Giang Hồ Thập Ác (Tuyệt Đại Song Kiêu)

Chương 18: Mộ Dung cửu muội



Người đó, chẳng phải là Tiểu Tiên Nữ.

Giọng nói của nàng, có bảy phần giống giọng nói của Tiểu Tiên Nữ, nhưng Tiểu Tiên Nữ không thốt chậm rãi như vậy, chưa bao giờ Tiểu Linh Ngư nghe Tiểu Tiên Nữ thốt thong thả một lần nào.

Một thiếu nữ bước tới, vận áo màu xanh, tay xách giỏ hoa, vai mang một chiếc kéo cắt hoa, nàng từ phía sau một thân cây tiến đến cục trường.

Dáng dấp của nàng, ung dung nhàn hạ quá, thân hình nàng nhẹ nhàng quá, nhẹ đến chừng như một ngọn gió thoảng cũng đủ đẩy ngã nàng.

Đôi mày liễu của nàng hơi cau lại, đôi mắt vừa to vừa đen ẩn chứa một niềm u uất kín đáo, nhan sắc không hẳn là tuyệt mỹ, song thừa làm mê mẩn bất cứ ai.

Cái nhan sắc đó, có phần nào đáng thương hại, nhìn nàng, người ta vừa say mê mà cũng vừa thương cảm, dù cho ai có muốn đối xử hung bạo với nàng, cũng chẳng nỡ.

Sau lưng nàng, còn có một thiếu niên, mày rậm, mắt to, thân vóc có cao, có lớn thật, song gương mặt còn lộ vẻ trẻ con. Hắn đi sau nàng, cung cung kính kính, như một gã nô bộc theo hầu nữ chủ nhân. Hắn cúi đầu, lầm lũi bước đi, nhưng chăm chỉ lắng nghe, sợ nàng ra lịnh chi đó mà không thi hành kịp thì mắc phải một cái tội tày trời.

Cả hai biểu hiện hẳn cái chất quý phái, cả hai không có một cử động nào vượt ngoài lề lối của một thế gia.

Bích Xà Thần Quân thấy họ, sợ hãi phi thường, chừng như ai vừa chặt đứt cổ y, song còn dính lại một mảng da, đầu chưa rơi, đầu vĩnh viễn không ngóc lên được.

Giả như ngực của y sâu hơn, chắc chắn chiếc đầu của y chui tọt vào trũng sâu đó, hiện tại thì đầu ép sát ngực, bình thường mà y làm như thế, hẳn phải mỏi chết đi được, nhưng bây giờ y có cảm giác chi đâu?

Mặt úp vào ngực, y cố cười gượng mấy tiếng, thốt:

– Thì ra, chính Cửu cô nương!

Thiếu nữ áo xanh điềm nhiên:

– Tốt! Như vậy là ngươi chưa quên hẳn trên đời này còn có ta! Ngươi không quên ta, nhưng ngươi lại quên mất cái giang san của ta, cho nên ngươi dẫm bước trong vùng đất cấm, rồi ngươi còn phóng túng, ngông cuồng, ở ngay trên địa phương của ta mà ngươi dọa nạt, hống hách kẻ bộ hạ, ngươi còn muốn sát nhân! Ngươi to gan quá đi thôi!

Thần thái của nàng chẳng có vẻ gì tàn khốc, bất quá nàng lạnh nhạt, nàng khinh miệt.

Nàng không thật sự có ác ý với ai, song nàng chẳng quan tâm đến ai.

Vô luận nhân vật nào trên đời này, danh vọng bao nhiêu, dung mạo thế nào, cũng chẳng đáng cho nàng nhìn nửa mặt.

Nàng khinh người, hay nàng quá xa vắng đối với nhân loại, điều đó chỉ có mỗi một mình nàng biết.

Tiểu Linh Ngư đương nhiên chẳng hiểu được thân phận của nàng.

Nàng có thể là một công chúa, một tiểu thơ, thuộc cái giới lá ngọc cành vàng, mà nàng cũng có thể xuất thân từ hàng dân giả.

Thần thái thì quý phái, cử động mộc mạc, bình dị, nếu bỏ đi cái vẻ lạnh lùng, xa vắng, khinh miệt, thì đúng là một con người chất phác, con nhà lương thiện.

Tuổi nàng còn nhỏ, trong lứa tuổi đó, thiếu nữ nào cũng mang một bầu trời mộng tưởng, mộng lấy ông hoàng, mộng hưởng sang giàu, mộng đẹp mãi, mộng thấy muôn người quỳ mọp xuống gối, mộng thấy nhiều người lác mắt nhìn mỗi lượt đi qua một đoạn đường.

Nhưng nàng không mơ, không tưởng, chừng như nàng đã có những cái mà nhiều người không có, đang mơ vọng, nàng có thừa, những cái đó không còn hấp dẫn nàng nữa, trái lại còn làm cho nàng chán ngán.

Nàng lãnh đạm với tất cả, với người, với việc, với mọi vật…

Bích Xà Thần Quân cố ép sát đầu vào ngực, cố thu mình cho thật nhỏ, rồi cất giọng cũng quá nhỏ, nhỏ đủ cho đối tượng nghe thôi.

Nói lớn quá, thành ra sỗ sàng, thành ra thất lễ, nàng bắt tội thì sao?

Y thốt:

– Tiểu nhân lầm tưởng là nơi đây còn ngoài vòng cấm cho nên…

Thiếu nữ áo xanh cau mày:

– Bây giờ thì ngươi đã biết rồi phải không?

Bích Xà Thần Quân đáp nhanh:

– Vâng! Vâng! Tiểu nhân biết rồi, và sẽ nhớ mãi mãi, nhớ suốt đời! Chết vẫn nhớ, hồn vẩn vơ nơi nào thì vẩn vơ, quyết chẳng dám bén mảng đến vùng này!

Thiếu nữ vẫn lạnh lùng:

– Biết rồi, ngươi phải làm sao? Ngươi biết phải làm sao chứ?

Bích Xà Thần Quân cười thảm:

– Tiểu nhân biết!

Ánh kiếm chớp lên, thanh nhuyễn kiếm trong mình y theo tay rút vút thẳng, y gặt nhẹ bàn tay, thanh kiếm xuống tay kia, một bàn tay đứt lìa, sát cổ tay.

Cửu cô nương không hề biến đổi thần sắc, khoát tay:

– Được rồi! Bây giờ, ngươi có thể đi!

Bích Xà Thần Quân không đợi giục, vọt đi liền, thân hình nhỏ, y lướt theo cành, lá dễ dàng, phút chốc mất dạng.

Bỗng Thiết Tâm Nam kêu lên:

– Ngươi không nên buông tha y! Không thể cho y đi!

Nàng sợ quá, bất tỉnh, lúc đó mới tỉnh lại, tỉnh rồi toan đứng lên, song còn yếu, lại ngã xuống.

Nàng cố gắng kêu lên, mong thiếu nữ áo xanh bắt Bích Xà Thần Quân lại.

Thiếu nữ nhìn thoáng qua nàng, lạnh lùng hỏi:

– Tại sao?

Thiết Tâm Nam đưa tay chỉ Tiểu Linh Ngư, tiếp:

– Hắn trúng độc, độc do Bích Xà Thần Quân truyền sang, chỉ có y mới có giải dược! Tôi sợ… sợ… không có thuốc giải độc thì… hắn chết mất! Hắn không thể sống quá ngày nay!

Thiếu nữ điềm nhiên:

– Hắn chết hay sống, điều đó có can gì đến ta? Mặc hắn chứ!

Thiết Tâm Nam run bắn người, nằm bất động luôn.

Thiếu niên đứng sau thiếu nữ, chợt cười mấy tiếng:

– Cửu thơ ơi! Chúng ta cứu họ đi!

Thiếu nữ vẫn lạnh lùng:

– Ngươi thích thì cứu, ta không thích, thì ta màng gì!

Nàng quay mình, bước đi, dáng nhẹ nhàng như lúc đến.

Nàng không quay đầu lại nhìn ai cả, luôn đến thiếu niên, nàng cũng chẳng quan tâm.

Thiếu niên nhìn xuống Thiết Tâm Nam đang nằm bất động, cúi đầu, thốt khẽ:

– Lỗi quá…

Hắn quay mình, bước gấp theo thiếu nữ.

Thiết Tâm Nam cố gom tàn lực, hét lớn:

– Cô nương! Cô nương áo xanh! Tôi van cầu cô nương… cô nương…

Tiểu Linh Ngư đảo mắt nhìn quanh, vụt cười ha hả, thốt:

– Chúng ta đi thôi! Làm gì mà ngươi phải van cầu nàng chứ!

