*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói của hai đứa trẻ líu ra líu ríu làm phòng bệnh vốn thiếu sức sống trở nên tràn trề sinh lực. Cô và người đàn ông tên Khánh kia đều không quá để tâm tới những lời đùa giỡn trẻ con. Chúng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nếu người lớn hiểu biết rồi mà còn lấy đó làm ngại ngùng thì đúng là quá ngốc.
“Tôi đã thanh toán xong viện phí, chuyện tiền bạc sau này trả cũng được!” Anh ta nắm lấy tay Khải, mặc cho nó vẫn cố bám víu Hải Anh bằng được “Chúng ta còn gặp lại nhiều!”
“Bố đưa mẹ Hải Anh về chứ?” Khải không chịu đi ngay, nó nắm lấy váy Hải Anh, lại quay sang tóm tay cậu bạn nhỏ “Để họ đi taxi về con không yên tâm!”
“Ai dạy con mấy từ này vậy?” Khánh nhướn mày hỏi lại bản sao thu nhỏ của mình một câu. Nhìn kĩ thằng bé này đúng là giống anh ta thật, mỗi tội không kế thừa được màu mắt đẹp của bố còn đâu y như đúc ra từ một khuôn luôn!
“Họ? Không yên tâm? Thế sao lúc bố tăng ca về muộn con không quan tâm bố như thế?”
“Bố người lớn rồi còn gì, ai lại đi so đo với phụ nữ và trẻ em!” Khải dứt khoát hất tay bố ra, đi đến chỗ Đức Anh mà rằng “Con muốn nhờ bố đưa mẹ Hải Anh và em Đức Anh về, con muốn về cùng hai người họ!”
“Không cần đâu Khải!” Hải Anh nắm lấy tay con trai, cô tính mượn điện thoại để gọi cho người nhà nhưng sực nhớ ra số điện thoại trước đây cô đã quên sạch. Còn của chồng.. Dãy số ấy khắc cốt ghi tâm trong lòng cô, chẳng cần nhớ cũng có thể đọc vanh vách. Nhưng lúc này cô không muốn gặp anh ta, cô không thích nghe giọng của kẻ đó!
“Cô và Đức Anh tự gọi xe về được, chỗ này cũng không xa nhà cô lắm!”
“Xe của cô tôi đã gửi về gara rồi đó.” Khánh nghĩ một lát, rồi tự dưng thay đổi ý định “Hmm.. Nói thật là nhà chúng ta cùng đường đấy, thôi thì tiện xe tôi đưa hai người về cũng không phải chuyện khó!”
“Phiền anh quá!” Hải Anh liếc qua gương mặt của người này, không hiểu anh ta có ý gì khi thay đổi thái độ? Cô không tin vào chuyện lòng tốt tự dưng trỗi dậy đâu, chắc chắn còn mục đích khác! “Chúng tôi tự về được..”
“Mẹ Hải Anh đừng từ chối mà..” Khải nũng nịu kéo tay cô “Con muốn về cùng mẹ một lần thôi!”
“…”
Giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cũng đã khá muộn, vì trời sắp vào hè nên vẫn còn đầy những ánh sáng cuối ngày le lói. Hải Anh miễn cưỡng kéo con trai lên xe của Khánh, hai người vốn muốn ngồi ghế sau nhưng vì Khải đòi ngồi riêng với em Đức Anh nên cô buộc phải ngồi ghế phụ, ngay bên cạnh Khánh. Anh ta đã để tài xế trở về nên lúc này người lái hiển nhiên là anh ta. Lại một chiếc Lambo, người này đúng là đủ giàu có!
Hai đứa nhóc ngồi phía sau ri rích cười đùa, trái ngược hẳn với không khí lạnh lẽo của hai người bên trên. Hải Anh im lặng nhìn hai con chơi đùa, còn Khánh vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, ra chiều tập trung lái xe lắm.
“Em yêu mẹ Hải Anh nhất trên đời!” Chủ đề của trẻ con vốn dĩ xoay nhanh. Hiện tại nói chuyện này, ngay lập tức nửa phút sau đã chuyển sang chuyện khác rồi. Hai đứa nhóc tranh cãi chán bỗng dưng nhắc tới việc yêu ai thương ai. Đức Anh ngây ngô ngay lập tức gọi tên Hải Anh “Thế anh thì sao?”
“Anh cũng yêu mẹ Hải Anh nhất trên đời!” Rõ ràng khi thằng bé nói câu này khóe môi người đàn ông ngồi ghế lái có chiều hướng nhếch lên, lông mày cũng khẽ nhíu lại. Ai dà, có khi nào vì anh ta ghen tị với cô nên khi gặp Hải Anh mới có thái độ châm chọc vậy không nhỉ? “Sau đấy đến bố Khánh! Bố Khánh cũng yêu mẹ Hải Anh nữa đó! Yêu nhất, yêu hơn cả anh luôn!”
“Không!” Đức Anh phản bác “Bố Đức mới yêu mẹ Hải Anh nhất, bố Đức em ấy!”
“Em chẳng biết gì hết!”
“Hai đứa dừng chuyện vớ vẩn này lại đi!” Khánh nghe thấy chuyện này lập tức chặn lại. Hải Anh còn đang tính giải thích với hai đứa nhóc đã bị lời này của anh ta làm ngạc nhiên. Nói chuyện với trẻ con đâu thể cao giọng? Anh ta làm bố đã 5 năm mà không có chút kinh nghiệm nào hay sao?
“Bố sẽ không bao giờ yêu cô Hải Anh, đừng gọi cô ấy là mẹ nữa!”
“Anh ý, anh là đồ trẻ con!”
“Bố chẳng biết gì cả!” Khải có vẻ cay cú lắm, nó gào lên “Anh không trẻ con, em mới là trẻ con!”
