Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
Sáng hôm sau.
Đào Hoành Dật dán danh sách phòng thi lên trên bảng, một đám người vây lại, ríu ra ríu rít thảo luận mình thi ở phòng nào.
“Tôi ở lớp 4.”
“Tôi cũng ở lớp 4, lát cùng đi chung nhé.”
“Tôi ở lớp 8.”
……
Lâm Dữ ôm lưng ghế dựa, nhìn cửa sau ngẩn người.
Lúc Đoạn Từ tiến vào vừa vặn nhìn thấy ánh mắt vô thần của cậu.
Hắn ngồi xuống, kề sữa bò nóng tới sát mặt Lâm Dữ:
“Ăn điểm tâm chưa?”
Lâm Dữ chớp mắt: “Chờ cậu đấy.”
Cậu từ trong cặp lấy ra bánh sandwich đơn giản: “Tôi làm điểm tâm.”
Bởi vì không có dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn, nên bánh sandwich là hai miếng bánh mì cùng với lạp xưởng.
Đơn sơ đến đáng yêu.
Đoạn Từ đắc ý cầm lên, xác nhận lại:
“Cậu tự mình làm sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Dữ gật gật đầu: “Hôm qua không phải cậu mơ thấy ác mộng à?”
Tối hôm qua lúc trở về phòng ngủ, cậu đặc biệt tìm thịt nhiễm di.
Thịt nhiễm di có thể để phòng từ ác mộng đến tai hoạ.
Sợ Đoạn Từ không ăn, liền làm thành sandwich.
Đoạn Từ cắn một miếng lớn, hỏi:
“Thấy ác mộng thì ăn sandwich sao?”
Lâm Dữ không trả lời về vấn đề này, mà nói:
“Ăn cái bánh sandwich này cậu sẽ không thấy ác mộng.”
Đoạn Từ chỉ cảm thấy bé con đang mê tín.
Hắn nhai thịt bên trong sandwich, vị có chút kỳ quái, thế nhưng ăn rất ngon.
Ăn xong một cái sandwich, Đoạn Từ trêu nói:
“Cậu đã yểm bùa lên bánh sandwich rồi sao?”
“Hay là bỏ thêm cái gì vào nữa?”
Lâm Dữ bĩu môi: “Đúng đúng đúng, yểm bùa cho cậu không thi tốt được, như vậy thì có thể giảm bớt đi đối thủ cạnh tranh rồi.”
“Vững vàng ở top mười vị trí đầu.”
Đoạn Từ cười nói: “Cậu mà nói sớm, tôi sẽ chủ động bỏ thi.”
Hắn lại bổ sung: “Bây giờ bỏ thi vẫn kịp, tôi đi nói với giáo viên nhé?”
“Thi tháng không xứng với tôi.”
Nói rồi, Đoạn Từ đứng lên.
Lâm Dữ cho là hắn thật sự muốn nói với giáo viên là sẽ bỏ thi liền vội vàng kéo hắn:
“Tôi nói đùa thôi.”
Đoạn Từ cười nhéo mặt cậu: “Tôi cũng nói đùa đấy, bé dễ thương.”
Lâm Dữ bị nói mặt đỏ lên, bé dễ thương cái gì chứ!
“Tôi mới không nhỏ!”
Trần Thần đi ngang qua, thấy Đoạn Từ cầm ly nước, chủ động nói:
“Đoạn ca, tôi giúp cậu lấy.”
Đoạn Từ đưa ly nước cho cậu chàng, quay đầu nhìn Lâm Dữ nói:
“Được được được, cậu rất dễ thương.”
“Tôi là người dễ thương.”
Nghe thấy vậy, Trần Thần suýt nữa ném ly nước vào thùng rác.
Lâm Dữ bị Đoạn Từ vô liêm sỉ làm chấn kinh rồi, lỗ tai đều bị đốt đến đỏ lên.
Đoạn Từ tiếp tục chẳng biết xấu hổ mà nói: “Bé dễ thương, nhớ gọi cho tôi.”
Lâm Dữ bị nghẹn nói không ra lời.
Thấy tâm tình của hắn tốt như vậy, cậu nhỏ giọng hỏi:
“Cậu và Quý Hoằng hợp lại rồi sao?”
Đoạn Từ quyết đoán lắc đầu: “Không, bọn tôi đã thành huynh đệ tốt.”
Tôi thả tự do cho cậu ấy.