Thiết Tâm Nam rung rung giọng:

– Nhưng ngươi… ngươi…

Tiểu Linh Ngư gắt:

– Phải chết, cứ chết, còn sống, cứ sống, có cái gì quan hệ đâu? Nàng bé bỏng như vậy, làm sao cứu nổi chúng ta chứ? Ngươi bức bách nàng cứu, là buộc nàng làm cái việc khó khăn, nàng không làm nổi đâu!

Hắn bước tới, nâng Thiết Tâm Nam đứng lên, dìu nàng bước đi vài bước.

Vừa lúc đó, thiếu nữ áo xanh lạnh lùng gọi:

– Đứng lại!

Tiểu Linh Ngư điểm một nụ cười kín đáo, nhưng cao giọng thốt:

– Tại sao ta đứng lại? Đứng lại làm gì? Nếu ta chết tại đây, thì có phải là ta làm ô uế mảnh đất cấm của ngươi chăng?

Hắn không quay đầu, không dừng chân, cứ bước đi.

Một bóng người chớp lên, thiếu nữ đã chận lối đi của hắn.

Nàng lạnh lùng thốt:

– Ngươi không chết được! Nhưng ngươi đừng tưởng ta cứu ngươi là vì ngươi khích tức ta, thành ra ta tức mà cứu ngươi! Ta cứu ngươi để chứng tỏ các thơ muội họ Mộ Dung làm được tất cả mọi việc. Trên đời này, chẳng có việc gì mà chị em họ Mộ Dung không làm được!

Tiểu Linh Ngư cười mỉa:

– Ta có khích ngươi đâu! Mà ta cũng chẳng mong muốn ngươi cứu ta! Chết hay sống là tùy cái hứng của ta. Ta cao hứng chết thì chẳng ai ngăn cản ta chết được. Ta cao hứng sống thì chẳng ai làm gì cho ta chết được! Ta chẳng cần có sự can thiệp của bất cứ ai!

Cửu cô nương hừ một tiếng:

– Ta đã định cứu ngươi, dù ngươi muốn chết, cũng chẳng chết được, bởi ta cứu ngươi là ta cấm ngươi chết! Chị em họ Mộ Dung cấm việc gì, là trên đời này chẳng một ai dám cãi!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Ta có cầu khẩn ngươi cứu ta đâu? Tự ngươi cam tâm, tình nguyện đấy nhé, đừng làm cái việc cứu người rồi kể công, đòi đền đáp! Ta không mang ơn ngươi đâu, cho ngươi hay trước!

Cửu cô nương không đáp, vừa quay mình vừa bảo:

– Đi theo ta!

Cuối đường, là một trang viện.

Trang viện nằm tựa vào núi, khuôn viên không lớn lắm, khí thái lại tầm thường, nhưng lối kiến trúc hết sức tân kỳ, đặc biệt là cái tân kỳ hiện rõ ở những chi tiết nhỏ, chớ không ở nơi đại quy mô.

Chủ nhân trang viện chú trọng đến những nhỏ nhặt, hơn là phong cách toàn diện.

Mỗi một viên gạch, mỗi một gian phòng, được xếp đặt, được tạo dựng với cái xảo tuyệt đỉnh.

Nếu chẳng có một ý thức về nguyên tắc kiến trúc, nhất định không thấy cái tân kỳ của trang viện này.

Nhà không lớn, phòng tự nhiên phải nhỏ theo, nhà vắng lặng quá, như chẳng có bóng dáng nô bộc, song đốt trăm ngọn đèn cũng chẳng tìm được một hạt bụi, một cọng rác.

Bất cứ nơi nào, trong xó góc, trên trần nhà, ngoài nhà, trong nhà, đâu đâu cũng thế, sạch như chùi, như có những bóng ma chực chờ, có một hạt bụi, một cọng rác nào rơi xuống, là nhặt ngay.

Đến nơi đó rồi, Tiểu Linh Ngư mệt quá, gần như mất thở, tự nhiên hắn không đứng nổi.

Trong khi hắn chao chao người, chực ngã, thiếu niên bước tới, giữ hắn đứng vững lại.

Hắn điểm một nụ cười cảm kích, cố gắng thốt mấy tiếng:

– Đa tạ ngươi có ý tốt đối với ta!

Rồi hắn hỏi:

– Ngươi tên họ chi?

Thiếu niên thoáng đỏ mặt:

– Ta là Cố Nhân Ngọc!

Tiểu Linh Ngư cau mày:

– Họ ngươi chẳng phải là Mộ Dung?

Cố Nhân Ngọc đỏ mặt hơn:

– Ta là biểu đệ của các nàng đó!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

– Con người của ngươi anh tuấn lắm đó, chỉ có một điều là ngươi thành thật quá chừng. Ngươi thành thật như một thiếu nữ, khuê môn bất xuất! Làm gì thì làm, chứ sao lại chưa nói đã thẹn đỏ mặt lên, nói rồi mặt lại càng đỏ hơn?

Cố Nhân Ngọc bối rối rõ rệt, lí nhí:

– Ta… ta…

Thân vóc cao lớn đấy, mày rậm mắt to đấy, nhưng chẳng rõ tại sao, y chẳng có một điểm nhỏ nam tánh. Nếu không vì cái xác to của y, Tiểu Linh Ngư đã ngờ ngay y là gái giả trai rồi.

Bởi gái đâu có gái bồ tượng như vậy? Và nếu là gái bồ tượng thì nói năng phải ồ ề, đi đứng phải ào ạt.

Y nhu mì quá mà, nói năng nhỏ nhẻ, đi đứng êm thấm quá mà! Con người đó, dù có đầy nữ tánh, nhất định với thân vóc đó, chẳng thể là nữ nhân.

Cho nên Tiểu Linh Ngư gạt bỏ cái ý tưởng y là gái giả trai.

Vào nhà rồi, Cửu cô nương không dừng chân lại, dù là dừng tạm, nàng cứ bước tới, đi suốt đường hành lang, đi mãi đến một dãy nhà yên tịnh, nơi đó chẳng có một tiếng người, mà người cũng chẳng nghe lọt tiếng nói của kẻ tại chỗ, nói lên một nơi xa hẳn nhân thế, tuy nằm trong khuôn viên gia cư.

Nàng cũng chưa dừng chân, nàng còn đi ngang qua một vuông sân, qua khỏi vuông sân đến một dãy phòng gồm ba gian, lúc đó nàng mới dừng chân lại.

Rồi nàng bảo:

– Ta lại đây.

Nàng đi luôn vào đó.

Cố Nhân Ngọc ấp úng thốt với Tiểu Linh Ngư:

– Xin mời… Đây là nơi tại hạ cư trú…

Thiết Tâm Nam mỉm cười:

– Chừng như ở đây, chỉ có phòng này là phòng duy nhất của nam nhân!

Tiểu Linh Ngư nheo mắt:

– Chắc là ngoài ngươi ra, trong khuôn viên này chẳng còn một nam nhân nào khác?

Cố Nhân Ngọc mở to đôi mắt:

– Chẳng lẽ các hạ không hề nghe ai nói đến chị em họ Mộ Dung?

Thiết Tâm Nam kêu lên thất thanh:

– Có đúng là Nhân Gian Cửu Tú mà khách giang hồ hằng ca tụng?

Cố Nhân Ngọc lại đỏ mặt.

Y hay đỏ mặt quá, thành ra cứ mỗi lần mỗi nêu lên cái điểm đó là thừa.

Y thấp giọng đáp:

– Phải… Phải đó!

Tiểu Linh Ngư nhìn thoáng qua Thiết Tâm Nam, rồi cười hì hì, hỏi:

– Thì ra, ngươi cũng hiểu! Ngươi hãy cho ta biết, chín chị em họ Mộ Dung lợi hại như thế nào?

Thiết Tâm Nam thở dài:

– Khinh công, ám khí họ đều luyện đến mức ảo diệu, có thể bảo họ là những tay vô địch về các môn đó. Về con người thì tất cả chín chị em đều đẹp, tuyệt đẹp, mỗi người có một vẻ riêng biệt. Họ thông minh mẫn tuệ lạ, bất cứ trên đời này ai làm được việc gì, họ cũng làm được như thường, ai biết chi, họ biết nấy. Phàm danh gia có những nhân vật siêu nhiên là sự thường. Điều đặc biệt của họ Mộ Dung là bất cứ người nào trong nhà, cũng siêu nhiên cả, không hề có luật thừa trừ. Thử hỏi, ai mà không muốn có vợ như thế? Ai mà không muốn có dâu như thế chứ? Giả như một danh gia có chín trai, chắc chắn danh gia đó phải làm mọi cách để có đủ chín nàng dâu như vậy, chắc chắn là ai cũng muốn hốt hết các nàng cho chín con trai…

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Có ai lấy chồng chưa?

