Edit: Bachu & Beta: Hiba
***
Ôn Noãn cảm thấy hôm nay ánh mặt trời có chút chói chang, đến nỗi cô không mở nổi mắt.
Vô luận thế nào cô cũng muốn thử xem tâm cơ của anh ta sâu cỡ nào.
Ôn Noãn lập tức tung một quyền qua.
Giang Trác rất tự nhiên mà lùi về sau hai bước, hỏi: “Cậu muốn đánh tôi?”
Khóe miệng Ôn Noãn giật giật: “Cậu hỏi trực tiếp thật, bất quá, đúng là vậy đó.”
Anh cúi nhìn đôi chân trắng nhợt của mình: “Giẫm chân tôi, còn muốn đánh tôi, cậu thật quá phận.”
Anh mang theo biểu cảm vô tội, cư nhiên làm Ôn Noãn có chút băn khoăn.
“Tôi, tôi quá phận gì chứ? Lúc cậu vẩy tàn thuốc tới mặt tôi, tôi có ủy khuất đâu?”
Giang Trác nhìn cô một cái thật sâu: “À, thì ra là cậu.”
Ôn Noãn: “…”
Mới nhận ra đấy.
Giang Trác rất có khí chất của một người lăn lộn trong xã hội, lấy một điếu thuốc từ trong túi đưa cho Ôn Noãn: “Việc nào ra việc đó, tôi bắn cậu, cho cậu bắn lại đấy.”
Ôn Noãn nhìn điếu thuốc anh đưa, nhạy bén cảm nhận được ánh mắt sắc bén của thầy giáo thể dục quét tới.
Mẹ nó thật choáng váng.
Xác định cái tên Giang Trác này đang chỉnh cô.
Ôn Noãn vội vàng lùi về sau một bước, phân rõ giới hạn với anh: “Cái này thì không cần!”
Khóe miệng Giang Trác cong cong, gương mặt hiện lên một cái lúm đồng tiền sâu hoắm.
Bộ dáng anh cười rộ lên, rất đẹp trai.
“Là do cậu nói không cần đấy.” Anh nói xong, xoay người rời đi.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, giọng nói của Ôn Noãn đã rất mau muốn bốc khói.
Lúc trước giải quyết vấn đề tình cảm và xưng bá của anh trai đều nước chảy mây trôi, liền mạch dứt khoát, thế mà hiện tại gặp phải tên thần kinh này, cô vậy mà lại không có cách.
Vạn sự khởi đầu nan, Ôn Noãn quyết hung hăng đuổi theo, tay đáp trên vai Giang Trác: “Chờ một chút.”
Nhưng mà đúng lúc này, nam sinh bên cạnh đột nhiên giữ lấy tay cô hất ra.
—
“Đừng chạm vào cậu ấy.”
Nam sinh có mái tóc ngắn đen nhánh, làn da lúa mạch, ngũ quan lạnh lùng nghiêm túc, xem biểu cảm liền biết thuộc về loại người hành động không nói nhiều.
Cậu ta lạnh lùng nhìn Ôn Noãn, tựa hồ không cho cô đến gần Giang Trác.
Ôn Noãn cảm nhận được lực công phu trên người thiếu niên này, vừa nãy mới hất tay cô một chút liền biết, chứ đám nam sinh bình thường không thể đấu lại cô đâu.
“Cậu là ai vậy?”
“Tôi là ba ba của cậu ta.” Nam sinh nghiêm trang nói.
Khóe miệng Ôn Noãn kéo kéo: “Vậy cậu thử kêu tên đó một tiếng con trai, cậu ta có đáp lại không?”
Nam sinh nhìn sang Giang Trác, nhất thời cứng miệng. No no, cậu ta không có lá gan này.
Giang Trác nhét tàn thuốc vào miệng, không bật lửa, nhai nhai, xoay người, như thiên vương bá đạo tổng tài hô lớn ——
“Thanh Nhi, giải quyết tên đó đi.”
Nam sinh gọi là ‘Thanh Nhi’ kia hét lớn một tiếng, tung quyền cước đánh úp Ôn Noãn.
Nhưng mà, tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán không có xảy ra, Giang Trác dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Ôn Noãn cầm nắm tay Diệp Thanh, một giây sau liền ném cậu ta ngã văng ra ngoài, lảo đảo vài bước, miễn cưỡng ổn định cơ thể ——
“Con trai, thật xin lỗi! Đánh không thắng.”
“Ra chỗ khác đi.”
Giang Trác đáp lại một câu, nghênh mặt đối diện với Ôn Noãn, tựa hồ có chút bỏ cuộc, lại có ý nhậm quân giương oai.