“Như vậy à…”
Lâm Dữ miệng nhỏ mà uống sữa bò, lòng nói bạn bè cũng không tồi.
Không có rắc rối là tốt rồi.
“Nước đến rồi.”
Trần Thần đưa ly nước cho Đoạn Từ: “Đây.”
Đoạn Từ thưởng thức, vị của nước này khác ngày hôm qua.
Hắn nghi ngờ nói: “Bé dễ thương, nước hôm qua cậu thêm đường vào sao?”
Lâm Dữ lạnh nhạt nói: “Hạ độc.”
“Không trách lại ngọt như vậy,” Đoạn Từ suy nghĩ rồi gật đầu, “Độc của bé dễ thương chả trách lại ngọt như thế.”
Trần Thần chống cằm hỏi Lục Vưu: “Cậu có nghe thấy gì không?”
Lục Vưu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ mình là một người điếc.
Lâm Dữ nhét miếng sandwich còn lại vào trong miệng hắn: “Cậu im đi.”
“Ảnh hưởng tôi học tập!”
Vào tám giờ, Chung Trung đi vào phòng học, dõng dạc nói:
“Cuộc thi lần này không chỉ là một cuộc thi tháng bình thường, mà nó cho thấy lượng tri thức mà các em đang nắm giữ, khoảng cách thi đại học chỉ còn có chưa tới hai trăm ngày, các em nên quý trọng mỗi một kì thi…”
Chung Trung thuận tiện nhắc lại kỷ luật trường thi, nhìn thời gian không sai biệt lắm mới cho mọi người xuất phát đi thi.
Dù sao cũng là lần thi đầu, Lâm Dữ có chút sốt sắng, siết chứng minh thư đi ra ngoài.
Trên hành lang có rất nhiều người, mọi người chen nhau nhốn nháo đi xuống lầu.
Đi được vài bước, Lâm Dữ chợt nhớ tới thẻ ID của Đoạn Từ vẫn còn trong túi mình.
Cậu liền vội vàng xoay người muốn tìm Đoạn Từ, thế là va vào trong lồng ngực Đoạn Từ đi phía sau.
Đoạn Từ bị đụng rên lên một tiếng, sau đó khẽ cười nói:
“Quên mất cái gì à?”
“Là cậu quên đấy.”
Lâm Dữ mới từ đâu đó lấy thẻ ID của Đoạn Từ ra, liền nghe giọng nói trên đỉnh đầu mình:
“Quan trọng nhất không phải là bé dễ thương đang nằm trong lồng ngực tôi sao?”
“Thẻ ID!”
Lâm Dữ thở phì phò ném thẻ ID vào tay Đoạn Từ.
Đoạn Từ tiếp tục trêu nói: “Bé dễ thương thích tôi đến thế à? Lại đi giấu thẻ ID của tôi?”
Lâm Dữ không phản ứng hắn, bước nhanh xuống lầu, đi vào phòng thi.
Nhìn tai bé con ửng hồng, trong mắt Đoạn Từ kiềm không được ý cười.
Các giáo viên coi thi đang đứng ở cửa kiểm tra thẻ ID, Đoạn Từ thi ở lớp 4, nên không có cách nào tiến vào lớp 5.
Khi bước vào phòng thi, Lâm Dữ mới coi như được thanh tịnh.
Cậu để hộp bút xuống, phát hiện xung quanh đều là người quen.
Lục Vưu, Lư Thanh Vận, Trần Thần, Quý Hoằng…
Những người khác đều ngồi ở chung quanh cậu, chỉ có người ở phía trước là không quen biết thôi.
Quý Hoằng ngồi ở sau Lâm Dữ, y gục xuống bàn, sâu kín mở miệng:
“Tiểu Lâm ơi, tại sao cậu lại cảm thấy tôi và Đoạn Từ là tình nhân chứ?”
Lâm Dữ quay đầu nhìn thấy vành mắt gấu trúc của Quý Hoằng.
Cậu ngẩn người, giải thích:
“À thì… Các cậu lúc trước không phải ở phòng y tế nói chuyện này sao, tôi không cẩn thận nghe được.”
“Sau đó Đoạn Từ cũng thừa nhận…”
Quý Hoằng mặt không thay đổi tiếp tục hỏi: “Lão Đoạn còn nói cái gì?”
Lâm Dữ nghi ngờ nói: “Cái gì là cái gì?”
