Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 161: Lòng Dân Hướng Về



“Lý Dương..!”

“Có vi thần..!”

“Tiều Phi thống lĩnh đối với lễ nghi của triều đình còn chưa nắm rõ..!”

“Nay trẫm giao y cho khanh, trong thời gian ngắn hãy truyền lại cho Tiều Phi thống lĩnh những lễ nghi cơ bản nhất đi..!”

Tiều Phi bây giờ cũng là quan lớn, cấp bậc đến Nhị Phẩm rồi, nếu lễ nghi chào hỏi cơ bản cũng không biết, vậy sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.

“Cái này..! Thần tuân chỉ..!”

Lý Dương nhíu mày, nhìn qua Tiều Phi.

Dù là nhìn ngược hay nhìn xuôi, hắn vẫn là trông thấy Tiều Phi này không hợp mắt.

Đôi khi cũng là muốn rút kiếm ra cùng đối phương nói chuyện nữa là đằng khác.

Loại ác cảm này cũng không biết xuất phát từ đâu nữa đây.

“Lý Dương đại nhân..! Tiều Phi xin cảm tạ ngài trước..!”

“Tiều Phi thống lĩnh không cần khách khí..!” Lý Dương ánh mắt co giật một cái.

Nhắc đến chuyện dạy dỗ Tiều Phi, trực giác nói cho hắn biết chuyện dạy dỗ lễ nghi không có đơn giản như mình nghĩ đâu.

“Bệ Hạ..!”

“Khanh còn có chuyện gì muốn nói..!”

“Nếu như..! Thần nói là nếu như thôi nha..!”

“Được..! Trẫm không trách khanh..!”

“Nếu như thần không muốn làm quan muốn làm quan nữa..! Vậy ngài có thể cho thần rời đi hay không..?”

“Kìa..! Ái khanh..! Sao ái khanh lại hỏi như vậy..?”

“Bệ Hạ..! Thần đã lỡ lời, xin Bệ Hạ tha tội..!” Tiều Phi mồ hôi lạnh ứa ra.

Ánh mắt vừa rồi tràn đầy sát ý kia của Nguyễn Văn Chương, hắn là đã có đáp án.

“Bình thân đi..! Trở về nghĩ ngơi thật tốt, ngày mai cùng trẫm lên trường thành giết địch.!” Nguyễn Văn Chương cảm thán.

Ai bảo Tiều Phi này là người thật thà ngu ngốc, vậy thì phải chịu thiệt thòi lớn.

Tên này là điển hình của việc giả heo ăn hổ đây mà.

— QUẢNG CÁO —

‘Cũng không nên trách mình không nghĩ tình cảm anh em..!’ Nguyễn Văn Chương nhíu mày, có điều suy nghĩ.

Một người võ nghệ cao cường, sức mạnh vô song, lấy một có thể địch trăm như Tiều Phi, ở thời loạn thế này sẽ được vô số thế lực tranh dành, tương lai là một tên tướng quân có thể địch ngàn người.

Với những thế lực không có Tiều Phi trong tay, đó là một tai nạn.

Làm Hoàng Đế, hắn sao có thể để cho Tiều Phi gia nhập thế lực khác cho được.

“Thùng..! Thùng..! Thùng..!”

“Trên kia là tên Hoàng Đế giả..! Các người nói xem nên làm cái gì bây giờ..?”

“Giết..! Giết..! Giết..!”

“Tất cả xông lên, giết chết tên Hoàng Đế giả kia, diệt đám gian thần..,!”

“Giết..! Giết..! Giết..!”

“Rầm rầm..!”

“Bệ Hạ đang ở đây cùng chúng ta sống chết giữ thành..! Các người nói xem chúng ta nên làm cái gì..?”.

“Giết..! Giết..! Giết hết loạn thần tắc tử, bảo hộ Bệ Hạ..!”

“Tốt..! Tất cả vào vị trí..! Chuẩn bị chiến đấu..!”

“Rầm rầm..!”

“Xẹt..! Xẹt..!”

“Keng..Rầm.!”.

“A…! A…! A..!”

Công thủ song phương va chạm, âm thanh binh khí gạch đá vang lên, Linh Đài Thành nơi đây thoáng chốc trở thành tu la chiến trường.

“Khốn kiếp..! Bệ Hạ..! Xin để cho thần xông ra bên ngoài giết địch..!” Tiều Phi cầm Ngân Sát Phủ trong tay, ánh mắt có chút hăng máu.

Người hiếu chiến như hắn nhìn thấy đại chiến trước mắt nhưng không làm gì được, thật là khó chịu quá đi.

“Có biết nguyên nhân gì Lãnh Vô Phong không chỉ huy trận chiến lần này hay không..?”

Nguyễn Văn Chương chỉ tập trung nhìn trận chiến bên dưới diễn ra, ngay cả nhìn Tiều Phi một lần hắn cũng lười.

“Bệ Hạ..! Tin tức truyền về có nói, Lãnh Vô Phong bệnh củ tái phát, không thể tham gia trận chiến hôm nay..!”

— QUẢNG CÁO —

chapter content

Lý Dương biết Nguyễn Văn Chương muốn hỏi chính là mình, nên cung kính đứng ra báo cáo.

“Đúng lúc này bị bệnh sao..?”

Cũng thật trùng hợp, hay Lãnh Vô Phong nghĩ trận chiến này không có mấy độ khó, chỉ cần Lãnh Vô Vân chỉ huy là được rồi.

“Bệ Hạ..! Mọi thứ đã chuẩn bị xong..! Không biết bao giờ chúng thần mới hành động..?”

Lôi Âu tiến đến, cung kính xin ý kiến của Nguyễn Văn Chương.

