Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 78-2: Thiết kỵ phá Lạc Dương (2)



An Ninh Hề biết khoảng cách giữa Tây Hoa và Trung Chu khá gần, địa hình lại tương tự nên hiển nhiên sự suy xét của y là hợp lý nhất. Sau khi trải qua sự khảo nghiệm sinh tử kia, tất nhiên An Ninh Hề sẽ không mạo hiểm giống như trước nữa, cho dù mình lại đột nhiên thoát hồn cũng không thể để Phong Dực rơi vào khốn cảnh vì sự vội vã báo thù của mình một lần nữa.

Nghĩ tới đây, nàng gật đầu với Phong Dực, “Được, đều nghe theo chàng.”

Phong Dực khẽ mỉm cười. Hắn gọi đám người Lật Anh Thiến đến phân phó tỉ mỉ nhưng vẫn không hề buông tay An Ninh Hề.

Ánh mắt An Ninh Hề hơi ảm đạm. Cứ nghĩ đến bản thân nàng có thể sẽ rời khỏi thân thể này bất cứ lúc nào là trong lòng lại ngập tràn bi thương. Nàng nhìn gò má của Phong Dực, trở tay nắm chặt tay y.

Sau này nếu có một ngày mình không còn ở đây nữa, chàng sẽ như thế nào?

An Ninh Hề quay đầu hạ mí mắt, không để cho bản thân tiếp tục nghĩ đến những chuyện đau lòng. Phong Dực đã bàn bạc phương pháp tác chiến với mấy người Lật Anh Thiến xong, Hoắc Tiêu và Vũ Chi Duệ cũng không dị nghị gì với sự sắp xếp này.

Nam Chiêu bên này nổi vang trống trận. Tần Hạo cưỡi ngựa ra, giương cao giọng nói: “Mông tướng quân thật là một đời hào kiệt! Còn biết bao bộ hài cốt của binh sĩ Trung Chu ở núi Bát Sơn vẫn chưa lạnh, Mông tướng quân không nhặt xác thay cho những binh sỹ chết oan kia mà vẫn tiếp tục muốn thủ hạ của mình chịu chết. Hừ! Thì ra một đời chiến công lừng lẫy của Mông tướng quân được tạo ra bằng cách này à?”

Sắc mặt của Mông Đình Chi lập tức thay đổi thành xanh mét âm trầm. Con ngựa ông ta cưỡi đang không yên đào bới đất. Mấy phó tướng và binh sĩ xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn sau lưng ông ta cũng bắt đầu thì thầm.

An Ninh Hề nghiêng đầu nhìn Phong Dực cười cười, “ Lời này là chàng dạy?”

Phong Dực có chút khổ não thở dài, “Câu ban đầu ta dạy còn có uy lực hơn câu này nhiều lắm. Tần Hạo vẫn không học đến nơi đến chốn.”

An Ninh Hề véo tay y, “Ta lại cảm thấy hắn đã nói rất hay.”

Phong Dực cười khẽ, quay đầu nhìn về phía trước. An Ninh Hề sững sờ, còn tưởng rằng y đã nhìn lại được, nhưng khi nhìn qua lại thấy y dời tầm mắt đi nhất thời trong lòng có chút thất vọng, ngày càng cảm thấy áy náy với y hơn.

Tất nhiên là Mông Đình Chi không chịu được loại đùa cợt như vậy, ông ta tức giận hạ lệnh tổng tấn công, căn bản không để ý tới sự chênh lệch binh lực của hai bên, đó thuần túy là hành động tùy tâm. Mấy phó tướng cao giọng khuyên can, sắc mặt Mông Đình Chi không tốt nói: “ Lão phu vẫn là nguyên soái, đến phiên các ngươi nói chen vào sao?” Mấy người kia không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng ngậm miệng, dẫn binh lính xông lên.

