Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 44



Đao ba nam như ngồi trên chông.

Hắn cẩn thận lắng nghe tiếng động trong xe, cuối cùng không nhịn được vén một khoảng nhỏ lén nhìn vào trong, phát hiện tay Hiểu thiếu gia hình như đang luồn vào trong quần áo của người ta, vô cùng khiếp sợ, thầm nghĩ không phải là Hiểu thiếu gia nghĩ Phù Bình vừa đến Thiếu Lâm sẽ bị nhốt lại, cho nên chiếm chút hời trước đấy chứ?

Hẳn là không đâu?

Hiểu thiếu gia là người như vậy sao? Hay là bị tình cảm làm mất lý trí?

Hắn lại nhìn mấy lần, thấy hai người dựa vào nhau rất gần, có cảm giác như vành tai tóc mai khẽ chạm nhau, liếc thấy người đánh xe bên cạnh đang lén nhìn mình, liền buông mành xuống ngồi đờ đẫn, trong lòng rất bi thương.

Nhiều năm như vậy, môn chủ của bọn họ khó khăn lắm mới thích một người, ai ngờ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hơn nữa dù người ta có lại ký ức không thích tiểu quan này, thì cũng còn có hồng nhan tri kỷ là Đào cô nương, môn chủ của bọn họ phải làm sao đây… Khoan đã, nếu nói Phù Bình và Đào cô nương giống nhau ở đâu thì đều là người đàn hay, chẳng lẽ Diệp giáo chủ thích người biết đánh đàn sao?

Hắn cảm thấy như đã phát hiện ra được một chuyện, quyết định trở về sẽ nói môn chủ học đàn nhiều vào.

Lúc này Diệp Hữu đã lấy được một miếng lệnh bài và ngọc bội trên người Phù Bình, y liếc qua xem thử, trả lại lệnh bài, chỉ cầm ngọc bội.

Lòng Phù Bình trầm xuống.

Hắn ở địa vị cao, sớm đã suy xét có thể sẽ bị bắt, vì thế liền đặc biệt làm một miếng lệnh bài mang theo, dùng để truyền tin đang gặp nguy hiểm, bởi vì người bình thường nhìn thấy hai thứ này đều sẽ nghĩ lệnh bài có ích, mà không chú ý đến một miếng ngọc bội bình thường chẳng có gì đặc biệt, như vậy nếu như hắn thực sự bị bắt, người cầm lệnh bài của hắn đi tìm người của hắn, thì họ sẽ biết hắn gặp chuyện, nên không dễ bị lừa.

Nhưng người này lại chỉ cầm ngọc bội, không thể là trùng hợp được.

Hắn hỏi theo bản năng: “Ngươi cài người vào trong chúng ta? Không, không phải…”.

Hắn không đợi câu trả lời đã phủ nhận ngay, nói: “Không phải, nếu không ngươi đã sớm đến chỗ ta rồi… Ngươi bắt được người của chúng ta, dò được tin từ miệng người đó?”.

Diệp Hữu để hắn lại chỗ cũ, chỉnh sửa quần áo cho hắn: “A?”.

Phù Bình hỏi: “Lần trước chúng ta phát hiện có người theo dõi Lê Hoa, là người của ngươi?”.

Diệp Hữu cười tủm tỉm hỏi: “Đúng, hay không đúng thì sao?”.

“Ta coi như là người của ngươi”. Phù Bình nói.

Từ khi hắn bị người này quấn lấy vẫn luôn không nói là đã bắt lầm người, bởi nói thế quá ngu, nhưng có một số việc vẫn phải làm rõ, hắn hỏi, “Rốt cuộc sao các ngươi lại nghi ngờ ta? Lê Hoa nói?”.

“Không, việc này là nhờ mấy vị thiếu gia kia”, Diệp Hữu rất hào phóng nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhìn ý lạnh lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn, cười hỏi, “Lê Hoa có rất nhiều ý nghĩ riêng, chỉ sợ là việc này không dám nói cho ngươi nhỉ?”.

Phù Bình không đáp, hỏi: “Vậy sao ngươi chắc chắn là ta?”.

Diệp Hữu dịu dàng nói: “Vì ta vừa gặp đã thương ngươi, dù ngươi không phải, thì ta cũng muốn có được ngươi”.

Phù Bình bị trêu chọc nhiều lần, liền nói xuôi theo lời y: “Nếu ngươi thích ta, thì để ta nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi, có thể ta cũng sẽ yêu ngươi, bỏ tất thảy cùng ngươi đi đến chân trời góc bể”.

“Được”. Diệp Hữu nói được thì làm được, lập tức cởi lớp mặt nạ. Phù Bình không ngờ y dễ nói chuyện như vậy, càng không ngờ được dưới lớp da giả kia lại là khuôn mặt khiến người hồn xiêu phách lạc, liền ngẩn người.

Diệp Hữu nắm cằm hắn sát lại gần: “Sao? Có vào mắt ngươi không?”.