Ôn Noãn đương nhiên không động thủ với anh trước, động thủ trước không phải sẽ thành khi dễ người khác sao, cô chỉ muốn chọc giận anh, thử xem thái độ của anh.
Cô đi đến bên người thiếu niên, đôi tay ôm lấy cổ anh: “Anh Giang Trác, hôm qua người ta thêm WeChat của anh, anh lại kêu người ta lăn nha.”
Giang Trác nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt, mặt nhỏ xinh, ánh mắt như nước, khóe mắt vương một giọt nước óng ánh, như ẩn như hiện, yêu mị cực kì.
Rốt cuộc anh cũng mất tự nhiên dời mắt đi: “Ảnh đại diện WeChat của cậu, xấu đến mức tối hôm qua tôi nuốt không trôi cơm, không nên lăn sao?”
Ôn Noãn nhớ lại, ảnh đại diện WeChat của anh trai là ảnh tự chụp đầu to, môi chu ra. Ách, hình như vẫn nên lăn đi.
Cô cười hỏi: “Tôi đổi ảnh đại diện, có thể thêm tôi hay không, làm bạn bè nha.”
Giang Trác nghĩ nghĩ: “Để xem cậu đổi ảnh gì.”
“Khẳng định sẽ không làm cậu ăn không ngon.”
Cô gái ôm lấy cổ anh, làm nũng như với bạn trai của mình. Thậm chí Giang Trác còn có thể ngửi được mùi kẹo nhàn nhạt trên người cô, hơi ngọt.
Có chút bực bội ——
“Có thể cách xa ông đây một chút được không?”
Trái tim nhỏ của tất cả nam sinh xung quanh đều đã nhấc lên. Bọn họ đều có nhìn ra rõ ràng, trong mắt Giang Trác đã ẩn hiện sự tức giận.
Ôn Noãn không sợ Giang Trác nổi giận, chỉ sợ anh không tức giận.
Vì thế cô dựa sát vào anh, nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh: “Tôi càng không đấy.”
Cô nói cái gì Giang Trác đều không nghe được, chỉ cảm thấy hơi thở của Ôn Noãn vờn trên vành tai mẫn cảm của anh, cả người căng thẳng, chỗ nào đó đã muốn nổ tung!
Đúng lúc này, góc áo Ôn Noãn bỗng nhiên bị người khác giữ chặt, dùng sức túm ra sau.
Cô thật vất vả mới chọc giận vị đại gia này, cư nhiên bị người khác chen ngang, thất bại trong gang tấc.
Cô tức giận xoay người, đang muốn bộc phát, không nghĩ tới lại đón nhận một khuôn mặt thật hung hăng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Liêm sỉ!”
Ôn Noãn bị người này rống đến phát ngốc.
Chị gái nhỏ tóc ngắn uốn cong như hoa lê, tay như đang xách một con dê nhỏ, kéo cô tới đằng sau.
*
Ôn Noãn đánh giá cô ấy, dáng người cô thon thả, quần jean và áo crop-top năng động, vành tai có vài chiếc khuyên, trên mặt cũng trang điểm, thật là một chị gái xã hội đen nhỏ nhắn xinh đẹp.
Chị gái nhỏ xã hội đen đem Ôn Noãn bảo vệ sau lưng, nói với Giang Trác: “Giang Trác, muốn động vào cậu ấy thì phải bước qua tôi trước đã.”
Giang Trác: “Cậu lại là ai đấy?”
Chị gái xã hội đen trợn trắng mắt: “Tôi là bạn học cùng lớp với cậu đã hai năm, ngồi sau cậu, là lớp phó văn thể mỹ của lớp cậu.”
Giang Trác: “À.”
Không nhớ được.
“Không nhớ thì thôi! Nếu năm nay cậu không muốn lên sân khấu đọc bài《 Một mình tôi say rượu 》thì hôm nay cho tôi mặt mũi một chút đi, đừng so đo với cậu ấy.”
Lúc Giang Trác nghe được câu muốn cho anh lên sân khấu đọc thơ, đầu ngón chân đều căng thẳng, vội vàng tránh ra nhường một con đường ——
“Đi mạnh khỏe!”
Chị gái xã hội đen kéo tay Ôn Noãn rời khỏi sân bóng rổ.
Vẻ mặt Ôn Noãn trợn mắt há mồm, không ngừng quay đầu lại nhìn Phương Triết Hàn. Phương Triết Hàn làm khẩu hình miệng với cô:
“Hoa khôi nở giữa ban ngày của lớp năm, Triệu Nịnh Manh, người cuồng nhiệt theo đuổi cậu!”
Ôn Noãn:???
‘Mình’ ngu ngốc như vậy mà cũng có người theo đuổi cuồng nhiệt này!
