Cả người Ngô Duệ đứng hình, tỉnh rượu ngay tức thì.
Lướt tin lên trên, là nội dung tán dóc giữa cậu và Quan Trình.
Nát bét rồi……
Đột ngột bị bại lộ, cậu chưa chuẩn bị tâm lý nào cả.
Ngô Duệ không trả lời ngay, Quan Trình nhìn tấm hình đăm đăm, mèo rất đáng yêu, Ngô Duệ thoạt trông cũng rất bình thường, nhưng Quan Trình càng nhìn càng thấy bất thường, cậu phóng lớn hình ra săm soi, phát hiện trên tay Ngô Duệ tròng một chiếc nhẫn.
Kêu “chị”, đeo nhẫn……
Quan Trình khó tin đánh chữ gặng hỏi, “Ông kết hôn chóng vánh vậy hả? Sao không mời tôi?”
“Còn chưa đâu.” Ngô Duệ chết dở sống dở trả về một câu.
Kỳ thật não Quan Trình đương rối bời, cậu thấy dường như mình đã xem nhẹ chuyện gì đấy, nhưng một chốc không túm được manh mối. Bạn cùng phòng có cách thư giãn riêng, âm thanh trò chơi và tiếng cười trong chương trình giải trí kết hợp rối tung xà beng, ồn ào khiến cậu phiền lòng.Cậu rời giường, lê bước đến cầu thang yên tĩnh.
Ngô Duệ gửi nhầm người là chuyện bình thường, nhưng tình cờ gửi tới cậu, phải chăng có nguyên nhân gì khác? Đối phương rất giống tên cậu ư? Đều họ Quan sao? Chung họ Quan…… Đáy lòng Quan Trình bật ra một suy đoán kinh hãi, cậu thiếu điều hít thở không thông.
Quan Trình đã thấy kỳ quái khi ngày ấy chị cậu ngỏ ý cùng cậu tới nhà Ngô Duệ vì muốn ở bên cậu lâu hơn. Ngày xưa vô đại học, Quan Trình từng ra nước ngoài thi đấu một tháng cũng đâu thấy Quan Ninh nhớ cậu bao nhiêu, vả lại năm nay cậu khai giảng học ở thành phố cách bảy tiếng bay, dẫu rằng khá gấp, nhưng Quan Ninh đâu tiễn cậu ra sân bay. Sao tới khi cậu đến nhà Ngô Duệ ăn sinh nhật thôi mà Quan Ninh đã không nỡ rời cậu?
Quan Trình tích tắc rà lại những dấu vết quá vãng trong tâm trí.
Lần nọ Quan Ninh nhắc tới Ngô Duệ bằng giọng điệu hết mực quen thuộc; khi thấy Ngô Duệ mắt chị ấy sẽ rực sáng; lúc bọn Từ Tri Dã vây quanh mô hình xe đua cậu tặng Ngô Duệ, chị ý lặng lẽ đứng sóng vai cùng Ngô Duệ, dựa gần đến vậy, y chang một đôi; đêm đó say rượu, cậu mơ hồ biết Quan Ninh không rời đi ngay mà còn theo chân chúng bạn chơi tiếp rất lâu; bằng tính cách Quan Ninh, không đời nào chị ấy sẽ nhanh chóng hoà mình trong lần gặp đầu tiên.
“Phắc!” Lần đầu tiên Quan Trình không nhịn được chửi bậy.
Cậu thoắt gọi video cho Ngô Duệ, Ngô Duệ miễn cưỡng tiếp máy, vừa nhìn thấy mặt đối phương, cả hai đều có phần nén giận.
“Làm sao vậy?” Suy cho cùng Ngô Duệ chột dạ nên chào hỏi trước.
“Nhẫn trên tay ông là là ai tặng?” Quan Trình không vòng vo.
“Tôi tự mua.”
“Xạo l*n.” Quan Trình nghiến răng.
Ngô Duệ chau mày, “Khi không chửi người vậy? Đây là tôi tự mua, hoá đơn đây, cần cho ông xem không?”
“Ông đừng có đánh trống lảng với tôi,” Quan Trình tức đến mức khóe mắt vằn đỏ, “Tôi hỏi ông một câu, có phải ông đang hẹn hò chị tôi không?”
Vấn đề ập đến làm Ngô Duệ đau đầu nhức óc, cậu dựa sô pha không ngừng day trán, mồ hôi lạnh chảy vào mắt, thời điểm cậu ngẩng đầu khóe mắt cũng thoáng ửng đỏ, gật đầu với Quan Trình trên màn hình, trực tiếp thừa nhận, “Phải, chúng tôi đang yêu nhau.”
