Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 14: Hỏi tại chỗ



Ai?” Mai Hâm khụt khịt mũi hỏi khò khè.

“Làm sao tớ biết được.” Quan Doanh trợn trừng mắt.

“Khoan nói chuyện này vội, Quan Doanh, chiều nay cậu đi đâu thế?” Dương Khiết hỏi.

“Đi ra ngoài một chuyến.” Quan Doanh cúi đầu tỏ vẻ không muốn nói. Biểu cảm rất rõ ràng nhưng bốn cô bạn vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm sang.

Dương Khiết không hỏi tới nữa, nói sang chuyện khác: “Bạch Tân phòng 603 ký túc nam, thứ Bẩy tuần sau thi “Mười giọng hát hay nhất trường” đấy, bọn tớ đã nhận lời đi cổ vũ cho cậu ta rồi, cậu cũng đi nhé.”

“Tớ có việc rồi, các cậu cứ đi đi.”

Quan Doanh vừa nói xong, không khí trong ký túc nặng nề hẳn.

“Cậu có chuyện gì thế?” Văn Thù không nhịn được nữa, là người nóng tính, lại khá bạo dạn, không quen nói chuyện úp mở.

“Việc riêng.” Quan Doanh lạnh lùng đáp.

Đã nói đến mức này thì cũng chẳng cần phải hỏi thêm gì nữa.

Thấy Văn Thù vẫn đang còn khó chịu định nói tiếp, Tần Phương vội giữ tay lại: “Ừ, được rồi, người ta chắc có việc thật đấy, không đi cũng đâu có sao đâu.”

“Đâu chỉ có một lần, sao lần nào cậu cũng có việc cả thế, đâu ra khéo đến vậy, nói thẳng ra là cậu không muốn tham gia hoạt động tập thể chứ gì!” Văn Thù nổi nóng, chẳng thèm nghĩ gì nữa, nói toạc ra hết.

Thế này coi như đã ngửa bài rồi.

“Ầm” một tiếng, Quan Doanh gấp sách lại, đứng phắt dậy: “Đúng thế đấy, lần sau có việc đừng có rủ tớ nữa, tớ không tham gia đâu!”

Nói xong cậu ta mở cửa ra khỏi nhà vệ sinh.

Ngô Du Du đuổi theo ngay, giữ Quan Doanh lại khuyên nhủ: “Văn Thù nóng tính, cậu biết mà, đừng để bụng. Lần này bận thì thôi, tình cảm của bọn mình còn đó, bớt vài lần tụ tập cũng đâu sao.”

Quan Doanh từ từ gạt tay Ngô Du Du ra, mái tóc dài xõa ra che một phần khuôn mặt, đôi mắt dưới ánh trăng trở nên sâu thẳm: “Tớ biết, tớ cũng hiểu các cậu không thoải mái nhưng câu ban nãy là tớ nói thật, tớ không có thời gian tụ tập với mọi người, tớ còn có việc riêng của mình. Sau này đừng rủ tớ nữa.”

Nói xong Quan Doanh bỏ mặc Ngô Du Du hẵng còn ngơ ngác, cất đồ vào tủ rồi trèo lên giường.

Nhóm con gái phòng 310 cứ giữ tâm sự nặng nề như vậy suốt đêm cuối tuần cuối cùng trước kỳ thi giữa kỳ.

Sáng sớm, mọi người thức giấc theo tiếng chuông, học sinh trường M nhanh chóng rới giường, ba người đi rửa mặt, ba người đi vệ sinh, năm phút sau đổi chỗ. Mười phút sau, mọi người đã rời ký túc, chỉ còn lại một người ở lại trực phòng dọn dẹp vệ sinh, năm phút sau cũng ra khỏi cửa.

Chờ mọi người trong lớp tập trung đông đủ trong sân, lớp trưởng Lương Tề Sơn thông báo hôm nay thầy Mai Hiểm Phong yêu cầu mọi người tập trung tại sân thể dục.