“Ghét anh Khải!”
“Anh cũng ghét em!”
“Thôi nào!” Hải Anh nhẹ giọng, cô xoay người xuống, mỉm cười với hai đứa nhóc. Khải ngay lập tức ngẩn người còn Đức Anh thì vui vẻ với tay ra chỗ cô, nắm lấy bàn tay Hải Anh vừa đưa ra “Mẹ yêu cả hai đứa, nhưng Khải ơi, cô đã có chồng rồi, không thể yêu bố con đâu nên lần sau con đừng nói vậy nữa nhé!”
“Nhưng mẹ vẫn có thể là mẹ con đúng không?”
“Con muốn có mẹ lắm rồi hả?” Khánh chợt bật cười, đôi mắt xanh đưa qua chỗ Hải Anh “Cô Hải Anh có gì mà con hâm mộ dữ vậy? Nghe lời cô ấy còn hơn cả bố nữa!”
“Vì mẹ Hải Anh là siêu nhân mà!” Khải nháy mắt, bật mí “Nếu không phải siêu nhân mẹ đỡ thì con đã ngã dập mông rồi!”
“Thế là thế nào?” Khánh dừng đèn đỏ tại ngã tư, qua ngã tư này chỉ còn khoảng hơn 2km nữa là đến chung cư cô đang ở. Nhưng đèn đỏ này thời gian đợi thật lâu, những hơn 1 phút, hiện tại nó vẫn đang đếm ngược, 90, 89.. “Con ngã từ bao giờ?”
“Các cô không nói chuyện gì với anh hay sao?” Hải Anh suy nghĩ một chút, sau đó tự cảm thấy được độ hợp lý của chuyện này. Xem mặt Khải hốt hoảng kiểu kia càng làm kết luận của cô chính xác hơn nữa.
Thằng bé tự trốn ra ngoài chơi nên nếu nói với bố thế nào cũng bị mắng. Các cô trông nó không nghiêm, còn để nó leo cao suýt ngã vậy mà dám nói với bố nó mới lạ đấy! Đúng là giáo viên không nên giấu giếm chuyện này, nhưng họ lại lựa chọn làm điều sai trái đó. May mắn thằng bé không làm sao, nếu không thì.. Hải Anh không dám tưởng tượng nữa.
“Các cô dặn con không được nói hả?”
“Dạ..” Khải cúi mặt ra chiều hối lỗi, bố nó quay người xuống nhìn nó chằm chằm, cái nhìn áp lực tới mức khiến Hải Anh cũng khó chịu.
Nó mới có 5 tuổi, anh lườm nó như vậy có ích gì?
Haizz, nhưng đây không phải con cô, anh ta với cô cũng chẳng có quan hệ gì cả, nếu cô xen vào chuyện dạy con của nhà người ta thì thật không phải phép!
Mỗi một cha mẹ đều có cách riêng để giáo dục con mình, dù tốt hay xấu thì mục đích duy nhất của họ cũng chỉ là làm con tốt lên. Hải Anh tin người đàn ông trước mặt cũng giống như cô và bao phụ huynh khác, ghét nhất đang dạy con thì có người xen vào!
“Mau nói cho bố biết mọi chuyện!” Khánh lạnh giọng, quay người lên phía trên nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào kính chiếu hậu. Đức Anh ngồi cạnh Khải run như cầy sấy, sợ hãi nép chặt vào người cậu nhóc.
Anh ta không hề biết chuyện cô từng giúp con trai anh ta, thế nên có lẽ lời trách cứ lúc trước của Hải Anh là không đúng rồi! Không biết thì sao cảm ơn được chứ?
“Không cần sợ ai hết, siêu nhân Hải Anh bảo vệ con là được đúng không?”
“Dạ..” Khải lén nhìn Hải Anh một cái, thấy cô gật đầu mới thỏ thẻ kể lại bộ phim hành động đầu đời của mình. Vốn từ của thằng bé rất phong phú, nó còn biết miêu tả nội tâm và hành động nhân vật, khiến câu chuyện vốn dĩ chỉ cần dùng ba dòng để kể kéo dài ra tận mấy phút!
“Bố, bố đừng trách con, sau này con sẽ nghe lời mẹ Hải Anh, không bao giờ trốn học nữa!”
“( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧” Con trai tôi muốn làm tôi tức chết! Phải làm sao? Online chờ, rất GẤP!
“Con nên nghe lời bố con chứ cục cưng!” Đừng dùng ánh mắt rắn săn mồi ấy lườm tôi, cẩn thận tôi móc mắt anh ra đó!
Đáng sợ!
“Tới rồi!” Khánh không đả động gì thêm về câu chuyện đó, lúc anh ta dừng xe dưới sảnh, đôi mắt xanh tựa bầu trời chớp động, ánh mắt dịu dàng hẳn mà nhìn cô “Cảm ơn cô vì đã giúp con trai tôi. Hiện giờ tôi hiểu rõ vì sao nó sùng bái cô đến vậy rồi!”
“Chỉ là chuyện nhỏ!” Hải Anh mở cửa xuống xe “Là ai gặp tình huống ấy cũng sẽ làm vậy thôi!”
“Thế à?” Khánh cười khẩy, tựa như nghĩ đến chuyện gì hài lắm. Anh ta vẫn ngồi yên trên ghế lái, ngay khi Hải Anh vòng xuống cửa sau mở cửa cho Đức Anh xuống mới nhoài người ra, tiếp “Dù sao cũng tới đây rồi, Khải hơi mắc đi vệ sinh, cô có thể cho bố con tôi đi nhờ chút không?”
“Hả? Con đâu có mắc?..”
“Con mắc!”
“…”