Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta

Chương 1-2



Nhưng mà nói chung nàng vẫn phải kiếm cơm ăn, không có tiền thì phải làm sao bây giờ?

Trước kia nàng làm người đưa tin.

Nàng truyền tin tức từ thành tây đến thành đông, cùng lắm cũng chỉ tốn một nén nhang, tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với sai nha, cũng tiện lợi hơn so với ngựa. Nếu gặp phải người tốt, người ta có thể cho nàng một chút hoa quả và đồ ăn ngon.

Danh tiếng của nàng càng lúc càng lớn, vì vậy rất nhiều người đến nhờ nàng đưa tin, tuy rằng trong túi tiền càng ngày càng ít, nhưng nàng hết sức vui vẻ. Thế nhưng nàng không làm nghề này nữa.

Nàng tiếp nhận nhiệm vụ đưa tin tức từ một người giàu có đơn độc, truyền sang trấn nhỏ bên cạnh. Trấn nhỏ đó không xa lắm, nhưng thời điểm người kia nhận được tin tức, đã là sáng ngày hôm sau. Lẽ nào nàng bị kiệt sức, ngủ quên ở giữa đường? Hoàn toàn không phải, một khi nàng đã nghiêm túc làm việc, tuyệt đối sẽ không lười biếng, trên đường đi nàng gặp phải hai mẹ con vì đói bụng khát nước mà ngất xỉu giữa đường, bởi vì cứu giúp bà ta nên nàng mới tới trễ.

Chỉ cần là người có lương tâm, sẽ không thấy chết mà không cứu, hành động tốt đẹp này đáng lý ra phải được thông cảm. Nhưng mà cố chủ của nàng là người không có lương tâm, chẳng những mắng chửi nàng thậm tệ vì tới trễ, mà còn chửi mẹ con kia giả vờ đáng thương để xin cơm ăn.

Lần đầu tiên nàng nổi nóng, nàng không thể đánh cũng không thể mắng, nhưng nàng có thể trừng phạt.

Vì thế nàng làm đạo tặc, tối ngày hôm đó, nàng trộm hết gia sản của người ta, chia cho người nghèo, nhất là hai mẹ con đáng thương kia. Sau đó, nàng rời khỏi thành.

Nàng phát hiện làm đạo tặc cũng rất có ý nghĩa, chẳng những mau có tiền, cứu người cũng mau. Nàng vốn lười, lười đi kiếm tiền, cho nên, nàng kiếm tiền bằng cách dễ nhất ‘trộm’.

Đạo tặc cũng là một công việc, mỗi giây mỗi khắc đều phải đi trộm tiền của phú hộ giàu có độc ác, mỗi giây mỗi khắc đều có người nghèo cần tiền, do đó nàng nổi lên quyết tâm kinh doanh. Chỉ cần kiếm ra tiền, cái gì cũng trộm, ngay cả cái bô của hoàng đế đương triều nàng cũng trộm.

Cố chủ ngồi trước mặt nàng.

Cố chủ đưa ra yêu cầu cho nàng: “Ta muốn có tiết khố của thiên hạ vô địch.”

Thiên Hạ Vô Địch giống như đang mơ, chớp mắt một cái, hồi phục tinh thần: “…. Thật có lỗi, phiền ngươi nói lại lần nữa xem.”

Cố chủ đỏ mặt, xấu hổ kéo kéo khăn tay nhỏ, nhỏ giọng trả lời nàng một lần nữa: “Ta muốn tiết khố của thiên hạ vô địch.”

Cố chủ là một nữ tử xinh đẹp, nếu Thiên Hạ Vô Địch là nam nhân, nhất định sẽ yêu thích nàng ta. Nhưng mà nàng không phải, nàng không có sở thích đặc biệt đến vậy, tuy nhiên người ta đã có lòng mang tiền đến tận cửa, dĩ nhiên nàng không thể từ chối người ta rồi.

Nàng kìm nén bi thương đưa tiết khố số lượng có hạn của bản thân cho cố chủ. Cố chủ vừa cầm lấy tiết khố, khuôn mặt đã cười tươi như hoa, đắc ý khoe với bọn tỷ muội.

Lúc này, đột nhiên có người kinh ngạc nói: “Tại sao tiết khố của thiên hạ vô địch lại nhỏ như vậy?”

Mọi người giật mình quả thực có hơi nhỏ, vẻ mặt bọn họ ai nấy cũng kì lạ không thể tả.

Thiên Hạ Vô Địch sắp phát điên rồi. Từ đó về sau, càng ngày càng nhiều cố chủ tìm tới cửa, đưa ra những cái yêu cầu hết sức quỷ dị, mà yêu cầu nào cũng đều liên quan đến thiên hạ vô địch.

Sau đó, nàng bán từng cái tiết khố một, hai cái khăn tay đỏ, một cây thiết kiếm…. Nàng xém nữa bán sạch gia sản.

Hôm nay, nàng bán ra chiếc trâm cài tóc màu trắng cuối cùng, mệt mỏi lết thân mình đi vào tửu lâu.

Trương điếc đang kể chuyện, hắn kể rất hăng say.

Bữa nay, hắn kể về ‘Thiên hạ vô địch’.

