Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 33



Bồ Đề lao là một sơn động được người đào ra.

Sơn động dài lại ngoằn ngoèo, một bên là nhà giam, bên khác cứ cách vài bước là một ngọn đèn, đèn đuốc sáng trưng.

Đi qua đoạn đường khoảng chừng năm trượng, rẽ vào mới đến phòng giam đầu tiên. Bởi vì nhà giam có hình dáng quanh co, nên mỗi khi đi qua mấy phòng đều phải rẽ sang. Bọn họ đi cả một đoạn, những phòng giam phía trước đều rất bình thường, hầu như đều giam giữ người, đến khi rẽ đến lần thứ năm thì phòng trống dần nhiều hơn.

* 1 trượng = 3,33 mét

Đệ tử Võ Đang dẫn đường đi đến đường rẽ thứ sáu thì dừng lại, chỉ vào phòng giam chính giữa nói: “Độc Nhãn Lý bị giam ở đây”.

Xung quanh vẫn còn dấu vết đánh nhau, ngọn đèn đối diện bị đánh nghiêng, sắp rơi nhưng chưa rơi, trên mặt đất còn có vết máu đã khô. Mọi người nhìn một lúc, thấy không có vấn đề gì cả, lại nhìn Hiểu công tử như hỏi ý.

Diệp Hữu đứng bên cạnh sư huynh, giả như không thấy ánh mắt của bọn họ.

Cát bang chủ thấy y vẫn không có phản ứng gì bọn họ, không nhịn được mò đến, khẽ hỏi: “Không phải nói có thí nghiệm thuốc sao?”.

Diệp Hữu vô tội nói: “Ta chỉ đoán thôi mà”.

Cát bang chủ ngẩn ra: “Vậy này, này… Quân đen không phải muốn dẫn mọi người đến sao? Nhìn ở đây không có vấn đề gì hết a”.

Diệp Hữu nói: “Nếu Cát bang chủ không ngại thì đi dạo xong hẵng nói”.

Cát bang chủ đồng ý, vốn ông cũng định đi đến cuối.

Mấy người minh chủ cũng đều là người từng trải, sẽ không chỉ nhìn ở đây thôi, mà cũng có suy nghĩ đi hết từ đầu đến cuối. Đệ tử Võ Đang nghe vậy liền đi ở trước dẫn đường, mang theo bọn họ đi vào chỗ sâu trong nhà giam.

Càng đi về sau, phòng trống lại càng nhiều.

Ngụy trang chủ hỏi: “Nhiều phòng trống vậy sao?”.

Đệ tử Võ Đang nói: “Vâng, hầu như đều là ở bên ngoài trước rồi mới đi dần vào trong, nhưng nếu làm chuyện sai khá lớn thì sẽ ở bên trong luôn, ở đoạn này không có người ở vì phạm nhân bị giam quá lâu rồi, lớn tuổi hoặc vết thương cũ tái phát nên chết đi, cho nên liền trống”.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Người nào ở phòng nào, có ghi chép không?”.

Đệ tử Võ Đang nói: “Có, đều ghi kỹ trong sổ ghi chép ở bên ngoài”.

Văn Nhân Hằng bảo thủ hạ đi lấy sổ ghi chép, sau đó tiếp tục đi theo mọi người, một lát sau, chỉ thấy đèn không còn nữa, nhà giam phía trước đều chìm trong bóng tối.

Đệ tử Võ Đang nói: “Ở phía trước đều là phòng trống nên không đốt đèn, nhưng ở trong cùng có hai tên bị bệnh, lúc trước vốn ở bên ngoài, nhưng người xung quanh không thích mùi thuốc, ngày nào cũng làm ầm lên, sư thúc vì muốn yên tĩnh nên bảo chúng ta chuyển bọn họ vào trong”.

Minh chủ nói: “Đi xem”.

Đệ tử Võ Đang “Dạ” một tiếng, cầm đèn lồng để ở góc tường lên, còn chưa châm đã nghe Văn Nhân Hằng nói: “Không cần đèn lồng đâu, ngươi châm hết đèn ở đây lên đi, chúng ta muốn nhìn xem sao”.

“Nhưng đèn ở đây đều không có dầu, phải thêm vào mới được”, đệ tử Võ Đang khó xử nhìn hắn, “Ta không cầm dầu theo”.

