Gãy Cánh

Chương 35: 35: Rung Cảm



Úc Trầm biết mình mắc bệnh từ năm hai mươi mốt tuổi, từng sáu lần lên bàn mổ, kiêng giữ đủ điều, duy chỉ có thuốc lá là cai cách nào cũng không thành, gã bèn nói thẳng với bác sĩ: “Nếu ông ép tôi bỏ nicotine thì chẳng bằng để tôi chết quách cho rồi.”
Sau khi nhập viện, gã vẫn tiếp tục hút thuốc.

Giang Thành Văn can không được, sau cũng lén lút tiếp hàng cho gã.
Kẹp trên tay điếu thuốc lá, Úc Trầm dễ tức cảnh sinh tình, từng nói với Giang Thành Văn: “Sống đến bây giờ mới biết tiền bạc là phúc lạc, cũng là hình phạt.

Cả cuộc đời tôi chưa có lấy một lần được như ý nguyện, lại bị hai mẹ con Kim Mân làm cho điên đầu không ít.”
Sinh thời gã ghét nhất hai việc: tranh cãi với Úc Mân và Thẩm Hi Quang lờ đi lời của gã – việc đầu tiên là do kết quả luôn đi vào ngõ cụt, việc thứ hai là do gã bực.

Mỗi khi Thẩm Hi Quang làm gã bực, gã thường xuyên đánh anh – đánh ở đây chỉ là nhéo tai hay vả miệng, kiểu dạy dỗ thường thấy của các bậc cha mẹ trong văn hóa Á Đông: nói nhẹ thì nó không nghe, nói nặng mới miễn cưỡng nghe, vậy chọn cách nhanh mà làm.
Trước khi mất, Úc Trầm đã chỉnh sửa di chúc tổng cộng hai mươi chín lần.

Chính mắt Giang Thành Văn chứng kiến gã suy tính từng chút một cho Thẩm Hi Quang – kể cả việc nếu anh mắc bệnh như gã thì phải làm gì.

Đề phòng sau khi gã qua đời thì Úc Mân sẽ cuỗm hết của cải, nhét Thẩm Hi Quang vào viện nội trú tự sinh tự diệt, gã để anh thừa kế hai phần ba di sản với các điều kiện ràng buộc.

Đây là việc thứ nhất.
Việc thứ hai liên quan đến Úc Mân và Kim Hi Thần.

Úc Trầm trình bày rõ là sẽ không để tài sản lọt vào tay người ngoài, nếu Úc Mân qua đời thì Kim Hi Thần (hoặc bất cứ ai khác) không được thừa kế phần tài sản bà đã nhận từ gã mà phải trả cho Thẩm Hi Quang.

Tuy nhiên, bản di chúc cuối cùng được công bố bị lược bỏ phần thứ hai này.

Bản cuối cùng cũng có hai phần, là:
– Thẩm Hi Quang sẽ thừa kế toàn bộ di sản của Úc Trầm với các điều kiện ràng buộc; nếu anh qua đời trước Úc Mân thì phần di sản còn lại sẽ được hiến cho các pháp nhân trong danh sách đính kèm.
– Việc thứ hai liên quan đến Giang Thành Văn và những người có vai trò hỗ trợ cho Thẩm Hi Quang quản lý tài sản, chi tiết khá phức tạp, chỉ có một điều cần lưu ý là Thẩm Hi Quang không còn ở dưới bất kỳ quyền giám hộ nào nữa: anh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về mọi hành vi của mình trước pháp luật.
Vì vậy, Kim Mân không được nhận dù chỉ một cắc sau khi Úc Trầm qua đời.

Điều này khiến bà rất sốc.

Bà là tiểu thư được nâng niu từ nhỏ, cuộc sống xưa nay của bà chỉ có mỗi mấy năm ở với người chồng đầu là tương đối khó khăn, về sau chưa từng có ai tệ bạc với bà như anh trai.
Sau tang lễ của anh hai, Kim Mân không thể ngừng nghĩ về Thẩm Hi Quang.

Bà cảm thấy lo lắng vì anh có một số tài sản lớn trong khi tuổi đời còn quá trẻ nên không ngừng tìm cơ hội thích hợp để gặp và thuyết phục anh để bà tham gia hỗ trợ quản lý tài sản.

Sau khi Kim Mân trình bày ý định thiết tha của mình thì Thẩm Hi Quang chỉ nhìn bà, không nói một tiếng nào.
Kim Mân là tác gia, rất nhạy cảm với cảm xúc của con người.

Ánh nhìn của anh không có bất ngờ, không có giận dữ, không có thất vọng, chỉ chứa đựng một nỗi sầu thảm – song lại làm cho người ta cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.

Tầm mười phút sau đó, Thẩm Hi Quang mới hỏi: “Mẹ cần bao nhiêu?”
Bà cười: “Con hiểu nhầm ý mẹ rồi…”
“Mẹ tính đi bước nữa sao?” Anh cắt lời, cách ngắt nghỉ câu rất kỳ lạ, tựa như không có sức để nói trong vòng một hơi: “Có phải mẹ, chỉ chờ Úc Trầm qua đời để tái hôn không? Mẹ muốn sống với người đó…!đến như vậy sao? Một gã đàn ông…!còn hơn cả con ruột, sao?”
“Con nói gì vậy? Con vẫn là con của mẹ mà.

