“Tiểu công chúa có thích ta không?
Sau này có muốn gả cho ta không?”
Người đàn ông nhẹ nhàng nhu uyển thấp giọng nói, ánh mắt nóng cháy lẳng lặng biến thái nhìn tiểu công chúa ngây thơ.
Khi lần đầu gặp hoàng tử Bạc Đình của Athen quốc, Bạch Ly liền bị đôi mắt đào hoa cong như trăng non của hắn lấy mất hồn vía.
Dù là công chúa một nước, gặp qua bao nhiêu thể loại người, nhưng thiếu niên cao quý thanh nhã như vậy từ khi sinh ra cô là lần đầu tiên thấy.
Mọi người đồn rằng hắn có dung mạo cử chỉ tiêu soái hơn người, phàm là cô gái nào đã nhìn thấy đều ái mộ, đến cả công chúa Hin quốc như Bạch Ly cũng thầm yêu thích hắn.
Mà, hắn dường như cũng yêu thích cô từ cái nhìn đầu tiên, một tiểu công chúa ngây thơ như một trang giấy trắng. Gò má to tròn như bánh bao phúng phính, làm hắn vừa nhìn đã muốn bẹo cô một cái.
Cô ngơ ngác nhìn hắn giống như một đóa sen trắng nở rộ, vì tuổi còn nhỏ nên không hiểu lời hắn nói là gì, nhìn người đến ngây ngốc.
Hắn nhân lúc không có ai, ngang nhiên cúi xuống hôn lên má cô, thì thầm phủ bên tai ửng đỏ.
“Ta đánh dấu rồi! Sau này công chúa hãy gả cho ta nhé?”
“Hả?”
Bạch Ly chưa kịp phản ứng người thế mà lại đột ngột quay lưng rời đi.
Bởi vì, hôm nay chỉ là hai nước gặp nhau giao hữu, chẳng thể tiến xa, cuộc gặp của cả hai cũng nhanh chóng kết thúc, miễn cưỡng dừng lại tình cảm mới chớm nở.
Bạc Đình và Bạch Ly đều mang trong lòng một nổi nhớ nhung !
Ba năm sau, Athen quốc lại đến, vị hoàng tử cao ngạo kia cũng đến, Bạch Ly lại có cơ hội gặp lại người mình thầm thương trộm nhớ.
Trong yến tiệc, Bạch Ly ngồi ngay ngắn cạnh phụ vương, thỉnh thoảng cũng trộm nhìn đối phương. Không gặp 3 năm người đã thay đổi, chững chạc hơn, có còn vẻ lạnh lùng làm người ta có cảm giác bị đàn áp.
Bạch Ly vẫn còn nhớ rất rõ lời hắn nói năm đó, vì khi ấy cô chỉ mới 13 tuổi, còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Sau này hiểu rồi lúc nào cô cũng mong một ngày nào đó có thể gả cho người mình yêu. Gả cho hắn như những gì hắn từng nói.
Nghĩ đến đó, cô lại e thẹn cúi mặt, không biết Bạc Đình cũng đang để mắt đến cô. Hắn cùng những công tước khác nâng chén rượu nồng, thuận miệng hỏi tên cô.
“Chẳng hay công chúa của quý quốc tên là gì thế?”
“Bạch Ly!”
Cô gái nhỏ phản ứng theo bản năng, vừa thốt xong câu liền đỏ mặt. Cô quên mất ở đây có rất nhiều bá tước, công tước và chư hầu hai nước dự tiệc, cô lại không giữ phép tắc của một công chúa, trả lời một cách trống không.
“Xin hoàng tử thứ lỗi, ta tên là Bạch Ly!”
“Bạch Ly?
Ly trong chén rượu ngọc, ngọc châu đẹp như người, tên công chúa thực sự rất đẹp.”
Vẫn là lần đầu tiên Bạch Ly tự nói ra tên mình, lại có người nhận xét kĩ càng như vậy, khen ngợi mỹ mạo, một khắc này cô liền hạ quyết tâm phải gả cho hắn.
Lòng tràn đầy hy vọng, ngày hôm sau Bạch Ly chạy tới trước cửa cung năn nỉ phụ vương.
“Phụ vương, con đã 16 tuổi, đến tuổi gả chồng.
Nay con đã gặp được ý trung nhân, mong muốn được gả cho hoàng tử Athen quốc, Bạc Đình.
