Lâm Diệc Dương tựa người vào tường quán mì ramen, lấy điện thoại mở khung chat trên WeChat với Ân Quả.
Anh đọc lại một lượt từng câu từng chữ của toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người từ lúc kết bạn cho đến nay. Nên nói gì mới được đây? Đầu ngón tay của anh chạm vào chai rượu thuỷ tinh rỗng, xoay từng vòng từng vòng, chìm vào dòng suy nghĩ.
Bên ngoài, Giang Dương mặc áo phao đen đi đến bậc thềm, hơi cúi người xuống huơ tay với Lâm Diệc Dương. Ông chủ hỏi qua lớp cửa kính: “Tìm cậu à?”
“Vâng.” Lâm Diệc Dương nhét điện thoại vào túi quần, trả tiền mì, nhanh chóng mặc áo khoác rồi đẩy cửa ra ngoài.
Trong gió rét, anh bước qua hai bậc thềm.
“Anh gọi huấn luyện viên đến đưa bọn trẻ về khách sạn trước rồi.” Giang Dương nghiêng đầu, hất cằm về bên phải, “Không Hề Gì nói gần đây có một phòng bi a, đi thôi, cùng đánh một ván. Anh em gặp nhau cũng phải có màn chào hỏi chứ.”
Lâm Diệc Dương muốn từ chối, nhưng không hiểu sao anh lại đổi ý. Có lẽ do ban nãy đang suy nghĩ nên nhắn gì cho Ân Quả nên tâm trạng anh khá tốt, ít nhất đỡ hơn lúc mới ngủ dậy sáng nay.
Anh không nói gì mà chỉ gật đầu, cùng Giang Dương đi về phía khu phố bên phải.
Giang Dương lấy thuốc lá điện tử ra, mở nắp nhét điếu thuốc nhỏ nhắn vào, đợi thuốc nóng lên, anh ấy rít một hơi dài, “Nói thật lòng, từ bé anh đã khâm phục cậu rồi. Trong đám chúng ta, chỉ có mỗi Ngô Ngụy học hành tàm tạm, nó đèn sách tới tận bây giờ cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng cậu đi đến ngày hôm nay, không một ai tưởng tượng nổi.”
Giang Dương cười, “Ngày xưa hai anh em mình đều tranh thành tích từ dưới đếm lên nhỉ? Cả lớp khoảng bốn chục người, cậu chắc cũng phải xếp thứ ba mươi đấy nhỉ?”
“Hồi cấp hai à? Hình như thế.” Anh nhớ lại.
Rất ít đứa trẻ trong câu lạc bộ bi a học hành giỏi giang, hồi đó một số đứa không muốn học tiếp, được người lớn định hướng cho một con đường khác, sau đó dẫn đến câu lạc bộ. Hoặc nếu trong nhà mở phòng bi a, đã có sẵn điều kiện và môi trường thuận lợi, họ sẽ cho con theo nghề này luôn.
Hồi cấp hai, thành tích của Lâm Diệc Dương khá bết bát.
Năm cấp ba sau khi rời khỏi câu lạc bộ, anh đã bị kích thích, từ đó vùi đầu học ngày học đêm. Ngoài những lúc đi kiếm tiền thì anh đều miệt mài đèn sách, vô cùng vất vả.
Trong suốt ba năm du học ở đây, có công việc nào là anh chưa từng làm đâu?
Năm đầu tiên không được làm thêm, anh đành bươn chải trên xe bus của người Trung Quốc kiếm tiền chui… Kiếm tiền không hề dễ dàng, ngay cả Ngô Ngụy cũng phàn nàn, học trường bình dân tốt hơn bao nhiêu, sao cứ phải học trường có học phí đắt đỏ làm gì, song cũng chỉ làu bàu một, hai lần rồi thôi. Vì anh ta biết nói thế anh sẽ giận.
Lâm Diệc Dương đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn dòng xe qua lại ở phía xa.
Suốt mười mấy năm qua, anh luôn cố gắng vượt qua mọi gian khổ chỉ vì một câu nói của người thầy dẫn dắt anh trước đây: “Lam Diệc Dương, em không có gia đình, rời khỏi câu lạc bộ này, không còn cây cơ trên tay thì em chẳng còn gì cả.”
Giờ đây, anh đàng hoàng đứng ở nơi này, muốn cái gì thì có cái đó.
Anh cầm được cây cơ lên, cũng bỏ được nó xuống, dù ra sao vẫn có thể sống tử tế.