Phong Dực, Lật Anh Thiến và Viên Chí đánh thế gọng kìm với quân Trung Chu nhưng không dốc hết toàn lực. Tây Hoa quân vừa đánh vừa lui càng làm cho mấy phó tướng Trung Chu sinh nghi, hành động chậm chạp hơn. Mông Đình Chi thấy thế rất tức giận, phi ngựa qua một bên giật cái dùi trống trong tay một binh lính đánh trống, ra sức đánh. Lúc này khí thế quân Trung Chu mới có chút chuyển biến tốt.

Phong Dực nhìn qua tình hình, thấy thời cơ đã tới, thừa dịp An Ninh Hề không chú ý, lặng lẽ với nháy mắt Tần Hạo. Tần Hạo nhận được ám hiệu, lập tức phi ngựa đến chỗ binh lính Nam Chiêu đợi công thành, phân phó một đội kỵ binh trong số đó. Đội kỵ binh kia nhận được hiệu lệnh, lập tức cưỡi ngựa chạy vòng quanh chiến trường, luôn miệng hô: “Các cổng thành khác của Lạc Dương đã bị Bắc Mạnh vương công phá rồi, Bắc Mạnh vương đã tiến vào thành Lạc Dương….”

Binh lính Trung Chu nghe vậy cả kinh thất sắc, rối rít lộ ra thái độ hốt hoảng. Tần Hạo lập tức dẫn quân còn lại của Tây Hoa lao tới. Hai đội quân do Lật Anh Thiến và Viên Chí lãnh đạo ban đầu đã thay đổi thái độ rút lui thành hăng hái. Quân Trung Chu càng kinh hãi hơn, mấy phó tướng cũng trở nên tâm hoảng ý loạn. Mông Đình Chi giận sôi máu, cổ họng có vị hơi tanh, gần như có thể phun ra một búng máu ngay tại chỗ.

An Ninh Hề nhìn cảnh tượng trước mắt, gật đầu tán thưởng, “Mông Đình Chi là người kiêu ngạo cuồng vọng, tất nhiên sẽ không chịu nổi sự kích thích liên tục. Quả nhiên tấn công tâm lý là thượng sách.”

Phong Dực gật đầu cười, “ Đúng vậy.” Hắn quay đầu nói với An Ninh Hề: “ Chuyện kế tiếp nhường Nam Chiêu hoàn thành.”

An Ninh Hề cảm kích nhìn y. Nàng buông tay y ra, cưỡi ngựa đến trước mặt binh lính Nam Chiêu, roi ngựa trong tay chỉ về cửa thành đằng trước, lạnh lùng nói: “ Tất cả binh sĩ Nam Chiêu hãy nghe đây, kế tiếp đều phải dựa vào các ngươi rồi. Hôm nay liền đoạt lấy Lạc Dương, báo thù cho thái hậu, rửa sạch sỉ nhục trước kia!”

Binh lính Nam Chiêu xúc động phẫn nộ, cùng nhau cất cao giọng hòa vang: “Vì thái hậu báo thù! Rửa sạch sỉ nhục trước kia!”

Cánh tay An Ninh Hề giơ lên cao, liếc mắt nhìn phía chân trời, như thể ở nơi đó có bóng dáng của Cơ thái hậu, rồi sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm cửa thành, cánh tay đột nhiên hạ xuống, binh lính Nam Chiêu đồng loạt xông tới cửa thành. Bắt đầu chiến đấu với binh lính thủ thành.

An Ninh Hề lùi về bên cạnh Phong Dực, một người lính cưỡi khoái mã đến bên cạnh hai người, bẩm báo to rõ: “Bắc Mạnh vương đã tiến vào Lạc Dương, binh chia hai lối, một tiến về phía hoàng cung, một đang tiến công đến đây từ phía bên trong thành, thuộc hạ đặc biệt nhận lệnh đến bẩm báo trước.”

An Ninh Hề hài lòng gật đầu, Phong Dực cười nói: “Lần này chiếm được Trung Chu, Bắc Mạnh vương lập công đầu rồi.”

Mông Đình Chi dần dần kiệt sức, tiếng trống dần nhỏ đi, tinh thần của binh lính Trung Chu cũng càng ngày càng xuống thấp.

