Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 36: Tai nạn



Đến trước quầy tiếp tân khách sạn Lạc Nhan bế Tiểu Duy đến để tìm phòng. Đúng lúc đó, Giang Quân Hạo đỗ xe xong liền chạy vào trong, anh đứng phía sau Lạc Nhan để chỉ đạo nhân viên tiếp tân.

“Tôi muốn thuê hai phòng đơn.” Lạc Nhan lên tiếng.

Nhân viên để ý đến cử chỉ của Giang Quân Hạo ở phía sau, anh giơ một ngón lên rồi lắc đầu. Cô nhân viên đó bật cười sau đó làm theo ý anh, cô ấy nói:

“Thưa quý khách, ở khách sạn chúng tôi chỉ còn duy nhất một phòng thôi ạ.”

Lạc Nhan đơ mặt một lát rồi tiếp tục nói:

“Vậy… phòng đơn có hai giường thì sao?”

Lần này thì Giang Quân Hạo liền lắc đầu nguây nguẩy, nhân viên một lần nữa lại nói dối Lạc Nhan:

“Chỉ còn phòng đơn một giường thôi ạ, nếu quý khách muốn thuê thì đây là thẻ phòng và chìa khóa.”

Lạc Nhan lưỡng lự không biết có nên thuê phòng đơn một giường không vì nếu phải ngủ một giường thì đồng nghĩa với việc cô sẽ phải ngủ cùng Giang Quân Hạo. Trong lúc Lạc Nhan còn đang mải suy nghĩ thì Giang Quân Hạo đã từ đâu bước đến, anh cầm lấy thẻ phòng và chìa khóa rồi đi kéo lấy tay Lạc Nhan.

“Mau lên phòng thôi, em còn đứng đực ra đó làm gì.”

Đến phòng số 321, Giang Quân Hạo liền mở cửa bước vào. Cơ sở vật chất của khách sạn này cũng tương đối đẹp, đem đến cảm giác thoải mái cho người thuê phòng.

Tiểu Duy thích thú nhảy lên giường nghịch ngợm, còn Lạc Nhan thì đến ghế sofa ngồi xuống bởi chân cô cũng đã mỏi lừ rồi. Giang Quân Hạo đến mở cửa sổ phòng, khi chiếc rèm vừa được kéo ra, toàn bộ ánh sáng bên ngoài ùa vào trong căn phòng khiến cả căn phòng bừng sáng. Đứng ở đây mà nhìn ra bên ngoài cảnh sắc thật tuyệt vời.

Vì bản tính nghịch ngợm, Tiểu Duy đã mở chiếc tủ nhỏ ở gần đầu giường ra rồi lấy mấy thứ trong đó để nghịch. Thằng bé cầm cái thứ lấy được trong ngăn kéo giơ lên, ngây ngô hỏi ba mẹ:

“Ba mẹ ơi, cái này là gì thế? Có ăn được không ạ?”

Lúc đó, cả Lạc Nhan và Giang Quân Hạo đều quay đầu lại nhìn. Cái thứ mà Tiểu Duy cầm trên tay là thứ trẻ con không nên động vào, Lạc Nhan đỏ mặt chạy đến vội cướp lấy thứ đó cất đi.

“Tiểu Duy, cái này không phải đồ chơi cho con đâu nên con đừng động vào nhé.”

Giang Quân Hạo mỉm cười bước đến bên giường, anh đặt tay lên vai Lạc Nhan rồi tiếp lời cô:

“Nó là đồ chơi chỉ dành cho ba mẹ thôi, con còn nhỏ không nên động vào.”

“Giang Quân Hạo!”

“Đừng giận, tôi chỉ đùa thôi mà.”

Lạc Nhan không ngờ là khách sạn này còn chuẩn bị cả đồ phòng hộ cho các cặp đôi ân ái. Nhưng gia đình họ đến đây thuê phòng là để nghỉ ngơi chứ không phải làm mấy cái việc đó.

Khoảng nửa tiếng sau.

Trong lúc Lạc Nhan và Tiểu Duy đang chìm trong giấc ngủ say sau một buổi đi chơi mệt mỏi thì Giang Quân Hạo lại cắm đầu vào máy tính để giải quyết công việc, vì lo lắng cho tình hình công ty nên tiện thể anh gọi luôn cho Lục Viễn Nam.

[Giang tổng, không phải anh đang cùng thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đi chơi sao?] Lục Viễn Nam ở đầu dây bên kia bỗng hỏi.

“Ừ, hiện tại cô ấy và Tiểu Duy đang ngủ, nhân lúc đó tôi muốn giải quyết một số chuyện.”

[Sao anh không dành trọn vẹn thời gian bên vợ con đi? Dù gì cũng hiếm lắm mới có cơ hội đi chơi cùng gia đình mà, chuyện công việc anh cứ gác lại sau rồi làm cũng được.]

Lời Lục Viễn Nam nói rất có lý nhưng anh ta làm như mình là bố anh vậy. Giang Quân Hạo gập máy tính lại, đôi mắt lạnh lùng khẽ híp lại, anh nói:

“Cảm ơn lòng tốt của cậu, chắc từ mai tôi phải gọi cậu là sếp mất.”