Suốt đời Ngô Duệ không quên những lời tiếp theo trong miệng Quan Trình. Đó là lần đầu tiên cậu thấy Quan Trình thất thố, vứt hết nề nếp lẫn phong độ, Quan Trình mắng chửi cậu chối tai, nhưng cậu ấy trông vô cùng chật vật và bất lực, dường như chỉ có chửi bới không ngừng mới khiến lòng cậu dễ chịu hơn.
“Đó là chị tao! Ngô Duệ, bà mẹ nó mày là thứ súc sinh. Bình thường mày lăng nhăng thay bồ như thay áo thì cứ tìm mấy người chịu chơi, chịu điên với mày, mày vớ chị tao làm cái đách gì?! Tao chưa làm chuyện gì sai với mày mà? Mày dựa vào đâu xuống tay với chị tao?! À không, chuyện Trình Nhuỵ nhất định mày trách tao, vậy hợp lý, tại tao không báo mày khi nghi ngờ cô ta thích mình, tao sai, mày oán hận hay bất mãn thì đổ hết lên đầu tao, mắc quái gì mẹ nó mày gạ chị tao?!” Cặp mắt Quan Trình đỏ quạch, tích đầy nước mà cố nén không rơi, “Phải, lúc trước là chính tao nhờ mày chơi game với chỉ, mẹ bà nó tao vừa ngu vừa mù, mày thấy thiếu thốn thấy buồn chán thì đi tìm người khác, dù sao người như Trình Nhuỵ lòng ôm người khác nhưng bằng lòng quen mày có cả đống, nếu mày thích thì kêu họ đồng loạt kè mày đều được mà! Tại sao lại là chị tao?! Thời đại học mày đi nghe được bao nhiêu buổi? Đi thi được bao nhiêu điểm? Ngoại trừ mỗi ngày ghẹo gái cày game, mày còn biết đách gì?! Mày soi gương xem, bỏ đi chút tiền dơ trong nhà, mày có chỗ nào xứng với chị ấy hả?!”
Ngô Duệ luôn cảm thấy hẳn sau lưng Quan Trình không ưa mình, nhưng đâu ngờ Quan Trình chẳng phải không ưa mà là coi thường mình. Đáy lòng cậu cuộn trào từng cơn khổ sở, cuối cùng chúng hoá thành cuộn len thít chặt trái tim cậu. Cậu muốn hỏi Quan Trình khinh cậu đến thế sao còn làm bạn với cậu, nhưng nhớ đến Quan Trình coi Quan Ninh quan trọng hơn mạng sống của mình, cậu lý giải lúc này đây Quan Trình gần như suy sụp, do đó Ngô Duệ lẳng lặng nhìn cậu ấy, chẳng nói chẳng rằng mặc cậu phát tiết.
Câu chất vấn cuối cùng ứ ra nước mắt, Quan Trình gỡ kính vội quệt đi. Đeo kính lên, Quan Trình hít sâu một hơi, dựa tường trong vô lực, “Ngô Duệ, mày chia tay chị tao đi. Tao không muốn hai người bên nhau, tao thà chị ấy ở giá cả đời cũng không đồng ý chuyện chị ấy và mày. Mày nồng nhiệt bao lâu, chính mày không rõ sao? Tình cảm mày nói đổi là đổi, đến lúc đó chị tao làm sao đây? Nếu mày còn là người thì buông tha chị tao, đừng tổn thương chị ấy.”
“Không được,” Ngô Duệ không muốn khích Quan Trình nhưng không thể bắt cậu nói láo, “Tôi sẽ không chia tay Quan Ninh, trừ phi chị ấy không cần tôi nữa.”
“Bình thường mày dạng gì tao không rành sao?” Quan Trình mỉa mai, “Giờ bày đặt thâm tình nỗi gì? Mày chưa cặp chị gái nào nên cùng lắm chỉ thấy mới mẻ, mày cứ giăng lưới vớt một lượt tám mười người lớn hơn mình, mày thích ai mẹ nó cứ đi tìm, nhưng Quan Ninh thì không.”
Ngô Duệ nhìn cậu một hồi, thoáng thở nhẹ, “Tôi không thể nói rõ trong điện thoại, để tôi kêu người mua vé máy bay hôm thứ bảy cho ông, lúc đó hẵng nói.”
“Ngô Duệ!”
Ngô Duệ thây kệ, lập tức cúp máy.
Quan Trình nhoáng cái gọi lại, Ngô Duệ không tiếp, Quan Trình liên tục đánh vài cuộc, video không nhận thì gửi giọng nói, giọng nói không nghe thì gọi điện thoại, điện thoại không bắt nốt, Quan Trình đành nhắn WeChat cho Ngô Duệ.
