ mình sẽ không kiềm chế được. Tiến không được, lùi không xong, cả người anh như đang bốc cháy.
Anh vốn định hôn Ân Quả một lúc rồi ra ngoài mua đồ ăn cho cô.
Bên ngoài đang mưa xối xả, đi lại chỉ tốn mười phút nhưng rất vất vả, anh không muốn cô lại ra ngoài nên định mua về ăn ở trong phòng.
Anh lặng lẽ ngậm cánh môi cô, hết mơn trớn rồi lại thả ra, bàn tay đặt trên eo cô véo nhẹ một cái như có như không, “Sao mắt em lại đỏ thế này?”
Ân Quả im lặng một thoáng rồi trả lời: “Tuần sau em phải về rồi.”
“Thứ mấy?”
“Thứ Tư.”
Cuối tháng Tư có một giải đấu ở Hàng Châu.
Lâm Diệc Dương không hề ngạc nhiên với lịch trình kín mít của cô, ngược lại còn hỏi: “Chưa thi đấu xong giải mở rộng đầu tiên đã không chịu được rồi à?”
Nỗi buồn dâng lên bủa vây lấy Ân Quả, cô không có tâm trạng đùa giỡn nên đẩy anh ra.
“Trong lòng nhớ anh mà còn đẩy ra.” Lâm Diệc Dương khẽ cười, trêu cô: “Để anh tính cho em nhé, hôm nay là thứ Sáu, Chủ nhật em mới thi đấu xong, đúng là từ lúc đó đến thứ Tư cũng chẳng còn mấy ngày. Vậy hãy để anh ôm đi, ôm được phút nào hay phút ấy.”
Còn nói nữa à… Cô lườm anh.
Thấy Ân Quả buồn thật, hai tay Lâm Diệc Dương càng ghì chặt cô hơn, cổ họng bật ra một tiếng như thở dài. Anh tì cằm lên đỉnh đầu cô, ôm chưa được mấy phút thì nghe thấy tiếng điện thoại rung lên.
Không phải của anh, là của cô.
Ân Quả không muốn nghe máy. Bạn bè và người thân biết cô đến đây thi đấu nên đều tránh không gọi điện thoại. Một nửa thành viên trong câu lạc bộ đều đang ở đây, ngày nào cũng gặp mặt, nửa còn lại thì chia ra thi đấu ở giải mở rộng của các nước, cũng không rảnh để tìm cô.
Nhưng người gọi điện thoại rất kiên nhẫn, không chịu cúp máy.
Cuối cùng Ân Quả lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển thị người gọi, Lý Thanh Nghiêm
Không hiểu sao cô bỗng thấy chột dạ, nhất là sau khi phát hiện ra Lâm Diệc Dương cũng nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình. Ban đầu cô định tắt máy, nhưng anh đã nhìn thấy rồi, cũng không thể tảng lờ tiếp được.
Cô hắng giọng, bắt máy: “Alo.”
“Ban nãy không tiện nói chuyện.” Giọng nói của Lý Thanh Nghiêm vang lên ở đầu bên kia: “Chúc mừng em vượt qua vòng bảng.”
Cô đáp “Vâng” rồi ngẩng lên nhìn anh.
Lâm Diệc Dương cúi đầu nhìn cô không chớp mắt, khoảng cách càng gần hơn. Ngón tay anh vuốt ve vành tai Ân Quả, rồi vòng ra sau cổ, mân mê mấy lọn tóc dài vương trên làn da cô.
“Tiểu Quả.” Lý Thanh Nghiêm ngập ngừng: “Anh vốn định chờ đến khi tăng thêm vài hạng trên bảng xếp hạng thế giới sau giải Ireland mở rộng vào tháng sau rồi mới nói với em… Có mấy lời bây giờ không thể nói rõ ngay được, chắc phải đợi về nước mới có cơ hội.”
Ân Quả thấp thỏm không thôi, cô liên tục ấn nút giảm âm lượng bên viền điện thoại.
Bàn tay Lâm Diệc Dương đặt trên eo Ân Quả dần mất kiên nhẫn, từ từ vén cao vạt áo của cô lên. Toàn bộ ý thức của cô đã đi theo lòng bàn tay anh, trái tim treo lơ lửng…
Anh dừng lại nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng chỉ vào điện thoại, ý nói đưa nó cho anh.
Đầu óc Ân Quả choáng váng, không đoán nổi Lâm Diệc Dương muốn nói gì. Cô do dự nhìn anh: Anh định làm gì?
“Chuyện nghiêm túc.” Anh đáp.
Ân Quả ngẫm nghĩ, đưa cho anh cũng được, dù sao mình cũng trong sạch, nhưng trước đó phải lịch sự nói với đối phương một câu đã. Vì thế cô nói với Lý Thanh Nghiêm trong điện thoại: “Lâm Diệc Dương đang ở bên cạnh em, anh ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Lý Thanh Nghiêm cũng không hề lúng túng, “Được.”