Kế hoạch tiêu diệt quân địch sáng hôm nay Nguyễn Văn Chương đã triệu tập mọi người lại họp bàn, hắn cũng nằm trong kế hoạch lần này, đây là vinh hạnh lớn nhất của hắn.

“Chờ thêm chút nữa đi..!”

Chấn Bắc Quân Đoàn mới phái mười ngàn quân công thành, bọn chúng vẫn còn tiếp tục thăm dò.

Chờ khi nào Lãnh Vô Vân cảm thấy bên này đã không còn thủ đoạn gì, toàn lực tấn công, đó cũng là thời điểm mà mình phản kích.

“Cho chúng tôi lên..! Cho chúng tôi lên..! Chúng tôi muốn gặp Bệ Hạ..!”

“Bên dưới kia là có chuyện gì..?”

Nguyễn Văn Chương quay lại, không khỏi giật mình, phía sau thành không biết khi nào đã tụ tập rất nhiều người.

Bọn họ tay cầm đủ thứ dụng cụ làm nông, muốn xông lên trường thành, như muốn làm phản một dạng.

“Bệ Hạ..! Bệ Hạ..! Bên dưới dân chúng muốn lên trên thành này, bọn họ nói là muốn cùng Bệ Hạ thủ thành..!”

Mã Lương đầu tấm tấm mồ hôi, sợ hãi chạy lên trên này hội báo.

“Không phải trẫm đã bảo với ngươi không được ép bá tánh lên thủ thành rồi sao..?”

Nguyễn Văn Chương ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn lại.

“Bệ Hạ..! Không phải..! Thần không hề ép buộc bất kỳ người nào..! Mà là dân chúng tự nguyện đến nơi đây muốn cùng binh sĩ thủ thành..!”

“Có chuyện như vậy..?” Ngạc nhiên quá nha.

Dân chúng thường sợ chết, bọn họ sợ việc chạm trán binh đao còn hơn gặp diêm vương, làm gì có chuyện tự nguyện lên giữ thành.

“Bệ Hạ.! Là sự thật..! Mời ngài ra bên ngoài xem một chút..!”

Mã Lương hắn nào đâu có dám nói dối đâu, hắn cũng hết nước bọt khuyên can bọn họ quay về mà.

“Nè..! Quan binh đại ca..! Ngài vì cái gì ngăn cản không cho chúng tôi lên thành..?”.

“Các vị hương thân..! Bệ Hạ có lệnh, chống phản tặc là chuyện của binh sĩ chúng tôi, các vị chỉ cần ở nhà, lao động sản xuất là tốt rồi..!”

— QUẢNG CÁO —

Tên đội trưởng này cũng không giám làm quá, người dân quá đông, hắn sợ mình không trấn áp được.

Nói nữa hắn cũng đâu dám cho người trấn áp, những người này là có lòng tốt muốn lên thủ thành mà, bọn họ đâu có làm phản đâu.

“Nói bậy..! Ta hỏi ngươi, Bệ Hạ là Thiên Tử Đại Thành, ngài không ở trong Linh Đài Phủ, sao lại ra đây thủ thành..?”

“Đúng vậy..! Bệ Hạ có thể không màng nguy hiểm chống lại phản tặc, bảo vệ dân chúng chúng tôi..! Vì cái gì cấm chúng tôi lên thủ thành chứ..!”

“Nói sao phía sau bức thành này chính là gia đình của chúng tôi a..!”

“Tướng quân đại ca..! Xin huynh hãy cho tôi lên đi, đừng nhìn thấy tôi già cả thế này, nhưng không lâu trước đây tôi đã từng ra trận giết địch, tôi cam đoan không làm liên lụy các vị..!”

“Đúng vậy..! Cho chúng tôi lên đi..! Tôi muốn bảo hộ Bệ Hạ, người dân Linh Đài Thành chúng tôi không ai là kẻ hèn nhát..!”

“Cái này..!”

“Bệ Hạ..! Không biết ai đã lan truyền lời nói của ngài đêm hôm qua ra..!”

“Khi dân chúng biết được ngài không những không ép bọn họ thủ thành, còn là lên đầu chiến tuyến chống giặc, bảo hộ Linh Đài Thành..!”

“Nó đã tạo ra một chấn động rất lớn trong Linh Đài Thành, mọi người đều cảm động tấm lòng bao dung bác ái của ngài..! Nên họ tự nguyện đến đây cùng ngài chống địch..!” Chuyện xảy ra đến bây giờ nói thật Mã Lương hắn cũng không có nghĩ đến.

Ban đầu lan truyền ra, hắn chỉ có mục đích duy nhất là muốn ca tụng sự nhân đức của Hoàng Đế, để dân chúng biết Bệ Hạ là một người thương dân như con.

Hắn không nghĩ nó lại tạo ra tác động lớn đến như vậy.

“Thôi được..! Để trẫm xuống bên dưới khuyên giải bá tánh..!”

‘Đây là mục đích chân thực của ngài ư..?’ Lý Dương cứ hoài nghi.

Tay Hoàng Đế này sẽ không có lòng tốt đến như vậy.

Bây giờ nhìn xuống bên dưới, hắn đã hiểu được dụng tâm kín đáo của Bệ Hạ rồi.

Trận chiến hôm nay nếu bọn họ có thể vượt qua, tên Kê Khá kia thế nào cũng sẽ đem chuyện này truyền khắp Đại Thành.

Khi đó danh tiếng của Bệ Hạ sẽ lên một tầm cao mới, lòng dân hướng về, sẽ không còn ai dám chống lại Bệ Hạ nữa rồi. Đây là sức mạnh đáng sợ của dân chúng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.