Diệp Hữu săn sóc nói: “Vậy thì thôi, cứ vậy cũng được”.

Đệ tử Võ Đang không biết y, chần chừ nhìn Văn Nhân Hằng và các vị tiền bối, thấy dường như bọn họ không có ý kiến gì, trong lòng không khỏi tò mò về thân phận của vị công tử này, dẫn bọn họ vào bên trong.

Nhà giam cũng chỉ còn một đoạn nữa, bọn họ rẽ mấy đường liền đến cuối.

Trên tường đốt ba ngọn đèn dầu, chiếu vào hai căn phòng giam đối diện, trên giường trong đó đều có người đang nằm, thấy bọn họ đến cũng không động đậy, chỉ có phập phồng nhè nhẹ trên người là chứng minh họ còn sống.

Trong không khí nồng nặc mùi thuốc, có thể biết là bọn họ đã uống thuốc, nhưng suốt đường đi đến đây lại không thấy phòng thuốc nào. Minh chủ nhìn mọi người: “Mọi người có ý kiến gì không?”.

Cát bang chủ nói: “Trước tiên để Phương tiểu thần y xem bọn chúng bị bệnh gì, rồi xem phương thuốc này có gì cổ quái không”.

Minh chủ gật đầu, nhìn về phía đám người, kết quả từ miệng Hiểu công tử biết được Phương tiểu thần y nghe nói Võ Đang có người bị thương, liền chạy đến khám cho người ta, không theo vào.

Văn Nhân Hằng nói: “Không cần phiền phức như vậy”.

Vừa dứt lời, đao ba nam mang hai quyển sổ quay lại, đưa đồ giao cho môn chủ. Văn Nhân Hằng mở ra xem, lướt đến phòng giam “Vô Sắc Huyết” lúc trước, nhìn thoáng qua bên trong, khách khí nói: “Chìa khóa”.

Đệ tử Võ Đang sửng sốt.

Diệp Hữu mỉm cười giải thích: “Ý của sư huynh ta là mở cửa phòng ra”.

Đệ tử Võ Đang rất hoang mang: “Nhưng người đã chạy rồi, mở ra thì có ích gì chứ?”.

Diệp Hữu cười tủm tỉm nói: “Có thể là chạy trốn quá vội vàng, nên để lại bảo bối”.

Đệ tử Võ Đang nói: “Công tử nói đùa sao, lúc bọn chúng đi vào đã bị khám xét người rồi, không có thứ gì giấu trong đây đâu”.

Diệp Hữu nói: “Nhưng ta muốn tìm xem thử, nếu tìm ra được, chia cho ngươi một nửa được không?”.

Đệ tử Võ Đang còn chưa nói gì, Đinh các chủ đã lạnh lùng nhìn sang, mấy người minh chủ cũng lập tức nhìn hắn. Đệ tử Võ Đang bỗng cảm thấy một áp lực vô hình ập đến, không dám chậm trễ nữa, run tay mở cửa cho Văn Nhân Hằng.

Văn Nhân Hằng giật một ngọn đèn trên tường xuống, cầm đi vào, đánh giá xung quanh.

Cát bang chủ hỏi: “Tìm gì đây?”.

“Quân đen muốn dẫn mọi người đến nên đã dùng “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang”, nếu bọn chúng còn ở đây hết, thì chờ đến khi mọi người đuổi đến, phía Bồ Đề lao chỉ cần giao hai kẻ kia ra là được, sau đó nói cho mọi người tin đồn kia là giả, nhưng trùng hợp chính là Bồ Đề lao đã thực sự xảy ra chuyện”, Văn Nhân Hằng đi về phía giường gỗ, nói, “Cho nên ta nghĩ, quân đen dùng hai tên kia chỉ sợ là có ý khác, có lẽ hắn đã biết chúng không còn ở đây”.

Hắn lật cái chăn nhăn nhúm lên, chiếu đèn vào, quẹt tay qua giữa giường, rồi trở lại trước mặt đệ tử Võ Đang, vươn bàn tay đầy bụi ra, hỏi: “Gã ta vừa chạy không lâu đúng không? Sao trên giường lại có đầy bụi vậy? Cái chăn này là các ngươi mới vừa bỏ lên đúng chứ?”.

