Đầu tháng hai năm sau, Ngải Thanh thuận lợi sinh hài tử thứ hai, so sánh với Kỳ nhi, lần sinh sản này càng thêm thông thuận, Ngải Thanh gần như không chịu đau đớn bao nhiêu liền kết thúc cả quá trình. Tô Dịch Dương suy đoán, có lẽ nam tử Hạnh tộc chỉ là mang thai lần nữa khó, nhưng sinh lần nữa lại dễ, xem ra đống thuốc kia của mình đều lãng phí.
Lúc mang thai, Ngải Thanh định để đứa bé này theo họ của cha hoặc a cha, sau khi tìm Trần Lương thương lượng một phen, hắn cũng vui vẻ đồng ý, bởi vậy, sau khi hài tử ra đời, Ngải Thanh liền nói ý nghĩ của hai người với hai cha.
Huyết mạch của tôn tử từ đầu đến cuối tương liên với mình, cho nên dù không mang họ này, Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh cũng không sao cả, nhưng thấy sự kiên trì và ý tốt của hai hài tử, hai người cuối cùng không phản đối.
Sau khi bốn người bàn bạc một phen, nhị bảo bảo cuối cùng theo họ của Lê Vân Thanh, lấy tên Cẩn Du, nhũ danh thì là Bảo Nhi.
Phải nói để Bảo Nhi họ Lê, vẫn là ý của Tô Dịch Dương, nguyên nhân không gì khác, chỉ bởi mắt và miệng nhỏ giống Lê Vân Thanh, nhưng cá tính hài tử lại không giống gia gia bé, ngược lại an tĩnh trầm mặc, trừ lúc ra đời khóc một tiếng tượng trưng sinh mạng mới đến, cũng không khóc nháo nữa, Ngải Thanh trông cũng rất thoải mái, hiểu chuyện nghe lời như vậy vốn nên là vui vẻ, nhưng người Trần gia lại lo lắng, bởi vì Bảo Nhi tuy không khóc, lại cũng không thích cười, nếu không phải mỗi lần nhìn thấy Tiểu Hổ đều sẽ lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt một bên, Ngải Thanh đều sẽ tưởng đứa bé này là bệnh rồi.
Người Trần gia chỉ có thể cảm thán: Quả nhiên Du nhi là phải trở thành “vợ nhỏ” của Tiểu Hổ sao?
Trong Trần gia, Tô Dịch Dương là thương Du nhi nhất, trừ bộ dáng kia, còn có chính là Du nhi tựa hồ một chút cũng không ghét mùi thuốc bắc nồng trên người gia gia thần y, này nếu đổi là Kỳ nhi, nếu gia gia không tắm sạch sẽ mát mẻ, là tuyệt không thể để ông đến gần nửa bước.
Tuy Kỳ nhi 1t rưỡi, Du nhi vừa ra đời, nhưng may mà đứa trước có sự góp phần của Hoàng thiếu gia, đứa sau nghe lời an tĩnh, hai vị phụ thân Ngải Thanh và Trần Lương trái lại cũng khỏe không ít.
Song thiên hạ không có tiệc nào không tàn, lúc Kỳ nhi 3t, Hoàng thiếu gia cuối cùng rời khỏi thôn Trần gia, tuy mấy năm này hắn luôn có lúc sẽ rời khỏi một khoảng thời gian, nhưng cũng sẽ trở về, nhưng lần này lại triệt để biến mất, hỏi Trần lão gia, đối phương cũng chỉ nói khéo trong nhà Hoàng thiếu gia xảy ra chuyện, phải về, nhưng phụ thân hắn Hoàng lão gia vẫn ở đây, lời này hiển nhiên nói không thông, nhưng vốn là người ngoài thôn, đột nhiên đến đột nhiên đi, thôn dân của thôn Trần gia cũng không biểu hiện ra hiếu kỳ quá nhiều.
Nhưng này lại làm khó người nhà Trần Lương.