“Mấy năm qua vất vả lắm hả?” Giang Dương nhìn cậu em của mình.
Lâm Diệc Dương quay sang, nở nụ cười nhẹ như không, “Với em thì còn chuyện gì khó khăn nữa?”
Cũng giống như hồi xưa.
Giang Dương bật cười, rít thêm một hơi thuốc rồi vỗ vai anh, “Cũng đúng, Tiểu Dương Gia của chúng ta chẳng có gì là không làm được cả.”
Lâm Diệc Dương nhìn thoáng qua điếu thuốc điện tử trên tay anh ấy, Giang Dương đọc được suy nghĩ của anh, lấy bao thuốc vừa mới mua trong túi áo phao ra, đưa cả bật lửa cho anh, “Anh đổi thuốc rồi, đang cai dần.”
Lâm Diệc Dương cúi đầu xé vỏ ni lông ngoài bao thuốc song chợt cảm thấy vô vị, cuối cùng anh nhét cả bao thuốc và bật lửa vào túi áo Giang Dương.
“Gì thế?” Giang Dương cười, “Chẳng giống cậu gì cả.”
“Đã bao năm anh không gặp em rồi?” Lâm Diệc Dương hỏi ngược lại.
***
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào phòng bi a.
Nhìn thấy Lâm Diệc Dương, ông chủ mỉm cười quay đi lấy một thùng đá lớn, bên trong đựng bảy, tám chai bia. Ông ta đặt thùng đá xuống trước mặt anh, rồi chỉ vào một bàn bi a bên trong.
Lâm Diệc Dương đặt thùng đá bên chân bàn bi a anh thường chơi. Anh không chọn cơ ngay mà bật một chai bia ra trước, uống một hớp, “Ở đây uống rượu bia thoải mái, nhưng không được hút thuốc, anh cất cái…”
Anh muốn nói cất cái thứ thuốc lá điện tử nhìn ẻo lả chết đi được ấy đi, song cố dằn lòng lại.
“Chọn cơ đi.” Anh nghiêng đầu, chỉ mấy cây cơ đặt trên giá.
Lâm Diệc Dương ngửa đầu uống thêm một hớp nữa mới đặt chai bia xuống, thấy Giang Dương đã chọn cơ xong, anh không suy nghĩ quá nhiều, cầm luôn cây cơ phía bên phải gần mình nhất.
Giang Dương đặt chín viên bi lên bàn, xếp ngay ngắn thành hình thoi.
Lâm Diệc Dương tìm được viên bi màu trắng, chợt nghe thấy Giang Dương thuận miệng hỏi: “Tối qua anh nhìn thấy bài đăng của Không Hề Gì rồi.”
Tay anh thoáng khựng lại.
“Cô gái nào thế? Người nước nào? Màu da nào?”
Lâm Diệc Dương chỉ vào con ngươi đen tuyền của mình, “Người Trung Quốc.”
Anh tung viên bi trắng trong tay lên, nói tiếp: “Vừa mới quen thôi, không mờ ám như Ngô Ngụy nói đâu. Hơn nữa…” Anh cúi người đặt viên bi trắng xuống lằn bóng, “Người ta chưa chắc đã thích em.”
“Sao chẳng tự tin gì thế?” Giang Dương bật cười, chỉ vào viên bi trắng, ý nhường cho Lâm Diệc Dương đánh khai cuộc, “Con người phải biết sở trường của mình là gì và phát huy sở trường ấy. Ví dụ như cậu, dùng sắc đẹp để cưa đổ người ta là ít tốn sức nhất đấy, chú em à.”
Lâm Diệc Dương lườm anh ấy, im lặng cúi người xuống đặt cây cơ ngay ngắn.
Anh nhắm chuẩn viên bi cái.
Tay phải dùng sức chọc mạnh, “cạch” một tiếng, bi cái phá vỡ đội hình bi nhiều màu. Các viên bi không ngừng rơi xuống lỗ, trên bàn chỉ còn lại ba viên, cuối cùng ngay cả bi số 9 cũng lăn đến cái lỗ trước mặt Giang Dương, gọn gàng rơi thẳng xuống.
Chỉ cần một cú đánh khai cuộc đã thắng được cả ván.
Giang Dương huýt sáo.
Lâm Diệc Dướng đứng thẳng dậy, cầm chai bia lên uống nốt, anh nhìn chằm chằm hai viên bi màu còn sót lại trên bàn, vẫn đang ngẫm nghĩ nên nhắn gì đây? Nói chuyện với con gái… có nên cần tải một bộ sưu tập icon trước không?