Triệu Nịnh Manh, nghe tên, hẳn là một chị gái nhỏ đáng yêu, không nghĩ tới, lại mang theo một khí chất xã hội đen đậm đà đến thế.
Chị gái xã hội đen kéo Ôn Noãn vào một vườn hoa nhỏ, vừa mở miệng đã mắng một trận:
“Cậu điên rồi sao, tự nhiên lại dám trêu chọc Giang Trác! Đừng nói tới việc tên kia không phải dễ chọc, mà bên cạnh cậu ta có Lục Vũ có quyền thế, là con trai Boss của cổ đông lớn nhất trường, chỉ cần mở miệng một câu là có thể đuổi cậu ra khỏi trường! Một nắm tay của Diệp Thanh, một giây liền có thể đánh nát xương cốt cậu, mà cậu lại dám chọc bọn họ?”
Ôn Noãn không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn chị gái nhỏ.
Bộ dáng tức giận đến nổi lửa này, xem ra là thật sự rất thích Ôn Hàn nha.
Bất quá Ôn Noãn hiểu rõ anh trai của mình, Ôn Hàn không thích loại hình như Triệu Nịnh Manh, anh chỉ vừa ý nữ sinh nho nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn mà thôi.
Ôn Noãn cảm giác, chị gái nhỏ này khá hơn nhiều so với Kiều Vận Thi tâm cơ kia.
Có đôi khi, mắt của nam sinh có như mù, rõ ràng có cô gái tốt bên cạnh, cố tình lại muốn đi tìm mấy con chó nhỏ khác, kỳ lạ.
“Tiểu Chanh, đừng lo lắng, cậu ta không gây thương tích cho tôi.”
Triệu Nịnh Manh mở to hai mắt nhìn: “Cậu gọi tôi là cái gì?”
“Tiểu Chanh.” Ôn Noãn cong khóe miệng, nở nụ cười ấm áp với cô: “Về sau tôi sẽ gọi cậu như vậy, được không?”
Gió nhẹ thổi qua, khuôn mặt Triệu Nịnh Manh rõ ràng phiếm đỏ: “Hôm nay cậu uống lộn thuốc à?”
Lúc trước Ôn Hàn thấy cô liền nhíu mày, chưa từng mỉm cười bình thản với cô như vậy.
Ôn Noãn an ủi nói: “Yên tâm đi, tôi có chừng mực, muốn thử lòng cậu ta thôi.”
“Thử?”
“Lần trước, chuyện tôi bị thương sau núi, hoài nghi có quan hệ với cậu ta.”
Sắc mặt Triệu Nịnh Manh khẽ biến: “Thật sao?”
“Không rõ, cho nên mới muốn thử thăm dò, các cậu là bạn cùng lớp, biết rõ về cậu ta chứ?”
Triệu Nịnh Manh nhíu mày, nói: “Giang Trác tên này hành động có chút không theo lẽ thường, trừ Diệp Thanh và Lục Vũ, cậu ta không có bạn bè nào khác. Bất quá tôi cảm thấy, hẳn là cậu ta sẽ không làm loại chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
“Vì sao lại cảm thấy như vậy?”
“Cậu ta từng giúp một nam sinh bị bắt nạt ở lớp tôi rất nhiều, nhưng chuyện này không nhiều người biết.”
“Là vậy sao.”
Tên đầu trắng này còn rất có tinh thần trọng nghĩa nha.
“Cũng có thể chỉ là hứng thú nhất thời của cậu ta thôi, dù sao thì, người này rất khó nắm bắt.”
Ôn Noãn cũng không thể khẳng định việc này là do anh ta làm.
Nhưng đêm đó có người nhìn thấy anh xuất hiện ở trường, lại bị cảnh sát mang đi lấy khẩu cung, chung quy vẫn có hiềm nghi.
Tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Noãn nói với Triệu Nịnh Manh: “Được rồi, về trước đi, trong khoảng thời gian này cậu giúp tôi nhìn Giang Trác một chút, có tình huống gì thì nói ngay cho tôi nhé.”
“Không thành vấn đề.” Triệu Nịnh Manh sảng khoái đáp ứng.
Ôn Noãn cười cười, ánh mắt Triệu Nịnh Manh nhìn chăm chăm sang cô, nhìn đến ngây người.
‘Anh’ cười rộ lên, toàn bộ ngũ quan đều tươi sáng hẳn.
Éc! Mị lực này thật đáng chết!
———
Tối, gió lạnh lẫm lẫm bên bờ sông, trên mặt hồ là sóng nước lóng lánh, phản chiếu ngược lại hình ảnh ngọn đèn dầu mê ly của nửa tòa nhà sầm uất.
Giang Trác nheo mắt trái, lò xo của dây cung căng ra, nhắm ngay ánh trăng mờ ảo trên mặt nước.