Phù Bình hồi hồn rất nhanh, kìm nén khiếp sợ trong lòng, nói thật từ đáy lòng: “Rất đẹp”.

Diệp Hữu hỏi: “Vậy ngươi có bằng lòng theo ta không?”.

Phù Bình nói: “Ta sẽ suy nghĩ”.

“Được, dù bao lâu đi chăng nữa ta cũng sẽ chờ ngươi”. Diệp Hữu thâm tình nói, buông hắn ra ngồi lại chỗ cũ, thuận miệng hỏi, “Nhà ngươi ở đâu? Còn có người thân không? Lỡ các ngươi bị diệt toàn quân, thì sau này ta sẽ chăm sóc họ thay ngươi”.

Phù Bình nói: “Việc này không cần ngươi nhọc lòng”.

Diệp Hữu nói: “Ngươi không muốn nói cho ta biết, hay là không nhớ rõ, hoặc là không về nhà xem thử?”.

Phù Bình nghe vậy mà kinh hãi, chẳng lẽ người này đang dò xem lúc nhỏ hắn có uống loại thuốc thay đổi ký ức không sao? Có thể sao? Vì sao biết cả chuyện này chứ?

Diệp Hữu nhìn vẻ mặt của hắn, lập tức biết Phù Bình biết sự tồn tại của loại thuốc này, người thông minh như Phù Bình chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách xem thử ký ức của mình có phải là thật không, vậy chắc là chưa uống loại thuốc này rồi.

Y thầm tiếc hận, nói: “Ta chắc chắn ngươi có vấn đề là vì có thể nghe thấy xung quanh có không ít người bảo vệ cho ngươi, cho nên đoán thân phận của ngươi chắc chắn là không đơn giản”.

Phù Bình nghe một lúc mới hiểu là y đang trả lời câu hỏi trước đó của mình, nhưng người bảo vệ mình có không ít cao thủ đã dùng thuốc, người này nghe thấy được, vậy võ công cao đến thế nào?

Hắn không khỏi nghĩ về thực lực của người này lần nữa.

Diệp Hữu bình tĩnh mặc hắn đánh giá, cầm lớp da giả bên cạnh định dán lên, liền nghe thấy tiếng vó ngựa vội vàng vang lên từ phía sau, dần to hơn, hiểu nhiên có không ít người.

Đao ba nam xốc màn xe lên: “Hiểu thiếu gia, có người đuổi đến…”.

Hắn nhìn thẳng khuôn mặt y, thấy Hiểu thiếu gia bỏ cả lớp mặt nạ ra rồi, suy nghĩ đầu tiên là chẳng lẽ vì giành được trái tim của Phù Bình, mà ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng sao!

Diệp Hữu dán lớp da giả lên, nói: “Người đến bất thiện”.

Đao ba nam rùng mình, không nghĩ lung tung nữa, vội bảo vệ cho bọn họ, để phòng chuyện bất ngờ còn điểm huyệt đạo của Phù Bình, thấy hắn không né không tránh rất phối hợp, thì khá là ngạc nhiên.

“…”. Bây giờ Phù Bình ngay cả nói cũng không nói được, không có cách nào nói cho hắn biết vốn mình đã bị điểm huyệt rồi, liền im lặng dời tầm mắt.

Lúc này, người của “Nguyệt Ảnh” và “Thương Khung” đã đấu với đám áo đen.

Bọn họ lập tức nhận ra thực lực của đám người này không kém, vẻ mặt ngưng trọng hơn, quyết định mau chóng chia một nhóm ra kìm chân những kẻ này, còn lại thì bảo vệ các thiếu gia đi nhanh. Bọn họ đã rời đi một ngày một đêm, hẳn là Thiếu Lâm sẽ phái người đi tìm bọn họ, chỉ cần gặp nhau rồi thì không cần lo lắng gì nữa.

Ngụy Giang Việt cầm kiếm muốn xông ra, lại bị người của “Thương Khung” nhanh tay nhanh mắt cản lại, hắn lạnh lùng nói: “Ta ở lại, các ngươi bảo vệ họ rời đi”.

Người của “Thương Khung” nói: “Không được đâu nhị thiếu gia, người đến đều là cao thủ”.

Đinh Hỉ Lai bên cạnh cũng gật đầu theo.

Hắn căng thẳng sẽ nói nhiều hơn: “Nghe hắn đi, ngươi mau ngừng lại, đừng gây thêm phiền phức nữa”.

Ngụy Giang Việt nói: “Ngươi nghĩ ta là các ngươi hả?”.

Đinh Hỉ Lai không vui: “Ngươi nói gì thế, nếu không phải có chúng ta thì ngươi có biết thành Hưởng Hạnh sao?”.

Ngụy Giang Việt không muốn đấu võ mồm với hắn, xốc màn lên nhìn tình hình, thấy đám áo đen kia dường như chỉ chăm chăm xe ngựa của Phù Bình, có hai tên thoát khỏi kiềm chế liền nhắm thẳng chiếc xe kia, sắc mặt khẽ biến: “Để ta đi xuống!”.

