Edit & Beta: Đoè
Tưởng Hàng Đình đang họp thì nhận được tin nhắn của Ninh Chu.
Cấp dưới đã mắc phải sai sót khi thống kê số liệu khiến sắc mặt Tưởng Hàng Đình lúc này rất khó coi.
Không khí trong phòng họp trầm xuống. Những người khác thì im lặng như gà, không dám gây ra tiếng động vì sợ bị bão cuốn đi theo.
Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chợt có tiếng điện thoại vang lên.
Những người ngồi ở đây tim cũng nhảy lên theo, rốt cuộc là kẻ nào không muốn sống nữa vậy? Vào họp mà không tắt điện thoại!
Mọi người lén lút nhìn nhau, cố gắng tìm ra thủ phạm chưa tắt điện thoại nhưng họ lại nhìn thấy vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt của những người khác cũng giống như mình.
Mãi cho đến khi có người bĩu môi nhìn về phía Tưởng Hàng Đình, thế mới biết là điện thoại của hắn.
Vì vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại của Tưởng Hàng Đình đặt trên bàn, khi nó rung màn hình sẽ tự động sáng lên, hiện lên một dòng thông báo của WeChat người gửi tin nhắn là Ninh Chu.
Vẻ mặt hắn rất tự nhiên mở điện thoại lên, thấy Ninh Chu gửi một biểu tượng cảm xúc đến.
Chu Tử: [Em muốn nhuộm thành màu xanh lá cây.jpg]
Tưởng Hàng Đình hơi ngơ người.
Ngay giây tiếp theo, khóe miêng hắn không khống chế được mà nhếch lên.
Hắn thoát WeChat, bấm mở album và rất nhanh chóng đã tìm thấy tấm ảnh mà hắn mặc bộ vest màu xanh lá cây.
Chèn thêm chữ vào, sau đó gửi nó cho Ninh Chu.
Tưởng Hàng Đình: [ Em yêu, em muốn dùng đồ đôi hả?.jpg]
Tóc xanh vest xanh, một sự kết hợp hoàn hảo!
Không có gì sai cả!
Sau khi gửi ảnh, Tưởng Hàng Đình lại bấm vàp biểu tượng cảm xúc mà Ninh Chu gửi, cẩn thận xem bức ảnh.
Màu xanh lá cây là một màu rất kén người nhưng đường nét trên khuôn mặt cậu trai lại quá đẹp, nó không những làm giảm đi giá trị nhan sắc của cậu mà còn càng tôn lên làn da trắng nõn ấy.
Mà bức ảnh này hiển nhiên không phải mới chụp, hẳn là cách đây hai ba năm, trên mặt cậu vẫn còn nét trẻ con, đẹp trai thanh tú có chút đáng yêu.
Khi mà Tưởng Hàng Đình đang xem ảnh của Ninh Chu thì cậu lại gửi một bức ảnh khác đến.
Hắn bấm lưu xong rồi đi xem ảnh mới.
Chu Tử: [ Đèn giao thông.jpg]
Lần này, ba bức ảnh được Ninh Chu ghép lại thành một, từ trái qua phải là tóc đỏ, tóc xanh và tóc vàng, cậu có thể khống chế hoàn hảo từng màu và tạo ra một phong cách mới.
Tưởng Hàng Đình: Muốn ảnh gốc!!
Gửi ba chữ này xong, hắn cũng gửi lại thêm ảnh.
Tưởng Hàng Đình: [ Đèn gia thông plus.jpg]
Bộ đồ có màu đỏ, xanh lá cây và vàng tương ứng chính xác với màu tóc đỏ, xanh lá cây và vàng của Ninh Chu.
Tưởng Hàng Đình: Đừng giãy giụa nữa, chúng ta chính là một cặp trời sinh.
Chu Tử: Ha ha ha.
Chu Tử: Tưởng tiên sinh, em yêu anh chết mất.
Chu Tử: [ bắn tim.jpg]
Đây là một bức ảnh chụp nhanh, Ninh Chu làm động tác bắn tim hướng về phía ống kính.