[Giang tổng, tôi không có ý đó.]

Giang Quân Hạo cúp máy liền đi đến bên cạnh giường ngủ. Nhìn Lạc Nhan và Tiểu Duy ngủ một cách ngon lành lại khiến anh muốn tham gia cùng hai người họ. Anh trèo lên giường, nhẹ nhàng bế Tiểu Duy từ tay Lạc Nhan sang bên kia để anh được ôm Lạc Nhan.

Gì thì gì chứ anh phải ôm vợ anh trước, như thế mới có thể ngủ được.

Lạc Nhan không biết có đang mơ gì không mà lại chủ động dán vào lồng ngực của Giang Quân Hạo, thấy vậy Giang Quân Hạo được phen mãn nguyện, anh ôm lấy cô vào lòng rồi bắt đầu nhắm mắt lại.

Lục Viễn Nam nói đúng, hiếm lắm mới có cơ hội đi chơi cùng gia đình vì thế anh nên dành trọn thời gian ở bên cạnh vợ con mới phải. Có thể sau hôm nay, mối quan hệ giữa anh và Lạc Nhan sẽ trở nên tốt hơn, con đường theo đuổi vợ cũ cũng sẽ êm đềm hơn.

Sau khi nghỉ trưa, gia đình ba người họ lại tiếp tục đến công viên giải trí. Tiểu Duy đã được đi chơi công viên giải trí rất nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên thằng bé được đi cùng với ba và mẹ.

Giang Quân Hạo và Lạc Nhan ngồi ở chiếc ghế gần đó quan sát Tiểu Duy chơi các trò chơi trong công viên giải trí, thấy thằng bé trông có vẻ vui sướng mà trong lòng những người làm cha mẹ như Lạc Nhan và Giang Quân Hạo cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Đúng lúc đó, có một thợ chụp ảnh đi ngang qua chỗ Giang Quân Hạo và Lạc Nhan đang ngồi. Thấy hai người họ quá đẹp đôi vì thế liền đề nghị:

“Hai người có muốn chụp một bức ảnh không?”

Giang Quân Hạo liếc nhìn Lạc Nhan, thực sự ngoài ảnh cưới ra thì hai người họ chưa có tấm nào chụp chung cả.

“Được, phiền anh chụp cho tôi và cô ấy một tấm.”

Giang Quân Hạo chủ động vòng tay ôm lấy Lạc Nhan, Lạc Nhan ban đầu có hơi ngượng nhưng về sau đã có thể tự tin nhìn thẳng vào máy ảnh.

Nhưng vào khoảnh khắc chuẩn bị bấm máy thì Tiểu Duy từ xa bỗng chạy đến. Thằng bé trèo vào lòng Giang Quân Hạo rồi chủ động giơ hai ngón lên cười tít mắt.

“Ba mẹ cho Tiểu Duy chụp với.”

Tách!

Thế là một bức ảnh gia đình ba người đã được ra lò.

Giang Quân Hạo trả tiền người chụp ảnh rồi lấy tấm ảnh đó đem đến cho hai mẹ con Lạc Nhan cùng xem. Tiểu Duy nhìn vào bức ảnh bèn nở một nụ cười hạnh phúc:

“Oa… ảnh gia đình chúng ta đẹp quá!”

Ước gì khoảnh khắc này sẽ không bao giờ dừng lại nhỉ?

Đối với một đời người mà nói, để sống một cuộc đời ý nghĩa thì sự tồn tại của những người xung quanh là tác động rất lớn. Giống như Giang Quân Hạo, sự tồn tại của Lạc Nhan và Tiểu Duy chính là điều ý nghĩa nhất cuộc đời anh.

Tối hôm ấy.

Sau khi dành một ngày để đi chơi, đến tối Giang Quân Hạo và Lạc Nhan liền đến trung tâm tổ chức sinh nhật để tổ chức sinh nhật cho Tiểu Duy.

Bánh kem và các món ăn kèm khác được đem ra, nhân viên phục vụ cũng gửi lời chúc mừng sinh nhật đến Tiểu Duy tròn năm tuổi. Thằng bé đội chiếc mũ sinh nhật ở trên đầu, nhìn chiếc bánh kem có hình của mình trên đó liền cười tít mắt lại.

Sau đó cả Lạc Nhan và Giang Quân Hạo liền cất tiếng hát chúc mừng sinh nhật Tiểu Duy.

“Chúc mừng sinh nhật củ cải nhỏ của ba mẹ.”

Tiểu Duy hí hửng vỗ tay sau đó chu môi lên thổi nến. Thằng bé phải thổi mãi nến mới tắt hết nhưng đến phân đoạn chuẩn bị tặng quà thì Lạc Nhan lại bất thình lình nhớ ra một điều. Cô đưa tay đỡ trán:

“Chết rồi, mẹ để quên quà tặng Tiểu Duy ở trên xe rồi còn đâu.”

