2.
Vừa về đến, mùi thơm của thức ăn liền xông thẳng vào mũi.
Men theo mùi hương, tôi tựa vào cửa bếp, nhìn thấy bộ dáng bận rộn chuẩn bị đồ ăn của Sở Nguyên trong chiếc tạp dề, sự bất mãn trong lòng cũng nguôi đi rất nhiều.
Hãy biết thỏa mãn với những gì đang có đi Niệm Ương, tham lam quá không tốt chút nào.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau lưng, Sở Nguyên quay lại mỉm cười dịu dàng với tôi, “Em về rồi, mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”
“Vâng.”
Tôi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, trên bàn có đầy đủ các món ăn yêu thích của tôi.
Anh ấy vốn dĩ không biết nấu ăn, nhưng để tôi luôn được ăn món mình thích, anh ấy lại nguyện vào bếp và học nấu ăn theo các công thức trên mạng.
Quả nhiên người có bộ não thông minh thì làm gì cũng dễ dàng.
Chả bù cho tôi, chiên mỗi quả trứng cũng có thể cháy bếp.
“Em uống canh trước đi, tôi có thêm táo tàu mà em thích nữa đó.”
Anh ấy vô cùng ân cần múc chén canh cho tôi.
Thật chu đáo, thật dịu dàng, thật tinh tế, nhưng dường như giữa chúng tôi vẫn còn thiếu điều gì đó không thể nói lên lời.
Chỉ là cảm thấy, thiếu một chút… “lửa”.
Bên nhau cũng hai năm rồi, bình thường lại rất ít khi cãi vã, tính khí của anh ấy tốt đến nỗi khiến tôi ngạc nhiên.
Mà tôi, cũng là một đứa dễ mềm mỏng, không thích lớn tiếng cãi nhau.
Nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc, tôi không biết tức giận.
“Tại sao anh bảo bọn Tô Mai không được chiều em chứ?”
Sở Nguyên chợt sững người, một tay đẩy kính lên, khóe miệng hơi nhếch lên, “Tôi nói em một bộ mặt không vui chính là vì chuyện này sao?”
“Đúng đấy, em cũng phải là con nít chưa đi học, anh cũng không cần quản em như vậy.”
“Em đã lớn như vậy, nhưng một chút kinh nghiệm trải đời cũng không có, tôi làm như vậy cũng chỉ là bảo vệ em.”
Tôi không hài lòng đặt chén cơm xuống, “Em không cần anh bảo vệ, và em cũng không có trẻ con đến vậy…”
Sở Nguyên dùng ánh mắt dịu dàng xoa xoa mái tóc tôi, “Được được được, đều theo em hết, lần sau nếu em muốn đi đâu chơi, cứ nói với tôi, ít ra tôi cũng sẽ yên tâm hơn.”
Nói cho cùng thì vẫn nên tin tôi đi chứ, tôi cũng đã ngoài hai mươi rồi, ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm, tôi đều biết và hiểu cả.
Nhưng mỗi khi nói về vấn đề này với Sở Nguyên, anh ấy đều xem tôi như một đứa con nít đang làm trò quấy phá.