“Hả? Không tập thể dục theo đài à?” Mọi người ngạc nhiên.

Hằng sáng, mọi người đều tập trung ở mảnh sân nhỏ trước dãy nhà ăn để tập thể dục theo đài, ăn sáng xong thì đến lớp sớm học bài, thông thường là vậy.

Sân thể dục lớn nối liền ký túc xá với dãy nhà học có đường chạy điền kinh thường dùng trong dịp đại hội thể dục thể thao của địa phương.

“Ai biết, mau đi đi, thầy bảo phải tập trung trước khi các lớp khác bắt đầu tập thể dục theo đài.” Lương Tề Sơn sốt ruột giục, “Mau mau! Chạy nhanh lên!”

Đám bạn chạy cuống cuồng ra sân thể dục, thầy Mai Hiểm Phong đã đứng sẵn giữa đường chạy.

Thầy mặc một bộ đồ rộng rãi, áo khoác xanh lá, quần bò xanh lam, đứng dưới nắng sớm mùa thu trong trẻo, hình ảnh thật sống động.

Thầy Mai Hiểm Phong cầm một xấp giấy vỗ liên tục vào lòng bàn tay, miệng thúc giục: “Chạy nhanh lên! Đứng đực ra làm gì thế! Lát nữa không muốn ăn sáng nữa à!”

Chỉ cần không mở miệng thì thầy rất đẹp trai, Ngô Du Du nghĩ đểu, chân vẫn bước thoăn thoắt.

“Mỗi người một tờ, dán lên lưng, mau lên!” Thầy đưa xấp giấy cho lớp trưởng phát cho lớp.

“Cái gì vậy nhỉ, còn dán lên lưng nữa?” Mọi người thắc mắc.

“Cái đệt! Nó là bình phương và lập phương từ 1 đến 20!” Tào Chính Vũ thở hổn hển đứng hình nhìn tờ giấy.

Tờ giấy trắng khổ A3 trên tay chính là cái hôm bữa thầy giáo bảo sẽ kiểm tra cộng thêm vài số căn bậc hai. Mặt sau tờ giấy có gắn kim băng để cố định lên quần áo.

Thầy Mai Hiểm Phong lấy giấy vỗ vào gáy cậu ta: “Ngậm miệng lại! Đừng có nói tục, dán mau lên cho thầy!”

Lũ học trò dán giấy xong có cảm tưởng mình hệt như lũ phạm nhân, được yêu cầu xếp thành một vòng tròn.

“Mỗi người nhìn lưng người đứng trước, bắt đầu nhẩm đi cho thầy, hai ngày nữa thầy sẽ kiểm tra phản ứng nhanh. Vận động giúp tăng khả năng ghi nhớ nhất là buổi sáng.” Thầy giáo đứng giữa vòng tròn nói thật to rồi ngồi bệt xuống thảm cỏ, ngáp một cái, như thể chuẩn bị đánh một giấc, “Bắt đầu đi!”

Và thế là các học sinh lớp 12-1 nghe theo mệnh lệnh của thầy chủ nhiệm, xấu hổ cắm mặt nhìn tờ giấy phía trước chạy vòng quanh.

“13 bình, 169, 14 bình, 196…”

“2 mũ 8, 256, 2 mũ 9, 512…”

Đến lúc ăn sáng, Mai Hâm tu liền một mạch hết cốc sữa đậu nành rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Trời ạ… tớ khát khô cả cổ họng.”

Vừa nãy thầy Mai Hiểm Phong chê lớp đọc quá nhỏ nên cứ ra lệnh mãi: “Đọc to lên!” “Đọc to nữa lên!” “Đọc nhỏ trừ điểm!”

Câu này vừa được nói ra, cả lớp lập tức hô to hết công suất. Tập thể dục buổi sáng xong, hầu như ai cũng khô cả miệng, ráng sức nuốt nước miếng liên tục.

