Bóng dáng Minh Thành Hữu phản chiếu ánh sáng tới, cất bước đi về hướng phòng khách, đi theo sau là một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, là La Văn Anh.
“Mẹ, có chuyện gì không mà gọi đến phòng làm việc của con, con đang họp.”
Minh Thành Hữu đi thẳng về hướng Phó Nhiễm, để La Văn Anh ở sau lưng.
“Vừa lúc ở trên đường gặp được chị dâu, như thế nào, định mở hội nghị gia đình đây?”
Tiếng nói hắn mang giọng điệu đùa giỡn ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, Lý VậnLinh không để lại dấu vết đưa mắt trừng hắn, sắc mặt tối tăm dọa người.
Minh Thành Hữu lừa gạt được người khác, nhưng không thể lừa được bà, nhữngtấm ảnh kia rõ ràng là sau khi bà mang đến Tôn Vân Thủ Phủ đáng lẽ đã bị thiêu hủy. Ở góc độ này cùng thời gian, bà chỉ cần liếc mắt nhìn làliền thấy sáng tỏ.
“Bác trai, bác gái, mấy ngày trước đây con điVân Nam làm việc mang theo một chút đặc sản về, nghĩ là mấy ngày nữatrời giá rét, vừa lúc đi ngang qua đây nói chuyện, con liền mang đến.”
Tiêu quản gia tiến lên đưa tay tiếp nhận, Lý Vận Linh cũng đứng dậy dẫn côtới bên cạnh Minh Tranh. Sắc mặt Minh Vân Phong lúc này mới
dịu đi chút ít.
“Văn Anh, cha mẹ con gần đây có khỏe không?”
“Cảm ơn bác trai đã quan tâm, cha mẹ con rất khỏe.”
Minh Tranh thấy cô đi tới, tự nhiên đưa tay dẫn cô đến cạnh mình, La Văn Anh thuận thế dán sát vào cánh tay của hắn.
“Lúc tới đây như thế nào mà không gọi điện thoại trước?”
Giọng điệu Minh Tranh trước sau như một, đều trong trẻo nhưng lạnh lùng. LúcLý Vận Linh trở lại chỗ ngồi hướng Minh Thành Hữu ngồi đối diện nháymắt, ý bảo hắn nhắc tới chuyện ảnh chụp.
Đúng lúc La Văn Anh ở đây, làm gì có cô gái nào lại chịu được tình huống kiểu này?
Minh Thành Hữu lại làm như không thấy, đưa tay xoa nhẹ đầu Phó Nhiễm.
“Làm sao em lại ở đây?”
Không đợi cô mở miệng, Lý Vận Linh cướp lời nói trước.
“Cha con tìm Minh Tranh cùng Tiểu Nhiễm, có chuyện muốn hỏi
Tầm mắt La Văn Anh nhìn lên gò má Minh Tranh anh tuấn lạnh lùng, gương mặtlộ vẻ nghi hoặc, trong lúc đó tuy là băn khoăn chuyện giữa Phó Nhiễmcùng Minh Tranh nhưng cô cũng không mở miệng hỏi.
Minh Tranh đem tay của cô đặt vào lòng bàn tay nắm chặt.
Minh Vân Phong mượn cơ hội này nói sang chuyện khác, Minh Thành Hữu thừa dịp khoảng cách La Văn Anh cùng mọi người nói chuyện đem tấm ảnh trên bàntrà cất đi. Cầm cả phong thư cùng tờ giấy A4 nhét vào trong tay PhóNhiễm.
“Đồ của mình cất kỹ đi.”
Minh Vân Phong âm thầm suy nghĩ, cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này đổi tính rồi sao? Thấy ảnh chụp như vậy còn có thể giữ được bình tĩnh, trông hắn còn có vẻ vui mừng, quảnhiên là thành thục, khó có thể hiểu hết.
Phó Nhiễm siết chặt phong thư trong tay, móng tay làm giấy cứng thành nếp uốn.