Sắc mặt đệ tử Võ Đang khẽ đổi, mở miệng, nhưng giọng lại cứng ngắc: “Gã… Gã không hay ngủ ở trên giường”.

Giọng Văn Nhân Hằng rất ôn hòa: “Vậy là gã thích bọc chăn ngủ trên ghế?”.

Đệ tử Võ Đang gật thật mạnh.

“Với tình huống như vậy, chăn sẽ thường xuyên rơi xuống đất, cạnh chăn chắc chắn sẽ rất bẩn”, Văn Nhân Hằng hỏi: “Ngươi có muốn xem thử, cái chăn kia có bẩn hay không không?”.

Đệ tử Võ Đang há mồm vật lộn muốn giải thích một câu, chỉ nghe Văn Nhân Hằng tốt tính hỏi tiếp: “Tiếp đó, có phải ngươi muốn nói cái chăn này vừa giặt?”.

Từ đầu đến cuối hắn đều rất nhã nhặn ôn hòa, nhưng chỉ vì ung dung như vậy, mà lại khiến người ta thấy áp bách, thậm chí không thể thở nói. Đệ tử Võ Đang bị hắn chặn lại câu muốn nói, cảm giác mồ hôi lạnh rơi ào ào, như muốn làm quần áo ướt sũng, lúc này Văn Nhân Hằng không nhanh không chậm thêm một câu: “Xem ra cần phải đi tìm Huyền Dương đạo trưởng rồi”.

Đệ tử Võ Đang hoàn toàn sụp đổ, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, khóc ròng nói: “Văn Nhân môn chủ tha mạng, chuyện chuyện chuyện không không liên quan đến ta!”.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Đám người “Vô Sắc Huyết” kia đâu?”.

Đệ tử Võ Đang lắc đầu, sợ đến nỗi một câu cũng không dám nói.

Văn Nhân Hằng nói tiếp: “Ta đổi câu hỏi khác vậy, chuyện người trong Bồ Đề lao chạy trốn, là do các ngươi sau khi nghe tin đồn liền cố ý tạo ra, đúng không?”.

Sắc mặt đệ tử Võ Đang trắng bệch, run rẩy nhiều hơn.

Vẻ mặt đám người minh chủ lập tức vô cùng khó coi.

Đinh các chủ hừ lạnh, không nhiều lời với hắn ta nữa, ngay lập tức sai thủ hạ trói người lại, cầm kiếm ra nhà giam, hiển nhiên là muốn đi tìm chưởng môn Võ Đang là Huyền Dương đạo trưởng hỏi cho rõ.

Diệp Hữu chậm rãi đi theo bọn họ, chờ đến khi trở lại mấy phòng giam bình thường ở phía trước, liền tìm một người hỏi: “Vài ngày trước nơi này có xảy ra một chuyện, các ngươi có biết không?”.

Mấy người minh chủ dừng lại, nhìn một đại hán trong phòng giam.

Đại hán nói: “Biết chứ, ầm ĩ như vậy cơ mà”.

Diệp Hữu hỏi: “Đã nghe được gì?”.

“Nghe thấy có người hét thả người ra gì đó, sau đó hình như đánh nhau, rồi như ong vỡ tổ chạy không ít người, mẹ nó!”. Vẻ mặt đại hán khó chịu, hình như rất muốn chạy theo, nhưng không nói ra, mà hỏi, “Có bắt về được không? Bắt về có phải bị nhốt thêm mấy năm? Ta thấy chắc chắn là sẽ nhốt thêm rất lâu, đỡ cho lần sau còn dám chạy!”.

Diệp Hữu cười cười: “Vậy ngươi có thấy rõ là có ai không? Có Độc Nhãn Lý không?”.

Đại hán nói: “Có, tên chạy đầu tiên chính là gã, sau đó có một đống người chen chúc nữa, có nhiều người mà ta không biết”.

Diệp Hữu hỏi: “Một người cũng không nhận ra?”.

Đại hán nghĩ nghĩ, đang định trả lời, bỗng nhiên xoay ngược lại: “Nè, nếu ta nói, có phải các ngươi sẽ giảm mấy năm cho ta không?”.

Diệp Hữu cười tủm tỉm nói: “Chuyện này ra không rõ lắm, nhưng nếu ngươi cứ không nói, có thể bọn họ sẽ giam ngươi thêm mấy năm”.