“Năm ngày trước, trên Thái Linh sơn đã diễn ra một trận chiến lớn, giáo chủ Lăng Vân giáo Trang Kiếm Trì với tuyệt chiêu ‘phi hoa thập tam kiếm’ đệ nhất thiên hạ, đánh bại tất cả mọi người, trở thành vô địch thiên hạ.” Vẻ mặt Trương điếc vô cùng hớn hở, tinh thần phấn chấn, “Từ ngày đó trở đi, trên giang hồ nổi lên làn sóng bắt chước thiên hạ vô địch, bỏ tiền ra mua quần áo trang sức của hắn, cũng có người dùng tiền mua những đồ vật bên người hắn.”

Có người tò mò hỏi: “Bộ dáng của thiên hạ vô địch, Trang giáo chủ như thế nào?”

“Cái này…” Trương điếc là người nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không bao giờ ngừng, nhưng hiện tại lại nói lắp ba lắp bắp, ngượng ngùng gõ thước xuống bàn, “Theo như những người mua quần áo của hắn, bọn họ nói, hắn cao chừng sáu thước, dùng khăn tay màu đỏ, trâm cài màu trắng, cùng với một thanh kiếm hết sức bình thường…”

“Phốc –” Suýt chút nữa Thiên Hạ Vô Địch đã phun nước lên đầu bà chủ tiệm.

Những vật này rất quen thuộc với nàng, bởi vì nàng đưa đồ vật cá nhân của nàng cho bọn họ mà.

Tuy rằng nàng lười, nhưng đầu óc vẫn hoạt động bình thường, hắn vừa nói đến đây, nàng đã hiểu rõ. Người ta muốn mua đồ của thiên hạ vô địch, chứ không phải Thiên Hạ Vô Địch nàng.

Nàng hoàn toàn hiểu sai ý bọn họ rồi, bán nhầm đồ rồi.

Làm sao bây giờ? Chỉ cần nàng hoàn trả tiền buôn bán, sau đó cầm đồ về là được, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.

Nói nghe thật dễ dàng, nhưng nàng không làm được…

Túi tiền của nàng trống không, trống không nghĩa là không có tiền, không thể cứu vãn sai lầm.

Nàng hết sức buồn phiền. Nàng là người làm ăn, nếu mất đi uy tín, sẽ không buôn bán được nữa.

May mắn là lão thiên không tệ bạc với nàng, dẫn một đại kim chủ tới chỗ nàng.

Khi bà chủ đến truyền lời giúp người ta, nàng còn buồn bực không hiểu tại sao kim chủ lại thần bí đến như vậy. Đến lúc nhìn thấy kim chủ rồi, nàng mới phát hiện hắn không những thần bí, còn hết sức kì lạ.

Toàn thân đều là màu đen, vừa mặc đồ đen, lại mang miếng vải che mặt màu đen, đừng nói ngũ quan, ngay cả đôi mắt cũng không nhìn thấy.

Người thần bí luôn có thói quen khó đỡ, hắn ta cũng vậy. Trước mặt hắn là một cái bàn, trên bàn có để sẵn bút, mực, giấy, nghiên.

Hắn cầm bút, mở tờ giấy ra, sau đó đưa bút cho Thiên Hạ Vô Địch.

“Ta hỏi, ngươi dùng bút trả lời.” Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe, y như bỏ năm cân dao vào miệng.

Thiên Hạ Vô Địch cầm cây bút, có chút bực bội: “Ta dùng miệng trả lời không được sao?”

Hắc y nhân nói: “Không được.”

Thiên Hạ Vô Địch nghiêng đầu hỏi: “Vì sao?”

Hắc y nhân nói: “Bởi vì ngươi không có tiền, ta có.”

Thiên Hạ Vô Địch câm nín, người với người, ở thời điểm ngươi có tiền thì ngươi chính là tổ tông, cho nên phải nghe lời tổ tông, phải ra sức làm việc cho tổ tông.

Hắc y nhân hỏi: “Ngươi chính là Thiên Hạ Vô Địch, họ Thiên, gọi là Hạ Vô Địch?”

Thiên Hạ Vô Địch đáp: “Phải.”

Hắc y nhân nói: “Viết tên của ngươi xuống, sau đó trả lời ta, vì sao lại có tên này?”

Thiên Hạ Vô Địch đáp: “Ta sinh vào ngày hè, khoảng thời gian đó cả nhà thổi sáo giải sầu, cha ta không ngại buồn phiền, nên đặt cho ta cái tên Hạ Vô Địch.”

“Tốt lắm.” Hắc y nhân vừa lòng nhìn thấy Thiên Hạ Vô Địch kí tên, “Tiền thù lao một ngàn lượng, trước tiên đặt tiền cọc hai trăm lượng, tám trăm lượng còn lại đợi đến khi sự việc hoàn thành mới giao, ngươi có chịu làm hay không?”

“Làm!” Khóe mắt Thiên Hạ Vô Địch lóe lên ánh sáng rực rỡ của ngân lượng, một ngàn lượng nha, đây là công việc lớn nhất mà nàng chưa từng có, nàng phải làm, tất nhiên phải làm.

Hắc y nhân nói: “Ta muốn ngươi đi trộm.”

Thiên Hạ Vô Địch hỏi: “Trộm cái gì?”

Hắc y nhân nói: “Người.”

Thiên Hạ Vô Địch hỏi: “Người nào?”

Hắc y nhân nói: “Thiên hạ vô địch.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.