Ngô Duệ nhìn chằm chằm tin nhắn Quan Trình gửi tới, từ dấu chấm câu là nhìn ra được Quan Trình cáu tiết nhường nào, đoán chừng nếu giờ cậu ta ở đây đã xé xác mình. Cậu buông di động đi tắm, lúc đi ra thì thấy Quan Ninh báo đã tới khách sạn, bèn gọi sang.
Quan Ninh bắt máy mới phát hiện không phải gọi video.
Ngô Duệ giải thích, “Đêm nay em uống rượu, sắc mặt xấu lắm, sợ dọa đến chị.”
Quan Ninh nghe ra giọng điệu cậu sai sai, dịu giọng hỏi, “Nay mệt lắm hả?”
“Không ạ, chị thì sao?”
“Công ty đặt khách sạn hơi xa,” Vốn Quan Ninh chẳng thấy sao, vừa nghe tiếng Ngô Duệ là cô tự dưng mỏi lưng nhức chân, không khỏi phàn nàn, “Xuống máy bay chúng tôi đổi sang xe buýt, đến trạm rồi còn phải cuốc bộ thêm hai cây số, cứ tưởng thấy biển hiệu khách sạn là tới rồi, vừa thở phào mới hay gần khách sạn đang vá đường, ba người chúng tôi phải quành một vòng lớn, ở đây có mưa, đi hết đường lên sườn đồi chân đầy sình.”
“Khách sạn Bách Đảo phải không ạ? Hồi trước em có tới đó chơi, ở với đám bạn mấy hôm, khách sạn trông khá hoành tráng, đầy đủ tiện nghi bên trong, nhưng nước bồn rửa tay rất chậm, nhiệt độ nước tắm không ổn định, hơn nữa nước nóng chỉ cung cấp đến 12 giờ khuya.” Ngô Duệ từ tốn bảo, “Chị đi cao gót phải không ạ? Đêm nay chị hãy xỏ dép rồi cầm đi rửa đế giày dưới vòi nước, bên đó ẩm lắm, hong bên cửa sổ chưa chắc khô, chị lấy máy sấy thổi lát nhé. Còn nữa, công tắc điều hòa phòng khách sạn vô dụng, sau cửa có cầu dao, nếu thấy lạnh chị dứt khoát ngắt nguồn luôn, kẻo bị cảm.”
Quan Ninh quả thực thấy phòng hơi lạnh, nhưng nghe Ngô Duệ kiên nhẫn dặn dò từng câu từng lời, cõi lòng dần dần ấm lên, cô cười, “Tôi biết rồi, à, giờ gần 11 giờ rồi, tôi đi tắm đây, cậu ngủ sớm đi.”
“Sấy khô tóc hẵng ngủ, ngủ ngon nhé chị.” Ngô Duệ dịu dàng dặn.
Sau khi cúp máy, Ngô Duệ đặt vé máy bay tối thứ sáu và nhắn ảnh chụp thông tin chuyến bay cho Quan Trình. Quan Trình không ư hử.
Sáng thứ bảy, Ngô Duệ chờ trên ghế đá ngoài biệt thự từ sớm, chừng bảy giờ, Quan Trình quải balo nhẹ bẫng xuống xe taxi.
Ngô Duệ ngược nắng nhìn cậu, chậm rãi đứng dậy.
Quan Trình sít chặt nắm đấm tới gần từng bước, đấm thẳng mặt Ngô Duệ.
Quan Trình chưa từng đánh nhau với ai, nhưng cú này quả là tàn nhẫn.
Ngô Duệ bị tẩn chới với, va phải lan can đằng sau. Cậu lau khóe miệng, thầm rít răng, ngón tay dính máu, rách môi rồi.
Ngô Duệ vừa đứng vững, Quan Trình không nói một lời nện tới một quyền ngay đúng vị trí ban nãy, tay thằng ranh này ác thật, Ngô Duệ đau muốn chửi thề, cậu khoá cổ tay Quan Trình, khóe miệng đau điếng, cậu thả giọng, “Coi như cú đầu tiên trả nợ lần tôi đánh ông, cú thứ hai vì chị tôi cũng chấp nhận, kha khá rồi đó, không phải tôi đánh không lại mà là bằng lòng đứng yên để ông đánh thôi.”
“Tao không nên đánh hả?!” Quan Trình giằng khỏi Ngô Duệ.
“Vào rồi nói.” Ngô Duệ bảo.
“Nói ngay đây luôn,” Quan Trình sực nhớ gì, rút phong thư từ balo thảy vào ngực Ngô Duệ, “Đây là tiền vé hai chuyến bay, tao trả mày, mày trả chị tao cho tao.”