Tưởng Hàng Đình cười nhận lấy trái tim này.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, hắn thấy cấp dưới đều đang nhìn mình, trên khuôn mặt họ đều có vẻ sợ hãi và tò mò, một lời khó mà tả hết.
Tưởng Hàng Đình: “Ngồi đấy làm gì, tan họp đi.”
Người ngồi trên ghế vẫn không dám cử động, Tưởng Hàng Đình ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Không có lần sau!”
Các cấp dưới cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thu dọn tài liệu và trật tự rời khỏi phòng họp.
Trợ lý của Tưởng Hàng Đình cùng các cấp dưới đi ra ngoài, lập tức có người tò mò hỏi trợ lý: “Tưởng tổng hôm nay bị làm sao vậy?”
Giây trước trời có bão, giây sau trời xuân tươi sáng.
Trợ lý thần bí nói: “Chắc là phu nhân gửi tin nhắn cho Tưởng tổng đấy.”
Từ lúc Tưởng Hàng Đình khôi phục lại phong cách ăn mặc trước đây, trợ lý có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn mỗi ngày đều rất tốt. Đây có lẽ là dấu hiệu của việc không cần phải kìm nén bản tính thật của mình mà vẫn ngọt ngào trong tình yêu đấy.
Cấp dưới không khỏi ngạc nhiên trước tin Tưởng Hàng Đình đã kết hôn.
Bởi vì ngày đầu tiên Tưởng Hàng Đình đeo nhẫn đi làm, lại phá lệ mở họp nhưng không nói gì quan trọng cả, mọi người thường thường thấy hắn dùng tay trái xoay xoay ngón áp út ở tay phải.
Thế nhưng cấp dưới lại không dám nhìn chằm chằm vào hắn, không ai để ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay của Tưởng Hàng Đình. Vẫn là trợ lý sáng suốt, chờ khi Tưởng Hàng Đình dừng lại uống nước, anh ta cố ý đến gần ngạc nhiên hỏi: “Tưởng tổng, sao hôm nay anh lại đeo nhẫn?”
Câu hỏi này thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào tay Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình hào phóng xòe bàn tay phải ra, làm bộ như “vô tình” đặt tay lên bàn, phóng to bàn tay trên màn hình chiếu lên mấy lần, chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn lọt vào tầm mắt của mọi người trong phòng họp.
Sau đó mọi người nghe Tưởng Hàng Đình nói: “À, cậu nói nhẫn ấy hả. Đây là người yêu đeo cho tôi đấy.”
Trợ lý tiếp tục phối hợp, “Tưởng tổng đã kết hôn rồi ạ?”
Tưởng Hàng Đình rụt rè gật đầu, “Đúng vậy.”
Bằng cách này, toàn bộ tập đoàn Tưởng thị đều biết rằng Tưởng Hàng Đình đã kết hôn.
Và tháng đó, thẻ lương trợ lý nhận được một khoản thu nhập lớn.
– –
Trở lại chuyện chính.
Khi những người trong phòng họp gần như đã đi hết, điện thoại của Tưởng Hàng Đình lại vang lên tiếng thông báo.
Lần này là một lời nhắc nhở đặc biệt trên Weibo.
Mà Weibo của Tưởng Hàng Đình cũng chỉ có một người, đó chính là Ninh Chu.
Cùng lúc đó, app Tinh Phạn Đoàn cũng nhắc nhở Tưởng Hàng Đình “Em bé của ngài đang online.”
Tần suất Ninh Chu đăng Weibo rất thấp, nhưng mỗi lần Tưởng Hàng Đình đều sẽ vào like và bình luận.
Và lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng sau khi nhìn thấy cập mới của Ninh Chu lần này, Tưởng Hàng Đình vẫn có hơi sửng sốt.
Ninh Chu V: [ hình ảnh ]
Đúng vậy, cập nhật mới của Ninh Chu chỉ có một bức ảnh selfie.
Bức ảnh selfie này chính là bức ảnh bắn tim mà Ninh Châu vừa gửi qua WeChat cho hắn.
