Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 40: Bà đừng đuổi mẹ con cháu đi



Giang Trí Thành khi nghe Giang phu nhân nhắc đến vụ tai nạn của Giang Quân Hạo đuôi mắt khẽ giật giật trông có vẻ như đang chột dạ. Tuy nhiên sắc mặt khác lạ đó chỉ thoáng trên gương mặt ông ta được vài giây, lát sau ông ta đã lấy lại được bình tĩnh, thản nhiên đáp lại lời của Giang phu nhân:

“Chị dâu, chị nói linh tinh cái gì vậy? Cho dù tôi có mong cái chức chủ tịch thế nào thì cũng không thể ra tay với cháu ruột mình được. Chị nghĩ như thế thì oan cho tôi quá rồi đấy!”

Giang phu nhân cũng mong rằng những gì mình suy đoán là sai nhưng nếu thực sự vụ tai nạn xảy ra với Giang Quân Hạo có liên quan đến Giang Trí Thành, bà ấy tuyệt đối sẽ không để yên.

Sau khi cảnh cáo xong, Giang phu nhân liền xoay bước rời đi. Ánh mắt của Giang Trí Thành nhìn theo dáng vẻ của Giang phu nhân cũng dần trở nên chán ghét. Ông ta lẩm bẩm:

“Chị dâu à, thật lòng thì tôi cũng mong con trai chị… sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Đến lúc đó tôi sẽ đàng hoàng trở thành chủ tịch của N.H với sự công nhận của tất cả mọi người.”

Tham vọng của Giang Trí Thành là quá lớn, ông ta đã bị cái chức chủ tịch của tập đoàn N.H che mờ đến mức mất lý trí không những thế còn mất cả nhân tính. Có người chú ruột nào lại nhẫn tâm mong muốn cháu mình chết để đoạt quyền của cháu mình không?

Giang Trí Thành đã từng có suy nghĩ đó với anh trai ruột của mình và bây giờ đến cả cháu ruột ông ta cũng không tha.

Thực sự… không phải người bình thường nữa rồi.

Tối hôm ấy.

Lạc Nhan đến trường mẫu giáo của Tiểu Duy để đón thằng bé. Vì cả ngày bận bịu công việc nên đến tối Lạc Nhan mới có thời gian đến chăm sóc cho Giang Quân Hạo.

Trước tiên cô và Tiểu Duy sẽ về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn tối rồi mới đến bệnh viện thăm Giang Quân Hạo. Khi biết mình sắp được gặp ba, Tiểu Duy rất vui, thằng bé liên tục hát bài hát về ba mà cô giáo dạy nó ở trường.

“Ba tôi có dáng người vạm vỡ, không quản nắng mưa đưa tôi đến trường mỗi ngày. Ba tôi làm việc suốt ngày, chỉ mong có đủ tiền để nuôi nấng những đứa con thơ…”

Giọng của Tiểu Duy nghe vừa trong trẻo lại vừa ngọng nghịu, Lạc Nhan vừa mặc quần áo cho thằng bé vừa bật cười. Bài hát mà thằng bé hát Lạc Nhan đã từng nghe rất nhiều khi còn nhỏ, cô không nghĩ là đến tận đời con của cô, bài hát ấy vẫn được ưa thích như thế.

Đúng là trên đời vẫn có những thứ mãi mãi trường tồn, không hề bị phai mờ theo thời gian mặc dù xung quanh nó có bao nhiêu điều thay đổi.

“Củ cải, lát nữa đến thăm ba con hãy hát bài hát này cho ba con nghe nhé?” Lạc Nhan bỗng nói.

Tiểu Duy vỗ hai tay vào nhau, cái miệng sún răng khẽ cười khành khạch:

“Con sẽ hát cho ba nghe tất cả những bài hát mà hôm nay con được học luôn.”

“Ừm, chắc chắn ba con sẽ rất vui đấy.”

Sau khi làm xong mọi việc, Lạc Nhan liền dắt Tiểu Duy xuống dưới chung cư để bắt xe đi đến bệnh viện.

Bệnh viện mà Giang Quân Hạo đang nằm cách nhà cô tầm mười lăm phút đi ô tô. Ngồi trên xe, Tiểu Duy háo hức nhìn cảnh vật bên ngoài với tâm trạng vui vẻ, không lo nghĩ gì cả. Còn Lạc Nhan thì lại không được vui như thằng bé, bởi những chuyện xảy ra gần đây khiến cô không thể nào vui vẻ được.

Bệnh viện.

Vừa đến trước cửa bệnh viện, Lạc Nhan đã nhìn thấy có một số phóng viên đang bị vệ sĩ cản lại không cho vào trong. Chỉ cần nhìn thôi là cô cũng biết họ đến vì muốn đưa tin về tình hình sức khỏe của Giang Quân Hạo. Dù biết đó là công việc của họ nhưng họ không thể nào buông tha cho một người vừa gặp tai nạn và đang nằm hấp hối hay sao?

