Ngoại truyện
Đúng như lời Lục Tư Phiên đã nói. Yêu nhau, kết hôn và sau đó là sinh con.
Nhưng Cố Minh Châu rất sợ đau, cô không muốn sinh con tí nào. Bọn họ kết hôn hơn hai năm nhưng chưa tòi ra thêm được đứa nhỏ nào.
Tưởng Khởi cũng không muốn vợ mình phải đau , thà hắn đau còn hơn. Nhưng mà Cao Tổ Nhi thì lúc nào cũng trong ngóng được bế cháu. Lòng Cố Minh Châu cũng dịu đi không ít. Nên biết cô rất thương người mẹ chồng này.
Nếu em kiên quyết không sinh, liền không sinh có được không ? Ai đó chiều vợ mình hết mực..
Anh có muốn không ? Cố Minh Châu chớp chớp mắt hỏi. Cô cũng từng có một suy nghĩ, nếu sinh ra một thằng nhóc con có cái mặt đẹp như ông chồng cô, thì thật cũng rất thích nha. Phiên bản nhỏ đáng yêu.
Cũng.. cũng hơi muốn muốn.. Nhưng hắn thích quá trình đen tối để có em bé hơn, nếu nói ra như vậy có bị cô đánh lăn xuống giường không nữa..
Nhìn mặt tên yêu nghiệt nhà mình gian gian làm sao á, lại còn cười cười. Cố Minh Châu biết chắc, Tên này cười tươi như hoa thế kia thì trong đầu chẳng có gì tốt lành..
Chúng ta nhanh vận động thôi
Cô biết ngay mà… Thấy cô nói đúng chưa..
[…]
Lục Tư Phiên mấy hôm nay liên tục tìm Cố Minh Châu kể khổ. Hình như hắn đang yêu. Mạch điện của hắn khi nhìn thấy cô gái kia liền nhảy liên hồi, điều chỉnh như thế nào cũng không được.. Mất kiểm soát.
Tiểu Châu Nhi, cô nghĩ xem tôi phải làm sao đây ?
Cố Minh Châu đang khó chịu với mùi bánh ngọt, cô cảm thấy nó quá nồng.. Cô đẩy cái bánh ra xa, uống một hớp trà định thần.
Nghĩ gì chứ, cứ thuận theo tự nhiên thôi Tình yêu thôi mà, gặp trúng người thì cứ yêu ..
Nhưng quan trọng là tôi không có tự nhiên Lục Tư Phiên trả lời thành thật. Hắn nói thẳng ra chỉ là một người máy, làm sao mà tự nhiên được, hắn là trí tuệ nhân tạo siêu việt đó.
Cố Minh Châu nhìn nhìn vòng quanh Lục Tư Phiên một lúc. Lấy tay nhéo nhéo hắn mấy lần
Tiểu Châu, chú tâm chính sự, đừng đùa nữa, sao cô lại sờ tôi như thế, người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì, tôi không muốn ai hiểu lầm đâu Cô ở nhà sờ tên đẹp trai không đã sao, còn làm vậy với hắn. Tuy không yêu được nhưng hắn vẫn muốn thủ thân như ngọc cho người kia đó..
Cố Minh Châu : ?!?!? tên này muốn ăn đòn đúng không ?
Anh chổ nào giống cái máy, anh nói xem ? Cô nhìn thẳng tên Sao Chổi ngu ngốc rồi trực tiếp hỏi hắn.
Lục Tư Phiên lại sờ sờ khắp người mình. Đúng là hắn là một người máy. Nhưng mà khi hắn ở thế giới này đã được thông qua hệ thống tối cao để trở thành con người thật 100%. Chỉ là do tư tưởng vẫn nghĩ mình là người máy mà thôi.. Cùng với trên người có một số thiết bị được kết nối vào hơn người tí thôi. Ngoài ra chẳng khác gì.
Tiểu Châu.. cám ơn cô.. cô đã khai sáng cho tôi rồi.. tôi hiểu rồi .. tôi là con người .. người còn đẹp trai, có cơ có múi nữa
Cố Minh Châu : !!!!! mất mặt quá, hắn đang cố khoe với mọi người thân thể hắn đấy à.