Điều quan trọng nhất là trong bức ảnh này, Ninh Chu dùng tay trái để bắn tim, trong đó lộ rõ chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu.
Tưởng Hàng Đình ngay lập tức biết bức ảnh này thể hiện ý nghĩa gì.
Ninh Chu không chỉ thổ lộ tình cảm của mình với hắn trên mạng mà còn tuyên bố rằng cậu đã kết hôn.
Có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà Ninh Chu không giải thích rõ ràng, nhưng cậu cũng không muốn che giấu.
Quang minh chính đại, thẳng thắn.
Quả nhiên, ngoại trừ những bình luận thả rắm cầu vồng Ninh Chu đẹp trai ra thì còn thảo luận về ý nghĩa của chiếc nhẫn trên ngón áp út cậu nữa.
Ninh Chu không có trả lời lại vấn đề này, Tinh Phạn Đoàn cũng thông báo sau khi cập nhật trạng thái mới Ninh Chu đã offline.
Tưởng Hàng Đình nhìn bài viết trên Weibo một lúc lâu mới tiếp tục quá trình share lượt thích và bình luận.
Người Đờn Ông Mạnh Mẽ Nhà Chu Chu: Bắn tim, anh cũng yêu em!!!
Bình luận của hắn không dễ thấy nhưng ID lại quá chói mắt.
Đây chính là người khởi xướng đầu tiên tạo ra siêu thoại của Ninh Chu, cũng là người quản lý siêu thoại, mỗi bài đăng trên Weibo của Ninh Chu hắn đều phản hồi lại.
Có tấn công hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất dữ dội.
Nếu có anti-fan dám chạy đến dưới khu bình luận của Ninh Chu nhảy nhót thì Người Đờn Ông Mạnh Mẽ Nhà Chu Chu dù muộn nhưng sẽ đến, đòn tấn công hỏa lực dày đặc sẽ khiến các anti-fan tức giận muốn xóa tài khoản.
Người Đờn Ông Mạnh Mẽ Nhà Chu Chu, fan hâm mộ số một của Ninh Chu, một người nổi tiếng, giàu có và hung dữ!
Ai lại không ghen tị khi có một người hâm mộ có năng lực như vậy chứ?
– –
Sau khi Ninh Chu đăng Weibo xong, cậu tiếp tục quay lại WeChat.
Một lúc sau, Hàn Kỳ và Cố Khải đều gửi tin nhắn đến.
Hàn Kỳ: Nếu đã không phải là ý của ngài Tưởng thì chị sẽ từ chối.
Chu Tử: Vâng.
Cậu bấm vào box chat của Cố Khải.
Thái Tử Gia ĐH: Anh Chu, ngài Chu, tổ tông Chu ơi, xin hãy cho tôi chiếc mũ bảo hiểm có chữ ký của Mạc Lâm đi mà!!
Thái Tử Gia ĐH: [ Hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi.jpg]
Ninh Chu không khỏi bật cười.
Chu Tử: Ngày mai đến đây lấy đi.
Thái Tử Gia ĐH: Vâng vâng vâng! Chị dâu nhỏ tốt quá!
Ninh Chu:……
Có chuyện thì tổ tông Chu, không có chuyện gì thì chị dâu nhỏ, Cố Khải làm tốt lắm.
Thái Tử Gia ĐH: Tôi còn một vấn đề nhỏ muốn hỏi cậu.
Chu Tử: Nói đi.
Thái Tử Gia ĐH: Tại sao lúc trước cậu lại lấy cái tên Mạc Lâm? Có ý nghĩa gì hả?
Chu Tử: Tôi có nên sắp xếp một cuộc phỏng vấn riêng cho anh không?
Thái Tử Gia ĐH: Làm vậy có phiền quá không?
Chu Tử:……
Chu Tử: Lúc tôi đến câu lạc bộ đăng ký là buổi sáng.
Thái Tử Gia ĐH: Hả???
Một lúc sau, Cố Khải mới phản ứng lại.
