Nước biển ở Boston chảy ngược dòng.
Thác Niagara đóng băng thành tượng đá.
Ngay cả sóng biển cũng “hoá băng” tạo thành một tác phẩm nghệ thuật.
Đó là những tin tức họ nhìn thấy sau khi đến khách sạn.
May thay bão tuyết đã tan, thời tiết cũng ấm dần lên.
“Thế mà đám chuyên gia nói Trái Đất đang nóng lên, đùa em chắc?” Cậu em họ đang cầm giăm bông, thuận miệng buông một câu mỉa mai.
“Đây là tuyết do hiệu ứng hồ*, trong môn Địa lý dạy rồi, chắc chắn em không học hành tử tế.” Ân Quả vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đứng bên máy nướng bánh mì chờ lát bánh của mình, lẩm bẩm than vãn: “Nếu đi muộn hơn thì đã chẳng có xui xẻo thế này rồi.”
*Tuyết rơi do hiệu ứng hồ (Lake-effect snow) là một hiện tượng khí tượng đặc thù tại vùng Ngũ Đại Hồ ở Mỹ. Khi đó, không khí lạnh gặp hơi nước ấm bốc lên từ hồ sẽ trở thành các khối khí nóng, ẩm và thoái hơi ẩm, rồi biến thành tuyết khi nhiệt độ đủ lạnh.
Cô vốn lên kế hoạch tháng Ba đến New York, tháng Tư về. Vậy mà cậu em họ Mạnh Hiểu Thiên cứ kiên quyết đòi đi vào tháng Một cho bằng được, lại còn nói sang sớm để làm quen với môi trường các mùa, thật ra cậu chàng muốn nhân cơ hội Ân Quả còn ở đây, bắt cô làm hướng dẫn viên du lịch đưa mình đi chơi khắp New York.
Mạnh Hiểu Thiên biết mình đuối lý, đành phải cười trừ, “Nướng cho em một lát bánh mì đi.”
Ân Quả đáp “Ừ” một tiếng.
“Chị ơi?”
“Hả?”
“Chị không cảm ơn anh đẹp trai đó à?”
“Ting” một tiếng, lát bánh mình rơi xuống khay inox.
Ân Quả lật mặt bánh, tiếp tục nướng, “Định cảm ơn, nhưng chưa nghĩ ra phải nói thế nào.”
“Có gì khó đâu, đều là người Trung Quốc cả mà. Em cho chị WeChat của anh ấy nhé.”
Hôm đó trước khi xuống xe, Mạnh Hiểu Thiên rối rít cảm ơn, lại còn mặt dày xin bằng được WeChat của Lâm Diệc Dương, coi như có phương thức để liên lạc. Nghe nói hai ngày nay cậu còn tán dóc mấy câu trên WeChat với anh, xem ra anh có vẻ hoà nhã lắm.
Ân Quả còn đang rối rắm suy nghĩ thì Mạnh Hiểu Thiên đã nhắn số WeChat của Lâm Diệc Dương cho cô. Tên tài khoản của anh là “Lin”.
Một tiếng “Ting” nữa vang lên, lát bánh mình lại rơi xuống, hai mặt đã được nướng chín.
Ân Quả gắp lát bánh mì lên, cầm hộp bơ nhỏ và mứt dâu quay về bàn ăn bên cạnh cửa sổ. Cậu em họ đứng đằng sau thấy cô quên không nướng bánh cho mình, gọi ba lần liền mà không có kết quả, đành phải rầu rĩ tự lực cánh sinh.
Ân Quả đặt đĩa lên khăn trải bàn kẻ ca rô màu đỏ, nhìn tên của Lâm Diệc Dương, định kết bạn, nhưng phân vân một hồi lại thôi. Cô đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào món trứng rán.
Nhớ đến tối hôm đó Ân Quả lại cảm thấy ngượng.
Lúc cậu em họ và chàng trai đeo kính từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Lâm Diệc Dương đang cất chứng minh thư, anh chàng đeo kính liền bật cười, còn hỏi cô muốn xem thông tin hộ khẩu không? Dù sao lúc ấy trong nước đang là ban ngày, có thể bảo người nhà Lâm Diệc Dương chụp cho cô xem.
Xấu hổ quá đi mất.