Thiết Tâm Nam tiếp:

– Nghe nói, hiện nay chỉ còn có mỗi một mình nàng út, là Cửu cô nương thì chưa có đôi bạn. Còn tám người chị thì đều có chồng cả rồi, họ lấy chồng toàn là con nhà danh giá, người chồng nào cũng nổi tiếng là anh hùng đương thời…

Tiểu Linh Ngư cười lớn:

– Thảo nào mà trên giang hồ, thiên hạ người ta chẳng sợ chị em họ. Thiên hạ chạm đến họ, dù thiên hạ không sợ họ, cũng phải sợ chồng họ!

Bây giờ trên mặt hắn, khí đen đã bốc lên. Hắn nói chuyện song âm thanh có phần nào biến đổi, thoạt đầu lớn dần dần nhỏ lại, tuy vậy hắn chẳng hề lộ vẻ nao núng, cứ thản nhiên nói thản nhiên cười.

Hắn vỗ tay lên đầu vai của Cố Nhân Ngọc, cười nhẹ, thốt:

– Người ta thường nói, đứng trên lầu cao dễ thấy trăng hơn, và thấy trăng sáng hơn, ngươi cứ bám sát theo các nàng, thế nào rồi ngươi cũng sướng hơn thiên hạ!

Chẳng học hỏi được cái này, cũng học hỏi được cái khác, không kể là ngươi còn được các nàng che chở, bảo bọc. Ha ha! Hay quá! Đứng giữa chín nàng, ngươi có một vòng đai an toàn, vững hơn tường đồng vách sắt!

Cố Nhân Ngọc đỏ mặt như vừa phủ bên ngoài một lượt sơn dày màu đỏ.

Y cúi đầu, càng cúi thấp càng hay, tuy cúi đầu rất thấp, y lại liếc xéo qua Thiết Tâm Nam, rồi ấp úng:

– Đó là… đó là… ý muốn của gia mẫu… tại hạ… tại hạ…

Vừa lúc đó, Cửu cô nương bước tới, cười lạnh, cất tiếng hỏi:

– Đó là ý muốn của cậu, của mợ, chứ ngươi thì không chịu nổi như vậy phải không? Ngươi không thích theo chị em ta phải không?

Cố Nhân Ngọc hoảng quá, nếu dưới chân có lối thoát, y đã chui gấp cho mất dạng rồi.

Y lí nhí:

– Tôi… tiểu đệ… đâu phải không thích…

Mộ Dung cửu muội lạnh lùng:

– Cố thiếu gia ơi! Ở đây chẳng có ai mời thỉnh thiếu gia đến, mà cũng chẳng có ai cầm chân thiếu gia ở lại. Cậu và mợ quý trọng thiếu gia vì thiếu gia là con cưng, chứ chị em tôi chẳng cần phải cưng ai cả, nên cũng chẳng cần quý trọng ai cả!

Nàng gọi y với hai tiếng thiếu gia, nghe mai mỉa làm sao! Giả như, nàng cứ mắng, mắng càng nặng càng hay, Cố Nhân Ngọc cũng chịu nổi chứ hai tiếng thiếu gia đó y thấy khó tiêu vô cùng!

Y khó tiêu, thành ra khó chịu, song Tiểu Linh Ngư nghe rồi khoan khoái làm sao!

Nàng không buồn nhìn đến Cố Nhân Ngọc nữa, lại hướng mắt sang Tiểu Linh Ngư.

Đoạn, nàng lấy một chiếc bình ngọc màu đen, trao qua cho hắn, bảo:

– Phân nửa uống trong, phân nửa thoa ngoài, trong vòng ba khắc thời gian, là tử thần sẽ trao trả sanh mạng ngươi lại cho ngươi, chẳng còn phải sợ nữa.

Nàng trầm giọng một chút tiếp luôn:

– Ngươi đi nhanh đi!

Tiểu Linh Ngư chưa kịp nói gì, nàng đã bỏ đi nơi khác.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

– Ta có van cầu ngươi cứu ta đâu? Ta có muốn lấy ngươi làm vợ đâu? Ngươi đừng dùng cung cách cao hãnh với ta! Thiên hạ quý trọng ngươi nịnh bợ ngươi, ta xem ngươi rất thường, thường như bất cứ nữ nhân hạ tiện nào trong giới cặn bã xã hội!

Mộ Dung Cửu vụt quay mình lại, lạnh lùng nhìn hắn.

Tiểu Linh Ngư phớt tỉnh như chẳng trông thấy gì. Hắn mở nắp bình, trút ra nửa phần thuốc, đưa lưỡi nếm thử, nhăn mặt thốt:

– Thuốc chi mà chua như dấm thế?

Rồi hắn uống nửa phần thuốc đó, còn lại nửa phần, hắn rắc lên chỗ vết thương.

Hắn làm như chẳng màng đến thuốc, đến sự tiếp trợ của Mộ Dung Cửu, đến những gì nàng dành cho hắn, dù dành với sự cao hãnh, với sự lạnh lùng, hoặc với sự thương hại.

Song, hắn còn mong muốn chi hơn những sự đó?

Hắn nhận thuốc, nhận sự tiếp trợ, nhưng hắn phủ nhận ơn, hắn tỏ vẻ chẳng cần.

Cái cử chỉ đó, có thể làm sôi giận đến cả Phật trên bàn, nói chi con người bằng xương, bằng thịt, lại đang cái tuổi háo thắng?

Mộ Dung Cửu nhìn hắn, sát khí bừng bừng nơi ánh mắt.

Nhưng, nàng không phát tác, ít nhất nàng không phát tác liền, nàng chỉ gằn từng tiếng:

– Ta cứu ngươi, ta cũng có thể giết ngươi, chắc ngươi nhận ra là chẳng có gì ngăn cấm ta giết ngươi chứ?

Tiểu Linh Ngư lè lưỡi dài hơn tấc, đoạn thụt lưỡi vào, rồi cười cười mấy tiếng, thốt:

– Chẳng bao giờ ngươi giết ta! Ngươi tỏ lộ vẻ hung dữ như thế đó, ai nhìn vào cũng tưởng ngươi sẽ ăn tươi nuốt sống ta. Song cái tâm của ngươi tốt lắm, cái tâm của ngươi ngăn cấm ngươi giết ta!

Làn da mặt Mộ Dung Cửu trắng nhợt, bình thường là vậy, có lẽ vì nàng quen lạnh lùng, gương mặt thiếu vắng sự biểu hiện tình cảm nến mất hẳn vẻ tươi.

Chẳng hiểu tại sao, Tiểu Linh Ngư nói như thế rồi, nàng lại đỏ mặt lên.

Song, sự thay đổi thần sắc đó chỉ thoáng hiện trong nháy mắt thôi.

Nàng quát lớn:

– Đi! Đi ngay! Đi luôn đừng bao giờ để ta gặp lại một lần nữa, ta gặp lại ngươi là ta cắt lưỡi ngươi, ta móc đôi mắt ngươi, rồi ta chặt đầu ngươi!

Cố Nhân Ngọc sững sờ.

Bình sanh, y có khi nào thấy Mộ Dung Cửu nổi giận đâu? Bình sanh có khi nào y nghe nàng buông tiếng nặng lời thô với ai đâu?

Y sững sờ, còn Tiểu Linh Ngư thì thản nhiên cười hì hì, cười luôn mấy tiếng, mới thốt:

– Đi! Tự nhiên ta đi, bởi ta muốn đi! Song, cho ngươi biết nhé, ta đi rồi, ngươi đừng van cầu ta trở lại đây!

Mộ Dung Cửu giận run người, hét:

– Ngươi… ngươi…

Bỗng bên ngoài có tiếng người oang oang gọi vọng vào:

– Mộ Dung Cửu muội ơi! Cửu muội có ở trong đó chăng? Tiểu thơ thơ đến thăm đây!

Tiếng gọi rất gấp, người đi cũng gấp, tiếng đầu còn nghe xa, tiếng cuối đã nghe ở trước cửa phòng.

Mộ Dung Cửu cắn răng nén cơn giận.

Chẳng rõ nàng giận Tiểu Linh Ngư, hay nàng giận người vừa đến, có điều nàng bước ra khỏi phòng, nghinh đón khách, song vẻ bất mãn lộ rõ trên gương mặt.

Về phần Tiểu Linh Ngư, thì tưởng chừng hắn hoá ra gỗ đá, hắn thừ người, miệng há ra, không hiểu hắn cười hay mếu.

Thiết Tâm Nam biến sắc đến thê thảm.

Nàng phều phào không thành tiếng:

– Có phải… là… là… Tiểu Tiên Nữ không?

Tiểu Linh Ngư không đáp.

Nhưng Cố Nhân Ngọc đáp:

– Phải! Nàng và Cửu thơ là bạn thân với nhau.

Tiểu Linh Ngư không còn đứng vững nữa, hắn ngồi phệt xuống chiếc ghế gần đó.