Đại hán trừng mắt.

Diệp Hữu nói: “Bồ Đề lao có sổ ghi chép, nếu ngươi không nói, chúng ta cũng có thể tra được”.

Đại hán lập tức khinh thường: “Cứ thử đi, chỉ với các ngươi…”.

Gã vừa nói xong liền khựng lại, sửa lời, “Nói cho các ngươi biết cũng được, ta còn biết một tên nữa, tên đó là “Trường Kiếm Ma”, những tên khác thì không biết. Đám đó chạy nhanh quá, ta còn chưa nhìn kỹ thì chìa khóa đã ném sang, ta đâu còn tâm trạng mà nhìn nữa”.

Ngụy trang chủ kinh ngạc hỏi: “Vậy sao ngươi không chạy?”.

Đại hán há mồm nói: “Ta ngoan ngoãn như vậy, sao có thể làm chuyện chạy trốn chứ!”.

Mọi người đều hoài nghi nhìn gã.

Đại hán hầu như đều nhận ra những nhân vật lớn này, bị bọn họ nhìn nhiều ít gì cũng thấy hơi sợ, vội ho một tiếng nói: “Nếu ta có thể với đến cái chìa khóa thì cũng chạy rồi”, gã nhớ lại chuyện đêm đó, tức giận chỉ vào phòng giam bên cạnh, đau lòng nói, “Kết quả chìa khóa lại rụng đến chỗ ả ta, ả duỗi tay ra là lấy được ngay, nhưng ả không chịu lấy!”.

Mọi người lập tức nhìn sang, chỉ thấy phòng giam bên cạnh đang giam giữ một ả đàn bà, quyến rũ nghiêng người dựa trên song sắt, thấy bọn họ đang nhìn mình liền mỉm cười vuốt tóc: “Muốn hỏi thiếp vì sao không chạy hả? Đơn giản thôi, bởi vì thiếp còn hai tháng nữa là mãn hạn tù, có ngu mới chạy ấy. Còn nữa, không biết vị công tử này tên là gì vậy?”.

Ả liếc mắt đưa tình nhìn Văn Nhân Hằng: “Công tử thật tuấn tú, đã lập gia đình chưa?”.

Văn Nhân Hằng ôn hòa nói: “Chưa, nhưng sắp rồi”.

Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, đều quay đầu nhìn Văn Nhân Hằng, lại có suy nghĩ khác nhau mà nhìn Hiểu công tử bên cạnh hắn, bên tai nghe tiếng thở dài của ả đàn bà: “Tiếc quá”.

Mọi người không hỏi ra chuyện gì nữa, không dừng lại thêm, đi ra ngoài.

Diệp Hữu nhìn sư huynh nhà y.

Văn Nhân Hằng nói: “Muốn hỏi chuyện lúc nãy?”.

Diệp Hữu nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi không giống như đang nói đùa”.

Văn Nhân Hằng như thở dài nói: “Ừ, mấy năm nay ta vẫn luôn lo cho ngươi, chưa từng nghĩ đến chuyện lập gia đình, bây giờ cuối cùng ngươi cũng đã về, vết thương cũng sắp khỏi, xem như nỗi lo của ta cũng vơi đi, ta thấy ta cũng nên lập gia đình rồi”.

Tần Nguyệt Miên và đao ba nam bên cạnh giật giật khóe môi, không tin một chữ nào, trừ khi hắn nói muốn cưới sư đệ của mình thì còn có thể tin được.

Suy nghĩ của Diệp Hữu chuyển mấy vòng, không biết hắn có ý gì, chỉ có thể hỏi: “Sư huynh muốn tìm người thế nào?”.

Văn Nhân Hằng nói: “Thuận mắt một chút, nghe lời một chút, đừng luôn chọc tức ta là được”.

Diệp Hữu nói: “Đến lúc đó đừng quên mời ta uống rượu mừng”.

Văn Nhân Hằng mỉm cười: “Yên tâm, không thể thiếu ngươi được”.

Lúc mấy người đang nói chuyện thì đã bước vào tiểu viện, Diệp Hữu liếc thấy Đinh các chủ đã đứng đối diện Huyền Dương chưởng môn, liền thu lại suy nghĩ lung tung nhìn về phía bọn họ, chỉ thấy sắc mặt Huyền Dương chưởng môn cứng ngắc, sai người mời Hòa Chân đạo trưởng đến.