Lạc Nhan bế Tiểu Duy, lặng lẽ luồn lách đi vào trong để không bị phát hiện. Cô cảm thấy cuộc sống khi mà mọi việc mình làm, mọi điều liên quan đến mình đều bị người khác dòm ngó đến thật phiền toái. Nhưng đó lại là cuộc sống của Giang Quân Hạo, anh là chủ tịch tập đoàn N.H, một công ty có tiếng trong lĩnh vực thời trang nên đương nhiên sẽ bị người khác dòm ngó đến nhiều hơn.

Tiểu Duy lon ton chạy đến phòng bệnh của Giang Quân Hạo, thằng bé dừng lại đứng nhìn Lạc Nhan sau đó chỉ tay vào cánh cửa, hỏi cô:

“Mẹ ơi, ba đang ở trong đây ạ?”

Lạc Nhan nhìn thằng bé khẽ gật đầu, sau đó Tiểu Duy liền kiễng chân lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nắm cửa khẽ vặn mở cửa ra. Tiểu Duy ngơ ngác bước vào trong, thằng bé cất tiếng gọi Giang Quân Hạo:

“Ba ơi, Tiểu Duy đến thăm ba nè.”

Mọi lần khi Tiểu Duy đến thăm mình, Giang Quân Hạo đều chạy đến ôm lấy thằng bé bế bổng lên. Nhưng lần này Giang Quân Hạo lại nằm im trên giường, anh không đáp lại lời chào của Tiểu Duy cũng chẳng vẫy tay chào lại thằng bé.

Tiểu Duy thấy ba cứ nằm trên giường liền chạy đến lay người anh, vì nó không biết anh bị tai nạn nên cứ nghĩ là anh đang ngủ.

“Ba ơi, ba dậy chơi với Tiểu Duy đi. Ba đừng ngủ nữa, bình thường giờ này con vẫn chưa ngủ đâu sao ba ngủ sớm hơn cả con thế?”

Tiểu Duy chạm bàn tay của mình vào tay Giang Quân Hạo, thằng bé nắm lấy ngón tay anh dù gọi thế nào cũng không thấy anh trả lời. Nhìn cảnh tượng đó Lạc Nhan khẽ rơm rớm nước mắt vì đau lòng, cô lặng lẽ quay đi lấy tay gạt nước mắt vì không muốn để Tiểu Duy thấy cô đang khóc.

“Mẹ ơi, Tiểu Duy gọi ba nhưng ba không có dậy. Tại sao ba lại đeo cái đó trên mặt vậy mẹ?”

Tiểu Duy thấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt của Giang Quân Hạo tò mò quá nên chỉ tay hỏi Lạc Nhan. Lạc Nhan bước đến bế thằng bé lên, cô từ tốn giải thích:

“Ba đeo cái đó để hô hấp dễ dàng hơn đó.”

“Hô hấp?”

“Là hít vào thở ra giống như con vẫn đang làm vậy.”

Tiểu Duy nghe thế cũng ngờ ngợ được vài điều nhưng thằng bé vẫn chưa hề hay biết ba mình bị tai nạn. Lạc Nhan bế Tiểu Duy ngồi bên cạnh giường bệnh, hai người họ im lặng nhìn Giang Quân Hạo, không khí yên tĩnh đến đáng sợ chỉ nghe thấy được tiếng “tít tít” của máy đo nhịp tim.

Lát sau, Giang phu nhân liền mở cửa bước vào. Vừa nhìn thấy Lạc Nhan, Giang phu nhân đã chẳng vui vẻ là mấy nhưng bà ấy không muốn chửi cô vì Tiểu Duy có mặt ở đây. Lạc Nhan đứng dậy cúi đầu chào Giang phu nhân, cô nói với Tiểu Duy:

“Chào bà đi con.”

Tiểu Duy nghe lời mẹ liền nói:

“Cháu chào bà.”

Giang phu nhân nhìn gương mặt của Tiểu Duy lại nhớ đến Giang Quân Hạo lúc nhỏ. Sao hai ba con họ lại có thể giống nhau y như đúc đến thế được chứ.

“Sao cô lại ở đây?”

“Tại tôi muốn chăm sóc cho anh ấy.”

Giang phu nhân vô tình không kiểm soát được cảm xúc mà lỡ lời lớn tiếng:

“Ai cần cô đến chăm sóc cho nó? Cô hại nó chưa đủ hay sao, Lạc Nhan? Tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới chịu hiểu là cô toàn đem lại xui xẻo cho con trai tôi đây?”