Phụ vương xin hãy đáp ứng đi, được không ? Phụ vương~”
Tiểu công chúa ngây thơ nhào vào lồng ngực rộng rãi của phụ vương, nũng nịu như mèo con. Tuyệt nhiên lại bị phụ vương đẩy ra, thở dài than nhẹ.
“A Ly, không thể được!
Athen quốc sớm có ý đồ thâu tóm Hin quốc chúng ta, phụ vương sao có thể đem con gả đi.
Vị hoàng tử kia nhìn ôn nhã tuấn tú nhưng tuyệt nhiên không phải loại người lương thiện.
Con và hắn không có khả năng.”
– Không có khả năng ?
Khi đó, Bạch Ly còn không hiểu lắm tại sao phụ vương lo lắng, trong mắt cô đều bị người kia làm cho đui mờ, vô luân thế nào ai nói cũng không nghe.
“Không muốn.. Nếu cha không gả con cho hắn, cả đời này con sẽ không gả chồng!
Hơn nữa, nếu gả sang Athen quốc cũng coi như liên hôn chi giao.
Athen đế sẽ không còn ý muốn xâm phạm nước ta đâu, cha ~!”
“Con…hời…”
Nhìn con gái mà ông yêu thương nhất cứng lòng không nghe khuyên bảo, bất giác ông thở dài, đành phải đáp ứng.
Ba ngày sau trong cung điện tổ chức yến hội tiễn sứ đòan Athen quốc về nước, tiện đây Hin đế liền dò hỏi chuyện vị hoàng tử kia.
“Ta nghe nói hoàng tử tuổi trẻ tài cao, còn chưa thành gia lập thất.
Chẳng hay, người có ý muốn nghênh thú công chúa Hin quốc của ta không?”
Đại điện huy hoàng yên tĩnh, Bạch Ly ngồi trên ghế cao quý thẹn thùng lại có chút mong chờ. Cô sinh ra đã xinh đẹp từ nhỏ, cập kê phát dục lại càng toả sáng như minh châu rực rỡ, nhan sắc diễm lệ quốc sắc thiên hương, ánh mắt lấp lánh hy vọng nhìn vị hoàng tử kia trả lời.
Cô thậm chí tự tin nghĩ hắn chắc chắn sẽ đáp ứng, bởi vì năm đó chính hắn đã hứa hẹn với cô. Đáng tiếc, không như mong muốn.
Hắn cự tuyệt !
“Thật xin lỗi quý quốc, ta hiện giờ vẫn còn nhiều việc, vẫn chưa muốn kết hôn.
Mong quốc vương thông cảm, gả công chúa cho người khác đi!”
Lời nói và hành động không có chút tiết chế, hắn thậm chí chưa từng để Bạch Ly trong mắt, lạnh nhạt từ chối việc hôn nhân này.
Trong đại điện nháy mắt sôi trào, các chư hầu Hin quốc oán giận không ngớt, một hoàng tử địch quốc lại kiêu ngạo đến thế. Mặt Bạc Đình vẫn lạnh lùng như cũ, tuấn nhan không chút biến động, còn nhếch môi khinh bỉ như thách thức.
Đêm hôm đó, Bạch Ly tan nát cõi lòng…lời vừa gì đó…thôi thôi coi như chưa từng có, chỉ là án mây bay ngang, mang theo cả trái tim đơn thuần của thiếu nữ.
Sứ đoàn đi rồi, chưa quá ba tháng sau Athen đế liền lấy lý do Hin đế bức hôn hoàng tử Bạc Đình để phát binh công đánh.
Lý do hoang đường như thế, ai nấy cũng chê cười không thôi, mà thanh danh công chúa Bạch Ly càng tuột dốc đến cực điểm.
Trận đánh này kéo dài đến 1 năm, Athen quân công tới đâu quân Hin quốc ngoan cường chống cự tới đó. Tới tháng chạp thay đổi hoàng tử Bạc Đình làm chủ soái, hắn dụng binh như thần, thủ đoạn cũng thập phần tàn nhẫn, Hin quân chưa bao giờ thất thủ, lần này lại dần mất đi từng toà thành, pháo đài đều bị sụp đổ.
Đầu xuân năm thứ 2, Hin quốc đã diệt vong !
Ngày quốc vong, Bạch Ly mặc váy đen để tang. Athen đế từng có lệnh với hoàng tử không được tiêu diệt hết hoàng thất Hin quốc, để lại chiếm lấy nhân tâm dân chúng, ai nấy đều nghĩ Athen quốc lương thiện, chừa cho công chúa Bạch Ly đường sống.