Mẹ…”
Thẩm Hi Quang cúi đầu ho khan khiến lời của bà lại bị gián đoạn rồi nhìn ra cửa kính, nói bằng giọng thều thào: “Con đoán thử nhé, mẹ gặp lại người đó từ bốn năm trước.

Gã dùng lời đường mật ngỏ ý muốn cùng mẹ xây dựng một gia đình cho Kim Hi Thần phải không? Mẹ chẳng cảm thấy lạ sao? Vì cớ gì mà ngay sau khi vừa về nước, gã liền đến tìm mẹ? Trước đây gã bỏ mẹ trước, cớ sao bây giờ lại muốn bám váy mẹ chứ? Hừ…!mắt nhìn đàn ông của mẹ vẫn thiển cận như cái đầu của mẹ vậy.”
“Thẩm Hi Quang!” Bà đỏ mặt.
Anh cười, nụ cười không chứa đựng niềm vui hay cảm xúc nào khác, lạnh lùng cùng cực: “Chắc chắn gen di truyền từ bố phải trội hơn mẹ gấp nhiều lần chứ con không tin trí thông minh hiện tại của con là nhờ mẹ đâu.

Trong mắt mẹ, con là một vết nhơ phải không? Mẹ muốn bắt đầu một cuộc hôn nhân mới để làm lại đời mình sau khi thất bại với bố.

Như thế, cuộc sống của mẹ sẽ thật tươi đẹp biết bao, tất cả mọi người đều tốt với mẹ…! Nhưng nếu mẹ không còn danh tiếng nữa thì sao? Nếu mẹ không còn giàu có nữa thì sao? Mẹ biết mà.

Tiền bạc quả là thứ kỳ diệu, nó có thể biến một người trở nên tốt đẹp hoặc thảm hại như giẻ rách…”
Chát!
Thẩm Hi Quang thấy khóe môi đau xót vô cùng, sắc mặt tái đi.

Kim Mân giận run người.

Bà nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, trên mặt kim loại còn dính vết máu nhỏ.
“Úc Trầm để tài sản lại cho con không phải là để con sống dư dả sung sướng…” Anh liếm khóe môi, “mà là để cho chúng ta dằn vặt lẫn nhau.”
Gã là người hẹp hòi, muối đổ lòng ai thì người nấy xót*, chết rồi vẫn không để người sống yên trên nấm mồ của gã.
* Gần nghĩa với cụm “thân ai nấy lo”.
Kim Mân cầm túi xách đứng bật dậy, quên cả việc trả tiền, gần như là bỏ chạy.
Thẩm Hi Quang cảm thấy mệt mỏi đến mức không động đậy nổi, từ cổ xuống vai cứ như bị một tảng đá vô hình đè xuống.

Anh không thay đổi tư thế gần một tiếng đồng hồ, bị nhân viên nhắc nhở thì mới lê mình rời khỏi quán.
Đến lúc anh lấy lại ý thức thì bản thân đã ở trong nhà của Bộ Thư, ngâm trong làn nước ấm.

Mạch dãn ra, máu lại chảy.

Trái tim mới biết nó vẫn còn đập.

Điều khiến anh cảm thấy an ủi là cậu không gặng hỏi anh chuyện gì đã xảy ra.

Cậu chỉ ôm chặt lấy anh…!giống như hiện tại.
Thật ngạo mạn.

Thẩm Hi Quang muốn nói với cậu như vậy.

Mặc dù từng khen ngợi sự nhạy bén của cậu nhưng anh biết cậu chỉ toàn đoán mò dựa trên những thông tin mơ hồ, thế mà…!cậu đang dần tóm được đằng đuôi của anh.
Không còn thời gian nữa, anh phải lợi dụng căn bệnh này thật tốt.

Cơn sốt của Thẩm Hi Quang thuyên giảm từ chiều ngày thứ hai nằm viện.

Bộ Thư đi làm về, tắm rửa xong là đến ngay, ngồi bên giường cắt móng tay cho anh.

Bây giờ cậu mới biết anh bị viêm phế quản bẩm sinh, cứ hễ trở trời là sẽ tái phát nhưng không có gì đáng ngại.
Vậy mà…!anh từng chạy ra ngoài tuyết trong bộ đồ ngủ và ở trong một căn phòng lạnh lẽo.

Cảm tạ Thần Phật phù hộ cho anh.

Bộ Thư vừa nghĩ vừa vuốt ve những vết sẹo trên cánh tay anh, khẽ nói: “Không biết có thuốc nào có thể trị lành không?”
Thẩm Hi Quang: “Không thích sao?”
“Không thích.”
“Vậy thì đừng nhìn.” Thẩm Hi Quang giũ tay áo xuống, đeo băng cổ tay vào, đang uống thuốc giữa chừng thì lên cơn ho khan nên đánh đổ ly nước vào trước ngực.
Anh thường xuyên lên cơn ho đến rũ người thế này.

Bộ Thư ghé vào mép giường vuốt lưng cho anh.

Thẩm Hi Quang yên tĩnh để cậu lau miệng cho mình.