Mạnh Hiểu Thiên chuẩn bị xong đồ ăn thì quay lại chỗ Ân Quả, thấy cô đang cầm điện thoại lưỡng lự, cậu liền giật lấy điện thoại, tự ý kết bạn với Lâm Diệc Dương trên WeChat, “Sợ gì chứ? Anh đẹp trai tốt bụng lắm.”
Vừa gửi yêu cầu kết bạn, đối phương đã chấp nhận ngay.
“Được rồi này.” Mạnh Hiểu Thiện đưa di động cho cô xem, nhân tiện gửi một icon mặt cười.
Ân Quả giằng lại điện thoại.
Nhìn icon Mạnh Hiểu Thiên vừa gửi cho người ta, cô biết mình không thể không chào hỏi rồi.
Ân Quả cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Xin chào, tôi là Ân Quả, chính là người Trung Quốc trong quán bar Red Fish hôm đó. Tôi là người chị trong hai chị em được anh giúp đỡ.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô lại cảm thấy phần giới thiệu của mình quá rườm rà, định thu hồi tin nhắn.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, người ta đã trả lời rất ngắn gọn.
Lin: “Tôi biết.”
Tiểu Quả: “Hôm đó cảm ơn anh nhiều lắm, nhờ anh mà hai chị em tôi mới thuận lợi đến được khách sạn.
Nếu anh rảnh rỗi, tôi và em họ muốn mời anh bữa cơm để cảm tạ. Có được không?”
Lin: “Không sợ bị lừa à?”
Tiểu Quả: “…Lúc đó tôi vừa mới đến New York, lại còn gặp phải bão tuyết nên rất sợ. Xin lỗi đã hiểu nhầm ý tốt của anh.”
Lin: “Không sao.”
Tiểu Quả: “Bây giờ anh còn ở Manhattan không? Chúng tôi có thể qua đó.”
Lin: “Tôi đang ở ga tàu, phải về Washington rồi.”
Về Washington sao?
“Anh ấy nói gì vậy ạ?” Mạnh Hiểu Thiên hỏi.
“Anh ấy về trường rồi.”
Mạnh Hiểu Thiên nhai bánh mì, “Vậy chúng ta cũng đi thôi, vừa hay đi chơi luôn.”
Ân Quả thốt lên: “Hả?”
“Rủ anh ấy đi chơi cùng, dù sao ngày nào em cũng nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm.”
“Còn chưa chuẩn bị gì mà, vé tàu và khách sạn phải đặt trước đấy.” Cô xin tha: “Đừng đi đâu nữa, cứ chơi ở New York đã, vả lại cũng đâu cần vội vã mời cơm ngay hôm nay.”
Hơn nữa nào có ai mời người ta bữa cơm mà chạy từ New York sang tận Washington đâu, nghe không khác gì biến thái.
Mạnh Hiểu Thiên thấy Ân Quả không vui, nên không năn nỉ thêm. Cậu nhanh chóng giải quyết xong lát bánh mì rồi đi lấy thêm một đĩa thức ăn nữa.
Mặc dù trong khách sạn có nhà hàng và quán bar, nhưng quá giờ cơm là không thấy bóng dáng nhân viên phục vụ nào.
Hai ngày trước bão tuyết chưa tan, họ không muốn ra ngoài, định giải quyết bữa trưa ngay tại khách sạn, nào ngờ lùng sục hết một vòng, đừng nói là đầu bếp, ngay cả một nhân viên phục vụ cũng không thấy.
Sau cùng hai người đang đói lả đành ra quầy lễ tân hỏi chỗ nào bán đồ ăn, cô lễ tân người Mỹ nhiệt tình nói với họ rằng phải chờ đến năm rưỡi nhân viên nhà hàng mới đến phục vụ.
Hai người không còn cách nào khác, đành bấm bụng đi khắp khách sạn để tìm máy bán hàng tự động, định mua chút đồ ăn, nhưng sau đó phát hiện tất cả máy bán hàng tự động ở đây chỉ có đồ uống. Cuối cùng hai chị em tay không trở về phòng, cầm cự thêm mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng được ăn bò bít tết.
Trải qua cơn đói ấy, Mạnh Hiểu Thiên đã rút ra được bài học xương máu, chỉ cần được ăn sáng, cậu phải ăn đến no căng bụng mới thôi. Khi ra ngoài, tuyệt đối không thể bỏ qua bất cứ cơ hội được ăn no nào.