“Khụ khụ khụ……”
Niên Trĩ kinh hãi hít một hơi thật sâu, sau đó bị bất ngờ không kịp đề phòng nên sặc cơm.
“Chị Trĩ Trĩ chị Trĩ Trĩ, chị làm sao vậy.”
Trình Hoan hoảng sợ vội vàng vặn nắp chai nước khoáng trong túi đưa cho Niên Trĩ, chạy tới vỗ lưng cô giúp cô thuận khí.
Thật vất vả mới bình thường lại, Niên Trĩ đỏ mặt phóng ánh mắt cho cô nàng kia. “Con nhóc như em biết món đồ linh tinh này từ phim nào nữa vậy?!”
“Em xem chương trình phổ cập kiến thức khoa học đại chúng trên đấy nói như vậy đó, nói khi yêu đương phải dùng biện pháp an toàn.”
……
Hay thật, con nhóc này học cũng kỹ ghê vậy đó.
Thấy Trình Hoan vẫn muốn lôi kéo cô phổ cập kiến thức khoa học về các loại bao ^ cao ^ su, Niên Trĩ vội vàng lãng sang đề tài khác. “Em nghĩ chuyện gì mà lại lên tra giá nhà bên này vậy?”
Quả nhiên Trình Hoan vẫn có tâm tính trẻ con, thoáng chốc sự chú ý đã bị dời sang chuyện khác. “Hai ngày chị nghỉ phép đó, công ty vừa ký hợp đồng với ngôi sao mới về nước, nhà cô ta ở ngay khu này nè. Tục ngữ có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng [1], nên em tiện thể tra xem giá cả phòng ở đây thử.”
“Về nước?”
“Nghe nói lúc trước cô ta ra mắt là ngôi sao nhí, sau đó đến Ivy League học nghệ thuật, còn cầm được bằng thạc sĩ nữa, mới về nước một tháng trước. Công ty còn dự định mở lớp để cô ta đứng giảng dạy.”
Niên Trĩ nhướng mày. “Ivy League? Cô ta tên gì vậy?”
Thật sự trùng hợp, còn là bạn cùng trường của cô.
Trình Hoan ngẩng đầu hơi suy tư một chút. “Họ Đỗ, tên là Đỗ Văn Hân.”
Tên này…… Niên Trĩ cẩn thận suy nghĩ, kết quả không chút ấn tượng.
Hẳn là sau khi cô tốt nghiệp rồi mới đến Ivy League học nghiên cứu sinh đi.
Vốn dĩ đề tài nói về người lạ này, bàn một hồi thời gian trôi qua rất nhanh. Sau khi ăn uống no nê xong, đầu óc Niên Trĩ cuối cùng cũng thanh tĩnh như trước.
Trình Hoan tay chân lanh lẹ dọn bàn ăn thật sạch sẽ, xem ghi chú Quý Sơ dán trên tủ lạnh, tìm được thuốc của Niên Trĩ, chia ra rồi giám sát cô uống xong, lúc này mới yên tâm mà rời đi.
Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Niên Trĩ, cô không có việc gì làm đi dạo chơi xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định gửi cho Quý Sơ mẫu tin nhắn nhỏ cầu xin giúp đỡ.
—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Mà này, tôi có thể mượn máy tính xách tay trên kệ TV phòng khách dùng một lát được không?
Vốn nghĩ rằng tổng tài bá đạo như Quý Sơ có trăm công ngàn việc phải lo chắc hẳn sẽ không có thời gian trả lời tin nhắn, không ngờ rằng anh trả lời tin nhắn của cô rất nhanh.
—— Quý Sơ: Tất nhiên rồi, lúc đầu bày trí trong nhà, đồ dùng sinh hoạt bên trong đều chuẩn bị sẵn hai phần, đồ vật này kia vốn đều là của em, cứ trực tiếp dùng thoải mái.
Niên Trĩ nhìn vài dòng tin nhắn trên màn hình, trong lòng từ từ dâng lên một cảm giác khác thường. Đồ vật trong nhà đều được chuẩn bị sẵn hai phần, có nghĩa là ngay từ đầu anh ta đã coi vợ tương lai của mình như bà chủ của gia đình, chứ không phải chỉ là đối tượng kết hôn hay là nhà họ Niên nương nhờ ở cậy sao?
Cái người này rõ là rất am hiểu lòng cô nên toàn tung đòn trí mạng.
Nhưng mà khổ một nỗi hắn ta hoàn toàn không ý thức được điều đó.
Niên Trĩ gạt phăng hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lịch sự cảm ơn Quý Sơ.
—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Cám ơn.