Hắn lấy lại bình tĩnh rồi, và chấp nhận thực tế, hắn nhếch nụ cười khổ, thốt:

– Quả đất sao nhỏ quá!

Tự nhiên hắn nói như thế, là để nói với chính mình, để than với chính mình, mà cũng để than thở với Thiết Tâm Nam.

Chứ Cố Nhân Ngọc làm sao hiểu được cái ý của hắn!

Bên ngoài, có tiếng cười của Tiểu Tiên Nữ vang lên, tiếp theo là một câu nói, với giọng sang sảng:

– Cái vị Cửu cô nương này, càng ngày càng làm cao quá chừng! Đã biết ta đến nơi mà chẳng chịu ra ngay nghinh tiếp ta!

Mộ Dung Cửu đáp liền:

– Nào ai có biết du hồn phiêu phưởng nơi đâu, lúc nào ở đâu, lúc nào đến mà chờ đợi để kịp thời nghinh đón chứ? Tiểu muội không trách du hồn từ lâu ở tận phương trời nào, chẳng đến đây với tiểu muội, du hồn lại trách ngược tiểu muội à?

Tiểu Tiên Nữ cười vang:

– Hay chưa! Hay chưa! Cửu cô nương ngày nay ăn nói nghe hay quá chừng. Trông gương mặt ửng hồng kia, ai không cho rằng cô nương càng ngày càng đẹp hơn? Cho ngu thơ biết đi, trong thời gian gần đây, đã có mấy người đến xin cưới rồi?

Mộ Dung Cửu ngắt:

– Nói nhảm.

Tiểu Tiên Nữ cười hì hì:

– Bên ngoài thì gắt ào ào lên, chứ bên trong thì sướng phừng phừng, nóng nao nao lên đấy!

Mộ Dung Cửu gắt to hơn:

– Ai thì phừng phừng, nao nao chứ tiểu muội thì nhất định chẳng bao giờ lấy chồng, đừng mong tiểu muội rợn người với những ý nghĩ đó.

Tiểu Tiên Nữ cười lớn:

– Được! Được! Ta sẽ chẳng bao giờ đề cập đến nam nhân, bởi nam nhân đáng ghét lạ! Nam nhân là chướng ngại vật cho nữ nhân, nam nhân đáng chết, nam nhân chết hết thì nữ nhân ung dung, tự tại, nữ nhân khỏi mơ mộng, nữ nhân khỏi phải rợn mình!

Bên trong phòng, Thiết Tâm Nam hỏi nhỏ bên tai Tiểu Linh Ngư:

– Làm sao? Làm sao?

Tiểu Linh Ngư thở dài:

– Làm sao? Đánh vẫn không thắng, trốn vẫn không thoát, ta còn biết làm sao?

Tiểu Tiên Nữ đã vào đến nơi.

Nàng kêu kên thất thanh:

– Ngươi! Tiểu quỷ! Tiểu quỷ ở đây!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

– Mấy hôm rồi, mới gặp nhau! Ngươi mạnh chứ!

Mộ Dung Cửu cau mày:

– Thơ thơ quen hắn?

Tiểu Tiên Nữ căm hận:

– Quen! Tự nhiên là quen, quen đến thân mật, quen mật thiết nữa kia!

Nàng hừ hừ mấy tiếng, trầm giọng hỏi:

– Mà làm sao hắn lại ở đây?

Mộ Dung Cửu đáp:

– Hắn thọ thương, tiểu muội gặp hắn bất ngờ, tiểu muội…

Tiểu Linh Ngư cao giọng:

– Đừng hỏi, vô ích! Ta chẳng có mảy may liên quan với gia đình Mộ Dung Cửu. Hiện tại, ta thọ thương, ngươi muốn giết ta thì cứ giết, đừng sợ làm mất thể diện của ai, đừng lo làm đau lòng ai, bởi có ai màng đến ta đâu! Ta không hoàn thủ đâu, ta chẳng còn đủ sức hoàn thủ, ngươi cứ yên trí hạ thủ!

Tiểu Tiên Nữ cười lạnh:

– Ngươi hoàn thủ rồi làm gì ta nổi?

Tiểu Linh Ngư cười lớn:

– Nếu ta hoàn thủ được, thì ngươi sẽ nằm dài, ngươi sẽ bất động chứ còn sao nữa?

Tiểu Tiên Nữ vung tay, tát vào mặt hắn, hét:

– Nói nữa đi!

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên không hề sợ hãi, trái lại còn cười vang dội:

– Ta có gì phải nói? Ta cần gì phải nói? Ngươi đã hai phen thất bại nơi tay ta, ta thương hại ngươi, tha chết cho ngươi hai lần, nếu bây giờ ngươi giết ta, thì chưa hẳn là ta chết trước, bởi đáng lẽ ngươi chết từ lâu rồi!

Hắn cố biểu lộ cái vẻ đại nhân đại nghĩa, đại đức đại độ, xem mạng người quý hơn mạng mình, thà mình chịu chết chứ chẳng hề chịu giành cái sống với ai.

Nếu một người nào chẳng rõ tâm ý hắn, chẳng hiểu được sự tình, thì người phải phục hắn, phục lăn.

Hắn chỉ nói mơ hồ là đã tha chết cho Tiểu Tiên Nữ hai lượt thôi.

Hắn không hề thuật rõ, trong trường hợp nào, Tiểu Tiên Nữ thất bại.

Như vậy hắn càng cao thượng hơn! Hắn đáng được thiên hạ phục quá chừng.

Và người khâm phục trước hết lại là Mộ Dung Cửu.

Nàng trố mắt, hỏi:

– Trương Thanh thơ thơ, có đúng như hắn nói không? Hắn tài tình đến thế à?

Tiểu Tiên Nữ giận Tiểu Linh Ngư thì ít, mà tức uất vì Mộ Dung Cửu tin hắn, phục hắn, thì nhiều.

Nàng uất quá, run người lên không nói được một tiếng nào.

Mộ Dung Cửu nhìn thái độ đó, bỗng biến sắc. Thần sắc của nàng biến đổi một cách cổ quái không tưởng nổi.

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

– Mộ Dung cô nương! Cứ để cho nàng giết tại hạ đi. Tuy tại hạ bị nàng giết tại nhà cô nương, song điều đó có cần gì, bởi cô nương khinh nàng kia mà, khinh nàng bất tài, bị tại hạ đánh bại hai lần, khinh nàng vô lễ, dám tự tung tự tác tại nhà cô nương, chẳng biết kiên nhường gia chủ. Tại hạ có chết, cũng vui lòng mà chết, chẳng oán trách cô nương!

Tiểu Tiên Nữ giận quá, không phát tác được, thành bật cười. Nàng cười hận, cười gằn, cười mỉa, nàng bĩu môi, thốt:

– Chắc ngươi tưởng ta không thể giết ngươi tại đây?

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

– Khi nào ta có ý tưởng ngu dại đó? Ta biết ngươi dám giết ta tại đây, cũng như ngươi dám làm bất cứ việc gì, tùy thích, bất chấp lễ độ, bất chấp tình nghĩa đối với ai. Cái danh Tiểu Tiên Nữ Trương Thanh vang dội trên giang hồ. Tiểu Tiên Nữ nào biết sợ ai mà chẳng dám làm gì, dù việc làm đó gây bất mãn cho bất cứ ai. Chủ gia là bạn, thì nơi đây cũng như là nhà của ngươi, ngươi muốn làm gì mà chẳng được? Huống chi, ta không thể hoàn thủ?

Tiểu Tiên Nữ giận quá, đưa tay ra, dùng hai ngón đâm thẳng vào huyệt thái dương của Tiểu Linh Ngư.

Tự hắn, hắn không thể né tránh, phản công. Còn Thiết Tâm Nam thì quá sợ, chẳng có phản ứng kịp thời.

Như vậy, là Tiểu Linh Ngư phải chết!

Song, hắn chưa tới số chết!

Ngờ đâu, một bóng người chớp lên, lao vút đến trước mặt Tiểu Linh Ngư, làm bức bình phong che chở hắn.

Bóng đó, chính là Mộ Dung Cửu.

Tiểu Tiên Nữ bắt buộc phải thu tay về, căm hận thốt:

– Bây giờ, Cửu muội cũng biết bênh vực người ngoài, chống đối lại người nhà! Khá lắm đó, Cửu muội!

Mộ Dung Cửu điềm nhiên:

– Nếu là ở tại địa phương nào, thơ thơ đánh, thơ thơ giết, tiểu muội không hề can thiệp. Nhưng sự việc xảy ra ngay tại đây thì đương nhiên là tiểu muội phải có thái độ của chủ nhà chứ. Dù sao, thơ thơ cũng để cho tiểu muội có chút thể diện chứ?