Ngô Duệ ném phong thư lên ghế, đáp không thể.
“Đệt mẹ Ngô Duệ ——” Quan Trình thiếu điều nhào lên đánh chết cậu ta.
Ngô Duệ ngắt lời, “Ông không đồng ý tôi và chị quen nhau……”
“Chị ấy không phải chị mày, cấm kêu!” Quan Trình không dằn nổi hét lên.
“Được, Quan Ninh,” Ngô Duệ theo cậu, “Lý do ông không chịu để tôi và Quan Ninh bên nhau là vì cảm thấy tôi không chung thuỷ trong chuyện tình cảm, ông lo mai này tôi vứt bỏ cô ấy yêu người khác, làm tan nát trái tim cô ấy, cho rằng ngoại trừ tán gái tôi không biết gì hết, không xứng với Quan Ninh cũng không thể cho cô ấy tương lai, đúng không?”
“Mày tự hiểu thì tốt.” Quan Trình chế giễu.
“Tôi thừa nhận, đúng thật ngày xưa tôi có quá nhiều bạn gái, nhưng không phải những mối quan hệ đó đều rách nát như ông nghĩ, chỉ cần có một người thấy tôi khốn nạn, tôi nhất định không dây dưa Quan Ninh nữa,” Ngô Duệ bình tĩnh và nghiêm túc, “Về tương lai với Quan Ninh, tôi đã vạch ra kế hoạch. Bây giờ tôi đang học việc ở công ty ba, nhưng mai này sẽ không công tác tại đó, tôi đã đăng ký một công ty, chuẩn bị khởi nghiệp. Nếu Quan Ninh sẵn lòng, cô ấy sẽ làm sếp tại đó, nếu không muốn, người đại diện pháp lý cũng là cô ấy. Nếu có ngày cô ấy mệt mỏi không muốn đi làm, tôi sẽ kiếm tiền nuôi cô ấy.”
“Mày mơ đẹp lắm.” Quan Trình tất nhiên giật mình với những lời này của Ngô Duệ, song cậu không nhịn được chế nhạo.
“Ông không tin không sao,” Ngô Duệ nói, “Tôi có ít cổ phần tại Quốc Ý, tôi đã ký giấy chuyển nhượng, nếu ông bằng lòng thì tạm thời giữ hộ Quan Ninh.”
“Tao đếch cần, cổ phần chả phải do mày nỗ lực có được.”
Ngô Duệ thoáng trầm ngâm, “Phải, song từ không đến có đòi hỏi cả quá trình, điểm này ông phải du di cho tôi chứ? Hồi trước quả thực tôi không làm gì ra hồn, nhưng tôi đang học cách làm việc chăm chỉ, không dựa vào nhà họ Ngô, không dựa vào ba, tôi muốn trở thành bờ vai cho Quan Ninh tựa vào, tôi sẽ làm được.”
Quan Trình không muốn thừa nhận Ngô Duệ của ngày hôm nay khác hẳn người cậu gặp ngày xưa, cậu cũng không thể lặp đi lặp lại đả kích một người quyết tâm trở mình. Ngô Duệ thay đổi là chuyện tốt, song Quan Trình không cách nào tiếp nhận sự thật cậu ta hẹn hò Quan Ninh.
“Tại sao lại là chị tao?” Quan Trình không kìm nổi lòng bật ra câu hỏi.
“Không chỉ có ông, tôi cũng bất ngờ lắm,” Ngô Duệ nhịn đau khẽ cười, “Từ trước đền giờ tôi hay nói, tôi thích người nhỏ hơn mình, ăn nói nhỏ nhẹ và mong manh, tôi không thể cầm lòng bảo vệ họ. Sau này tôi nhận ra không phải thế. Thích không thể xác định bằng đặc điểm và dấu hiệu, khi ông thương một người, mọi chi tiết của cô ấy sẽ trở thành tiêu chuẩn của ông. Quan Ninh rất độc lập, không nũng nịu mè nheo với tôi, nhưng tôi vẫn thích chị ấy, tôi thấy đau lòng khi chị ấy đi làm mệt nhọc; không gặp là nhớ; chị ấy cười là tôi thấy mình làm gì cũng đáng; chị không vui tôi sẽ mất bình tĩnh theo; khi cãi nhau tôi trằn trọc mất ngủ cả đêm, hôm sau cuống cuồng chạy đi tìm chị ấy cúi đầu nhận sai; chỉ cần có thể cho chị ấy cảm giác an toàn, tôi sẵn sàng cưới chị ấy ngay tại chỗ, dâng hết thảy cho chị ấy. Ông hỏi tôi tại sao chọn Quan Ninh, tôi muốn hỏi lại, cớ sao không phải chị ấy?”