Thái Tử Gia ĐH: Chỉ có thế? Chỉ có thế? Chỉ có thế?
Mạc Lâm, morning (1), có cần đơn giản và thô thiển đến thế không? Mất công Cố Khải còn nghĩ rằng cái tên Mạc Lâm này phải có ý nghĩa cao siêu gì lắm, còn nghiên cứu cả một khoảng thời gian.
DH Thái Tử Gia: Vậy sao lại là Mạc Lâm chứ không phải Mạc Ninh (1)?
(1) Mạc Lâm phiên âm /mo lin/ còn Mạc Ninh phiên âm /mo ning/, em Ninh em chơi từ đồng âm =))
Chu Tử: /Nhún vai/.
Chu Tử: Đại khái đại khái là người đăng ký bị ngọn “l” và “n”.
Cố Khải:……
Tôi tin cậu cái quỷ ấy!
– –
Mặc dù đã ký hợp đồng người đại diện <Quỷ Quyệt Thiên Hạ> với Giai Hằng Technology, nhưng mọi vấn đề liên quan đến <Quỷ Quyệt Thiên Hạ> đều đã được thu xếp cho đến sau năm sau.
Còn khoảng hai tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, mà Ninh Chu một tuần làm khách mời đóng vai em trai của nữ chính trong phim “Em ngọt ngào hơn đường”.
Trong nháy mắt, thời gian nghỉ ngơi của Ninh Chu kết thúc, đã đến lúc gia nhập đoàn phim.
Cũng may địa điểm quay phim “Em ngọt ngào hơn đường” ở ngay thành phố A, Ninh Chu mỗi ngày sau khi quay phim xong đều trực tiếp về thẳng nhà, không cần chịu đựng nỗi đau chia ly.
Dù vậy, ngay trước đêm Ninh Chu gia nhập đoàn, cậu và Tưởng Hàng Đình đều lấy lý do phải chia xa để đi quay phim mà làm một trận.
Sáng ngày hôm sau, Ninh Chu cả người sảng khoái đến đoàn làm phim.
Trong đoàn làm phim cậu là một gương mặt mới, lúc cậu đến là khi nam nữ chính đang quay nên cậu không làm phiền mà chỉ đứng quan sát từ xa.
Lúc đến, Tề Vận đã kể cho cậu nghe một số tình huống trong đoàn.
Nam chính là Tiêu Cảnh Dật người mà Ninh Chu đã từng gặp mặt một lần, giống như trong truyền thuyết, gã là con trai của tổng giám đốc công ty Giải Trí Tinh Quang. Giải Trí Tinh Quang đầu tư vào bộ phim này chỉ để quảng bá cho gã.
Diễn xuất của Tiêu Cảnh Dật vẫn còn rất thô, nhưng có thể thấy gã diễn có chủ ý nhưng vì quá dụng tâm nên có vẻ như đã dùng thừa lực.
Nữ chính là người mới của Truyền Thông Đông Hoàng, tên là Quan Hân Duyệt, trước đây cô là người nổi tiếng trên mạng và hiện tại đang bước vào làng giải trí.
Cô có hàng triệu fans trên Weibo, có thể xem đây là nguồn lưu lượng của riêng cô.
Điều đáng ngạc nhiên là kỹ năng diễn xuất của cô khá tự nhiên.
Ninh Chu đợi bọn họ quay xong cảnh này mới đi đến chỗ đạo diễn.
Buổi chiều cậu mới có cảnh quay, nhưng ảnh tạo hình nhân vật phải chụp vào buổi sáng nên đạo diễn đã nhờ phó đạo diễn dẫn Ninh Chu đi chụp ảnh tạo hình trước.
Tiêu Cảnh Dật nhìn thấy Ninh Chu thì lập tức chạy tới nhân lúc đang nghỉ giải lao.
“Chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi.” Tiêu Cảnh Dật vừa mở miệng đã nói xin lỗi, thái độ rất chân thành.