An Ninh Hề quay đầu phân phó Yến Lạc đi theo sau mình: “Mang cung Minh Nguyệt đến cho ta.”

Phong Dực có chút kinh ngạc hỏi nàng: “ Nàng muốn trừ bỏ Mông Đình Chi sao?”

An Ninh Hề gật đầu: “ Đương nhiên.”

Phong Dực suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, “Sẽ không phải là bởi vì ta chứ?”

An Ninh Hề chăm chú nhìn y, ánh mắt quét qua vết thương trên trán, lại nhìn ánh mắt của y một chút, giọng nói trở nên tức giận, “Lão ta dẫn nước vây chàng dưới chân núi, hại chàng bị Sở Nghiệp Kỳ bắt đi, còn hại chàng bị thương bị mù, há có thể để món nợ này trôi qua dễ dàng như vậy? Hơn nữa lão ta cũng không phải người tướng quân có đức, ở lại thế gian cũng là mối họa.”

An Ninh Hề nói xong, cũng không đợi Phong Dực trả lời liền giơ tay lên lắp tên, chĩa thẳng vào Mông Đình Chi, vừa tìm được thời cơ liền buông tay ra, mũi tên lao đi.

Phong Dực ở bên cạnh khẽ mỉm cười: “ Nghe tiếng mũi tên này xé gió mà đi là biết ngay tài bắn cung của nàng đã ngày càng tinh tiến rồi.”

Quả nhiên Mông Đình Chi bị trúng tên, nhưng dù sao cự ly cũng khá xa, mũi tên này không bắt trúng chỗ yếu điểm chỉ trúng chỗ xương quai xanh, xém chút là tới cổ họng. Mông Đình Chi tức giận chịu không nổi, ngã xuống đất ngửa mặt lên trời thở dài: “Lão phu không thể giữ được Lạc Dương, đã cô phụ hoàng ân, cô phụ dân chúng Trung Chu….” Mắt thấy toàn quân Trung Chu sắp toàn quân bị diệt, binh lính Nam Chiêu cũng sắp công phá cửa thành, rốt cuộc ông ta cũng chảy hai hàng nước mắt đục ngầu, chán nản lắc đầu mà thở dài, rồi sau đó đột nhiên rút trường kiếm trong tay ra, vung hướng cổ họng….

Một lúc lâu sau thành Lạc Dương bị công phá, An Ninh Hề và Phong Dực cùng nhau đi vào.

An Ninh Hề phân phó binh lính không được gây tổn hại dân chúng vô tội rồi cùng Phong Dực đi hoàng cung Trung Chu.

Cố Bằng Hiên đã chờ sẵn ở cửa chính vào hoàng cung, thấy hai người cùng nhau phi ngựa đến, cười thở dài: “Quả nhân thì vội vàng đến hoàng cung Trung Chu uống chút rượu ngon mà hai người giờ này mới tới.”

Phong Dực cười cười, “Tại sao Bắc Mạnh vương chỉ phái người coi chừng mà không đi vào?”

Cố Bằng Hiên híp nửa đôi mắt sáng, cười phóng túng không kềm chế được, “Quả nhân sợ thế tử điện hạ không tìm được ngọc tỷ lại tính tất cả lên đầu Quả nhân.”

Phong Dực gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Bắc Mạnh vương lo lắng quá rồi.” Hắn kéo tay An Ninh Hề mỉm cười nói: “Chúng ta vào thôi.”

An Ninh Hề “ừ” một tiếng, hai người cùng đi vào nội cung. Vũ Chi Duệ mang theo một đội binh lính phía sau.

Cố Bằng Hiên lắc đầu, “Thật là, ngênh ngang đi vào thế kia cơ mà, chẳng khác nào về nhà của mình nhỉ. Dẫu sao cũng phải cảm ơn đại ơn của ta chứ, đúng không? “Ánh mắt của hắn quét về phía Yến Lạc sau lưng An Ninh Hề rồi cười híp mắt đánh ngựa tới gần, nhìn chằm chằm mặt nàng tấm tắc khen: “ Kéo mạng che mặt lên quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành. Yến nhi, thôi thì nàng theo Quả nhân về Bắc Mạnh đi, được không?”