Bộ Thư cởi áo ướt ra, bây giờ đã không còn ngại nữa, lau sạch vũng nước rồi lấy áo khác mặc cho anh: “Mấy hôm nay trời nóng quá chừng, bên hông em bị nổi sẩy.

Ngứa lắm mà em không dám gãi.

Hâm mộ anh thật.

Chỗ nào cũng trắng trẻo, muỗi cũng không chích anh.”
Đôi khi cậu còn có một ý tưởng kỳ quái là có phải nhờ anh ăn nhiều quýt (mùi quýt có thể xua đuổi côn trùng) nên muỗi mới không chích anh không nhỉ?
Thẩm Hi Quang chợt khoác tay qua gáy cậu, áo còn chưa cài xong, Bộ Thư bị kéo sát gần như đụng vào xương quai xanh của anh.

Anh nói: “Em cài cúc thì tập trung cài cúc, mày mắt lia đi đâu vậy?”
Người anh rất nóng, mặt Bộ Thư cũng nóng lên, cãi lại: “Em nhìn cúc áo mà.

Cài đến đâu thì em nhìn đến đó thôi.”
Thẩm Hi Quang không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.

Anh nâng khuôn mặt cậu lên bằng cả hai tay, sau đó dán vào môi cậu.

Bộ Thư trợn tròn mắt vì một thứ mềm mại vừa chen vào kẽ răng.

Trước giờ hai người chưa từng hôn như thế.

Cậu không phải là không có hiểu biết, song vì không đoán ra ý nghĩa của hành động này nên tâm thần rối bời, hơi thở mong manh, như bị anh lây bệnh qua rồi.
Anh hôn tầm hai, ba phút thì buông cậu ra.

Bộ Thư lập tức ngoảnh mặt đi không nhìn anh.

Anh quệt miệng hỏi: “Thái độ gì thế?”
“Em chẳng có thái độ gì cả.”
“Vậy sao lại tránh tôi?”
Cậu rút tay khỏi người anh, vành tai đỏ đến dường như sắp chảy máu: “Em…!em sợ sẽ không kiềm chế được nếu nhìn anh…”
Thẩm Hi Quang lần đầu tiên nghe lời này, thoáng ngạc nhiên rồi lâm vào suy tư.

Đúng vậy, là lần đầu tiên.

Trước đây chưa có, lúc nhìn người mẫu trên tạp chí người lớn cũng chưa có.

Về mặt lý tính, anh không nghĩ cậu có nhiều sức hấp dẫn tính dục* đối với mình, anh chắc chắc sẽ thích nhìn một người phụ nữ ăn vận thiếu vải đi trên đường hơn là đàn ông mặc quần lót chụp ảnh quảng cáo.

Về mặt cảm tính, anh thừa nhận hiện tại bản thân có nhiều cảm xúc hơn lúc săm soi cơ thể nữ giới trần truồng.
* Hiểu nôm na là “gu” ấy; giải nghĩa ra thì dài dòng, Thẩm Hi Quang là người đọc nhiều sách, dùng từ ngữ hàn lâm để hợp với lối nói của anh.
Tạm gác vấn đề phân ly thì anh dậy thì tương đối bình thường.

Đến tuổi đó, anh từng nhìn ngực con gái, từng tìm hiểu về sex, từng tưởng tượng tình dục, nhưng anh chưa bao giờ tìm kiếm đối tượng tình cảm.

Chỉ cần nhìn cái cách lũ con gái săm soi ngoại hình và đám con trai đùa giỡn ngả ngớn là anh đã thấy tởm.

Dù bản thân anh cũng chẳng tốt đẹp gì.

Vì thế, anh rất hạn chế tiếp xúc cơ thể với người khác, hoặc dùng chung đồ đạc kể cả với các nhân dạng.

Anh hôn Bộ Thư không hẳn là vì thích, đôi khi anh chỉ muốn nhìn cậu bối rối.
Thẩm Hi Quang liếm răng hàm, nhìn cậu cài kín cúc áo cho mình, đột nhiên hỏi: “Em từng xem phim khiêu dâm chưa?”
Bộ Thư suýt thì giật đứt cúc áo trên cùng: “Anh hỏi gì vậy?”
“Trả lời đi.”
“Không, chúng ta đang ở bệnh viện.”
“Ở đây chỉ có tôi và em.

Trả lời đi.”
Cậu vừa mới trấn tĩnh, bây giờ lại thấy máu dồn hết lên mặt, nhỏ giọng đáp: “Em xem rồi…”
“Một mình? Hay xem cùng người khác?”
“Có người rủ nhưng em từ chối, sau đó thì tò mò nên tự xem.”
“Cảm giác như thế nào? Lần đầu đó.” Giọng điệu của Thẩm Hi Quang chẳng khác nào đang hỏi: Trời hôm nay nắng không?.
Nếu đối phương là Lữ Gia thì Bộ Thư sẽ không luống cuống thế này, nhưng trước mặt là người cậu thích, hiện tại cậu cảm thấy chẳng khác gì đi vụng trộm bị bắt quả tang, thực sự không dám nhìn thẳng vào mặt anh, thâm tâm chỉ ước gì có một cái lỗ để mà chui xuống cho rồi: “Em không nhớ…”
Cậu không nhớ ra thật, nội dung của thước phim đó là gì cũng chẳng còn đọng lại.
Anh chạm vào mang tai đỏ rực của cậu, nhẹ nhàng hỏi ba chữ có cương không?.