Tiểu Tiên Nữ rít lên:

– Ngu thơ giết hắn rồi, sẽ tạ lỗi với Cửu muội sau!

Mộ Dung Cửu lắc đầu:

– Từ lúc kiến tạo cho đến nay, ngôi nhà này chưa từng chứng kiến một cuộc lưu huyết nào cả! Không lẽ người trong nhà lại giữ gìn thanh bạch như vậy, mà thơ thơ lại phá lệ làm cho ô uế sao?

Tiểu Tiên Nữ dậm chân:

– Trời ơi! Cửu muội có biết đâu, tiểu quỷ khả ố vô cùng!

Mộ Dung Cửu lạnh lùng:

– Dù hắn có khả ố đến đâu, dù hắn có đáng tội chết trăm lần, ngàn lần thì thơ thơ cũng phải đợi hắn ra khỏi nơi này, rồi muốn làm chi thì làm.

Tiểu Tiên Nữ hét:

– Nhưng ngu thơ không đợi được!

Nàng nhích động thân hình đúng bảy lượt, định vọt tới, vọt thẳng, vòng quanh, vọt theo vòng cầu, nhưng Mộ Dung Cửu vẫn lưu ý ngăn cản đủ bảy lượt.

Thực ra, nếu Mộ Dung Cửu không ngăn chận, chưa chắc gì nàng giết Tiểu Linh Ngư.

Bất quá, nàng nồ lên cho hả giận, cho Tiểu Linh Ngư lên ruột, cho Thiết Tâm Nam khiếp hãi.

Nhưng Mộ Dung Cửu can thiệp, làm nàng căm hận, càng lúc càng hận nhiều, hận bâng quơ, hận tất cả. Rồi vì quá hận, nàng muốn giết thật tình, có giết chết Tiểu Linh Ngư, nàng mới cam tâm.

Mộ Dung Cửu ngăn chận, thì nàng đánh Mộ Dung Cửu, nếu Mộ Dung Cửu muốn giữ hòa khí, tránh ra, thì nàng tiến thẳng đến Tiểu Linh Ngư.

Còn như Mộ Dung Cửu chống trả, thì cả hai cứ đánh nhau, có sao đâu?

Có đánh nhau mới vui chứ?

Mộ Dung Cửu vừa né tránh, vừa lạnh lùng gằn từng tiếng:

– Thơ thơ xuất thủ đánh tiểu muội đấy nhé! Đừng trách sao tiểu muội không nhường nhịn đấy nhé!

Tiểu Tiên Nữ không hề dừng tay, vừa tấn công vừa cười lạnh:

– Nếu ta có ý muốn làm việc gì, thì trên đời này chẳng một ai làm ta đổi ý được cả! Chẳng một ai ngăn chận ta nổi! Giả như người trong họ Mộ Dung có bất bình vì ta, thì cứ dùng mọi cách san bằng bất bình.

Bỗng một tiếng quát từ phía sau lưng nàng vọng tới, đồng thời một câu nói vang lên cùng với gió rít vù vù:

– Chẳng cần gì người trong họ Mộ Dung xuất thủ! Một mình ta cũng đủ lắm rồi!

Tiếng gió nghe rất mạnh, chứng tỏ tay quyền của người nào đó, mãnh liệt phi thường, cái khí thế phát xuất ngang với một hòn núi to trốc gốc, bay đi…

Tiểu Tiên Nữ vừa lách nhanh mình sang một bên, vừa quay đầu lại, hét:

– À! Ngươi động thủ với ta! Ngươi dám chống đối ta. Cái nàng Cố tiểu muội này xem thế mà to gan đấy!

Cố tiểu muội!

Chưa phản công mà nàng gọi Cố Nhân Ngọc với hai tiếng tiểu muội! Nàng khinh thường y vô cùng.

Có lẽ tại gia đình họ Mộ Dung, có lẽ những người thường lui tới nhà họ Mộ Dung quen gọi y là tiểu muội, là cô nương, bởi cái phong độ nữ nhân của y.

Tiểu Linh Ngư cười thầm:

– Nàng gọi đúng quá! Không còn cách xưng hô nào hợp lý hơn nữa! Hắn ta có cái tánh cả thẹn như thế, song võ công của hắn cao thật, chưa chắc gì Tiểu Tiên Nữ thủ thắng trước hắn nổi.

Hắn có biết đâu, con người thành phác như Cố Nhân Ngọc lại học được quyền pháp đến mức độ tinh vi, một con người nhút nhát như vậy mà lãnh hội được tất cả ảo diệu của quyền pháp, thì thật là một điều lạ.

Bởi muốn đạt đến cái mức diệu, tất phải có cái ý xảo, càng xảo càng dễ sanh biến hóa, càng ứng biến hữu hiệu trước đối phương và nhất là càng nhanh nhẹn.

Nếu hắn biệt được, thiếu niên cả thẹn, nhút nhát đó có cái hiệu Ngọc Diện Thần Quyền, cái hiệu gây khiếp đảm trên giang hồ, thì hắn không lấy làm lạ lắm.

Tuy nhiên, Mộ Dung Cửu và Cố Nhân Ngọc chưa thực sự giao đấu, bất quá họ ngăn chận Tiểu Tiên Nữ làm hại đến Tiểu Linh Ngư thôi.

Tiểu Tiên Nữ nhìn cả hai, hét:

– Các ngươi còn chờ gì nữa? Vào đi chứ, cứ vào, vào một lượt càng hay!

Tiểu Linh Ngư nghĩ:

– Phải chứ! Còn chờ gì nữa? Cứ đánh nhau đi! Đánh chết nhau cũng chẳng sao! Ta lại được dịp mục kích một trường nhiệt náo thích thú lắm!

Nhưng Cố Nhân Ngọc đánh một quyền rồi, lại bất động.

Đoạn, y cúi thấp đầu, đối thoại với Tiểu Tiên Nữ mà y lại nhìn nền nhà, y chẳng dám nhìn thẳng đối tượng, mặc dù nếu cần, y vẫn có thể giết đối tượng được như thường.

Y thốt:

– Chỉ cần Trương cô nương đừng xuất chiêu tấn công Cửu thơ thôi, tiểu đệ chẳng khi nào ngăn chận cô nương!

Tiểu Tiên Nữ cười lạnh:

– Thì ra một truyền nhân của Cố gia Thần Quyền lại chẳng có chí khí chi cả! Hay đúng hơn, cái chí của ngươi ở quanh quẩn bên mình Cửu thơ của ngươi, ngươi chỉ thích làm vừa ý Cửu thơ của ngươi thôi, ai chạm đến Cửu thơ ngươi là ngươi liều sống chết liền, còn ai để yên cho nàng, dù cho trời sập xuống, đất sụp xuống, ngươi cũng chẳng nhút nhít! Suốt đời ngươi, ngươi chỉ làm những việc hữu ích cho Cửu thơ ngươi, còn ra bất cứ việc chi ngươi cũng bất biết!

Cố Nhân Ngọc thẹn cứng mình, chỉ có cần cổ mềm một chút, mềm để cho y cúi thấp đầu hơn, và chiếc cằm của y gần sát ngực y rồi. Cái khoảng cách chừa lại đó, để phòng ngừa y còn cúi thấp đầu hơn một chút nữa, nếu cần cúi.

Dĩ nhiên, y bất động.

Chính sự bất động của y làm Tiểu Tiên Nữ khó chịu, bởi nàng thích động. Nàng dậm chân hét:

– Hắn không dám vào cuộc, thì Mộ Dung Cửu đâu, vào đi chứ! Ta muốn thấy cái túi Thất Xảo của ngươi chứa đựng những gì! Ngươi cứ tuôn ra mà dùng, ta chấp đó!

Mộ Dung Cửu lạnh lùng:

– Nếu ngươi đừng manh tâm sát nhân tại đây, thì ta không cần động thủ, ta chẳng hề mó đến chiếc Thất Xảo Nang của ta.

Tiểu Tiên Nữ nhìn nàng, rồi nhìn Cố Nhân Ngọc, như nhìn hai quái vật.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì, khích:

– Nhìn họ làm chi? Ngươi chẳng làm gì nổi họ đâu! Thật ta không tưởng là Tiểu Tiên Nữ, bình sanh chẳng có nơi nào mà không đi lọt, bây giờ lại bị hai người ngăn chận, nửa bước cũng chẳng nhích nổi! Chắc chắn là trên giang hồ, chẳng ai tưởng tượng cái việc đó, chẳng ai tin được có sự việc đó!

Tiểu Tiên Nữ hướng mắt sang hắn, đột nhiên bật cười khanh khách:

– Ngươi hy vọng ta sẽ đánh chí chết với họ, cũng như ngươi chờ thiên hạ tát cạn ao cho ngươi ung dung bắt cá? Ngươi muốn xem một trường nhiệt náo, khi cuộc nhiệt náo kết thúc rồi, ngươi ung dung đưa tay xách đầu từng kẻ gục ngã tại cục diện. Có đúng là ngươi đang van vái như vậy không?