Yến Lạc nhất thời đỏ mặt, cũng không để ý có người ở đó, liền kêu lên: “Ngài gọi ai là Yến nhi? Ta với ngài thân quen lắm sao?”

Cố Bằng Hiên ngượng ngùng sờ sờ cằm, “Nghe nói nàng là thiên kim của thừa tướng trước đây của Tây Hoa, hiện tại coi như ta đã tin. Tính cách này. . . . Chậc chậc, có điều Quả nhân rất thích, ha ha….”

Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Yến Lạc đã hơi chuyển đen. Nàng trừng mắt liếc hắn một cái rồi thúc vào bụng ngựa, phi ngựa như bay vào vương cung. Cố Bằng Hiên ở sau lưng nàng thở dài bất đắc dĩ: thế là đi mất rồi, chẳng còn chuyện gì vui để làm nữa!

Sau khi An Ninh Hề và Phong Dực tiến vào vương cung lập tức có tướng lĩnh Bắc Mạnh dẫn hai người tới cung điện nhốt hoàng thất Trung Chu. Lúc hai người đến chỉ thấy Hoàng đế Định Gia mặc long bào, suy sụp tinh thần ngồi trên giường trong điện, ngồi xung quanh có Cơ Nghi Đình và Cơ Nghi Hải, mấy vị hậu cung phi tần thì đứng bốn phía, có mấy người đã bị dọa sợ đến nỗi ngã ngồi trên đất khóc nức nở.

Kể từ khi Phong Dực đi vào, tầm mắt của Cơ Nghi Đình không hề rời khỏi y, đến khi nhìn thấy y nắm tay An Ninh Hề lập tức cắn môi dưới, nước mắt rưng rưng chực khóc. Sắc mặt Cơ Nghi Hải tái nhợt liếc mắt nhìn An Ninh Hề, rũ hai mắt xuống. Hoàng đế Định Gia thấy hai người đi vào, ngẩng đầu lên nhìn hai người một cái, cười khổ với An Ninh Hề một tiếng, “Trẫm chưa bao giờ nghĩ có một ngày Lạc Dương sẽ rơi vào cháu gái bên ngoại của trẫm.”

An Ninh Hề quét tầm mắt lạnh lùng qua, “Ông nói sai rồi! Ta không phải cháu gái ông, ta đã tế cáo trời xanh đoạn tuyệt quan hệ với Trung Chu. Huống chi, lúc ông đưa ra quyết định bức tử muội muội ruột của mình thì nên đoán trước được ngày này rồi, chẳng phải ư?”

Mấy Tần phi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của An Ninh Hề càng trở nên sợ hơn, càng khóc thảm thiết hơn.

Mặt Hoàng đế Định Gia xám như tro tàn, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ nói: “Ngươi định xử trí trẫm và người nhà của trẫm như thế nào?”

An Ninh Hề liếc nhìn Phong Dực, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Ta không gây khó dễ cho người nhà của ông. Ông tự mình giải quyết đi.”

Phong Dực không nhịn được nhìn nàng. Nàng giữ lại hoàng thất Trung Chu tất cả là vì danh dự của hắn.

Dường như Hoàng đế Định Gia không chịu nổi quyết định này, trượt từ trên giường xuống dưới đất, Cơ Nghi Đình theo quỳ xuống bên cạnh ông ta, không ngừng khóc nức nở. Nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn An Ninh Hề đầy phẫn hận, “Đồ nữ nhân độc ác, ngay cả cậu ruột của mình mà cũng ra tay được!”