Quý Hoằng: “Liên quan tới cậu ấy hay liên quan với tôi, cái gì cũng được.”
Y ngược lại là muốn nhìn thử Đoạn lão cẩu đã nói dối tới mức nào rồi!
Lâm Dữ hỏi: “Đoạn Từ sợ bóng tối có tính không?”
Lão cẩu sợ tối??
Quý Hoằng trợn to mắt: “Đương nhiên tính, còn gì nữa không!”
Lâm Dữ đếm trên đầu ngón tay nói: “Cậu ấy sợ ma, quáng gà, cậu thì thích đi nhà ma…”
Quý Hoằng khóe miệng giật một cái, tên khốn kiếp này vì lừa gạt Omega thuần lương mà nói dối không chớp mắt.
Y tiêu hóa một lát, mắt gấu trúc nhìn Lâm Dữ, hỏi:
“Tiểu Lâm ơi, cậu thích anh của tôi sao?”
Lâm Dữ gật đầu.
Quý Hoằng lần này vui vẻ, lòng nói Đoạn lão cẩu cậu hao hết công phu rồi, Tiểu Lâm còn không phải đang thích anh của tôi sao!
Ha ha ha ha ha đáng đời!
Lâm Dữ bổ sung nói: “Tôi cũng thích cậu, thích Đoạn Từ, thích Lục Vưu…”
“Dừng lại dừng lại,” Quý Hoằng bất đắc dĩ, nói thẳng ra, “Không phải là thích kiểu bạn bè, mà thích kiểu người yêu, đối tượng, bạn lữ đấy.”.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Lâm Dữ bị y chọc phát cười: “Sao mà tôi lại có thể đi yêu Quý thúc thúc chứ.”
Quý Hoằng mí mắt giật lên: “Vậy còn Đoạn Từ?”
“Bạn tốt nha.”
Lâm Dữ chớp chớp mắt, cậu là yêu, sao có thể tìm một nhân loại để làm bạn lữ chứ.
Quý Hoằng thở dài, lại là thế hoà rồi.
“Ai… Bình thân đi, Tiểu Lâm tử, trẫm mệt mỏi.”
Lâm Dữ do do dự dự không quay người, nhỏ giọng hỏi:
“Cậu và Đoạn Từ thật sự…”
Quý Hoằng trợn mắt cá chết nói: “Chia tay, triệt để.”
“Ồ, được.”
Lâm Dữ thất vọng ngồi lại, chậm rãi từ túi đựng bút lấy ra bút.
Ngồi ở trước bàn là tóc vàng liếc giáo viên coi thi ngoài cửa, lén lút hỏi Lâm Dữ:
“Cậu ở ban một, thành tích cũng không kém đúng không?”
“Tôi đúng là ban một,” Lâm Dữ nghi hoặc, “Cậu muốn làm gì?”
Tóc vàng hạ thấp giọng, kín đáo đưa cho Lâm Dữ miếng giấy trắng nhỏ: “Chờ một lát cậu viết đáp án đề vào đây nhé.”
Lâm Dữ hiểu ra, tóc vàng muốn cậu hỗ trợ gian lận?
Cậu lắc đầu: “Tôi không giúp người gian lận.”
“Cậu hãy tin tưởng mình, có thể thi được thành tích tốt.”
Tóc vàng cười nhạo nói: “Cậu vừa nãy còn không phải đang cùng Quý Hoằng bàn về gian lận sao?”
“Cậu ta đáp ứng cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi cũng không phải không cho.”
“Tôi không phải bàn với Quý Hoằng về chuyện gian lận.”
Lâm Dữ còn muốn giải thích, giáo viên coi thi đã đi vào, tóc vàng vội vã ngồi quay lại.
“Yên lặng! Sách giáo khoa, phao gì đó bây giờ nộp lên vẫn còn kịp.”
“Nếu phát hiện có hành vi gian lận sẽ bị trừ nửa số điểm.”
Chín giờ đúng, giáo viên coi thi mở bao đựng bài thi.
Độ khó của bài thi ngữ văn không cao, Lâm Dữ rất nhanh liền viết xong một câu, nhìn đề văn ngẩn người.
Trên bàn đột nhiên có thêm một tờ giấy nhỏ, tóc vàng vẫn chưa hết hy vọng.
Lâm Dữ nhíu nhíu mày, cất tờ giấy nhỏ đi.