Hoàng thiếu gia vừa rời đi, Kỳ nhi cả ngày không ngừng khóc, trong miệng la muốn tìm “ca ca”, khóc mệt rồi ngủ, lúc tỉnh lại khóc, cứ như vậy, đứa bé vốn trắng mập lại gầy, nhìn mà bọn Ngải Thanh đau lòng không thôi. Cuối cùng vẫn là Trần lão gia nói dối, gạt Kỳ nhi nói “Kỳ nhi ngoan, chỉ cần con cố gắng đọc sách, sẽ có một ngày sẽ gặp lại ca ca”, lúc này mới khiến đứa bé yên tĩnh, mở đôi mắt sưng đỏ hơi nước lờ mờ, thút thít hỏi lại Trần gia gia, “Là thật sao? Chỉ cần Kỳ nhi cố gắng đi học, nghe lời phu tử, ca ca sẽ trở về?” Trần lão gia không nhẫn tâm, gật đầu, trong lòng nghĩ: Bọn Ngải Thanh kỳ thật không biết, lời kia của mình không hoàn toàn là gạt Kỳ nhi, nếu Kỳ nhi ngày nào đó thi đậu công danh có thể lên Kinh Thành, lại sao có thể không gặp nhị hoàng tử?
Từ đó về sau, Trần Tử Kỳ quả nhiên không khóc nháo nữa, thu lại tâm tư chơi đùa, một lòng một dạ học tập, cộng với trời sinh thông minh, rất nhanh sáng trí ra, trở thành tiểu thần đồng thứ hai của thôn Trần gia sau Trần lão gia.
Năm Tử Kỳ 4t, tiên sinh dạy học duy nhất trong thôn bởi vì mẫu thân qua đời mà từ chức phu tử về quê thủ hiếu cho mẹ, thôn Trần gia vốn là thôn trang nhỏ, người ít, tú tài liền càng ít, phu tử đột nhiên rời đi, các đứa trẻ bị vứt bỏ đành chịu chỉ có thể theo cha mẹ mình về nhà.
Tử Kỳ và Cẩn Du bởi vì có sự chỉ dạy của Lê Vân Thanh, tuy rời khỏi học đường, cũng sẽ không rớt công khóa, nhưng nghĩ tới đứa trẻ khác trong thôn, Ngải Thanh luôn sẽ nhớ đến đám trẻ bị vứt bỏ chờ viện trợ mới có thể đi học ở cô nhi viện kiếp trước, ngày tháng này trải qua thoải mái, còn tưởng mình sẽ quên khoảng thời gian kia rồi. Trong lòng càng nghĩ càng buồn, Ngải Thanh liền tìm cơ hội cơm tối, nói dự định của mình cho người nhà nghe, y muốn quyên ngân lượng lần nữa tu sửa tư thục. Mấy năm nay, Trần Lương theo Hồ Tam ca làm ăn, trong nhà tích lũy không ít tiền, tư thục kia trong thôn lại là mười mấy năm trước thôn dân bỏ tiền ra tự xây, vốn sơ sài, trải qua nhiều năm mưa gió gột rửa như vậy, sớm đã tàn phá, hài tử là đi học đường học cũng có thể không an tâm a.
Trần lão gia cũng có ý nghĩ này, không ngờ Ngải Thanh nói ra trước, cho nên lập tức đồng ý, người khác tất nhiên cũng tán thành. Nhưng có tư thục, không có tiên sinh, cũng chả được gì?
“Nghĩa phụ, này con cũng nghĩ qua rồi,” Ngải Thanh rót trà cho mọi người, sau khi đặt ấm trà trong tay xuống, nói tiếp, “Nghĩa phụ, a cha, hai người đến làm tiên sinh được không?”
Chủ ý này là Ngải Thanh đã nghĩ rất lâu, đầu tiên, tài học của nghĩa phụ và a cha tất nhiên là khỏi phải nói, chính là rất nhiều tú tài cũng không bằng; thứ hai, nghĩa phụ và a cha vốn là người hiếu học, một người một lòng vì quốc gia bồi dưỡng trụ cột, một người rất thích chỉ dạy trẻ nhỏ, nhìn a cha đối với hai huynh đệ Tử Kỳ và Cẩn Du thì biết; thứ ba, hai người đều là người ngồi không yên, nếu có thể tìm vài việc để làm, cũng không sợ nhàm chán.
Đề nghị rất tốt, lập tức cả nhà liền nhất trí thông qua. Tiếp theo Ngải Thanh lại theo chế độ học tập của hiện đại mà làm kế hoạch, các đứa trẻ đi học năm ngày, nghỉ hai ngày, hoặc về nhà làm nông, hoặc học ngoại khóa, dẫu sao trẻ con dưới quê, chú trọng thực tế, có thể hiểu kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, học để ứng dụng thực tế mới là căn bản.