Tiểu Linh Ngư cười lớn:

– Thôi đi cô nương ơi! Có gan thì đánh người ta, bằng khiếp sợ thì chạy đi. Đã sợ thiên hạ, chẳng dám làm gì thiên hạ, lại toan quật ngược sang ta để gỡ gạc, đừng làm như vậy trơ trẽn lắm! Phàm là người có trí, chẳng ai không thấu đáo cái ý của ngươi!

Tiểu Tiên Nữ trừng mắt:

– Ý ta không muốn đánh, dù ngươi khích cách gì, ta cũng chẳng đánh. Đi là cái chắc, bởi ta có ở mãi mãi nơi đây suốt đời đâu? Song ta nghĩ ngươi cũng không thể ở đây suốt đời được! Chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa bất cứ lúc nào, là ngươi phải chết với ta lúc đó!

Nàng cười mỉa, day qua Mộ Dung Cửu, tiếp luôn:

– Trừ ra ngươi lấy hắn, ngươi mang hắn bên mình, giữ hắn ngày đêm, đi đứng nằm ngồi không rời hắn nửa tấc nửa phân, thì may ra hắn mới sống sót được với ta! Ta cần gì ở đây tranh chấp với ngươi chi cho mệt? Ta chẳng còn dịp nào khác hạ sát hắn sao? Chẳng lẽ cái vũ trụ của hắn thu gọn lại dưới mái nhà họ Mộ Dung? Ngươi đừng lo, ta sẽ giữ thể diện cho ngươi, ta giữ được, có điều ngươi khó mà giữ sanh mạng hắn!

Nàng lùi lại ba bước, cất tiếng cười ròn, vừa cười vừa phi thân vút đi.

Nàng nói đi, là đi ngay, đi nhanh chóng.

Tiểu Linh Ngư không tưởng là nàng bỏ cuộc dễ dàng! Xưa nay, có bao giờ nàng chấp nhận một trở ngại, chịu thua trước một trở ngại? Giả như trên con đường đi, gặp núi trở ngăn, nàng cũng dám phá núi mà đi, chứ nhất định chẳng đi quanh kia mà!

Hắn giương tròn đôi mắt nhìn theo bóng nàng.

Lâu lắm, hắn nhếch nụ cười khổ, tự thốt:

– Nữ nhân! Nữ nhân! Nữ nhân là cả một bầu trời bí hiểm! Nào ai thấu đáo trọn vẹn tâm tư nữ nhân? Đúng là một thứ rắc rối!

Mộ Dung Cửu thở dài:

– Nàng ấy có tâm tình quái dị nhất trên đời, chẳng ai biết sự thay đổi nơi nàng. Tuy nhiên, nàng gặp ta. Võ công của nàng rất cao, chỉ có ta mới đối phó được với nàng!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Như vậy, trong thiên hạ, chỉ có ngươi và nàng là anh hùng?

Mộ Dung Cửu điềm nhiên:

– Phải! Chỉ có ta và nàng!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

– Thế thì ai hơn ai? Ai là đệ nhất võ công trên giang hồ?

Mộ Dung Cửu trầm ngâm một chút:

– Cái tánh của Tiểu Tiên Nữ rất cổ quái, không ai biết nàng thực sự làm gì, bởi trong một phút giây, nàng có thể thay đổi chủ ý đến năm bảy lượt, chính ta đây quen thân với nàng, mà cũng chẳng thấu đáo được cái ý của nàng như thế nào. Bởi cái chỗ khó hiểu đó, nàng là con người quá lợi hại, như vậy ta tưởng nên cho nàng là tay đệ nhất võ công trong thiên hạ!

Tiểu Linh Ngư hỏi:

– Còn ngươi?

Mộ Dung Cửu điềm nhiên:

– Ta chẳng là gì cả, bởi ta không thích lối sống trên giang hồ, ta không là người của giới giang hồ, thì làm gì có chuyện so sánh ta với bất cứ ai!

Nàng lại dừng một chút, đoạn tiếp:

– Nói là không thích, cũng không ổn, bởi rất có thể một ngày nào đó, ta sẽ bị bắt buộc phải dấn thân vào tranh chấp như các ngươi cho nên ta cần chỉnh lại lời nói của ta, là ta chưa dẫm bước trên giang hồ, nên chưa biết mình thực sự như thế nào…

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

– Nhưng đến lúc ngươi xuất đạo, thì Tiểu Tiên Nữ phải sụt xuống hạng hai, nhường cái hạng nhất cho ngươi.

Mộ Dung Cửu hừ một tiếng, không đáp.

Tiểu Linh Ngư nghiêm sắc mặt, nửa vờ, nửa thật:

– Phải đấy! Con người như ngươi, phải là đệ nhất…

Mộ Dung Cửu nhướng mày, cười nhạt.

Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:

– Cái thuật làm say đắm lòng người, ta tưởng trên thế gian này, chẳng một ai luyện đến mức tinh vi như ngươi! Ngươi đáng mặt là một đệ nhất nhân.

Hắn bật cười vang, cười một lúc, lại tiếp:

– Nhưng, còn có ta! Ta rất sành cái thuật đó! Bằng cớ là ta đã làm say đắm lòng ngươi! Bằng cớ là ta thoát chết nơi tay Tiểu Tiên Nữ!

Mộ Dung Cửu biến sắc.

Tiểu Linh Ngư lại cười lớn hơn nữa, rồi hắn tiếp luôn:

– Khi nào ngươi xuất đạo, tiếp xúc với khách giang hồ, ngươi sẽ thấy, trên đời còn nhiều kẻ hơn ngươi, cho dù cái thuật làm xao xuyến lòng người, là đặc quyền của nữ nhân. Cái thuật đó, nam nhân vẫn có như thường, và có rất tinh vi, tinh vi hơn nữ nhân!

Mộ Dung Cửu hét:

– Ngươi… ngươi…

Tiểu Linh Ngư vẫn cười:

– Ngươi nên nhớ, hai phen cứu ta, là do ngươi tự ý, chứ ta chẳng hề van cầu. Do đó, ta chẳng hề chấp nhận cái gì ngươi dành cho ta, như vậy ta có cần gì nói tốt cho ngươi? Ta có cần gì vuốt đuôi ngựa cho ngươi thỏa mãn tự ái? Ta cứ nói thật, dù ta nói thật mà ngươi nghe chói tai.

Mộ Dung Cửu giận thật.

Song nàng không phát tác, chỉ cười gằn, thốt:

– Được! Được lắm!

Nàng muốn tỏ thái độ ung dung lắm, song dù sao, nàng cũng là nữ nhân, mà nữ nhân thì rất dễ khích động, do đó, muốn lờ đi những lời châm chích của Tiểu Linh Ngư, nàng không lờ nổi.

Rồi nàng rung rung người lên.

Bình sinh, nàng không mất bình tĩnh, bất cứ trong trường hợp nào, nàng cũng lạnh lung, song hiện tại thì nàng suýt điên đấy.

Phải khó khăn vô cùng, phải cố gắng hết sức, nàng mới giữ khỏi ngứa ngáy phát tác.

Cố Nhân Ngọc bước tới, trách:

– Cửu thơ tại hạ đối với các hạ rất tốt, các hạ không nên dùng lời lẽ đó mới phải! Các hạ đã làm cho Cửu thơ giận rồi đó!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

– Tại ta thích làm cho nàng giận đấy chứ! Nàng không giận thì lạnh lùng quá, lạnh hơn giá băng, ta muốn nàng giận để cái vẻ giá băng đó tan biến đi, nàng sẽ trở nên đẹp đẽ hơn, hấp dẫn hơn! Ngươi xem kia!

Cố Nhân Ngọc bất giác quay đầu nhìn lại.

Bình thường Mộ Dung Cửu lạnh nhạt quá chừng, gương mặt nàng luôn luôn trắng nhợt, nàng đẹp thật, song cái đẹp đó lạnh làm sao.

Bây giờ nàng giận, sắc trắng nhợt biến đi, gương mặt trở nên đỏ, gương mặt hấp dẫn gấp mươi lần…

Y định nhìn thoáng qua, xem Tiểu Linh Ngư có nói đúng hay không, song nhìn qua rồi, y nhìn mãi, nhìn quên thôi. Nhìn một lúc, y tặt lưỡi lẩm nhẩm:

– Đúng! Các hạ nói đúng quá! Đẹp thật! Đẹp vô cùng.

Mộ Dung Cửu trừng mắt:

– Ngươi… trước mặt ta ngươi dám nói như vậy à? Ngươi cho ta là con người gì chứ?