—— Quý Sơ: Không cần khách sáo, đêm nay muốn ăn cái gì, anh mang về cho em, hoặc là gọi điện thoại cho dì, để bà đến làm cho.
Vấn đề này mà anh hỏi tự nhiên tới vậy, Niên Trĩ cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, trầm ngâm trong chốc lát nhắn đại tên vài món ăn, liền rời khỏi khung chat.
Tối hôm qua tính khí của Niên Hoành bộc phát không rõ nguyên nhân, khiến cho tất cả kế hoạch vốn có của Niên Trĩ đều bị đảo lộn. Sáng hôm nay lại vì phát sốt mà ý thức vẫn còn mơ hồ, mãi tới giờ mới có thời gian mở file nén kịch bản mà Lương Hà gửi tới cho cô.
Đề tên: Tháng Năm Rực Rỡ. zip
Tuy rằng bình thường cô luôn muốn gì làm đó, nhưng mà đối với công việc chính của mình cô chưa bao giờ làm qua loa đại khái.
Dù sao muốn nhận tiền lương, chung quy không thể làm việc trái với lương tâm.
May sao trong phòng ngủ tìm ra được giấy bút, Niên Trĩ hít một hơi thật sâu giải nén file tài liệu, đọc một cách say sưa.
Kim đồng hồ báo giờ sải một bước dài chạy vọt về phía trước, một buổi trưa nhanh chóng trôi vụt qua.
Chờ lúc Niên Trĩ xoa xoa đôi mắt sưng đau ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, đèn đường ngoài cửa sổ đã sáng lên.
Không biết có phải cố ý hay không, Quý Sơ chọn căn phòng này dù là ban ngày hay ban đêm, mỗi một nơi trong phòng đều đón sáng tốt vô cùng, hầu như Niên Trĩ không phát hiện ra chỗ nào mà ánh sáng không chiếu tới.
Niên Trĩ ôm máy tính nằm dài trên sàn nhà ngây người, chờ chuyện trong lòng cô hoàn thành rồi, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, cố gắng phấn đấu để một ngày nào đó có thể mua được căn nhà này từ tay Quý Sơ.
Mỗi một góc ở nơi này đều rất phù hợp với ý thích của cô.
Đang lúc đờ đẩn, bên phía cửa vang lên tiếng mở khóa.
Hôm nay Quý Sơ mặc một bộ tây trang sọc xanh đen, bộ đồ này Niên Trĩ từng được nhìn thấy trong buổi ra mắt sản phẩm cao cấp mới vào mùa hè năm nay. Làm tôn lên vóc dáng mạnh mẽ, nhất là vạt áo được cắt may kỹ càng, càng làm nổi bật khí chất cao quý xa cách trên người anh.
Dù cho, trên tay anh còn cầm theo cái bình giữ nhiệt My Little Pony màu hồng, đều ẩn hiện lộ ra khí thái sang trọng khác thường.
Nghĩ đến đây, lòng Niên Trĩ lại âm thầm mắng chính mình không biết phấn đấu, lại tiếp tục bị sắc đẹp của kẻ địch làm mụ mị hai mắt. Cô làm bộ như lòng không gợn sóng không sợ hãi hờ hững quay đi…, tập trung mà nhìn chăm chú màn hình máy tính trước mắt mình.
Gia đình giàu có chú ý nhất là lễ nghi, trước đây lần đầu tiên Niên Trĩ bị Niên Hoành giam trong căn nhà gỗ nhỏ kia phạt quỳ, chính là bởi vì cô không chào hỏi mấy chú mấy bác đến thăm nhà họ Niên.
Nhà họ Niên giàu có vừa mới nổi lên còn như vậy, lại càng không nói tới nhà họ Quý vốn giàu sang gia thế vững mạnh từ nhiều đời.
Niên Trĩ chính là muốn từng bước một đắp nặn cho mình hình tượng kiêu căng vô lễ, từng bước từng bước khiến nhà họ Quý đối với cô, hay đối với nhà họ Niên hoàn toàn thất vọng.
Kết quả phản ứng của Quý Sơ vẫn bình thường giống như không trông thấy thái độ lạnh lùng thất lễ của cô, trực tiếp đi tới bàn ăn, mở bình giữ nhiệt đang cầm trên tay ra. Trong phút chốc, hương thơm nồng đậm bùng nổ lan toả khắp nhà, làm nước miếng từ dưới lưỡi Niên Trĩ trào dâng lên.