Bộ Thư gần như ngừng thở, tim đập rất nhanh, bấn loạn không nói được một chữ.
“Ngại cái gì? Lúc tôi bắt đầu dậy thì, bác sĩ còn hỏi tôi tần suất thủ dâm là bao nhiêu lần.” Thẩm Hi Quang thấy cậu căng cứng cả người, nghiêng mình ghé vào tai cậu nói: “Trước đây tinh thần tôi tốt, mỗi tuần hai, ba lần; bây giờ thì một lần một tuần.”
Bộ Thư siết chặt lòng bàn tay nóng rẫy, không thể định tâm nổi.

Nếu anh cứ tiếp tục thì tim cậu có thể sẽ nổ tung mất.
Anh nhẫn nại chờ thêm một lúc rồi bảo: “Thôi, đợi em nghĩ ra thì chắc phải đến sáng mai.

Ra ngoài hóng gió với tôi.”
Buổi tối tháng bảy, ve vẫn kêu ra rả.

Bộ Thư cùng anh đi dạo trong khuôn viên bệnh viện vài vòng cho gió thổi nguội đầu rồi trở lại phòng ngồi thêm một chút, sau đó ra về.

Đêm hè nóng nực, trong ngực cậu càng ấp ủ thứ tình cảm thấy nóng hơn.

Hôm nay Thẩm Hi Quang nói nhiều hơn mọi khi, đặc biệt là lúc anh hôn cậu, dường như anh đang phấn chấn.
Cậu không đoán ra anh đang nghĩ gì nhưng biết anh sẽ bình an tại bệnh viện, nếu anh không muốn nói thì dù cậu có ở lại cũng chỉ làm chướng mắt anh.
Bộ Thư đặt giày lên kệ.

Vệ Quyết để cửa mở, đang vắt chân chữ ngũ gọi điện với khách hàng, ra hiệu thức ăn ở trong bếp.

Chiều nay anh ta ghé qua bệnh viện thăm mẹ, thuận tiện nấu một bữa cơm đơn giản.

Bộ Thư đang ăn, Vệ Quyết đi vào rót nước hỏi: “Em mệt à?”
“Trông anh còn mệt hơn em.” Cậu xoa quầng mắt: “Mẹ anh thế nào?”
Vệ Quyết rút một điếu thuốc đưa lên mũi ngửi: “Bác sĩ nói tình hình đang tốt lên nhưng không dự đoán được nó có thể bất ngờ chuyển xấu hay không.

Anh nghe câu này nhiều rồi, cũng quen rồi.

Lúc nãy Bộ Chấp gọi điện đến.

Cậu ấy hỏi thăm em rồi nói chị em lại nhảy việc, lần này hình như là đi cứu trợ động vật hoang dã, nghe nói chị em khen thịt rắn ngon.”
Bộ Thư mặc niệm một giây rồi hỏi: “Anh hai vẫn khỏe chứ ạ?”
“Vẫn vậy, ế chổng mông, lễ Tình nhân đi hẹn hò với công việc nhưng ra dáng vui vẻ lắm.” Anh ta nhặt một cọng dưa muối bỏ vào miệng, đứng lên lấy hai lon bia lạnh: “Trời nóng quá, uống chút cho mát.”
Ngoài lúc xã giao, Bộ Thư không chủ động uống bia rượu, đến giờ cậu vẫn cảm thấy vị của chúng kỳ cục.

May thay loại bia Vệ Quyết thường uống không đến nỗi.

Cậu vừa nhâm nhi vừa nói: “Anh chị từ nhỏ đã luôn cạnh tranh với nhau.

Thành tích của cả hai không lúc nào là không đứng đầu lớp.

Em phải thừa nhận bố mẹ mình rất giỏi trong việc định hướng cho các con, dù là ở giai đoạn nào thì anh chị em luôn có nhiều lợi thế hơn người khác.

Ngặt nỗi…!em không giỏi như anh chị: thành tích không nổi trội, chơi thể thao cũng không xuất sắc, không có năng khiếu trong giao thiệp và kết bạn.

Lên lớp Bảy, em vô tình nghe lỏm bố mẹ nói chuyện, phát hiện ra họ chẳng còn trông đợi gì ở em nữa.

Từ đó, em mất hết động lực để cố gắng.

Em đã trải qua nhiều ngày tháng không có mục đích, không có hứng thú với điều gì, em có làm gì thì cũng là do có người bảo em làm.

Cho đến ngày em chứng kiến một vụ tự sát ở trường.
“Ở anh ấy, lần đầu tiên em biết đến một người đặc biệt, độc nhất vô nhị như vậy.

Anh ấy nói em chỉ là một kẻ tầm thường như bao con người tầm thường.

Anh ấy xem nhẹ mọi giá trị mà chúng ta tin là quan trọng.

Anh ấy cho em biết những điều em từng và đang cố theo đuổi chỉ là hão huyền.

Mặc dù em biết là quá cực đoan và phiến diện khi đánh giá mọi thứ đều tệ hại, nhưng em cảm thấy rất thanh thản khi nghe anh ấy nói vậy.

Nhờ đó, em đã tìm được dũng khí để đi đến hôm nay.