Tuy rằng gã hoàn toàn không biết chuyện kia, nhưng cũng bởi vì gã đã ảnh hưởng đến Ninh Chu, cho nên gã luôn cảm thấy mình nợ cậu một lời xin lỗi.
Edit & Beta: Đoè
Tiệc thường niên được tổ chức tại một khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Tưởng thị.
Ngày tổ chức họp thường niên, Tưởng thị đã bao toàn bộ sảnh tiệc ở tầng một của khách sạn.
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đến khách sạn đã là hơn bốn giờ chiều.
Hai người đi thẳng từ bãi đỗ xe ngầm đến thang máy, đến tầng chỉ định trợ lý của Tưởng Hàng Đình đã đợi sẵn bên ngoài thanh máy.
“Tưởng tổng, Tưởng……” Trợ lý nhanh nhảu vốn định gọi Tưởng phu nhân, nhưng chợt nhận ra Ninh Chu là đàn ông, gọi cậu là phu nhân thì không hợp lý nên lập tức thay đổi xưng hô: “Cậu Ninh.”
Đây là lần đầu tiên trợ lý gặp Ninh Chu ngoài đời, so với trong ảnh thì cậu đẹp hơn nhiều.
Chẳng trách Tưởng tổng độc thân nhiều năm đột nhiên muốn ổn định cuộc sống.
Tâm tư trợ lý đang đánh nhau nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Mọi người cũng đến gần như đông đủ rồi ạ.”
Tưởng Hàng Đình “Ừ” rồi vươn tay đến trước mặt Ninh Chu.
Ninh Chu hiểu ý hắn, đặt tay lên.
Tay cậu vừa đặt lên Tưởng Hàng Đình đã nắm chặt lấy, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Tưởng Hàng Đình là người thuận tay trái, hắn đã quen với việc sử dụng tay trái trong công việc thường ngày, nếu đeo nhẫn ở ngón này thì sẽ không tiện nên tất cả nhẫn hắn đều đeo ở tay phải.
Một ưu điểm nữa của việc đeo nhẫn như thế này là mỗi khi nắm tay Ninh Chu, nhẫn của họ sẽ chạm vào nhau.
Tưởng Hàng Đình rất thích loại cảm giác này, tựa như hắn và Ninh Chu luôn kề sát bên nhau vậy.
Trợ ký vờ như không nhìn thấy hai người nắm tay nhau, đi đằng trước dẫn họ vào đại sảnh tiệc.
—
Cuộc họp thường niên này mang hình thức vũ hội, mọi người tham dự tiệc thường niên đều ăn mặc trang trọng, tiếng đàn piano êm dịu vang lên trong phòng tiệc.
Không cảnh sôi động nào là hương thơm trang phục đẹp, ăn uống linh đình.
Khi trợ lý dẫn Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu vào phòng tiệc, mọi người ở đây đều dừng động tác trên tay mà nhìn về phía Tưởng Hàng Đình.
Hầu hết mọi người đều rất ngạc nhiên.
Những năm trước Tưởng Hàng Đình rất ít khi đến dự tiệc thường niên, người lên phát biểu luôn là phó chủ tịch của công tay. Vậy nên trước khi Tưởng Hàng Đình bước vào sảnh tiệc, mọi người vẫn luôn cho rằng hắn cũng sẽ vắng mặt tiệc thường niên như trước đây.
Nhưng khiến mọi người không ngờ hơn chính là Tưởng Hàng Đình không chỉ tới mà còn dẫn theo cả người nhà.
Việc Tưởng Hàng Đình đã kết hôn không phải bí mật gì ở tập đoàn Tưởng thị, dù gì thì hắn cũng không có ý muốn giấu. Chuyện hắn đeo nhẫn đến công ty và khoe khoang với tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đã làn truyền khắp công ty ngày hôm đó.
Kể từ ngày đó, công ty đã có không ít trái tim chết lặng.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, trên dưới của công ty đều tò mò muốn biết người kết hôn với Tưởng Hàng Đình là ai. Có người đoán là tiểu thư thế gia, cũng có người đoán là tinh anh lạnh lùng, thậm chí có người còn đoán rằng người kia là đàn ông, nhưng chắc là một tinh anh xã hội với vẻ bề ngoài ưa nhìn.