Hòa Chân đạo trưởng là người phụ trách việc trông giữ Bồ Đề lao của phái Võ Đang, cứ cách một tháng sẽ mang người đến thay phiên công việc.

Ông ta hơn bốn mươi tuổi, mắt tam giác, cằm treo một dúm râu dê, mặt rất trắng, cũng bị thương trong cái ngày bạo loạn kia.

Ông ta tưởng chưởng môn sư huynh muốn hỏi chuyện đã xảy ra, nhưng khi nhìn thấy đệ tử Võ Đang bị trói chặt, vẻ mặt liền thay đổi.

Huyền Dương chưởng môn nói chuyện mà mấy người minh chủ tra được với Hòa Chân đạo trưởng, hỏi: “Đây là chuyện gì? “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang” đâu rồi? Lúc trước Thiếu Lâm không nghe thấy tiếng chuông của các ngươi, có phải là vì như vậy không?”.

“Không phải”, Hòa Chân đại trưởng vội giải thích, “Độc Nhãn Lý là thật, vốn chúng ta định chạy đến gõ chuông nhưng bị gã đánh ngất”.

Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Vậy “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang” đâu rồi?”.

Hòa Chân đạo trưởng cứng ngắc, quỳ xuống, khó khăn nói: “Bẩm chưởng môn, bọn chúng… đã chết rồi”.

Ông ta dừng một lúc, rồi vội giải thích tiếp: “Khi đó chúng vừa bị giam, không theo quản giáo, mỗi ngày đều chửi mắng đệ tử, còn nói năng lỗ mãng, nguyền rủa Thiếu Lâm và Võ Đang không được chết tử tế, ta… ta nhất thời tức giận nên đã dùng hình với chúng”.

Sắc mặt Huyền Dương chưởng môn tối tăm nhìn ông ta, nhịn cơn tức hỏi: “Thật sao?”.

“Là thật, ta vẫn luôn không dám nói”, Hòa Chân đạo trưởng nói, “Mấy ngày hôm trước xảy ra chuyện Độc Nhãn Lý, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh liền liệt tên hai bọn chúng vào đó”.

Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Vậy sao người đóng giả bọn chúng lại chọn hai tên này?”.

Hòa Chân đạo trưởng vội lắc đầu: “Ta không biết!”.

Da mặt Huyền Dương chưởng môn giật giật, cố kìm lửa giận, gọi hết đệ tử trông coi đến. Văn Nhân Hằng biết ông muốn hỏi rõ, liền chen vào một câu, đề nghị không bằng tách người ra, hỏi tất cả mọi thứ, như vậy câu nào là thật câu nào là giả liền biết ngay.

Huyền Dương chưởng môn liếc hắn, đồng ý.

Hòa Chân đạo trưởng bỗng nhìn về phía Văn Nhân Hằng, sắc mặt tái nhợt như quỷ vậy.

Văn Nhân Hằng mỉm cười với ông ta, nhìn Huyền Dương chưởng môn tách mấy người kia ra, mang theo sư đệ chuẩn bị đi nghe xem thế nào. Hắn liếc thấy người Thiếu Lâm đứng cách đó không xa, nói: “Thiếu Lâm và Võ Đang một tháng đổi ca một lần, Bồ Đề lao đã xây được mười lăm năm, mấy năm nay đều không xảy ra chuyện gì, chắc là Thiếu Lâm cũng không sạch sẽ nhỉ?”.

Diệp Hữu nói: “Ai biết được, nhưng con người không hoàn mĩ, là người thì sẽ có lòng tham, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc với người hay với vật”.

“Ừ, chỉ là không biết bọn họ bị thu mua thế nào…”. Văn Nhân Hằng nói xong, bỗng hỏi: “Là người thì sẽ có lòng tham, ngươi thì sao?”.

Diệp Hữu nhìn hắn: “Tất nhiên ta cũng có”.

Văn Nhân Hằng hỏi: “A?”.

Diệp Hữu nói: “Ví dụ như bây giờ, lòng tham của ta là mau chóng tìm được ký ức, sư huynh thì sao?”.

Văn Nhân Hằng nghiêm túc nói: “Mong sớm được lập gia đình”.

Diệp Hữu: “…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.