Anh ấy chính là ân nhân của em…”
Không khó để Vệ Quyết bắt được sự mê luyến trong mắt cậu ngời lấp lánh như những ngôi sao, tỏa sáng rung động lòng người.

Anh ta nốc bia, nói: “Anh hiểu ý em nhưng em cũng đừng đánh giá thấp bản thân.

Tin anh đi, ở bệnh viện anh đây đã gặp nhiều loại người hơn em có thể hình dung.

Mò trong biển người, em chính là cây kim bạc ở dưới đáy.”
“Anh so sánh vậy thì em không biết là anh đang khen hay chê nữa.” Bộ Thư bật cười: “Anh hai em cũng khen anh rất giỏi, là nhân vật dù không đi học ngày nào nhưng vẫn ngầu hết sảy đứng lên nộp bài thi đầu tiên.

Em chúc mẹ anh sớm ngày bình phục, chúc anh có ngày bình bước thanh vân*.”
* Nhẹ bước lên mây, chỉ sự thăng tiến trôi chảy.
“Chỉ mong được như lời em.” Vệ Quyết cụng bia với cậu.
Hai người trò chuyện đến tận khuya.

Đêm đó Bộ Thư ngủ rất ngon, chẳng rõ có phải nhờ chất cồn không.
Thẩm Hi Quang nằm viện một tuần thì về nhà, chứng ho vẫn chưa khỏi nhưng không còn sốt.

Bây giờ Bộ Thư biết để ý rồi, trời vào thu, cậu vừa đến nhà anh thì việc đầu tiên là đi kiểm tra nhiệt độ các phòng và luôn bật điều hòa trong phòng ngủ trước ba mươi phút.

Đôi khi anh vẫn cau có, bực bội vì sự phiền phức của cậu nhưng rồi cũng nghe theo.
Mùa thu thường khiến lòng người nao nao.

Đây là mùa thu đầu tiên sau khi Thẩm Hi Quang ra khỏi trung tâm, anh có hơi nhớ cây ngô đồng ở đó.

Bộ Thư tìm kiếm một địa điểm đẹp, muốn đưa anh đi hít thở không khí.

Thực lòng thì anh không quá hứng thú, lúc đi chỉ toàn dựa vào vai cậu ngủ li bì, đến nơi mới ngỡ ngàng trước cảnh quan sương trắng tỏa mặt sông, nước lóng lánh chạm chân trời*.
* Bạch lộ hoành giang, thuỷ quang tiếp thiên.

(Trích từ Tiền Xích Bích phú – Tô Thức.)
Bộ Thư dựng khung vẽ cho anh rồi ngồi bệt xuống đất, giật mình: “Sương đọng trên cỏ ướt quá.”
Nói vậy mà cậu vẫn chống tay về sau nhìn bầu trời quang đãng, lác đác chim nhạn xuôi Nam.

Thẩm Hi Quang không thể vẽ cảnh quan này với than chì, liền bảo cậu ra hồ múc nước trong khi mình pha màu.

Nước lẫn với rêu, có mùi ẩm ướt đặc trưng.

Bộ Thư tà tà ngắm cảnh nên không chú ý, lúc Thẩm Hi Quang cầm ly giấy, thấy bên trong có một con nhện nước, suýt thì hắt ly vào người cậu.
Tuy có máy ảnh nhưng Bộ Thư ít dùng vì thấy mình chụp không đẹp.

Hôm nay có dịp mang theo, cậu đi chụp ảnh xung quanh hồ, nhìn Thẩm Hi Quang ở cách xa xa ngồi vẽ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Làm người tầm thường, trải qua những ngày tầm thường, vẽ tranh tứ quý, chụp ảnh bốn mùa.

Đây là cuộc sống.
Nghe tiếng gọi, Thẩm Hi Quang nghiêng đầu nhìn hồ nước.

Bộ Thư giơ cao máy ảnh, ra dấu bảo anh cười.

Anh quay mặt đi.

Bộ Thư chạy về phía anh, quyết chụp cho bằng được.

Anh cáu lên, đẩy cậu một cái lăn kềnh ra đất.

Lúc ngã, cậu túm trúng vạt áo anh, lôi anh bật ngửa.
Bộ Thư lật người lại đè anh xuống cỏ, chớp cơ hội bấm máy, sau đó cười rộ lên: “Em thắng rồi! Em thắng rồi nhé!”
Cậu quăng máy ảnh qua một bên, vòng tay ôm anh, tiếp tục cười như một thằng ngốc.

Thẩm Hi Quang nằm trên cỏ, sau lưng dính sương ươn ướt khiến anh cau mày, chợt nghe Bộ Thư thì thầm: “Tuy em không rõ là vì sao nhưng gần đây anh đối xử với em rất tốt.

Em hạnh phúc lắm.

Thẩm Hi Quang, cảm ơn anh vì đã tốt với em.”
Anh nhìn bầu trời ngả xám như vôi không chớp mắt, như thể đây là lần cuối cùng được nhìn thấy màu sắc sầu thảm này, cố lờ đi những rung cảm trong lòng.
Mười hai giờ trưa nay sẽ có một bức thư được gửi đi, đến tay một đứa trẻ.
Kim Hi Thần đã lên lớp Bảy, tuy đã cao hơn nhưng tầm vóc vẫn còn nhỏ nhắn.