“Phu nhân, tôi chỉ muốn chăm sóc cho Quân Hạo đến lúc anh ấy tỉnh lại thôi, xin bà hãy để tôi được làm điều đó.”

Từ lúc Lạc Nhan quay trở về thì đây là lần đầu tiên Lạc Nhan cầu xin Giang phu nhân một cách thành khẩn như vậy.

Thấy bà và mẹ lại sắp sửa cãi nhau, Tiểu Duy biết ý liền chạy đến chỗ Giang phu nhân. Thằng bé ôm lấy chân của Giang phu nhân, ngửa mặt nhìn lên:

“Bà đừng giận rồi chửi mẹ cháu nữa nhé? Mẹ cháu muốn ở bên ba, cháu cũng muốn ở bên ba, bà đừng đuổi mẹ con cháu đi.”

Giang phu nhân liếc mắt nhìn Tiểu Duy, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Bà ấy cúi người bế Tiểu Duy lên, hai bà cháu ôm lấy nhau như vỗ về an ủi nhau. Thấy bà khóc, Tiểu Duy liền đưa tay lau nước mắt cho bà, thằng bé nói:

“Sao bà lại khóc nhè? Bà đừng khóc nhé, cô giáo nói chỉ có những đứa trẻ hư mới khóc nhè thôi.”

Những lời nói ngây ngô của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện khiến Lạc Nhan và Giang phu nhân đều cảm thấy đau lòng. Sau đó, phòng bệnh không còn cái không khí ảm đạm chỉ nghe thấy mỗi tiếng tít tít nữa mà thay vào đó là giọng hát của Tiểu Duy.

“Ba tôi có dáng người vạm vỡ, không quản nắng mưa đưa tôi đến trường mỗi ngày. Ba tôi làm việc suốt ngày, chỉ mong có đủ tiền để nuôi nấng những đứa con thơ. Chúng tôi yêu ba rất nhiều, yêu ba hơn tất cả những gì có trên cuộc đời này. Con yêu ba lắm, yêu ba lắm…”

Lời bài hát nghe giản dị nhưng lại sâu sắc, Tiểu Duy thuộc từng chữ một để cất tiếng hát tặng Giang Quân Hạo mong rằng ánh sẽ nghe được những lời này và mau chóng tỉnh lại.

Một lát sau, Giang phu nhân có chút chuyện phải ra ngoài và trong lúc bà ấy không có mặt ở đây Giang Trí Thành đã tới thăm Giang Quân Hạo. Ông ta mang theo một ít hoa tươi mở cửa bước vào trong phòng bệnh thì bất ngờ gặp hai mẹ con Lạc Nhan.

Lạc Nhan nhận ra Giang Trí Thành vì trong khoảng thời gian làm con dâu nhà họ Giang cô đã nhìn thấy gương mặt của ông ấy. Còn Giang Trí Thành thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp cô.

Thấy Lạc Nhan và một đứa trẻ giống hệt Giang Quân Hạo hồi nhỏ, Giang Trí Thành cũng đoán được phần nào hai người họ là ai. Ông ta lên tiếng nói:

“Cô có phải là vợ cũ của Quân Hạo không?”

“Vâng, còn chú là chú của anh Quân Hạo có phải không ạ?”

Giang Trí Thành khẽ gật đầu sau đó đặt giỏ hoa lên mặt tủ gần đó. Không hiểu sao nhưng khi nhìn thấy Giang Trí Thành, Tiểu Duy lại tỏ ra e ngại, thằng bé cứ núp sau Lạc Nhan giống như sợ hãi. Giang Trí Thành cúi người xuống, tỏ vẻ thân thiện với thằng bé:

“Còn cháu chắc là con trai của Quân Hạo đúng không? Chà… nhìn giống Quân Hạo hồi nhỏ quá.”

Tiểu Duy vẫn tỏ ra sợ hãi khi thấy Giang Trí Thành nói chuyện với mình. Thằng bé luôn thân thiện kể cả với người lạ nhưng hôm nay có vẻ như thằng bé đã gặp phải người nó không hề thích.

Đúng lúc đó, Giang phu nhân trở về, vừa bước vào thì nhìn thấy Giang Trí Thành đang có mặt trong phòng bệnh. Bà ấy trố mắt nhìn ông ta, còn Giang Trí Thành liền mỉm cười:

“Chị dâu đấy à, tôi tới thăm Quân Hạo, có vẻ tình trạng của nó khá hơn nhiều rồi đấy nhỉ?”

Giang phu nhân khó chịu nhìn Giang Trí Thành, bà ấy thẳng thừng chỉ tay ra ngoài, đuổi ông ta:

“Giang Trí Thành, cậu đi được rồi đấy, cậu định hại con trai tôi thêm một lần nữa sao? Hãy để cho Quân Hạo được yên và đừng có động tới nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.