“Tớ không bao giờ dám nói tập thể dục buổi sáng là khối u ác tính nữa… Tớ tình nguyện được tập, còn hơn xấu hổ đọc cái tờ kia.” Văn Thù than thở.

Từ tối qua đến giờ, Quan Doanh và Văn Thù bơ nhau suốt, buổi sáng Quan Doanh còn định đi một mình, Ngô Du Du và Tần Phương phải giữ lại mãi mới được, sáu người cùng ký túc mới có thể cùng nhau ăn sáng.

Quan Doanh lặng lẽ ăn cơm, không tham gia thảo luận với mọi người. Văn Thù thì làm như không nhìn thấy Quan Doanh, vô tư cười đùa với những người khác.

Ngô Du Du sợ Quan Doanh một mình nên cũng ít nói góp với mọi người hơn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nói mấy câu với cậu ta để cậu ấy đỡ buồn.

Dương Khiết cũng hiểu nên nói chuyện với cả hai, không để ai bị bỏ rơi cả.

Bữa sáng này ăn thôi cũng thật mệt.

Trong giờ học, Văn Thù và Quan Doanh vốn ngồi cạnh nhau nhưng lại không nói với nhau câu nào, vài lần Mai Hâm chủ động bắt chuyện, hai người vẫn không để ý tới nhau. Tình trạng này khiến những người còn lại trong nhóm khá lo lắng.

Dương Khiết nhìn Ngô Du Du một cái: “Du Du, đi vệ sinh với tớ đi.”

“Ừ” Ngô Du Du biết Dương Khiết có chuyện muốn nói riêng nên bỏ vở bài tập xuống, đứng dậy đi theo.

“Tôi có một câu hỏi!” Tào Chính Vũ chọc chọc Lương Tề Sơn bàn bên, “Vì sao con gái thích đi vệ sinh cùng nhau?”

“Làm sao tôi biết được.” Lương Tề Sơn đáp, “Chắc là sợ nhà vệ sinh có ma đấy.”

“Sặc!” Lũ con trai ngồi quanh đều bật cười, “Lớp trưởng thật có hiểu biết, lợi hại lắm!”

Dương Khiết đứng rửa tay bên bồn rửa hỏi Ngô Du Du: “Hôm qua lúc cậu đuổi theo cậu ấy, cậu ấy nói gì?”

Ngô Du Du kể lại nguyên văn cuộc nói chuyện tối qua, hai người đều im lặng.

“Cậu ấy nói không có thời gian, có phải trong nhà có chuyện gì không?” Dương Khiết đặt giả thiết.

“Có thể.” Ngô Du Du gật đầu.

Chuyện này rất khó xử, việc nhà người ta không thể hỏi nhiều, nhưng nếu không làm rõ được nguyên nhân thì hai người kia khó mà làm hòa được.

“Giờ làm sao đây, bọn mình kẹt giữa.” Dương Khiết thở dài.

“Kiểu gì cũng có cách, chúng ta cứ tạm ba phải đã.” Ngô Du Du an ủi.

Nhưng mọi người không ngờ rằng chẳng bao lâu sau chuyện này đã diễn tiến đi xa tới một mức độ mà độ tuổi của mọi người bấy giờ chẳng thể giải quyết nổi.

Sáng thứ Tư, sau khi học sinh lớp 12-1 một lần nữa tập bài thể dục mất mặt xong thì lên lớp học.

Mấy ngày nay cả trường đã rỉ tai nhau sự tích của lớp họ, không ít học sinh đi trực nhật sớm cố tình rẽ ngang qua sân thể dục đứng hóng trò vui.

Nhưng giờ học sinh lớp 12-1 chẳng hơi đâu để ý cái chuyện này. Mọi người đều đang lẩm bẩm đọc thuộc tờ A3 thầy Mai Hiểm Phong phát, lát nữa thôi thầy sẽ tới kiểm tra rồi!