Thành tích học tập của cậu bé luôn đứng đầu lớp, thường xuyên được tuyên dương và cử lên kéo cờ vào buổi sáng đầu tuần.

Dù vậy, ở cái tuổi mon men xốc nổi này, bấy nhiêu sự chú ý vẫn chưa thỏa mãn được lòng hiếu thắng của cậu bé.
Vì mẹ thường xuyên bận rộn, Kim Hi Thần không có ai để chia sẻ về những mối quan tâm của mình.

Cậu bé không gần gũi với mấy nữ sinh cùng lớp, cũng không thân với đám con trai giỏi thể thao vì thân hình cậu khá thấp bé.
Cho đến một ngày vào nửa năm trước, Kim Hi Thần tìm thấy trong hòm thư nhà mình một tấm bưu thiếp rất đẹp, cứ nghĩ là một người bạn nào đó đi du lịch gửi.

Sau khi mở ra, cậu bé mới ngạc nhiên biết đó là bưu thiếp từ người anh hai sống ở xa.

Đã lâu rồi cả hai không gặp hay liên lạc với nhau, Kim Mân luôn viện đủ thứ lý do để cậu không tìm cách liên lạc với anh hai.

Hi Thần hơi khó chịu khi mẹ luôn xem cậu như con nít.
Từ dạo đó, Kim Hi Thần bắt đầu trao đổi thư từ với anh hai một cách bí mật (vì trong quá khứ mẹ luôn phản ứng gay gắt mỗi khi cậu nhắc đến anh).

Để tránh bị nghi ngờ, cậu bé đã kể với người thân là mình có một người bạn trao đổi qua thư, không tiết lộ đó là anh hai.
Những trải nghiệm của anh khiến Kim Hi Thần tội nghiệp cho anh.

Từ tận đáy lòng, cậu khá thích người anh hai này.

Thứ nhất là vì anh ốm yếu giống cậu nên cậu có sự đồng cảm.

Thứ hai là vì anh hai có lối nói chuyện và diễn giải rất thú vị, bộc lộ cái chất thông thái riêng biệt mà cậu bé chưa từng gặp ở những người thân thiết.

Anh hai rất thường xuyên hỏi thăm cuộc sống của mẹ con hai người.

Cậu bé được dịp than vãn tất tần tật mọi mối bận tâm với anh.

Có người chịu hiểu mình khiến cậu rất vui.
Do đó, Kim Hi Thần luôn muốn được gặp anh hai.

Cậu bé bắt đầu phác ra một kế hoạch nho nhỏ: cậu sẽ xin mẹ cho đến thăm một người bạn cũ ở gần chỗ anh hai, sau đó thì lựa lúc thích hợp để đi gặp anh.

Cậu phấn chấn viết lại kế hoạch cho anh.

Anh rất ủng hộ và khen ngợi cậu trưởng thành.

Lời này đã đánh trúng lòng hiếu thắng của Kim Hi Thần.
Thư thường đến vào cuối tuần, được bọc trong phong bì màu vàng tươi là những tấm bưu thiếp in hình rất đẹp.

Nét chữ to, tròn và rõ ràng.
Kim Hi Thần trốn vào căn phòng cũ của anh hai.

Những tán ba tiêu còn thấm đẫm giọt mưa dán vào cửa kính.

Cậu kê ghế lên ngồi đọc:
Gửi em trai,
Anh rất vui khi thấy tinh thần của em tốt như vậy chỉ vì muốn gặp anh.

Tháng mười hai địa phương của anh sẽ rất rét nên anh hi vọng em sẽ chuẩn bị quần áo ấm cẩn thận và nhớ theo dõi dự báo thời tiết để phòng tránh bão tuyết.
Về chuyện em kể lần trước, anh không phải kiểu người sẽ cho em một lời khuyên hữu ích nhưng anh luôn ủng hộ em làm bất cứ điều gì em muốn.

Tuy rằng không cùng bố với em nhưng chúng ta có chung một người mẹ, anh mong em sẽ thông cảm cho mẹ nhiều hơn dù đôi khi mẹ có thể quá quắt và kỹ càng với em.

Đó đều là vì mẹ thương em hơn anh rất nhiều.

Em nên biết mình là mạng sống của mẹ.
Tuần sau anh sẽ gửi cho mẹ một món quà, anh hi vọng mẹ sẽ tận tay mở nó.

Em không cần nói là do anh gửi kẻo mẹ sẽ lo lắng.
Sức khỏe của anh đã khá lên.

Anh sẽ cố gắng giữ gìn để chờ em đến.
Thẩm Hi Quang.
Tuần sau đến rất nhanh, Kim Hi Thần trông ngóng hòm thư từ sáng, vừa nghe tiếng xe bưu chính là liền xỏ giày chạy ngay ra ngoài lấy thư và bưu kiện.

Bưu kiện cỡ vừa, nhẹ tênh.

Cậu bé lắc lắc bên tai để nghe thử, song không đoán ra là thứ gì.

Lòng rất tò mò, Kim Hi Thần đặt bưu kiện vào phòng ngủ của mẹ.
Buổi tối mẹ lại về muộn, gò má hồng hào, tinh thần rất tốt.