Thiếu minh chủ và Đinh Hỉ Lai trăm miệng một lời: “Đừng đi tìm chết!”.

Ngụy Giang Việt mặc kệ, vội nhảy ra ngoài.

Người của “Nguyệt Ảnh” và “Thương Khung” có hạn, đám áo đen lại rất nhiều, hơn nữa cũng không ham chiến, bởi vậy rất nhanh đã có mấy tên áo đen lao ra vòng vây, đuổi theo xe ngựa của Phù Bình. Người của Song Cực môn tuy có chia ra cản lại, nhưng vì đám người kia ngày càng nhiều, dần dần như trứng chọi đá.

Đao ba nam suy nghĩ rất nhanh.

Theo lý nếu Phù Bình đồng ý đi theo bọn họ thì hẳn người ở thành Hưởng Hạnh sẽ không đuổi theo, dù là người của quân đen cũng không muốn lấy mạng của Phù Bình mới đúng, cho nên đây rốt cục là đám ở thành Hưởng Hạnh hối hận muốn cứu người đi, hay là quân đen muốn tự mình trói người giải đến Thiếu Lâm, hay là người phe khác?

Sắc mặt hắn trầm xuống, đang nghĩ thôi thì đánh cược một phen, dùng đao đe dọa Phù Bình bắt đám người kia phải rút đi, thì ở rừng cây bên cạnh bỗng xuất hiện hai tên áo đen, một loạt ám khí bất thình lình bay đến, đâm vào lưng ngựa, hai con ngựa lập tức hí vang chạy như điên.

Người đánh xe không giữ chặt được, lập tức rơi xuống xe.

Đao ba nam sợ hai con ngựa này chạy đến đường cùng, vội nắm chặt dây cương, tạm bỏ qua ý nghĩ dùng con tin giằng co với bọn chúng.

Phù Bình nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền đánh giá người bên cạnh, thấy y từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì. Diệp Hữu nhận thấy tầm mắt của hắn, liền giải một huyệt cho. Phù Bình có thể nói chuyện lại, liền hỏi: “Ngươi không lo sao?”.

“Lo”, Diệp Hữu nói, “Ngươi không thấy ta không nói gì hay sao? Ta đang nghĩ cách”.

Phù Bình không tin, đang định nói gì đó thì liền nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau, hiển nhiên là đao ba nam đã giao đấu với người ta.

Khinh công của đám áo đen rất cao, đam ba nam khống chế được xe ngựa chưa được bao lâu thì chúng đã đuổi đến, chỉ có thể vội vàng ứng chiến. Hắn liếc thấy một tên áo đen muốn lại gần xe ngựa, sắc mặt khẽ biến, cắn môi, lấy chủy thủ ra ném mạnh vào mông ngựa, thấy xe ngựa chạy đi như điên, cầu mong nó có thể chạy đến một nơi an toàn.

Ngựa phát cuồng chạy không chọn đường, chạy thẳng vào trong rừng cây, xe ngựa xóc nảy vô cùng, Diệp Hữu đỡ Phù Bình, hai người miễn cưỡng ngồi vững, Phù Bình hỏi: “Làm sao bây giờ?”.

Diệp Hữu vén màn lên nhìn phía trước, lại nhìn đám áo đen chạy theo không bỏ ở phía sau, thở dài: “Võ công của ta đã mất hết, tất nhiên không còn là đối thủ của bọn họ, nhưng làm người phải có cốt khí, dù sao bị bắt cũng chết, không bằng kéo theo người trong lòng nhảy xuống vực cho xong, chết đi cũng cùng một chỗ, coi như chết cũng không tiếc”.

Tim Phù Bình nảy mạnh, còn chưa phân rõ y nói thật hay giả, thì liền thấy áo bị y túm chặt, rồi dẫn ra ngoài, ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ phía trước là một vách núi.

Tuy hai con ngựa bị thương, nhưng bản năng cầu sinh vẫn còn, hí dài một tiếng gắng dừng ngay ven rìa, nhưng Diệp Hữu không dừng, kéo người bên cạnh nhảy xuống, vô cùng kiên quyết.

Phù Bình: “…!”.

Đám áo đen đuổi đến gần đó, thêm cả đao ba nam và Ngụy Giang Việt từ xa chạy đến giúp đều hít một ngụm khí lạnh, não trống rỗng. Bọn họ vội đến vách núi, nhìn độ cao, tim trầm sâu xuống.

Tình hình lộn xộn bình ổn lại nhanh chóng.

Hai bên không ham chiến, đánh một lúc liền vội đi cứu người, lúc này người của Thiếu Lâm tự vừa tìm đến gần đó, Văn Nhân Hằng lo cho sự an toàn của sư đệ cũng đi theo, nghe đầu đuôi mọi chuyện, dừng bước lại, chậm rãi nhìn thủ hạ, giọng nói như chìm sâu trong động băng: “Ngươi lặp lại lần nữa”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.