An Ninh Hề cười lạnh một tiếng, “Sao lại chỉ cho phép ông ta bức chết mẫu thân ta mà không cho ta bức chết ông ta để đền mạng? Ta đã tận tâm tận nghĩa với ông ta rồi. Trước khi mẫu thân của ta, muội muội ruột của ông ta chết còn bị cứa vài nhát đao trên cổ kìa! “

Cơ Nghi Đình nhất thời ngơ ngẩn, nói không nổi một câu.

Hoàng đế Định Gia phẫn hận nói: “Ngươi đừng cho rằng chiếm được Lạc Dương là xong sao? Các đội binh mã khác của Trung Chu chắc chắn sẽ không quy thuận ngươi.”

An Ninh Hề câu khóe miệng cười vô cùng khinh miệt, “Những binh lính thấy Lạc Dương gặp nạn cũng không tới cứu giúp, tại sao ông cho rằng bọn họ sẽ trung tâm tuyệt đối với Trung Chu? Bệ hạ không cần quan tâm đến chuyện của Bổn cung. Bổn cung chiếm được ngọc tỷ của thành Lạc Dương đương nhiên sẽ có biện pháp để họ quy thuận. Xin mời bệ hạ lên đường đi thôi.”

Cơ Nghi Hải đi tới trước mặt An Ninh Hề quỳ xuống, khẩn thiết cầu khẩn nàng: “Biểu muội, van muội bỏ qua cho phụ hoàng. Phụ hoàng cũng không phải chủ mưu, chủ ý lúc đó là do Quách vương hậu đưa ra.”

Vẻ mặt An Ninh Hề cứng đờ, híp mắt theo dõi hắn, sắc mặt vô cùng băng lãnh, “Ngươi lặp lại lần nữa, là ai đưa ra?”

Cơ Nghi Hải cho rằng có cơ hội chuyển biến nên vội vàng nói: “Là Quách vương hậu, Quách vương hậu của Đông Việt.”

An Ninh Hề híp híp mắt, đột nhiên cười lạnh, Hay lắm! Vừa lúc ta đây có rất nhiều món nợ cần tính toán với ả, đến lúc đó phải rõ ràng với nhau mới được.” Nói xong, nàng lại nhìn chằm chằm Hoàng đế Định Gia, chậm rãi nói: “ Vậy, mời Bệ hạ lên đường.”

Cơ Nghi Hải sửng sốt! An Ninh Hề dắt Phong Dực ra khỏi điện, phân phó Vũ Chi Duệ đang đứng trước cửa: “Giám sát Hoàng đế Bệ hạ lên đường, mong ông ta cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng tìm mẫu hậu ta!” Vũ Chi Duệ đáp ứng. Nàng nói tiếp: “ Tất cả nữ quyến Hoàng thất đưa vào am làm ni, thái tử điện hạ và mấy hoàng tử còn nhỏ đưa đến Nam Chiêu làm con tin.”

Phong Dực ngăn cản nàng, “Hay cứ áp giải đến Tây Hoa đi. Ninh Hề, nàng cần gì phải gánh hết tiếng xấu thay ta, ta đây không thèm để ý tới những lời đàm luận của thiên hạ về mình đâu.”

An Ninh Hề hạ rũ mắt, lắc đầu nói: “Chàng đừng tranh với ta. Bọn họ có thù oán với Nam Chiêu, hiển nhiên ta phải vây hãm bọn họ ở Nam Chiêu. Chàng không phải cần phải suy nghĩ nhiều.”

Phong Dực thở dài một tiếng, chỉ gật đầu nhẹ,“ Vậy chúng ta đi lấy ngọc tỷ thôi, sau đó sẽ gủi thư tín cho tất cả các thành khác của Trung Chu, chiêu an từng cái một.”

An Ninh Hề gật đầu, “ Cứ làm vậy đi.”

Phong Dực nhìn lướt qua mặt nàng, nắm chặt lấy tay nàng, “Kế tiếp sẽ phải đi Đông Việt rồi, nàng đã chuẩn bi sẵn tâm lý rồi chứ ?”

Thân thể An Ninh Hề run lên một cái, kiên định gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, “Ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.