Kim Hi Thần muốn thức để xem món quà của anh hai là gì nhưng nằm trên giường một lúc đã thiếp đi mất.

Thình lình có một tiếng kêu thất thanh.

Cậu bé giật mình dậy, nhận ra là giọng của mẹ, liền xốc chăn, nhảy xuống giường chạy qua gõ cửa phòng đối diện: “Mẹ ơi? Mẹ có sao không?”
Đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, hẳn mẹ vừa đắp mặt nạ xong.

Kim Hi Thần lo lắng bà gặp gián hay côn trùng gì chạy ra.
Kim Mân mở hé cửa, mỉm cười đáp: “Mẹ không sao.

Con về ngủ tiếp đi.”
Kim Hi Thần bị cơ thể mẹ choán tầm nhìn nên không thấy rõ dưới mặt sàn rơi đầy thứ gì đó như những tờ giấy màu vàng: “Cái gì vậy mẹ?”
“À, thư ấy mà.” Mẹ đáp với nét mặt gượng gạo, xoa xoa đầu cậu bé: “Mẹ vừa đọc được một câu chuyện vui nên mới reo lên.

Xin lỗi vì đánh thức con.

Về ngủ đi nhé.”
Kim Hi Thần không ngốc, về giường nằm mà trong lòng không thể ngừng tò mò nghĩ suy: Tại sao anh hai lại gửi cho mẹ mấy tấm thiếp màu vàng đó nhỉ? Trong đó có gì nhỉ? Thôi, lúc gặp anh hai thì mình sẽ hỏi sau..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Gãy Cánh

Chương 35: Trụy lạc (Rơi xuống)



“Ngay lập tức, tôi cảm thấy hối hận.”

Mốc thủy ngân rút về trên vạch dương. Băng nhanh chóng tan chảy, liên tiếp nhỏ nước xuống đường tàu. Kim Hi Thần khoác tấm áo choàng rộng thùng thình dài đến đầu gối, dưới chân xỏ một đôi giày thể thao đã lấm lem bùn tuyết, đôi mắt lo lắng mở to như mắt mèo, thần sắc nhợt nhạt vương nét hãi hùng.

Anh hai đứng bên cạnh nó, yên lặng nhìn xa xăm. Nó dò theo ánh mắt đối phương, nhìn nước tuyết tan rơi tí tách từ trên mái như hạt mưa ngâu, nắm lấy bàn tay buông thõng bên cạnh. Cái hồn trở về thân xác trống rỗng, anh nhìn nó. Nó xoa xoa bàn tay lạnh giá của anh.

Từ trong bóng tối hun hút của đường hầm truyền tới tiếng gió ù ù. Tàu đến, cửa trượt qua một bên. Kim Hi Thần bám sát gót chân anh. Trên toa tàu không có hành khách nào khác ngoài bọn họ. Anh hai và nó tìm nơi ấm áp ngồi xuống, thu mình lại để ngăn cái lạnh thấm sâu vào người. Trên người anh chỉ có một chiếc áo len, cặp vớ đã ướt nhèm tuyết trong đôi dép kẹp xỏ vội. Ngón tay anh bị lạnh tới mức đỏ tấy lên, khớp xương tróc da sần sùi.

Kim Hi Thần cởi áo choàng ra đắp cho cả hai. Cậu bé cũng chỉ mặc lót trong một lớp pijama bằng vải kaki, rúc lại gần để sưởi ấm cho anh. Nó mơ màng nhìn vào tấm kính đối diện. Trời còn chưa rạng, luồng sáng trong tàu rọi bóng của hai người lên kính như ảnh chụp trắng đen. Hình như nét mặt của anh hai hơi khang khác. Nó nhìn người bên cạnh. Hình như đúng là có gì đó khác. Cặp mắt của anh như sâu hơn, môi mím chặt hơn, vừng trán dãn ra như người lính đang chuẩn bị làm một việc lớn lao.

Tàu bắt đầu chạy, Kim Hi Thần nhắm mắt lại. Nó đã kiệt sức vì biến cố tối nay, nhanh chóng ngủ mê mệt.

Tàu chạy êm như bay, Thẩm Hi Quang gà gật, luồn ngón trỏ vào băng vải mềm bao quanh cổ tay, nặng nề chìm vào giấc mộng khó tỉnh dậy.

Mươi năm nay, anh cảm thấy cuộc đời của mình chỉ sự chuyển dịch từ căn phòng này sang căn phòng khác.

Trước khi lên sáu, anh luôn quanh quẩn trong căn hộ ba phòng ngủ cùng bố mẹ. Phòng riêng của anh tương đối rộng so với một đứa trẻ. Vách tường cách âm kém, bên ngoài cửa sổ bị một nhánh cây kim tước vươn ra che kín, ban ngày không hắt nắng, xế chiều thì âm u. Bố anh có nước da rám nắng đặc trưng của người phương Bắc. Mẹ anh là phụ nữ miền Nam với nét đẹp thanh nhã. Trái với ngoại hình, bố anh khá trầm tính, ông thích dành thời gian để suy tư hơn là nói lên ý kiến của mình. Anh chưa bao giờ thấy bố nói lại một câu nào mỗi khi mẹ giận dỗi.