Sau đó, anh xoay người đi tới tủ bát lấy hai cái chén, vừa múc canh, vừa tung ra chiêu bài nụ cười dịu dàng giải thích với Niên Trĩ. “Sau khi tan làm anh có ghé một chuyến qua Bắc viên, bà nội nói người bệnh cảm không thích hợp ăn đồ nhiều dầu mỡ, nên uống chút canh hầm bồi bổ. Mấy món em dặn để lần sau anh dẫn em đi ăn, món canh gà ác hầm nấm này rất ngon, muốn nếm thử không?”
Tuy rằng hỏi vậy, nhưng nét cười trong mắt anh khẳng định chắc chắn Niên Trĩ nhất định sẽ đồng ý.
Niên Trĩ chính là chờ những lời này của anh.
Từ khoảnh khắc Quý Sơ mở bình giữ ấm ra, lòng của Niên Trĩ cũng đã bay đến phòng bếp rồi. Nhưng mà dù sao ban nãy mình mới vừa lạnh lùng hờ hững với đối phương, bây giờ lại trơ mặt chạy qua đó ăn chực, sau này mặt mũi của bản tiểu thư đây còn dùng được sao?
Cô cố gắng che dấu niềm vui sướng hân hoan trong lòng, vẻ mặt lộ rõ khó xử chần chờ trong chốc lát, sau đó làm bộ miễn cưỡng gật gật đầu.
Quý Sơ cũng bưng chén ngồi vào phía đối diện, nhìn dáng vẻ Niên Trĩ vui sướng mi mắt cong cong. “Uống ngon chứ?”
Niên Trĩ híp mắt gật gật đầu khẳng định.
……
Chắc nhờ có đồ ăn ngon mang đến sự hoà hợp, hai người ngồi trên bàn ăn yên lặng uống canh, tạo ra bầu không khí yên tĩnh và ấm áp.
Hình như kể từ lúc gặp lại nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ hoà thuận mà ngồi vào bàn ăn, cùng nhau thưởng thức một món ăn.
Động tác tay Niên Trĩ thả nhẹ nhàng, chẳng hiểu sao cũng không muốn phá hỏng bầu không khí này.
Bình giữ nhiệt đựng canh gà rất nhanh nhìn thấy đáy, tất nhiên hơn phân nửa đều đi vào bụng Niên Trĩ.
Cô nhìn Quý Sơ trước mặt với chén canh nhỏ vẫn chưa uống xong, hơi mất tự nhiên sờ sờ mũi. “À ừm, để tôi rửa chén đi.”
Nói xong, vội tranh giành muốn dọn dẹp bàn.
“Tay của em không phải dùng để rửa chén, cứ để anh làm cho.”
Cánh tay dài của Quý Sơ vươn tới, lấy hai cái chén giơ lên cao để Niên Trĩ không lấy được, ỷ vào thế mình cao hơn cô.
Niên Trĩ không tin tà, chạy theo, mạnh mẽ giữ lấy Quý Sơ.
“Bỏ chén vào máy rửa bát thôi mà, dù mười đầu ngón tay của tôi đều bị phỏng hết, cũng có thể làm được.”
Lời còn chưa nói xong, hai cái chén sứ trong tay Niên Trĩ “Xoảng” một tiếng rơi xuống, vỡ tan nát ra nền nhà.
Không khí xung quanh im lặng mất ba giây, Niên Trĩ không thể tin được mà trợn trừng hai mắt, nhìn những mảnh vỡ nhỏ trên sàn nhà. “Cái đó… Tôi nói này là tai nạn ngoài ý muốn anh tin không?”
“Cũng không tệ lắm, ít ra bây giờ hai chúng ta không cần phải tranh nhau ai sẽ rửa chén nữa.”
Tuy rằng đây như một lời an ủi, nhưng giọng điệu của người kia rõ ràng có ý trêu ghẹo mình.
Mặt Niên Trĩ nóng lên hừng hực, cô xấu hổ mà cười cười. “Anh yên tâm, chờ tôi nhận được tiền lương rồi nhất định sẽ trả lại cho anh.”
Quý Sơ thấy cô lấy thế ngồi xổm xuống định nhặt sạch những mảnh vỡ, vội vàng tiến lên một bước kéo người kia lại. “Những thứ này vốn là đồ của em, chỉ hai cái chén thôi mà, vỡ rồi thì thôi.”
“Ừm.”
Niên Trĩ lại giống hệt như chim cút nép mình, ngoan ngoãn để cho Quý Sơ kéo đến phòng khách.
Anh ngồi trên sô pha, tùy ý nhìn thoáng sang bên cạnh, nhướng mày hỏi. “Sao đột nhiên lại có hứng thú với quần đảo Thái Bình Dương vậy?”
Lúc này Niên Trĩ mới nhớ ra buổi chiều mình ôn luyện xong thì trực tiếp chạy thẳng đến phòng bếp dùng bữa, còn chưa kịp dọn dẹp này kia trên bàn.