Chỉ không ai nghĩ đến Ninh Chu sẽ như thế này.
Một thanh niên với diện mạo tinh xảo, nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi.
Bất ngờ là một chuyện, nhưng Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu nhìn rất xứng đôi.
Loại xứng đôi này không liên quan gì đến ngoại hình và thân phận, mà xuất phát từ khí chất giữa hai người. Rất vi diệu, nhưng đúng là không ai khác có thể chen chân vào được.
Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu hôm nay mặc đồ đôi, kiểu dáng giống nhau và màu xanh rất bắt mắt —— đây là Tưởng Hàng Đình đặc biệt chuẩn bị.
May mắn thay, hai người đều có dáng người đẹp và ngoại hình đẹp, ngay cả bộ đồ màu xanh sáng mặc trên người cũng rất đẹp.
Tay hai người đan vào nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út chạm vào nhau, thông báo thân phận của họ.
Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu như thể sinh ra để nhận được mọi sự chú ý, họ bình tĩnh cất bước đi về phía trước dưới ánh mắt tò mò hoặc dò hỏi của người khác.
Đúng lúc này có mấy vị lãnh đạo công ty tới nâng ly chúc mừng Tưởng Hàng Đình, hắn rất hào phóng giới thiệu Ninh Chu với tất cả mọi người: “Đây là Ninh Chu bạn nhỏ nhà tôi, em ấy là một diễn viên, sau này nhờ cậy mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Tiệc thường niên hôm nay không chỉ có sự tham dự của ban lãnh đạo cấp cao của Tưởng thị mà còn có quản lý từ các công ty khác của Tưởng thị.
Tập đoàn Tưởng thị điều hành rất nhiều lĩnh vực kinh doanh và có một số sản phẩm cao cấp đã hợp tác với ngành giải trí hàng năm.
Ngày hôm nay Tưởng Hàng Đình dẫn Ninh Chu đến tiệc họp mặt thường niên, có lẽ không khiến bọn họ nhất định phải mời Ninh Chu làm đại diện, nhưng chắc chắn có ý muốn họ phải đề tên Ninh Chu trong danh sách tuyển chọn người đại diện.
Đối mặt với nhiều tên tuổi lớn trong ngành như vậy, Ninh Chu không hề cảm thấy lo lắng, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tiến lui thích hợp, không hề sợ hãi luống cuống.
Đã để lại cho rất nhiều người ấn tượng rất tốt về Ninh Chu.
Mặc dù cuộc họp thường niên này được tổ chức dưới hình thức vũ hội nhưng bài phát biểu của người lãnh đạo là không thể thiếu.
Những năm trước, Tưởng Hàng Đình không đến tham dự họp thường niên, phó chủ tịch phát biểu. Năm nay Tưởng Hàng Đình tới, tất nhiên hắn phải tự mình làm.
Tưởng Hàng Đình đứng trên sân khấu, như thể tất cả các ánh đèn sân khấu tự động hướng về hắn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ninh Chu ngồi ở trong góc sô pha, ánh mắt nhìn Tưởng Hàng Đình không chớp lấy một cái.
Tưởng Hàng Đình có tố chất lãnh đạo bẩm sinh, mỗi hành động đều toát lên khí chất khiến mọi người sẵn sàng quy hàng.
Dù sao ngay lúc này Ninh Chu nhìn Tưởng Hàng Đình cũng cảm thấy tràn ngập vẻ tự hào hãnh diễn.
Sau khi Tưởng Hàng Đình phát biểu xong, người dẫn chương trình đi lên và hỏi hắn một vài câu hỏi.
Ngày thường rất khó gặp được Tưởng Hàng Đình, hơn nữa đây lại là buổi họp thường niên diễn ra hàng năm. Nói một cách thực tế thì đây là cơ hội duy nhất trong năm để “to gan” trước mặt lãnh đạo. MC chắc chắn sẽ không bỏ lỡ nó.