Lục Tư Phiên một lúc sau mới nhìn Cố Minh Châu lại.
Cậu nhìn như vậy là sao ? Ánh mắt nhìn như muốn xuyên thấu cô, tính chơi trò gì thế, trả đũa việc cô sờ hắn à, cái máy chết tiệt này.
Tiểu Châu..!! Ở đây có thứ gì đó.. Lục Tư Phiên có chế độ quét sức khoẻ, chỉ chỉ vào người cô nói có thứ gì. Cố Minh Châu liền tái mặt..
Tôi.. tôi không lẻ có khối u trong người sao ? cô rất gấp kêu tên kia nói rõ chút..
Đúng là nó sẽ to lên đó Lục Tư Phiên không lừa cô.
Cố Minh Châu liền hoảng lên, khối u to lên là sẽ chết đó, cô mới sống hạnh phúc được bao lâu đâu. Cô cũng thường đi khám sức khoẻ mà, kết quả còn rất tốt.
Lục Tư Phiên lại nói tiếp : Theo thông tin tôi quét được, thứ này to lên tầm 9 tháng sẽ tự chui ra ngoài
Tên hệ thống Sao Chổi vừa nói xong, nhìn nét mặt Cố Minh Châu ngu không điểm bàn luôn..
Cô có thai mà bị tên đần này nói đến mức doạ người nhảy dựng thế kia.. Hừ..
À mà không đúng.. !! Cái gì chứ ? Cô có thai..!!!
Hôm đó chỉ thả một lần liền trúng thưởng sao. Tên yêu nghiệt nhà cô quả thật là là…. haizzz
[…]
Đúng như lời hệ thống đã nói sau 9 tháng nó liền chui ra..
Ngày nó chui ra cô đau đớn kêu cha gọi mẹ.. mà thứ gọi ra miệng nhiều nhất là chửi Tưởng Khởi.
A.. đau quá.. Tưởng Khởi.. em cắn chết anh Nói cô một lần trúng thưởng là không đúng. Sau này cô điều tra là do hắn cố tình lừa gạt cô thôi. Giờ cô đau chết đi sống lại, tên khốn đó thì hay rồi, đứng nhìn cô đau, có đau giùm được đâu..
A… Tưởng Khởi khốn kiếp, Đế Vân Mãnh khốn kiếp ..
Nghe cô chửi mắng mình liên tục, mặt đau đến tái mét, Tưởng Khởi lúc này không biết phải làm sao, mặt hắn thật khủng bố mà, như muốn giết người vậy..
Hắn lại mắng hắn trăm lần.. Cho đến khi tiếng khóc của trẻ con vang lên, hắn mới nhanh chóng chạy vào…
[…]
Từ hôm đó đến nhiều năm sau, Tưởng Khởi biết, quyết định để cô sinh con là một sai lần lớn nhất trong đời của hắn. Hắn chính thức bị đài vào lãnh cung, thất sủng hoàn toàn..
Tên tiểu hoàng đế kia được tất cả mọi người trong Tưởng Gia cưng chiều tận trời.. Cố Minh Châu hôn nó còn nhiều hơn hôn hắn.. Phân chia không điều, hắn muốn tạo phản, khởi nghĩa đi…
Tiểu Châu… em không quan tâm anh
Một lúc sau :
Tiểu Châu… em ghét bỏ anh
Một lúc sau nữa :
Tiểu Châu.. con trai không có đẹp bằng anh, em bỏ nó ra đi
Cố Minh Châu lườm người nào đó..
Nó là con anh, anh đi ganh tị thế kia không thấy vô lý lắm sao ?
Tưởng Khởi vẫn đanh mặt :
Không vô lý.. Em để nó cho mẹ trông đi, Em chỉ cần trông anh
Cố Minh Châu : … như vậy mà là không vô lý, vậy thử hỏi trên đời này cái gì mới là vô lý.
Nhưng cô thật sự không chóng cự lại được sắc đẹp của ai đó . Cố Minh Châu mi thật không có chút tiền đồ mà.
Được rồi.. Được rồi.. xem như em thua anh .. được chưa
Hoàn