Lâm Diệc Dương rút điện thoại khỏi tay Ân Quả, đưa lên bên tai, im lặng hồi lâu mới nói một câu:
“Tôi không có số của Mạnh Hiểu Đông nên đành mượn điện thoại của Ân Quả để hỏi, cậu ta đã mua rượu về chưa?”
Lý Thanh Nghiêm ngớ người mất mất giây, không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này, “Mua xong rồi, đều là Chivas mười hai năm.”
“Quả nhiên già hết cả rồi, chỉ uống Chivas.” Giọng Lâm Diệc Dương rất bình tĩnh: “Được lắm, tốt cho sức khoẻ.”
“Mấy năm nay sức khoẻ của anh ấy không tốt lắm, đã uống mấy năm nay rồi.” Lý Thanh Nghiêm đáp.
“Hẹn mấy giờ? Ở phòng nào?”
“Tám giờ, phòng 1000.”
“Được.” Lâm Diệc Dương đáp cụt lủn, “Không còn gì nữa, hai người nói tiếp đi.”
Dù Ân Quả đã chỉnh nhỏ âm lượng, nhưng anh vẫn nghe thấy rõ. Với tính cách của anh ngày xưa, nếu Lý Thanh Nghiêm làm vậy, anh có thể cho anh ta nằm liệt giường ba ngày. Nói thẳng ra là thằng nhóc này thèm đòn, theo như câu bên Đông Tân Thành hay dùng chính là tự tìm chỗ chết.
Song không cần sốt ruột, anh còn cả buổi tối để nói chuyện với anh ta.
Ân Quả nói qua quýt mấy câu rồi cúp máy.
Cô quan sát kĩ người đàn ông đang ôm mình, không thấy anh có dấu hiệu nổi giận, có lẽ anh không nghe thấy câu phía sau.
Lâm Diệc Dương say mê nhìn Ân Quả hồi lâu, “Đang nghĩ gì thế?”
Cô lắc đầu, giả bộ không có chuyện gì.
“Bé Quả?”
Cô đang định lên tiếng thì bỗng nhiên hít sâu một hơi, lập tức ôm lấy cổ anh, đầu óc như biến thành một mớ bòng bong. Cảm xúc kích thích xa lạ khiến cô luống cuống, chỉ biết ôm anh thật chặt, chẳng thể nói rõ là thoải mái hay khó chịu, nhưng cũng không thể hít thở bình thường được.
Lâm Diệc Dương không rời mắt khỏi cô, bàn tay di chuyển từ trái sang phải. Cổ họng anh căng cứng, vừa muốn nhìn vừa muốn đặt một nụ hôn xuống đó.
Anh thử giữ thật chặt mà sao mềm quá, không thể nào nắm được.
Thử mấy lần đều không thành công, cuối cùng anh bật cười thủ thỉ: “Sao đầy đặn vậy nhỉ?”
Bây giờ Lâm Diệc Dương đã hiểu tại sao đám đàn ông con trai lại thích luồn tay vào trong áo bạn gái ở trên sân băng hoặc trong phòng bi a, có lẽ là do sự tranh đua chán gắt giữa những chàng trai mới lớn, là sự nóng lòng muốn trải nghiệm những chuyện mình không biết, là dục vọng không thể kiềm chế, là hormone đang trào dâng, là tình yêu thôi thúc, là ôm trong lòng khát khao muốn chinh phục cô gái mình thích, hoặc là muốn được cô ấy chinh phục.
Lâm Diệc Dương tì trán mình lên trán cô, muốn thốt lên rằng, đúng là không nên gọi em là “Bé Quả”.
Song ngẫm lại đành thôi.
Anh nghĩ, nếu hiện tại mình quay về thời niên thiếu sung mãn nhiệt huyết nhất, chắc hẳn sẽ bế cô lên giường, lột sạch quần áo vướng víu trên người cô ra và bắt đầu tự do chinh phục cơ thể anh hằng khao khát. Dù anh đã từng thi đấu giải gì, dù anh đã từng đứng trên đỉnh cao, dù anh là ông vua trên sân đấu thì anh vẫn sẽ là của cô.
Độ tuổi ấy thật sự quá ấu trĩ và tự phụ, mạnh mẽ nhưng cũng đầy yếu đuối.
Ân Quả cắn chặt môi dưới kìm chế bản thân, không biết phải nói gì, động tác của anh làm cô đau. Lâm Diệc Dương nhìn cô, chỉnh lại quần áo xốc xếch cho cô
“Ngoài trời đang mưa to, em cứ chờ trong phòng, anh sẽ về ngay thôi.” Anh nói.
Ân Quả gật đầu.
Cô vuốt ve gò má, chiếc cằm, sống mũi của Lâm Diệc Dương, cuối cùng vòng tay qua cổ anh mân mê phần tóc gáy ngắn ngủn. Ngọn tóc sượt qua đầu ngón tay và lòng bàn tay cô ngưa ngứa.