Sau khi quyết định như vậy, Ngải Thanh liền bảo Trần Lương lấy 200 lượng bạc giao cho Trần bá thôn trưởng, trừ khoản sửa chữa tư thục, còn lại toàn bộ mua bàn ghế mới, sách vở và bút giấy. Ngải Thanh không muốn khoe khoang, cho nên cầu Trần bá đừng nói ra ngoài, nhưng Trần bá lại tưởng Ngải Thanh nghĩ nhiều, người thôn Trần gia nếu biết tiền của nhà Trần Lương bỏ ra, chỉ sẽ cảm tạ, nào có nghi hoặc. Ngải Thanh và Trần Lương thật sự không lay chuyển được đối phương, cũng chỉ có thể như vậy.
Tư thục mới là tu sửa lần nữa trên nền móng của tư thục cũ, ngày hoàn tất, tiếng pháo nổ, tấm biển treo lên, rất náo nhiệt. Trần bá làm trưởng một thôn phát biểu lời cảm tạ, Trần lão gia và Lê Vân Thanh thì lấy danh phu tử mới đứng bên trên. Tư thục mới tên là “Thư viện Lâm Vân”, hai chữ đều lấy từ tên của Trần lão gia và Lê Vân Thanh.
Thấy ý cười không sao ngừng được trên mặt nghĩa phụ và a cha, nghe tiếng hoan hô của thôn dân và đám trẻ bên cạnh, Ngải Thanh đứng trong đám người mê thích, khóe mắt không nén được ướt đỏ, Trần Lương đứng bên cạnh y, không nói chuyện, chỉ là đôi tay hai người mười ngón đan nhau, ngọt ngào như trước giờ, yêu thương càng nhiều!
Thần y Tô Dịch Dương cũng bận hơn, từ một năm trước, sau khi Ngải Thanh kiến nghị ông mở y quán.
Y quán liền xây trên bãi đất trống ngoài cửa viện Trần gia, nghĩ thôn Trần gia cuối cùng cũng có đại phu của chính mình, thôn dân rất nhiên vui vẻ không thôi, đều muốn bỏ tiền cùng xây, lại bị Trần Lương từ chối, chỉ nói mình chiếm đất trống trong thôn, có thể được mọi người tán thành đã rất cảm kích. Trần Lương tuy nói như vậy, nhưng thôn dân thầm biết là ý tốt của đối phương, đành chịu hắn kiên trì như vậy, cũng chỉ có thể giấu phần cảm kích trong lòng.
Tô Dịch Dương không hổ là thần y có tiếng giang hồ năm đó, chỉ nửa năm, dựa vào y thuật lợi hại và y đức khiến người ca tụng của mình, “Y quán Nhất Tâm” liền nhanh chóng truyền ra, hiện giờ trừ bệnh nhân của thôn, rất nhiều người vùng ngoài cũng sẽ mộ danh mà đến, các loại chứng bệnh khó trị, đối với đại phu khác mà nói là cực kỳ đau đầu, ở trong mắt Tô Dịch Dương lại như tia chớp, dẫu sao, đối với người mê y thuật mà nói, có thể khiêu chiến các loại bệnh hiếm thấy, sao không vui được, tuy nói như vậy có chút ích kỷ, nhưng đối với Tô Dịch Dương bản tính sảng khoái, ông tuyệt sẽ không xấu hổ thừa nhận ý nghĩ chân thật ở đáy lòng.
Cuộc sống của 6 người một nhà tiếp tục như vậy………..
Cho đến khi____
Tam bảo bảo xuất hiện.
Không cần nói, tam bảo bảo tất nhiên là theo họ Tô Dịch Dương, lấy tên Khai Tâm, hi vọng bé khỏe mạnh lớn lên, vui vẻ. Đứa bé này là ra đời vào năm Ngải Thanh 21t, Tử Kỳ 6t. Kỳ thật từ sau khi sinh Du nhi, Ngải Thanh rất lâu đều không có dấu hiệu mang thai nữa, vốn tưởng là thuốc cha điều chế lần này cuối cùng có hiệu quả, nào ngờ, không phải không đến, mà chỉ là đến muộn.