Không lâu lắm, trên bàn lại thêm một cục tẩy, trên đó viết hai chữ —— “Đáp án”.
Lâm Dữ liếc nhìn giáo viên, lau hai chữ trên cục tẩy đi, ném lại bàn trên.
Giáo viên coi thi hình như đã chú ý tới động tĩnh bên này, một trong số đó đi về phía bọn họ, cầm lấy bài thi của Lâm Dữ nhìn một chút, rồi đi tới chỗ tóc vàng, giục gã nhanh viết.
Tóc vàng lần này an phận, không vứt thêm đồ vật nào nữa.
Viết văn xong, thời gian còn nhiều, Lâm Dữ cầm bút chì bôi bôi vẽ vời trên giấy nháp, vẽ ra một nhóc chibi nam.
Giáo viên coi thi nhìn thời gian, nhắc nhở:
“Còn lại mười phút, các em hãy kiểm tra lại bài thi đi.”
Lâm Dữ nhìn nhóc chibi nam ngẩn người, càng nhìn càng quen mắt.
Nhưng lại không nghĩ ra được là ai thì tiếng chuông đã reo.
“Bỏ bút xuống, ngoại trừ đồ đạc của mình, những thứ còn lại đều không thể mang khỏi phòng thi, giấy nháp cũng không được.”
Lâm Dữ dọn xong túi đựng bút, đi wc rửa tay.
Đi ra khỏi wc, thì thấy tóc vàng đang đứng ở hành lang rung chân, khí thế hung hăng gọi:
“Này! Ban một.”
“Không nể mặt mũi chút sao?”
“Mẹ nó nhờ mày viết đáp án ra thì chết sao?”
Lâm Dữ không nói: “Tôi đã nói, không gian lận.”
“Mày cho Quý Hoằng sao lại không cho tao?”
Tóc vàng nhìn Lâm Dữ từ trên xuống dưới đánh giá, khinh thường nói: “Omega đúng là Omega, chỉ biết là liếm chân Alpha thôi.”
“Quý Hoằng không có gian lận.”
“Miệng cậu sạch sẽ chút đi,” Lâm Dữ tức giận, “Một kẻ loài người nghe không hiểu tiếng người à?”
Tóc vàng bị ánh mắt cậu nhìn có chút nhút nhát.
Nhưng gã không muốn thừa nhận một Beta như mình lại bị Omega hù dọa, giơ tay muốn đánh Lâm Dữ.
Lâm Dữ nghiêng người né tránh, từng có kinh nghiệm lần trước, cậu biết nên ra tay ở chỗ nhiều thịt.
Một cước đá vào mông của tóc vàng.
Tóc vàng bị đạp lộn mèo trên đất, còn chưa bò lên thì đối mặt với khí lạnh trong mắt Đoạn Từ.
“Đoạn, Đoạn thần.”
Đoạn Từ hơi nhắm mắt: “Tóc vàng, vừa nãy mày đang làm gì?”
Tóc vàng há miệng run rẩy nói không ra lời, gã đã từng thấy Đoạn Từ đánh người, không muốn mạng mà đánh.
Đạp một cước, Lâm Dữ đã nguôi giận.
Cậu đi tới, nhìn Đoạn Từ nói: “Cậu ta đã chịu đòn, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ừm.”
Đoạn Từ nhắc nhở liếc nhìn tóc vàng, cùng Lâm Dữ xuống lầu.
Tóc vàng nơm nớp lo sợ từ dưới đất bò dậy.
Mẹ nó, khẩu vị của Đoạn thần thật sự không giống người thường mà.
Omega có sức mạnh con mẹ nó thật là lớn.
Mới vừa đi tới lầu một, Lâm Dữ đã nghe phía trước truyền đến tiếng cười khanh khách.
Cậu nhớ lại lúc trước, Quý Hoằng đang cùng một tiểu Omega tán gẫu, không biết nói cái gì mà Omega cười đến rất vui vẻ.
Quý Hoằng lại nói mấy câu nói, Omega đỏ mặt, kéo cánh tay của y.
Lâm Dữ ngẩng đầu nhìn Đoạn Từ, thấy hắn rũ mắt, không nhìn ra tâm tình.
Lâm Dữ không nghĩ Quý Hoằng nhanh như thế đã tìm niềm vui mới.
Cậu suy nghĩ một hồi, chợt nói:
“Chị em tốt mà, tay trong tay rất bình thường.”