Giang Quân Hạo nghe vậy liền đứng lên, anh nói với cô:

“Em cứ ngồi đó đi, để tôi lấy cho.”

“Vậy nhờ anh nhé.”

Một chuyện lấy quà từ xe ô tô tưởng chừng như là một điều hết sức bình thường nhưng lại vô tình diễn ra một bi kịch đau lòng.

Giang Quân Hạo rời khỏi nhà hàng chờ đèn đỏ để sang đường lấy quà vì anh đang đỗ xe ở bên kia đường. Trong lúc đợi đèn đỏ, chiếc xe hồi sáng bám theo Giang Quân Hạo đã có mặt ở ngay bên tay trái của anh. Dường như sắp xảy ra một chuyện chẳng lành.

Đèn đỏ vừa hiện lên, Giang Quân Hạo đã nhanh chóng bước sang đường. Kẻ lạ mặt ngồi trong ô tô cách anh không xa liền khởi động xe, hắn nhớ lại lời của người đàn ông trong điện thoại dặn là:

[Bao giờ chỉ có mình Giang Quân Hạo thì hãy ra tay, nhớ là phải làm thật cẩn thận đấy.]

Giang Quân Hạo hiện tại chỉ đi có một mình, thời khắc này là thời khắc then chốt để ra tay. Tên bịt mặt kia bắt đầu phi thẳng xe đến chỗ của Giang Quân Hạo, hắn bật đèn pha sáng trưng chiếu thẳng về phía Giang Quân Hạo khiến anh chói mắt.

Bíp! Bíp!

Chiếc xe lao đến chỗ Giang Quân Hạo với tốc độ nhanh chóng mặt khiến anh không kịp tránh mà chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua ánh mắt của kẻ lái xe muốn giết anh.

Không xong rồi! Chiếc xe sắp lao đến rồi!

Két… két…

Huỵch!

Đầu mũi xe ô tô đâm thẳng vào người Giang Quân Hạo khiến cả người anh văng ra xa, đập mạnh xuống mặt đường.

Bức ảnh mà anh để trong túi liền bay ra ngoài, rơi xuống ngay bên cạnh chỗ anh nằm. Giang Quân Hạo nằm bất động trên mặt đường lạnh lẽo với một vũng máu đỏ tươi.

Chiếc xe kia sau khi cố tình gây ra tai nạn liền nhanh chóng rời đi, để mặc Giang Quân Hạo nằm đó khi cái chết đang cận kề.

Những người xung quanh từ trong chạy ra hô hoán mọi người gọi cấp cứu. Trong giây phút sắp mất hết ý thức, Giang Quân Hạo vẫn gắng gượng với tay cầm lấy bức ảnh gia đình anh mới chụp hồi chiều. Bàn tay đầy máu của anh siết chặt lấy bức ảnh trong lồng ngực, hai mắt Giang Quân Hạo cứ mờ dần mờ dần, máu chảy ra từ sau đầu anh càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc khiến anh bất tỉnh ngay tại chỗ.

Những người bên trong biết được tình hình bên ngoài liền xì xào bàn tán. Lạc Nhan đang ngồi chờ Giang Quân Hạo quay lại thì nghe được mấy người mới bước vào nói chuyện với nhau.

“Tai nạn vừa xảy ra đáng sợ thật đấy!”

“Người gặp tai nạn bị đâm văng xuống mặt đường, toàn thân anh ta toàn máu là máu. Tôi nghĩ anh ta sẽ chết vì mất nhiều máu vậy cơ mà.”

“Này, cô đừng có nói vậy. Xe cứu thương sắp đến rồi, mong là sẽ cứu được người đó.”

Lạc Nhan lo lắng nhìn ra bên ngoài, thấy mọi người vây quanh con đường đó nhiều quá trong lòng Lạc Nhan cũng dấy lên một linh cảm chẳng lành. Cô đứng dậy định ra đó xem thử, trước khi đi cô dặn dò Tiểu Duy:

“Củ cải, con ở đây chờ mẹ, mẹ ra ngoài một lúc nhé.”

“Vâng ạ.”

Cầu trời khấn phật đừng để những linh cảm của Lạc Nhan trở thành sự thật. Cô chậm rãi tiến gần đến lòng đường vừa xảy ra tai nạn, đám đông giãn dần để Lạc Nhan đi vào trong. Cô mong rằng mọi chuyện sẽ không giống như cô nghĩ.

Vậy mà… ông trời cứ như trêu đùa cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Quân Hạo nằm bất động trên nền đất toàn màu là máu, mọi thứ trước mắt Lạc Nhan như tối sầm lại, trái tim cô đột nhiên đau đến lạ thường. Cô vội vàng chạy đến đỡ lấy Giang Quân Hạo, đôi tay run run chạm vào anh, nước mắt vô thức rơi xuống.

“Giang Quân Hạo, anh làm sao thế này? Giang Quân Hạo, anh đừng đùa giỡn với tôi như vậy chứ? Anh mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi mà…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.