Cố Nhân Ngọc đâm hoảng, cúi thấp đầu, ấp úng:

– Không… Cửu thơ… không đẹp… Cửu thơ càng giận, càng xấu xí hơn…

Thiết Tâm Nam phì cười.

Tiểu Linh Ngư cười lớn hơn, cười bằng thích, cong mình lại mà cười.

Vừa lúc đó, hai thiếu nữ xõa tóc chấm vai từ ven rừng bước tới, còn xa xa, hai nàng đã cười, vừa cười vừa gọi:

– Cửu cô nương… Cửu cô nương…

Mộ Dung Cửu đang giận tràn lòng, không thể phát tác với Tiểu Linh Ngư, thấy hai thiếu nữ đến, chụp ngay, trút cơn giận lên đầu chúng:

– Kêu la cái gì? Ta có điếc đâu mà các ngươi hét vang lên như vậy chứ?

Bọn thiếu nữ đã đến nơi, lộ vẻ khiếp hãi, cúi thấp đầu nhận tội:

– Phải! Cửu cô nương!

Bốn con mắt dồn về Tiểu Linh Ngư, hai nàng lại cúi thấp đầu hơn một chút nữa:

– Phòng đã được dọn dẹp xong xuôi, nếu bây giờ cô nương…

Mộ Dung Cửu nạt chận:

– Biết rồi, bây giờ ta đi nằm, ta đi nghỉ chứ còn gì nữa? Cứ mỗi ngày các ngươi lặp lại những câu đó, như con két, ta bực quá đi thôi!

Chưa bao giờ hai nàng thấy nữ tiểu chủ có thái độ đó đối với chúng, chúng hết sức sững sờ, đầu đã cúi thấp, chúng còn cúi thấp hơn, rồi ấp úng:

– Phải! Phải!

Đầu vẫn cúi xuống, mình xoay lại, với tư thế đó chúng bước đi.

Mộ Dung Cửu lạnh lùng:

– Nếu Cố thiếu gia chẳng có việc gì phải bận, xin ở đây xem chừng họ, còn như không rỗi rảnh, xin cứ tự tiện, tôi không dám cầm chân đâu!

Cố Nhân Ngọc đáp nhanh:

– Không! Không! Tiểu đệ có bận việc chi đâu? Không bận việc chi cả!

Y lặp lại mấy tiếng đó đến năm sáu lượt, vừa nhấn mạnh mình vô sự, mà cũng tỏ ra sẵn sang làm bất cứ cái gì do Mộ Dung Cửu muốn y làm.

Mộ Dung Cửu đã bước ra khỏi cửa rồi, mà y vẫn còn nói.

Y nhìn theo nàng, nhìn đến xuất thần, miệng vẫn thốt mãi. Tiểu Linh Ngư đưa mắt sang Thiết Tâm Nam, rồi lặng lẽ bước đi theo Mộ Dung Cửu.

Thiết Tâm Nam nhìn theo bong Tiểu Linh Ngư một chút, đoạn day qua Cố Nhân Ngọc, thở dài thốt:

– Ngươi tốt với nàng ấy quá!

Nàng nói với Cố Nhân Ngọc đấy, song cái ý lại hướng về Tiểu Linh Ngư, bởi Tiểu Linh Ngư bước theo Mộ Dung Cửu.

Không có tình ý gì với Mộ Dung Cửu, thì làm sao nàng chẳng tức, chẳng bực?

Nàng nghe ruột đứt từng đoạn, tim vỡ từng mảnh…

Cố Nhân Ngọc chẳng nói gì, cứ nhìn theo Mộ Dung Cửu.

Thiết Tâm Nam lại hỏi:

– Ngươi… có thích nàng không?

Cố Nhân Ngọc mơ màng:

– Tại hạ cũng chẳng biết nữa!

Thiết Tâm Nam cười nhẹ:

– Ngươi không biết?

Cố Nhân Ngọc lắc đầu:

– Ai ai cũng nghĩ rằng tại hạ phải thích nàng, mà chính tại hạ cũng nghĩ rằng, tại hạ phải thích nàng! Nhưng… tại hạ… thích nàng hay không, chính mình cũng không hiểu mình nữa? Tại hạ chỉ biết là sợ nàng, rất sợ nàng!

Thiết Tâm Nam mỉm cười.

Cố Nhân Ngọc nhìn qua nàng, đầu cúi xuống, buông giọng rất thấp:

– Cô nương… là một người tốt!

Mộ Dung Cửu ra đến vuông sân, đột nhiên quay đầu lại lạnh lung hỏi:

– Ngươi theo ta làm gì?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

– Thật ra, ta có muốn theo ngươi đâu! Song nếu ta không bám sát ngươi, bất thình lình Tiểu Tiên Nữ trở lại, giết ta đi, ta chết cũng chẳng quan hệ gì, có điều ta chết như vậy thì ngươi phải mất thể diện.

Mộ Dung Cửu trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, không nói chi thêm, quay mình, bước đi tới.

Nàng bước đi, tự nhiên Tiểu Linh Ngư cũng bước theo.

Hắn vừa bước, vừa thở gấp, làm như đi không nổi, đứng không vững, tuy nhiên, giọng nói vẫn bình thường, chỉ dịu hơn một chút thôi:

– Ngươi dìu ta! Ta nghe mệt lả người đấy!

Mộ Dung Cửu không nhìn lại, cũng chẳng đáp, cứ bước đi luôn, bước nhanh hơn trước.

Tiểu Linh Ngư tặc lưỡi:

– Được! Ngươi để mặc cho ta chết mệt! Ta cứ chết! Ta chết rồi, ngươi hãy trao cái xác của ta cho Tiểu Tiên Nữ. Nàng ấy nhận xác ta, sẽ bỏ qua tất cả, sẽ không làm gì phiền phức đến ngươi trong tương lai nữa.

Mộ Dung Cửu vẫn không quay đầu lại, nhưng bước chân chậm hơn.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

– Có những nữ nhân, ngày thường thì xem ra mạnh mẽ, cứng cỏi hơn nam nhân, nhưng thực ra, những nữ nhân đó vô dụng quá chừng. Ngươi có thấy nữ nhân vô dụng đến chẳng dám cầm tay nam nhân mà dìu đi chăng? Nữ nhân đó xem thì cứng cỏi lắm, song yếu đến thành vô dụng!

Mộ Dung Cửu không còn lặng thinh được nữa.

Nàng hừ lạnh một tiếng, gằn giọng:

– Không dám? Hừ! Chỉ vì ta…

Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:

– Chỉ vì ngươi không muốn, phải không? Ha ha! Trên thế gian này, làm gì có một người thừa nhận là mình khiếp hèn, mình sợ thế này, thế nọ? Bởi chẳng thừa nhận, nên kẻ đó viện cái lý là không muốn, để lãng tránh cái hèn, cái sợ. Cho nên ta nghĩ, hai tiếng không muốn có cái nghĩa tương đồng với hai tiếng không dám! Bất quá người ta thốt trại trại ra vậy thôi!

Mộ Dung Cửu vụt đưa tay, nắm lấy tay Tiểu Linh Ngư, không nói gì, lôi hắn đi tới.

Tiểu Linh Ngư buông trôi mình, để mặc nàng lôi đi, nhanh cũng được, mà chậm cũng chẳng sao, hắn luôn luôn cười hì hì, cười rồi thốt:

– Bàn tay ngươi nhỏ quá, nhỏ độ nửa bàn tay ta!

Hắn cười, hắn nói, cười nói liền miệng, song đôi mắt vẫn đảo, đảo không ngừng.

Hắn trông thấy nơi góc hoa viên, có một hành lang, uốn cong cong, lại chênh chênh, xuống chân núi.

Bên cạnh hành lang, là một ngôi nhà, rất tinh khiết, nhà cất thành dãy, gồm nhiều phòng, phòng nối dài dọc theo hành lang, chứ không ăn sâu vào phía hậu.

Hình thức mỗi gian, không giống nhau, đến màu sắc, cũng mỗi gian mỗi khác.

Tiểu Linh Ngư nhẩm đếm, có tất cả chín gian.

Số gian phù hợp số người, Tiểu Linh Ngư nghĩ rằng đây là cơ sở thực sự của chín tỷ muội Mộ Dung.

Gian thứ nhất, sơn màu vàng nhạt, Mộ Dung Cửu xô cửa, vào gian đó.

Vật dụng trong gian nhà, từ bàn, ghế, chăn màn, đến bình trà, chén trà, đều vàng nhạt.

Vật dụng chẳng nhiều, bất quá chỉ có mấy món cần thiết cho một nếp sống đơn giản, song món nào cũng trang nhã, cũng tinh khiết.

Mộ Dung Cửu vào nhà, xem kỹ từng món đồ, xem có hạt bụi nào bám trên những vật đó chăng.