MC cười đầy xấu xa nói: “Tưởng tổng, ai đứng trên sân khấu này đều sẽ phải biểu diễn một tiết mục mới có thể xuống sân khấu, không biết Tưởng tổng đã chuẩn bị tiết mục nào hay chưa.”
Tưởng Hàng Đình rất trực tiếp, “Cứ nói thẳng đi, muốn tôi biểu diễn tiết mục gì đây?”
Tưởng Hàng Đình không muốn phá hỏng cuộc vui.
Dưới sân khấu vang lên tiếng huýt sáo và hò hét, mọi người đang đang hô hào.
MC bê ra một hộp xổ số, lắc lắc, “Tưởng tổng, trong hộp này có tổng cộng chín quả bóng bàn được đánh số từ 1 đến 9, mỗi con số tượng trưng cho một mục biểu diễn, anh có thể bốc tuỳ chọn, bốc phải cái gì thì biểu diễn cái đấy.”
Tưởng Hàng Đình: “Có chắc chắn là mỗi số tượng trưng cho một tiết mục khác nhau không đấy?”
“Nếu Tưởng tổng không tin thì có thể nhìn lên màn hình lớn.” MC hướng tay về phía màn hình lớn, đúng thật là có chín tiết mục được liệt kê.
Mặc váy xoè nhảy thiên nga nhỏ, đi giày cao gót và tìm bạn nhảy đề nhảy những bước nữ……
Tiết mục nào cũng đầy rẫy những trò chơi khăm.
MC đứng bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tưởng tổng, có phải ngài sợ rồi nên không dám làm nữa?”
Không biết phép khích tướng có hữu dụng với Tưởng Hàng Đình hay không, dù sao thì hắn đã thò tay vào lôi ra một quả bóng bàn trước khi MC nói xong.
Lôi ra xem thử.
MC: “Bóng số 5!”
MC: “Để tôi xem xem tiết mục số 5 là gì nào.”
Mọi người dưới sân khấu hò reo: “Tìm một người ở đây và nhảy với nhau một điệu đối mặt (1).”
(1) Hay còn được biết đến với cái tên rất phổ biến là nhảy tango.
Khiêu vũ đối mặt, đúng như cái tên gọi của nó là khi hai người dán nhau thật gần và lắc eo theo điệu nhạc, nhìn rất ái muội.
Trước khi bắt đầu điệu nhảy, khán giả dưới sân khấu ai nấy cũng rất phấn khích.
Để rào trước Tưởng Hàng Đình sẽ từ chối nói không biết nhảy, MC trực tiếp mở video: “Tưởng tổng, với trí thông minh của anh, nếu bây giờ anh học cũng sẽ học rất nhanh.”
Trên màn hình xuất hiện hai vũ công, vũ công nam luôn nắm tay vũ công nữ, vũ công nữ vặn eo và lắc hông với đường nét rất duyên dáng.
Âm nhạc dịu êm và ái muội, cơ thể của hai vũ công từ đầu đến cuối luôn dán vào nhau, thậm chí mặt hai người họ cách nhau rất gần, có những giây phút còn khiến người ta ảo giác rằng họ sẽ hôn nhau.
Tóm lại, nói một cách đơn giản: điệu nhảy mặt đối mặt này sẽ rất mập mờ và rất nóng bỏng.
Tiếng hò reo của khán giả dưới sân khấu ngày càng lớn, không khí của bữa tiệc thường niên trở nên sôi động hơn hẳn.
Có người thậm chí đã lần tìm bóng dáng của Ninh Chu trong sảnh tiệc, Tưởng tổng chắc chắn chỉ có thể nhảy loại này cùng với bạn đời.
MC không ngại lớn chuyện nói: “Tưởng tổng, đã sẵn sàng chưa ạ? Nếu đã sẵn sàng thì xin mời anh bắt đầu chọn bạn nhảy.”
Tưởng Hàng Đình không từ chối, tiệc thường niên thì quan trọng nhất chính là mọi người cùng vui vẻ.