“Văn Anh, vừa rồi ta đã bàn cùng Minh Tranh, nghĩ làm lễ đính hôn trước cho hai đứa, con xem thế nào?”
Mái tóc La Văn Anh cắt ngắn gọn gàng, nhuộm thành màu nâu, tính tình cô ôn hòa, rất ít khi nghe thấy cô nói chuyện lớn tiếng.
“Bác trai, con nghe Minh Tranh.”
“Vậy thì ấn định vào nửa tháng sau.”
Tư thế Minh Thành Hữu nhàn nhã khom lưng ghé đến trước bàn trà, bọn họ bàn chuyện hắn không thích tham dự, cầm viên kẹo cho vào trong miệng, liếcmắt trông thấy Phó Nhiễm giật mình không nói gì.
Hắn đem nửa viên kẹo đưa tới trên môi cô.
“Há mồm.”
Cô nghĩ gì thêm, môi trái tim hé mở nhấp nhẹ. Minh Thành Hữu nhân cơ hộ nhét vào trong miệng cô.
La Văn Anh cười, ánh mắt Minh Tranh bỗng giật mình, nhưng vẫn không đem tầm mắt hướng tới đó.
Lúc này Phó Nhiễm mới hoàn hồn, nhưng trong cổ họng có nửa viên kẹo có cảm giác không thể nuốt xuống.
Không bao lâu Minh Tranh đứng dậy nói là có việc, dẫn theo La Văn Anh cùng rời đi.
Trước khi tới gần gara, Minh Tranh bỏ tay ra khỏi tay La Văn Anh.
“Công ty của anh còn có việc, em tự lái xe trở về đi.”
“Anh cứ đi đi.”
La Văn Anh mở cửa xe, cũng không đợi Minh Tranh, một mình lái ô tô rời đi.
Minh Vân Phong thấy mọi việc chuyện chấm dứt, bên ngoài có một bữa tiệc vào buổi trưa nên cũng không ở nhà lâu.
Sau khi đám người liên quan đi hết, trong phòng khách chỉ còn lại ba người.
Lý Vận Linh đưa ngón tay chỉ thẳng hướng Minh Thành Hữu, tức tối nói không ra lời.
“Mẹ, có phải tay mẹ bị chuột rút rồi không?”
“Con, tên nhóc đáng chết.”
Lý Vận Linh đang khẽ vỗ ngực định thần.
“Vừa rồi La Văn Anh ở đây, con đem chuyện này náo loạn một phen, chuyện cưới hỏi này nhất định là không làm được.”
“Mẹ
Sắc mặt Minh Thành Hữu đã có vẻ không kiên nhẫn.
“Phá hỏng chuyện tốt của lão Đại, mẹ muốn cho cha đánh chết con sao?”
“Đừng làm ta rối, việc này con cũng là người bị hại, dù là con có náo loạnnhư thế nào đều là đúng, chẳng lẽ con có lòng thành toàn cho lão Đại hay sao?”
Lý Vận Linh nói xong, ý tứ đã quá rõ ràng, nhưng cũng không đem chuyện lai lịch tấm ảnh nói toạc ra ngay trước mặt.
Tay Phó Nhiễm cầm phong thư rơi xuống bên cạnh chân, lại cầm lên, từ từ đem phong thư ra phía sau lưng.
Cô bị tù túng giam hãm quá sâu, Lý Vận Linh cũng không để ý điều đó cùngcảm nhận của cô. Minh Thành Hữu bị nói phiền phức, đem viên kẹo bóc được một nửa ném về phía khay trà, nước tràn ra như bức tranh phiêu tán rơirụng xuống từng làn mây.
“Mẹ, lúc trước để cho con cùng Phó giađính hôn là chủ ý của mẹ, chuyện này mà ồn ào thì người đầu tiên khóchịu còn không phải là Phó Nhiễm, cô ấy khó chịu chính là con khó chịu,cô ấy bị lăng nhục, mặt mũi này còn có thể vừa được trên người con haysao?”
Sắc mặt Lý Vận Linh xanh mét. “Con – – “
“Mẹ”
Phó Nhiễm đang im lặng ở bên vội mở miệng.