Giữa tiếng đọc rì rầm của mọi người, thầy Mai Hiểm Phong bước vào lớp, mọi người càng cố tăng tốc học nhanh hết mức.

“17 bình phương 289!”

“19 bình phương 361! 19 ba lần phương 6859!”

Thầy Mai Hiểm Phong vừa lòng nhíu mày: “Được, được rồi, cất hết đồ đi, giờ thầy gọi số của ai thì người đó đứng lên kiểm tra.”

Lại thế! Trong đám học sinh ngồi dưới, có đứa đã căng thẳng đến mức buồn đi vệ sinh.

“Không trả lời được hoặc trả lời chậm, lớp trưởng thay thầy ghi lại trừ người đó 1 điểm, xem xem ai bị trừ nhiều điểm nhất.”

“!!!”

Não Lương Tề Sơn đang chạy tăng tốc bỗng bị vấp, thầy vừa nói cái gì thế? Mình lấy hơi đâu mà ghi! Em còn chưa học thuộc phần mình mà thầy ơi! Em mặc kệ! (╯‵□′)╯︵┻━┻

“Số 7.” Thầy Mai Hiểm Phong thình lình gọi.

Lương Tề Sơn đành phải nhờ vả Thẩm Đàm. Cậu ta quay sang nhìn, mấp máy môi: “Ba hộp sữa chua.”

Mịa nó! Gian thương! Lương Tề Sơn đang vội, Dương Khiết đã đứng dậy trả lời rồi, đành phải cắn răng gật đầu. Khóe môi Thẩm Đàm nhếch lên vừa lòng.

“25 bình phương.”

Thầy Mai Hiểm Phong mở miệng một cái, dưới lớp lập tức hóa đá, trên giấy đâu có nó! Mịa thật, lại thế rồi!

Dương Khiết phản ứng nhanh, tính 5 mũ 4: “625 ”

“Đúng.” Thầy Mai Hiểm Phong vừa lòng gật đầu, cho ngồi xuống.

“Số 44.”

Bạch Tân xem lướt lại một lượt rồi đứng lên, hai tay căng thẳng xoắn lại. Gần đây cậu ta đều mải tập hát, vẫn chưa học thuộc kỹ.

“13 nhân 19.” Đôi mắt thầy Mai Hiểm Phong nhìn thoáng qua bàn tay cậu học trò đầy thâm thúy.

“Dạ là… 13 bình 169, thêm… 6 nhân 13 là…”

“Trừ điểm.” Thầy Mai Hiểm Phong ngắt lời luôn, giọng cũng to tiếng hơn “13 nhân 20 trừ đi 13 không phải xong rồi sao? Mấy bữa nay không học thuộc à?”

“Có… học… thuộc ạ…” Bạch Tân nuốt nước bọt, trả lời lắp ba lắp bắp.

“Học không thuộc thì có khác gì không học? Làm không đến nơi đến chốn thì có khác gì không làm, không có lý do lý trấu gì cả!’ Thầy Mai Hiểm Phong chỉ trích nghiêm khắc khiến mắt Bạch Tân đỏ lên.

“Ngồi xuống đi!” Thầy Mai Hiểm Phong gọi tiếp, “Số 1!”

Thẩm Đàm xoay xoay cái bút trong tay nhìn chữ trên trang giấy viết “Bạch Tân trừ một điểm”, cậu ta bất đắc dĩ thở dài, tuyệt đối không muốn nhè lúc người anh em bị xấu mặt đứng lên gây chú ý làm gì.

Chú thích:

*Tập thể dục theo đài: cái này ngày xưa ở Việt Nam mình hay thấy trên tivi và trên đài lúc tầm 5 giờ 5 rưỡi sáng, lâu rồi không dậy được giờ đó nên không biết có còn không. Ở bên Trung thì nó là bài tập thể dục tay không tương tự, động tác mỗi thời một kiểu, phát trên đài quốc gia và CCTV.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.