Ánh mắt hắn quét một vòng khắp hội trường và nhìn thấy Ninh Chu đang ngồi trên ghế sô pha trong góc.
Hắn nói với MC: “Tôi muốn đích thân mời bạn đồng hành của mình lên đây.”
MC: “Có thể. Xin mời Tưởng tổng.”
Tưởng Hàng Đình đi về phía Ninh Chu, trên đường đi mọi người đều có ý nhường đường cho hắn.
Tưởng Hàng Đình bước đi rất nhàn nhã, vừa đi vừa cởi khuy áo vest, nới lỏng cà vạt, cởi vài chiếc cúc trên áo sơ mi, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Cả người trông hoang dã, phóng khoáng và vô cùng sexy.
Khiến vô số người có mặt ở đây phải gào thét trong lòng.
Chếch mất thôi!!! Tại sao Tưởng tổng lại gợn đòn như vậy!!!
Tưởng Hàng Đình dừng lại trước mặt Ninh Chu, kiêu hãnh nhìn cậu, “Ninh tiên sinh, có thể nhảy một điệu với anh không?”
Ninh Chu ngồi bắt chéo chân, người hơi ngả về sau. Vẻ mặt cậu lười biếng, đôi mắt mèo đánh giá Tưởng Hàng Đình, bắt đầu từ đôi mắt rồi từ từ đi xuống.
Cho đến khi nhìn thấy lồng ngực loã lồ ra ngoài, cậu bất mãn nhíu mày.
Ninh Chu đột nhiên nắm lấy chiếc cà vạt lỏng lẻo của Tưởng Hàng Đình, hơi dùng sức kéo khiến hắn phải khom lưng xuống nhìn cậu.
Ngẩng đầu nói nhỏ vào tai Tưởng Hàng Đình: “Nhảy cũng được, nhưng Tưởng tiên sinh anh phải nhảy bước nữ.”
Một bàn tay lại mò lên ngực Tưởng Hàng Đình, cài từng cúc áo của hắn vào, thẳng cho đến khi toàn bộ cảnh xuân bị giấu trong áo sơ mi, Ninh Chu mới hài lòng buông Tưởng Hàng Đình ra.
Sự tương tác giữa hai người khiến mọi người gào thét trong lòng, có thể nói là rất mong chờ được nhìn thấy Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu khiêu vũ trên sân khấu.
“Có thể.”
Tưởng Hàng Đình đồng ý rất dứt khoát, lòng bàn tay bao lấy tay Ninh Chu đang nắm cà vạt, nắm thật chặt.
Giây tiếp theo Ninh Chu bị kéo lên khỏi ghế sô pha.
Cả hai nắm tay nhau bước lên sân khấu.
Tiếng vỗ tay, tiếng la hét và tiếng huýt sáo lại vang lên, sự cuồng nhiệt của khán giả gần như chạm đến trần nhà.
MC kìm nén tiếng hét trong lòng, nhanh chóng giới thiệu: “Nhiệt liệt cổ vũ cho màn khiêu vũ mặt đối mặt của ngài Tưởng và cậu Ninh nào, giờ chúng ta sẽ nhường lại sân khấu cho bọn hon.”
Vừa dứt lời, Tưởng Hàng Đình cùng Ninh Chu bước lên sân khấu.
Kỹ thuật viên ánh sáng cho tắt hết đèn những chỗ khác, chỉ đề lại ánh đèn trên sân khấu để mọi người có thể nhìn rõ màn trình diễn của Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình.
Vũ khúc Bruce nhịp độ chậm vang lên, tiếng nhạc êm dịu trôi chậm rãi.
Tưởng Hàng Đình cùng Ninh Chu cũng đi theo tiết tấu nhạc.
Sau đó, khán giả nhìn thấy Tưởng tổng, sếp lớn anh mình thầm võ của bọn họ đang kề sát Ninh Chu vặn eo lắc hông rất quyến rũ.
Không cần nói cũng biết là rất mềm dẻo, và thật sự đúng là thế đấy.