Biểu cảm từ tức giận của ông bà nội thoáng chốc chuyển sang bối rối, hoang mang. Nhưng tính cách lắm trò của anh thì hai người họ còn lạ gì nữa, bà nội càng nâng cao cảnh giác, ánh mắt dò xét quan sát Điềm Manh:
– Cô thật sự có thai với Ngạn Hy sao?
Câu hỏi của bà nội có quá nhiều ẩn ý, phải chăng bà ấy vừa nghi ngờ tính chân thật về việc cô đang mang thai lẫn lo lắng liệu rằng cái thái trong bụng cô có thật sự là của Ngạn Hy.
Điềm Manh nhanh trí hiểu ra vấn đề, cô nhẹ giọng, diễn vai “cháu dâu” hiền lành.
– Đứa nhỏ trong bụng con tất nhiên là con của Ngạn Hy.
Dù anh đã đánh liều, cố tình nói dối rằng cô đã có thai để đẩy ông bà nội vào thế khó, nhưng xem ra để thuyết phục được họ thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ.
– Làm sao chúng tôi có thể tin cô được. Nếu cô nói mình đã có thai vậy thì đích thân tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Nghe đến đây sắc mặt của Điềm Manh lập tức tái đi. Cô thuận theo diễn cảnh anh bày ra mà được gió đẩy thuyền, tô vẽ nên một câu chuyện mang thai vốn dĩ không có thật. Bây giờ bà nội của anh lại muốn đưa cô đi kiểm tra, khác nào giấu đầu lòi đuôi, nếu để bị phát hiện thì mặt mũi, sỉ diện của cô còn để đâu được nữa.
Anh cảm nhận được tay cô đang dần run lên. Nhưng Ngạn Hy đã tính đến bước đường này thì ắt hẳn anh có cách để đối phó.
– Được thôi. Bà nội cứ đặt lịch hẹn, con sẽ đưa cô ấy đến gặp bác sĩ.
Thấy cháu trai quả quyết như vậy, ông bà nội của anh bán tính bán nghi. Dù biết sắp có chắt như mong muốn nhưng chuyện gia cảnh vẫn là một trào cản mà họ không thể chấp thuận:
– Dù cái thai trong bụng cô ta thật sự là của con thì ông bà cũng sẽ không chấp nhận cô ta là cháu dâu của Lục gia.
Lúc này nỗi bức xúc trong lòng anh đã dâng đến đỉnh điểm. Nghĩ đến những gì đã xảy ra trong quá khứ, Ngạn Hy nắm chặt lòng bàn tay thành hình nắm đấm:
– Chẳng lẽ ông bà muốn chuyện đau lòng đã từng xảy ra trong quá khứ của ba mẹ con nay lại tiếp diễn một lần nữa?
Câu nói khơi gợi lại dòng ký ức chẳng chút đẹp đẽ từng xảy ra khiến ông bà nội của anh như chết lặng đi vài giây. Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng sắc mặt của ông bà mang chút gì đó thảng thốt, bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng. Điềm Manh khẽ đưa mắt nhìn anh, cô bối rối vì không biết được diễn biến câu chuyện anh đang muốn nói đến.
– Con đang muốn trách ông bà sao?
Nghe ông nội đặt câu hỏi anh lạnh lùng đáp:
– Con không dám trách ông bà. Hơn nữa bây giờ trách móc cũng không thể thay đổi được bi kịch năm xưa. Con chỉ mong ông bà đừng để sự đau thương ấy xảy ra một lần nào nữa. Hai chữ gia cảnh quan trọng đến vậy sao?
Anh không muốn im lặng trước quan điểm môn đăng hộ đối đến mức ép người quá đáng của ông bà nội nữa. Ngạn Hy lên tiếng không phải chỉ vì bảo vệ cô mà anh còn vì sự ức chế bởi những xót xa và tiếc nuối xảy ra trước đây cũng bắt nguồn từ lối suy nghĩ khó thay đổi của ông bà nội.
Không đợi hai ông bà nói thêm bất kỳ điều gì nữa, mục đích của việc hôm nay anh đến đây là muốn thẳng thừng đưa ra một cái cớ hoàn hảo để ông bà không ép anh đi xem mắt. Việc lấy lý do bảo cô đang mang thai là lựa chọn thích hợp nhất. Bây giờ dù ông bà có tin hay không thì anh cũng đã thực hiện đúng kế hoạch của mình.
– Điềm Manh đang mang thai nên cần nghỉ ngơi, bây giờ con sẽ đưa cô ấy về. Chuyện còn lại nói sau vậy.
Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, điềm tĩnh đưa “bạn gái” rời đi. Khi cả hai quau lưng cất được vài bước, bất chợt bà nội lên tiếng:
– Cô tên là Điềm Manh à?
Nghe nội của anh hỏi, cô vội quay mặt lại nhìn bà ấy, nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ, tên của con là Điềm Manh.
Thật ra tên Điền Manh là bút danh chứ nào phải tên thật của cô. Nhưng Ngạn Hy đã quen gọi cô như vậy nên bây giờ cô cũng chẳng muốn giải thích thêm. Tuy ông bà nội cho người điều tra về cô nhưng thông tin họ biết rất ít ỏi, điều ông bà nội khai thác được là việc cô đang sống tại căn trọ nhỏ một mình, ba mẹ của cô cũng chẳng phải giám đốc hay giảng viên đại học gì cả. Còn về tên thật của cô, thật ra họ cũng chẳng rõ.
———————————-
Anh im lặng lái xe suốt đoạn đường, Điềm Manh cứ lén quan sát biểu hiện của anh. Trong lòng cô không khỏi thắc mắc về biến cố nào đó đã xảy ra ở quá khứ khiến anh vẫn còn ghi dấu nỗi đau dai dẳng đến hiện tại.
– Cô biết nhậu không?
Điềm Manh đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ, đột nhiên anh cất tiếng hỏi, lại còn là một câu hỏi khó đỡ.
– Sao chứ?
Cô sợ mình vừa nghe lầm nên lập tức hỏi lại. Ngạn Hy vẫn chắc nịch khẩng định thêm một lần nữa:
– Tôi hỏi cô biết uống rượu không?
Cô hoang mang, vừa sốc vừa bối rối, nhưng rồi cũng thật thà đáp:
– Tôi biết.