Tiểu Linh Ngư đứng một bên hỏi:

– Đây là gian nhà của đại thơ ngươi, phải không? Đại thơ ngươi sắp trở về?

Mộ Dung Cửu lạnh lùng:

– Nếu không về thì chẳng lẽ ta cứ để cho chúng bỏ quên nơi đây, mặc cho bụi bám à?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

– Phải! Về hay không cũng thế! Luôn luôn phải giữ đồ vật tinh khiết. Ngươi giữ nhà cho đại thơ chu đáo như thế này, thật là tình ý của chị em ngươi thâm hậu quá chừng!

Hắn đột nhiên bỏ cái giọng khắc bạc chua cay, giở cái giọng dịu hòa. Mộ Dung Cửu không hiểu nổi dụng ý của hắn như thế nào mà lấy thái độ đối phó.

Nhưng chẳng phải vì cái giọng dịu hòa của hắn, nàng quên đi cái thế đối lập, tuy chưa đến nỗi thành tử thù, cũng có thể là tâm hận.

Nàng hừ một tiếng, lạnh lùng như muôn thuở, chẳng nói gì nữa.

Nàng không nói, Tiểu Linh Ngư khi nào chịu nín? Hắn tiếp luôn:

– Đại thơ của ngươi hẳn có tánh trầm tịnh, thích u nhã, thích thanh nhàn, nàng ấy phải là một nữ nhân ôn nhu, còn đẹp thì là cái chắc rồi. Một con người như vậy, nào phải có nhiều trên đời này? Chẳng rõ đức trượng phu của nàng có xứng với nàng chăng?

Hắn tỏ vẻ mơ màng khi buông đoạn cuối của câu nói, chừng như ước mong như vậy, chừng như lo sợ chẳng được như vậy.

Mộ Dung Cửu dù không muốn đối thoại nữa, cũng chẳng đặng đừng.

Nàng đáp:

– Trên đời này làm gì có nam nhân xứng đôi với đại thơ ta? Tuy nhiên cũng có thể tìm một người cân xứng, và nếu có người gần gần xứng thì người đó nhất định là chồng của đại thơ ta.

Tiểu Linh Ngư cau mày:

– Nghĩa là đã có người miễn cưỡng được chọn? Hẳn người đó có võ công cao lắm?

Mộ Dung Cửu lạnh lùng:

– Chẳng lẽ ngươi không nghe danh Mỹ Ngọc kiếm khách?

Nếu có một kẻ đáng ghét nhất đối với nàng, ghét vì kẻ đó luôn luôn tìm cách mỉa mai, châm chích, dìm nàng chứ chẳng phải vì có hình dáng chướng mắt, thì kẻ đó đúng là Tiểu Linh Ngư.

Trên đời này, đối thoại với ai, nàng không thấy bực bằng đối thoại với Tiểu Linh Ngư.

Nàng không thích nói với hắn nửa lời, nàng không thích nghe hắn nói nửa tiếng.

Thế mà nàng phải đối thoại với hắn, đối thoại mãi, càng đối thoại càng tức, càng không muốn nói, song tức quá không nói thì không chịu nổi, mà nói ra lại tạo đầu đề cho hắn khai thác mãi…

Cuối cùng, Tiểu Linh Ngư cảm thấy trêu tức nàng như thế cũng đủ lắm rồi, trêu tức mãi cũng chẳng ích gì, nên dịu giọng, nhờ đó, niềm hận của Mộ Dung Cửu được xoa dịu phần nào.

Họ sang qua gian nhà thứ hai.

Gian nhà này màu hồng, tường hồng, cửa hồng, vật dụng hồng, đến kiếm và cung treo nơi vách cũng màu hồng luôn.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

– Cái tánh khí của nhị thơ ngươi không giống tánh khí của đại thơ! Rất có thể nàng thành thật, thác lạc, quang minh lắm, có lúc nàng hành động đáng trách, song tựu trung tâm địa nàng rất tốt. Chừng như nàng thích giúp người, sẵn sàng giúp người không đợi ai yêu cầu!

Mộ Dung Cửu trầm ngâm một lúc, bỗng hỏi:

– Sao ngươi biết?

Tiểu Linh Ngư đáp:

– Họ Mộ Dung chuyên dùng ám khí, trên giang hồ còn ai chẳng hiểu điều đó? Nhưng nhị thơ ngươi lại dùng cung lớn, tên dài, đủ biết tâm tính của nàng hào sảng lắm, nàng thích cái đường hoàng nên mới dùng cung tên, không thích ám khí thuộc về thủ thuật tinh xảo.

Mộ Dung Cửu điềm nhiên:

– Còn gì nữa?

Tiểu Linh Ngư tiếp:

– Trường kiếm thì vững, đoản kiếm thì hiểm, thanh kiếm này thuộc loại đoản, đủ biết cái tánh khí của nhị thơ ngươi, lúc giận lên, thì bất kể nguy hiểm, người thích mạo hiểm mới dùng đoản kiếm.

Mộ Dung Cửu gật đầu:

– Sử dụng kiếm pháp trong phạm vi chật hẹp mà được linh diệu, trên đời này, chưa có ai hơn nhị thơ ta!

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

– Nhưng trượng phu của nhị thơ ngươi thì lại chẳng có võ công cao! Đúng vậy chứ?

Bỗng nhiên mà hắn phê bình một câu như vậy, Mộ Dung Cửu thoáng giật mình.

Nàng hết sức lấy làm lạ, giương tròn mắt đăm đăm nhìn hắn.

Lâu lắm, nàng gật đầu, đáp:

– Chồng của nhị thơ ta, là con một của họ Nam Cung, một thế gia trên giang hồ. Họ Nam Cung võ công rất cao thâm, song chồng nhị thơ ta mang bịnh hoạn từ thuở nhỏ nên…

Tiểu Linh Ngư vỗ tay:

– Ta nói đúng quá!

Mộ Dung Cửu cau mày:

– Đúng cái gì nữa?

Hắn đáp:

– Từ lúc xuất giá, nhị thơ ngươi lưu lại đây tất cả vũ khí sử dụng, nàng làm như vậy là cốt tránh cho chồng khỏi thẹn, vì nhìn vào vũ khí của vợ, tất hắn phải nghĩ ngay là vợ giỏi võ công, trong khi hắn chẳng biết mảy may. Có người chồng nào nhận mình kém vợ mà chẳng thẹn? Do đó, ta biết tâm địa của nàng rất tốt. Nàng thích lo cho người, hơn là lo cho chính mình, làm vui riêng cho mình!

Mộ Dung Cửu liếc xéo sang hắn, không nói gì.

Đoạn, nàng sang qua gian nhà thứ ba.

Gian nhà này dán giấy bốn phía, rất dày, giấy toàn màu đen, cạnh bàn trang điểm, có đủ cầm, kỳ, thơ, sách, họa, có một bức họa nữ nhân, bên dưới đề bốn chữ: của Mộ Dung Nữ.

Có lẽ chủ nhân gian nhà này tự vẽ lấy chân dung của nàng.

Tiểu Linh Ngư quan sát quanh một lượt, mỉm cười, thốt:

– Tam thơ của ngươi, hẳn là một tài nữ, song rất tiếc là tánh tình lại cô tịch, mà cũng cao ngạo, do đó tâm tư không được thoải mái lắm, hằng lúc u uất trầm trầm. Từ cổ chí kim, chẳng một tài tử nào lại có tánh tình đó!

Mộ Dung Cửu thở dài:

– Tam thơ không thích ánh dương quang, mà lại ưa nghe tiếng mưa rơi, chính những lúc mưa rơi, là lúc tam thơ vẽ. Trong những bức họa, chẳng hề có điểm sinh hoạt của con người. Cũng như, vào mùa nắng, tam thơ chẳng bao giờ đàn, chỉ những khi mưa, tam thơ mới đàn, tiếng đàn nghe như theo hạt mưa từ trên không rơi xuống. Rất tiếc… từ lâu ta không còn nghe tiếng đàn của tam thơ nữa…

Tiểu Linh Ngư nói:

– Còn đức trượng phu của nàng?

Mộ Dung Cửu đáp:

– Chồng của tam thơ là bậc đệ nhất tài tử trong võ lâm, cầm kỳ thi họa đều hay, lúc hai mươi chín tuổi, đã trở thành Minh chủ võ lâm vùng Lưỡng Quảng.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

– Thế là một đôi lang tài, nữ mạo, thiên hạ ngưỡng mộ biết bao? Mà thiên hạ cũng đố kỵ biết bao? Tạo hóa cũng oái oăm thật, dành làm chi tất cả những ưu điểm cho một đôi vợ chồng, trong khi mọi người không kém khuyết cái này, cũng mất mát cái kia…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.