“Mẹ đừng nóng giận, chuyện của con cùng đại ca sớm đã qua rồi, hôm đó quảthật là bị người chụp ảnh mượn góc độ, con bảo đảm sau này sẽ không cóchuyện như vậy lại xảy ra.”
Ngắn ngủi có mấy tháng, lúc này lại như vợ chồng son dần dần ăn ý.
Khó thấy được Minh Thành Hữu lại chịu hỗ trợ như vậy, Lý Vận Linh như giảmmột nư sự tức giận, cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút.
“Tiểu Nhiễm, cố gắng cùng Thành Hữu sống thật tốt, có đôi khi mẹ nói chuyện gấp gáp, nhưng đều là tốt cho các con.”
“Mẹ, con hiểu.”
Lúc Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu rời đi, Lý Vận Linh tiễn họ ra tới cửa,thừa dịp Phó Nhiễm chưa chuẩn bị xong, tay Lý Vận Linh véo nhẹ cánh taycủa con trai.
“Có phải cấp cho con một trăm vạn làm phí ém miệng không, Minh đại ký giả?”
“Ai u. ” Minh Thành Hữu đẩy bà hướng vào trong phòng khách.
“Nghe mẹ đùa giỡn kìa, đi vào đi, nữ Bao công.”
Phó Nhiễm đi đến nửa đường, sau đó lại thấy mẹ với con vui vẻ dạt dào.
Lý Vận Linh dí tay vào trán con trai không biết đang nói gì, Minh Thành Hữu để bà đứng lại đó sau đó bước đến.
Hắn cùng cô đứng sóng vai, lấy chìa khoá xe từ trong tay cô vứt xuống mui xe.
“Em ngồi xe của anh trở về.”
“Không được, em còn muốn đi làm.”
Minh Thành Hữu đã kéo cánh tay Phó Nhiễm đem cô nhét vào ghế lái phụ.
“Buổi chiều anh sẽ cho người lái xe đem xe về Tôn Vân Thủ Phủ cho em.”
Minh Thành Hữu đeo kính râm màu trà lên, thấy trong tay Phó Nhiễm còn vê món đồ kia, hắn tiện tay rút lại, đem phong thư xé nát sau đó ném ra ngoàicửa sổ, mặt giấy màu trắng như tuyết giương nhẹ, tựa như đầu ngón tayđưa ra nhưng không thể cầm lại được, theo gió lạnh hiu quạnh dần dầnmang tất cả đi x
“Cha mẹ biết rõ chuyện của em cùng đại ca?”
Trán Phó Nhiễm nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Đừng mang vẻ mặt này xem anh như thần, chuyện hư hỏng này của các người anhcòn không đoán được sao? Ở trên gương em viết xuống hai chữ ca ca, thờiđiểm đó anh liền có hoài nghi, nhìn cục diện lúc đó là chính miệng đạica nói ra sao?”
Phó Nhiễm gật đầu. “Ừ.”
“A” Minh Thành Hữu cười lạnh, bên trong nhìn thấy chứa đựng bao nhiêu hương vị hả hê.
“Lúc trước loại xưng hô này em cũng nói không đúng, ca ca, ca ca, nói rõ ralà loạn luân! Nhìn em về sau còn dám nhớ thương không? Em muốn trở lạitâm tư đó, chính là trộm chồng người khác.”
Ca ca thành Đại ca, mỏ quạ đen Minh Thành Hữu mở miệng nói ra có thể không phải là sự thật sao?
“Anh thích vung muối vào miệng vết thương của người khác phải không?”
Nếu Phó Nhiễm nói là không đau, chuyện đó tất nhiên là giả, tầm mắt cô bỏ qua một bên nhìn về phía ngoài xe.
Cánh môi Minh Thành Hữu nhếch lên vui vẻ, tâm tình thật tốt đưa tay mở nhạc ra.
“Có thương tích miệng sao? Ở chỗ nào? Để lúc trở về ca ca tốt này sẽ kiểm tra cho em một chút?”