‘Vèo’ một tiếng, đá tung ra ngoài, trăng rằm biến thành vô số ảnh ghép nhỏ hỗn loạn, theo đợt sóng tản ra.
Phú nhị đại Lục Vũ thoải mái ngồi trên một khối xi măng, nhìn Giang Trác.
Ánh mắt anh đen nhánh, mặt không biểu cảm, nhưng mỗi một đạo lực bắn ra, đều chuẩn xác tàn nhẫn.
Từ tiết thể dục buổi chiều tới giờ, tên gia hỏa này vẫn luôn lạnh mặt, tựa hồ như thật khó chịu.
Ngẫm lại cũng đúng, bị một tên con trai vừa ôm vừa sờ, còn bị uy hiếp đưa anh lên sân khấu đọc thơ, Giang Trác có thể không điên lên sao.
Lục Vũ nói: “A Thanh, cậu nói xem, tiểu tử Ôn Hàn kia sao lại thế này chứ. Ăn gan hùm mật gấu sao, hôm nay còn dám cư nhiên đùa giỡn Trác ca.”
Diệp Thanh đang cầm bảng vẽ, mặt không biểu cảm: “Không phải đùa giỡn.”
“Không phải đùa giỡn thì là gì?”
Giang Trác nhặt một viên đá bên chân, mặt lạnh nhạt: “Là đang thử tôi.”
“Thử Trác ca chúng ta có phải là nam thẳng hay không à?”
Diệp Thanh trợn trắng mắt: “Ôn Hàn bây giờ rất kì lạ, trên người cậu ta có công phu.”
“Không phải chứ?” Lục Vũ ngồi dậy: “Cái cây hoa khổng tước kia sẽ có công phu? Nếu cậu ta biết công phu thì lần trước ở sau núi sẽ không suýt bị người khác giết chết! Còn muốn Trác ca ra tay cứu giúp nữa.”
Lời cậu ta còn chưa dứt, một viên đá mang theo lực gió sắc bén kinh người, không khác gì với khuôn mặt trắng nõn của cậu, sượt qua sát bên.
Lục Vũ mở to hai mắt nhìn, tay che ngực, nhìn hướng Giang Trác.
Giang Trác buông ná, con ngươi đen nhánh nhàn nhạt nhìn cậu: “Chuyện đó, không được nhắc lại.”
Lục Vũ biết sự tình nghiêm trọng, nếu tin tức để lộ, bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại có ba người nên mới nói thôi, không có người khác mà.”
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Lục Vũ dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Thanh: “Cậu nói một chút, có phải Ôn Hàn bị tập kích nên hai mạch Nhâm Đốc(*) được đả thông hay không, lập tức thành võ học kỳ tài?”
(*): Mạch Nhâm là mạch của các kinh âm. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người.
Diệp Thanh khó chịu cách xa cậu ta một chút, nói: “Không có khả năng, xem phim võ hiệp nhiều quá rồi đó.”
Sự cố bí mật không thể để lộ, Ôn Hàn bị người khác gây thương tích, trọng thương, phế gần như đã muốn lìa đời.
Không nghĩ tới nửa tháng sau, cậu ta lại tung tăng nhảy nhót tới trường học.
Bản thân thật không thể tưởng tượng được.
“Trác ca.” Diệp Thanh nhìn về phía Giang Trác: “Chúng ta có cần thử hắn hay không, rốt cuộc là người hay quỷ.”
Giang Trác đi tới, ngồi trên cột xi măng, nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Không cần bọn họ ra tay.
Nếu Ôn Hàn không có chuyện gì, những tên gia hỏa kia tự nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
“Ting” một tiếng, di động vang lên.
Giang Trác lấy di động ra, lại là người dùng tên【 Hàn Hàn 】lần trước bị anh cự tuyệt, muốn kết bạn với anh lần nữa.
“Anh Giang Trác, đổi ảnh đại diện rồi nha.”
Đúng là đổi thật, đổi thành một tiểu Na Tra một chân giẫm Hỗn Thiên Lăng(*).
(*) Dải lụa đỏ ở quanh người của Na Tra
Tin nhắn kết bạn của Ôn Noãn không ngừng nhảy ra: “Người sáng mắt không nói ra tiếng lòng —— chiều thứ hai tan học, tôi mời cậu uống trà sữa!【 mỉm cười 】”
Một trận gió thổi qua, quanh hơi thở Giang Trác tựa hồ lại ngửi được mùi ngọt thanh từ kẹo ngọt kia.
【 Hàn Hàn 】đã được đồng ý kết bạn.
Hết chương 04.
________________
Tầm khoảng chương 6-7 gì đấy là tụi tui có kỳ thi nên mọi người đừng sốt ruột nhaa~~~