Cô vội vàng chạy tới thu dọn giấy tờ nằm rải rác xung quanh, sắp xếp lại cho ngăn nắp.
“Công tác quý sau của tôi, kịch bản phim mới phải đến đảo quay phim kín.”
Lời này được nói ra không mấy tự nhiên, dù gì ngay cả Tống Ninh chơi với cô từ tấm bé, cũng không ủng hộ kế hoạch này của cô. Tuy rằng hiểu rõ dù là Lương Hà hay Tống Ninh, xuất phát điểm đều là vì muốn tốt cho cô thôi, nhưng mà trong thâm tâm Niên Trĩ vẫn cảm thấy có cảm giác thất bại sâu sắc.
“Kế hoạch công tác rất mới mẻ, tới đó nhớ chú ý an toàn.”
Niên Trĩ có hơi bất ngờ với phản ứng này của Quý Sơ, đây là lời động viên đầu tiên mà cô nhận được, nhưng mà bây giờ lời động viên này cũng chẳng còn chút giá trị nào.
“Thực ra thì,” cô hơi miễn cưỡng cười tự giễu một cái, “Bây giờ đối với tôi chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì, nếu không có gì khác nữa, chuyến công tác này tám phần đã thất bại.”
Tối hôm qua Niên Hoành giận dữ tới như vậy, chắc chắn sẽ cho người chặt đứt mộng tưởng này của cô.
Quý Sơ nghiêng người nhìn cô. “Có liên quan tới chuyện tối hôm qua sao?”
Niên Trĩ đột nhiên ngẩng đầu, cô chỉ đơn giản buông ra một câu oán giận không đầu không đuôi mà thôi, anh lại có thể đoán được rõ ràng hết thảy.
Nhìn phản ứng này của cô, suy đoán trong lòng Quý Sơ có năm phần thì cũng đã có mười phần khẳng định. Anh lấy viên kẹo cam đường trên bàn trà đưa cho Niên Trĩ. “Thật sự muốn đi?”
Niên Trĩ gật gật đầu, ngay từ đầu cô chỉ muốn nhận chuyến công tác này để thoát đi sự khống chế của Niên Hoành.
Nhưng mà sau chuyện tối hôm qua xảy ra, cô mới ý thức được kế hoạch của mình nhất định phải sớm được tiến hành, hai năm nay dã tâm của Niên Hoành càng ngày càng bành trướng, ông ấy đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ mà Niên Trĩ không thể nào nhận ra.
Một tràng tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của Niên Trĩ, cô lấy lại tinh thần, thì nghe thấy Quý Sơ nhỏ giọng nói câu xin lỗi với cô.
Đầu dây điện thoại bên kia ước chừng báo tin tức xấu, chỉ thấy nét mặt Quý Sơ dần trở nên lạnh lùng, đến cuối cùng dường như đông kết thành một tầng sương lạnh.
Cho dù như vậy, giọng nói của anh vẫn hết sức bình tĩnh. “Ừ, tôi biết rồi.”
“Niên Trĩ, công ty có việc đột xuất, cần anh qua đó một chuyến. Buổi tối em đi ngủ nhớ khoá cửa cẩn thận, chú ý an toàn.”
Nói xong rồi, thì vội vàng ra khỏi cửa.
Niên Trĩ thẩn thờ nhìn về hướng Quý Sơ vừa rời khỏi, thường ngày cô nếu không phải ở cùng đoàn đội quay phim chụp hình, thì chính là đi theo mấy hồ bằng cẩu hữu[2] cùng nhau ra ngoài ăn chơi.
[2] Nguyên văn là 狐朋狗友 – Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
Bằng không thì cũng sẽ lôi kéo người làm trong nhà cùng nhau tám chuyện.
Nói tóm lại sẽ không giống như hôm nay, một mình ở trong cái căn phòng rộng lớn, mờ mịt ngồi dưới ánh đèn đối diện với chiếc bóng của mình.
Cô ghét ở một mình, nó khiến cô nhớ lại hình ảnh người ngồi một mình trong phòng khách đến tận khuya lúc cô còn nhỏ, bóng dáng ngoan cường lại đơn độc.
Vết thương ở tay truyền đến cảm giác đau rát, Niên Trĩ nhíu mày, nước mắt tràn ra nơi khóe mắt.
Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách, cô bước tới cạnh bên ghế sô pha, dự định cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà.
Đúng lúc này, đột ngột chuông cửa vang lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người thử đoán xem canh gà kia là ai nấu đi (cười xấu xa)
Chú thích: [1] trích trong 《 Binh pháp Tôn Tử 》.