Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 12: Tai Bay Vạ Gió



“Hắc..! Hắc..! Thường nói Khánh Vương là một tên ngu, không ngờ ông lại ngu đến mức độ này..!”

Năm tên đem Nguyễn Văn Chương vây công lại, cũng không vội xông lên kết liễu y, vì bọn họ cũng có kiên kỵ nhất định, cây gậy trong tay của Nguyễn Văn Chương quá tà môn.

Môn côn pháp mà y vừa sử dụng ra cũng rất tà dị, trong nhất thời bọn họ cũng khó khăn mà công phá, chỉ có thể vây quanh y lại, không để cho y rời đi, chờ thực lực của mình khôi phục lại, hay đợi đồng bọn của mình đến tiếp ứng rồi mới tính sau.

“Khánh Vương..! Chúng tôi không cần chút tài sản này của ngài, thứ chúng tôi muốn là cái đầu trên cổ ngài mà thôi..!” Tên thứ hai lên tiếng.

Hắn hiểu đồng bọn của mình đang muốn kéo dài thêm thời gian, hắn cũng là hùa theo góp vui một chút.

Theo lẽ bình thường bọn hắn sẽ không có nói nhãm nhiều như vậy đâu, nhưng hôm nay liền phá lệ một lần.

Tên Khánh Vương này tính cách cũng khá là khôi hài, thêm nữa võ công của y cũng khá hơn ngoài dự liệu của bọn họ không ít, quan trọng điểm người này nói thế nào cũng là người được Tiên Hoàng sắc phong làm Trữ Quân, người kế vị trong tương lai, tính ra cũng là chủ của bọn họ, cùng y nói vài câu cũng không có sao.

“Khánh…! Khánh Vương….?”

Nguyễn Văn Chương có chút mơ hồ rồi, dựa theo những lời bọn chúng vừa rồi nói, hắn có thể suy đoán ra được chút đỉnh vấn đề.

“Các vị..! Các vị..! Các người nhìn lầm người rồi, ta không phải là Khánh Vương gì đâu..!”

Nguyễn Văn Chương thầm chửi chó má, hóa ra đám người này chặn giết hắn, không phải là vì muốn cướp tài vật trên người của hắn, mà là nhìn lộn hắn trở thành Khánh Vương, Khánh Viết cái gì đó, đây thật sự là tai bay vạ gió mà.

Đám người này có mắt cũng như mù, dù trong đêm tối nhưng hôm nay ánh trăng cũng rất là sáng, có thể nhìn thoáng qua dung mạo của từng người được mà, Nguyễn Văn Chương hắn có điểm nào giống Khánh Vương như trong lời bọn họ nói đâu kia chứ.

“Hừ..! Đường đường là Khánh Vương, Tân Hoàng của Đại Thành Quốc trong tương lai, lại vì sợ chết, ngay cả bản thân của mình thân phận cũng không dám thừa nhận, thật là làm cho người thấy thất vọng..!”

Ánh Kiếm chỉ về Nguyễn Văn Chương, tên cầm đầu xem bộ đã khôi phục lại khí lực, muốn là tiếp tục tấn công rồi đây.

Cẩn thận có thể đi vạn năm thuyền, Khánh Vương người này còn có hai đại cao thủ là Lý Dương đi theo bảo hộ, hai người đó mà hay tin tìm đến nơi này, đám người mình muốn giết Khánh Vương là rất khó, chưa tính đến chuyện quân đội của Ánh Vương đang ở ngay phía sau.

“Khoan đã..! Khánh Vương..! Ý các người muốn nói ta là Nguyễn Văn Khánh..! Khánh Vương Điện Hạ..?” Nguyễn Văn Chương thân hình hơi rùng mình một cái.

Hắn bỗng dưng nhớ đến chuyện quốc gia đại sự thời gian gần đây, Khánh Vương trong lời nói của đám người này nhiều khả năng chính là vị Tân Hoàng tiếp theo của Đại Thành Quốc, hắn cũng có cái nhìn về nó.

Vì chuyện này nên hắn mới phải cùng mẹ mình rời đi Đại Thành Quốc mà.

Nhưng hắn vạn phần cũng không nghĩ đến mình cũng có liên quan đến chuyện này.

Cái gì là Khánh Vương, hắn thật không quen người này, làm sao đám thích khách này lại nghĩ hắn là Khánh Vương gì đó vậy nhĩ.

“Khánh Vương Điện Hạ..! Chúng tôi chỉ là phụng lệnh hành sự..! Ngài lên đường bình an..!”

Diệp Tứ ôm quyền cung kính với lại Nguyễn Văn Chương hành lễ một cái, theo sau ra hiệu cho bốn tên đồng bạn, cùng nhau tiến lên.

Vị Khánh Vương này cuối cùng cũng không có giả ngu nữa, đã tự thừa nhận thân phận của mình, điều đó làm cho bọn họ sinh ra chút kính ý, tuy nhiên nhiệm vụ của bọn họ là phải giết cho bằng được Khánh Vương, nên một chút kính ý kia, liền cũng đã biến mất từ lâu.