Bởi vì Du nhi sinh thuận lợi, cho nên Ngải Thanh liền qua quýt tưởng lần này cũng tuyệt sẽ không có bất cứ vấn đề gì, lúc mang thai không cẩn thận chú ý như khi mang thai Du nhi, cộng với Ngải Thanh cũng là tiên sinh dạy toán trong tư thục, bình thường bận công khóa của học sinh, lại thường cùng Trần Lương bàn bạc chuyện làm ăn, cơ thể không dưỡng tốt lắm, chờ ngày hài tử ra đời, suýt chút nữa khó sinh, người lớn đứa nhỏ chỉ có thể giữ một, dưới tình huống đó, Trần Lương tất nhiên là lựa chọn giữ Ngải Thanh.
Ngải Thanh đến bây giờ còn nhớ khắc đó mình rơi lệ, không phải mắt, mà là tim chảy máu, tay phải vuốt ve bụng không tròn lắm, cảm nhận đứa bé mình mang mười tháng, chảy dòng máu của mình và Trần Lương, đang dần dần mất đi sức sống, có lẽ là phụ tử đồng tâm, tâm linh tương thông, Ngải Thanh lại cảm thấy mình là rõ ràng nghe thấy kêu gào của hài tử, giây phút đó, y đột nhiên thả Trần Lương ra, nắm lấy tay trái của cha, cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại kiên định, ra hết toàn lực nói ra lời kế tiếp: “Cha, cho….con một cơ hội nữa, thử lần nữa, con nhất định…..nhất định có thể!”
Trần Lương ngồi xổm bên giường, nam nhân trước giờ không rơi lệ lần này cũng nhịn không được rơi nước mắt nóng hổi, nháy mắt đưa ra lựa chọn, đau đớn của hắn tuyệt không kém Ngải Thanh, đó là cốt nhục thân sinh của hắn và Thanh nhi, hắn là phụ thân ruột của hài tử, nhưng vì Thanh nhi, hắn không còn biện pháp, chỉ có thể lựa chọn như vậy. Hài tử còn chưa chào đời kia, là hắn tự tay tước đi sinh mệnh của nó!
Trần Lương mỗi lần nhớ lại tình cảnh tối đó, trong lòng luôn nghĩ, nếu lúc đầu không có Ngải Thanh kiên trì, Tâm nhi có phải sẽ không như hiện giờ bồi bên cạnh họ không, hắn có phải cả đời đều phải sống trong áy náy và chịu tội không. Thanh nhi quả nhiên là vận may của hắn, lần nữa dùng dũng cảm và kiên cường của y cứu vớt mình!
“Đang nghĩ gì?”
Giọng nam trong trẻo êm tai đột nhiên vang lên sau lưng Trần Lương.
Đã là cuối thu, viện tử ban đêm có chút lành lạnh, sau khi từ trong phòng cầm một cái áo khoác ngoài khoác lên cho Trần Lương, Ngải Thanh cũng ngồi bên cạnh, dựa trên người hắn, hấp thu ấm áp.
“Thanh nhi?”
Giọng thuần phát từ tính của Trần Lương vang lên trong viện thanh tĩnh.
“Hử?”
“Ta yêu ngươi!”
“Ta cũng vậy!”
………..
Một đôi lương nhân dựa sát vào nhau…….
Hai đôi tay mười ngón đan nhau…….
Bốn cánh môi giày xéo lẫn nhau…….
………
Một cơn gió đêm lướt đến, thổi rơi hoa quế đầy viện, thổi tán hương thơm ngào ngạt, lại không tách được người yêu nhau!
————
Tgclmn: Bất ngờ đi, kinh hỉ đi, trước lễ ngày mai, tôi lại hoàn rồi, ngày thật đặc biệt!
Trừ thời gian đặc biệt này tôi không có nghĩ đến, kỳ thật dựa theo dàn ý dự kiến ban đầu của tôi, cố sự đi đến đây liền nên kết thúc, cho nên tuyệt đối không phải cố ý vội vã làm khác.
Đây là lần đầu viết văn, có rất nhiều cảm khái, nhưng quan trọng nhất là cám ơn người từ trước tới nay ủng hộ tôi và tiểu thuyết này, cám ơn bình luận của các bạn, những bình luận đó đều luôn là nguồn gốc và động lực tôi kiên trì tiếp, thật sự rất cảm kích mọi người, cúi người!!
Chúng ta phiên ngoại gặp lại!