Khiến cô thấy… xốn xang.
Trái tim của Lâm Diệc Dương mềm nhũn, thật ra anh chỉ muốn xuống xem quanh đây có nhà hàng cao cấp nào không để mua bữa tối về cho cô. Anh nhìn cô, hỏi: “Muốn nói gì sao?”
“Em cũng không biết nữa.”
Đầu óc cô trống rỗng chẳng có gì cả, nhưng dường như lại đầy ắp, cái gì cũng có.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác này, và anh là người đầu tiên tiếp xúc thân mật với cô.
Bỗng nhiên cô nghĩ tới Thừa Nghiên, nghĩ đến lúc Lâm Diệc Dương được người khác theo đuổi, bèn nói bâng quơ: “Thừa Nghiên đẹp lắm.”
“Thừa Nghiên?” Chờ mãi cuối cùng lại nghe thấy câu nói lạ lùng này, Lâm Diệc Dương không theo kịp suy nghĩ của bạn gái mình, “Em nhắc đến cô ấy làm gì?”
“Cứ đến là ghen, không hiểu sao nữa.”
Trước đây cô cũng không nhỏ nhen đến thế, có lẽ khi thích một người, bản thân sẽ ngày càng hẹp hòi.
Anh kéo tay cô từ trên cổ xuống, nắm thật chặt, muốn nói đôi câu. Nhưng quả thật Thừa Nghiên không có bất cứ mối quan hệ nào với anh, anh cũng không biết nên nói gì, cuối cùng đành gượng cười, siết chặt tay cô, “Anh đi đây.”
Thật ra cũng có vấn đề gì, nhìn thấy người yêu ghen vì mình cũng là một cách phát triển tình cảm. Dẫu sao cũng chỉ là một người xa lạ, không gây ra sóng gió gì, có điều cơn ghen này tới rất bất ngờ.
Chờ Lâm Diệc Dương ra ngoài mua bữa tối, Ân Quả vào nhà vệ sinh bóc một bánh xà phòng mới ra để rửa tay và mặt từ lúc thi đấu xong cho đến khi về đến khách sạn cô vẫn chưa rửa mặt sạch sẽ. Dù chỉ trang điểm nhẹ song vẫn rất khó chịu, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, vì khi thi đấu yêu cầu phải trang điểm.
Nhìn vào trong gương, khuôn mặt cô như được phủ một lớp ánh sáng dìu dịu, ánh mắt tựa như giăng sương mờ, cô đứng thất thần trước bồn rửa mặt.
Ngón tay Ân Quả níu lấy sợi chỉ xổ ra từ chiếc khăn màu trắng, hai đầu ngón tay vô thức vân vê hồi lâu.
Cứ nghĩ đến chuyện ấy là gương mặt lại đỏ bừng, cô lập tức bỏ khăn xuống, bước ra căn phòng vắng tanh không một bóng người.
Chiếc ba lô thể thao quai chéo to đùng nằm trên tấm thảm cạnh sô pha.
Buổi tối lần đầu tiên gặp Lâm Diệc Dương, anh cũng đeo chiếc ba lô này, hình như cô chưa từng thấy cái nào khác ở căn hộ của anh. Chỉ có một chiếc màu đen đi theo anh giữa hai thành phố.
Ân Quả ngồi xuống bàn đọc sách, nằm bò ra bàn, chỉ nhìn ba lô thể thao của anh thôi mà đã thấy vô cùng thoả mãn.
Cô cầm điện thoại, nhớ ra ban nãy Lâm Diệc Dương cố tình gặng hỏi lối đánh mình không giỏi nên vô cùng tò mò khả năng thật sự của anh. May mà ngay cạnh cô có người từng chơi bi a với anh, vì vậy cô liền nhắn tin WeChat cho người không bao giờ liên lạc là Mạnh Hiểu Đông, hiếm có hôm nào cô lại ân hỏi han “núi băng” vạn năm như thế này.
Tiểu Quả: “Lâm Diệc Dương có sở đoản gì không anh? Trong bi a ấy ạ?”
M: “Không có.”
M: “Cậu ta không có sở đoản, chẳng qua cậu ta có muốn chơi hay không thôi.”
Giỏi thế cơ à…
Mạnh Hiểu Đông là người luôn sống thực tế, vì vậy anh ấy sẽ không nói quá.
Vì lời nhận xét này mà cô càng nhớ anh hơn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Ân Quả tì cằm lên chiếc bàn gỗ màu nâu đếm từng giây một, trong lòng thầm đoán anh đang ở đâu, có bị dính mưa không. Cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, cô bèn gửi tin nhắn WeChat cho anh bằng giọng điệu trách móc.
Tiểu Quả: “Nhắc nhẹ anh nhé, chỗ đó hơi đau đấy.”
Lin: “?”
Lin: “Lần sau sẽ nhẹ tay hơn.”