“Khoan đã.! Các vị nghe ta nói một lời..!”

Nhìn đám người này chuẩn bị xông lên, Nguyễn Văn Chương phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng rã, hắn hiện tại sức cùng lực kiệt mất rồi.

Còn có cảm giác đầu choáng mắt hoa, ngay cả thanh gỗ trên tay cũng không cầm vững nữa, nếu mà đám người này xông lên thật, mình chắc chắn chỉ có con đường chết.

Đám người này hắn thấy mắt của bọn họ không mù, trời cũng có trăng sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người khác trong đêm, làm sao lại có chuyện hiểu lầm nhìn ra hắn là Khánh Vương thế này không biết.

Chuyện này có giải thích chắc bọn chúng cũng chẳng có nghe, nhìn đám người này chắc như đinh đóng cột hắn là Khánh Vương thì đã biết, hiện tại quan trọng vẫn là phải làm sao nghĩ cách toàn mạng trở ra, những chuyện khác tính sau đi.

“Khánh Vương Điện Hạ..! Ngài còn gì để nói..!”

Diệp Tứ ra hiệu cho mấy huynh đệ dừng công kích, nghĩ đến vị Khánh Vương này vừa rồi gây cho bọn họ không ít khó khăn, y thân phận cũng không hề tầm thường, trước khi chết nên cho y nói lời cuối cùng vậy.

Dĩ nhiên đây cũng là vì cái mạng của Khánh Vương đã ở trong lòng bàn tay của bọn họ rồi, có chắp cánh cũng không thể nào bay khỏi.

“Các vị tráng sĩ.! Các vị hành thích Bản Vương cũng chỉ là vì sau này có được ban thưởng, có được vinh hoa phú quý mà thôi..!” Nguyễn Văn Chương sắp xếp lại ngôn từ một chút.

“Ở đây Bản Vương lấy thân phận Tân Hoàng của Đại Thành Quốc ra thề đọc, như các vị bỏ qua cho Bản Vương lần này, Bản Vương hứa với các vị sau khi nhập cung sẽ phong các vị là Bá Tước, chuyện cũ hoàn toàn bỏ qua hết..!”

Nói sao Nguyễn Văn Chương cũng là người đến từ thế giới hiện đại, xem qua không ít phim truyền hình, đọc qua cũng khá nhiều sách, thêm nữa hắn còn đã từng làm Quyền Chủ Tịch Huyện trước khi đi đến thế giới này, đôi chút bản lĩnh hắn vẫn phải có, đóng kịch chuyện như thế không làm khó được hắn chút nào cả.

Không còn cách nào khác, nếu như đám người này một hai cho hắn là Khánh Vương, như vậy hiện tại hắn liền lấy tạm cái thân phận này ra nói điều kiện với lại bọn chúng, chờ khi hắn có thể thoát nạn, rồi mới tính đến chuyện giữ lời hứa sau đi.

“Hít hà..!”

Quả nhiên ngay sau khi Nguyễn Văn Chương đưa ra lời hứa ban thưởng hậu hĩnh, mấy người xung quanh hơi thở có chút dồn dập, ánh mắt chứa đầy tham vọng, nhìn về Nguyễn Văn Chương cũng khác trước khá nhiều.

Bá Tước nha, đây là tước vị khá cao bên trong triều đình rồi, nó còn được ban thưởng cho đất phong nữa.

Đám người mình tuy là thích khách, nhưng trong lòng vẫn luôn mơ ước đến một ngày nào đó có thể phong quan ban tước.

Rạng danh tổ tiên, có ai mà muốn mãi làm thích khách trốn chui trốn nhúi như là chuột thế này đâu chứ.

“Các vị tráng sĩ cũng nên suy nghĩ lại..!”

“Các vị có thể giết được Bản Vương, nhưng chưa chắc gì chủ tử phía sau các vị có thể phong tước cho các vị, hơn nửa y cũng chưa chắc có thể trở thành Hoàng Đế của Đại Thành Quốc, các vị đừng có quên còn có Ánh Vương bên kia..!”

Phản Ứng của đám người này làm cho Nguyễn Văn Chương cũng khá hài lòng, đúng là trong dự tính của hắn, có ai lại không muốn thăng quan phát tài đâu kia chứ.

Thế nhưng ân huệ thôi còn chưa đủ, còn cần phải có uy hiếp nữa, như vậy bọn chúng mới sợ, mới nghe theo mệnh lệnh của mình.

“Khánh Vương Điện Hạ..! Những gì ngài nói là sự thật..?” Một tên gấp gáp lên tiếng hỏi.

Hắn nghĩ rất kỹ lưỡng rồi, Khánh Vương người này nói không hề sai, sau khi bọn họ đem Khánh Vương giết đi, chủ tử phía sau của bọn họ sợ là sẽ không cho bọn họ chức tước cao đến như vậy.

Thêm nữa nhiều khi vì bảo thủ bí mật này, chủ tử bọn họ liền đem bọn họ giết đi cũng là có thể.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.