Dù chưa quên hình dáng căn phòng thuở bé nhưng anh lại thường xuyên nhớ về bốn bức vách khép lại rộng chưa tới hai mươi lăm mét vuông ở nhà tình thương. Giường kẹp giữa tường và bàn. Giấy dán tường bị rách lộ ra lớp vôi bên trong. Cửa sổ lắp lưới sắt nhìn ra rặng chuối tiêu mọc dại. Đúng mười giờ, đèn đóm tắt hết, căn phòng chìm vào miền xa xôi như một thế giới khác. Anh luôn nằm trên giường nhìn ánh trăng nổi trên sàn nhà, vươn tay cố bắt lấy một thứ vô hình luồng sáng đem lại, sau đó rơi vào giấc ngủ.

Căn phòng thứ ba không có cửa sổ. Bốn bức tường quây quanh không gian rộng bốn mươi mét vuông. Tiện nghi đầy đủ, điều hòa luôn luôn chạy êm ru. Và có một cái ổ khóa ở mặt kia cánh cửa. Chẳng có gì ở nơi đó ngoài lạnh lẽo và thù hận.

Căn phòng Úc Trầm dọn cho anh có ban công gắn lưới sắt đón nắng. Đêm luôn trông thấy mặt trăng. Gã thường xuyên về nhà muộn. Tiếng bước chân của gã cao thấp không đồng đều, đôi khi nghe giống một kẻ say, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy gã say. Vì bệnh tật, gã không uống một giọt cồn. Tuy vậy, tính gã dễ nóng nảy như tụi ma men, dùng lời không hiệu quả là gã dùng đến sức mạnh. Không hề có dáng vẻ ‘được chiều hư’ như cô em gái của gã. Gã mua cho anh chiếc di động đầu tiên vào năm lớp Bảy và dặn mỗi khi gã gọi đến, bất kể anh đang ở đâu hay làm gì thì cũng phải nghe điện thoại. Anh bỏ ngoài tai, có lẽ vì đang ở tuổi chống đối, nhiều lần tắt máy chọc gã điên lên. Dù vậy… mỗi khi anh không nghe máy, gã luôn đến nhìn qua anh một cái. Dẫu theo sau đó là mắng nhiếc hay đòn roi, ít ra gã đã từng đến để nhìn anh.

Có một lần gã bị nhiễm trùng gan, hình như là sáu năm trước, lúc đó bác sĩ tưởng gã chết chắc rồi. Anh từ trên trường bị gọi đến bên giường bệnh. Gã nhìn anh, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, lần đầu tiên ánh mắt kiêu căng lộ ra sự tuyệt vọng. Thì ra, đến cả kẻ mưu mô như Úc Trầm cũng tuyệt vọng với anh…

Thẩm Hi Quang bị một cơn ho không kiềm chế nổi vực dậy từ trong giấc ngủ. Anh ho không thể ngừng, trong lồng ngực như có một vòng dây thép gai thít chặt lại. Giá lạnh, tê tái đến mức anh như chẳng còn cảm giác được hai lá phổi của mình nữa.

“Anh hai!” Kim Hi Thần bị tiếng ho đánh thức, nắm chặt lấy bàn tay anh.

Trong toa tàu vẫn chỉ có hai người bọn họ. Màn sương nơi chân trời dập dờn ánh rạng đông, ga kế tiếp hẳn sẽ đón một lượt khách sớm.

Hai người xuống ga tiếp theo. Tay chân Thẩm Hi Quang chẳng còn cảm giác gì nữa. Anh đi ba bước thì phải dừng lại lấy hơi một lần. Anh phóng mắt ra cái hồ bán nguyệt gần ga tàu, nước không đóng băng. Ven bờ có cây kim tước trọc lóc và cây liễu in bóng xuống mặt nước.

Kim Hi Thần dắt tay anh đi vào tòa soạn báo, như một người trưởng thành gõ ngón trỏ lên quầy lễ tân, hỏi thăm về tác gia Kim Mân.

“Còn bốn tiếng nữa bà ấy mới đến.” Nhân viên nhận ra cậu bé, ngạc nhiên: “Sao cháu lại đến đây sớm như vậy?”

Nó cười hì, bịa một cái cớ nghe miễn cưỡng, sau đó dắt anh hai vào phòng chờ. Thẩm Hi Quang nhân lúc nó đi vệ sinh thì đứng dậy lê bước tới thang máy, nhấn nút lên tầng thượng. Sắp xong rồi… Chỉ còn một bước cuối…

Thẩm Hi Quang co rúm người, tựa đầu vào vách thang máy nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân.

“Tôi ghét trời mưa và hơi ẩm. Tháng sáu thật tệ hại, nắng chói chang, không khí nóng bức, mưa và sấm sét thì dầm dề, bẩn thỉu. Côn trùng ở khắp nơi. Lũ trẻ không đến trường nên được rảnh rỗi để phá phách và làm ầm ĩ. Chúng là đám mà tôi ghét nhất. Lúc nào cũng mở to đôi mắt ngu ngốc và tò mò nhìn tôi. Tôi chỉ muốn bóp cổ bọn trẻ khi chúng la hét, hoặc nguyền rủa chúng sẽ rơi khỏi lầu chết phứt đi. Lũ trẻ chỉ biết lao vào tôi dù không bao giờ hiểu được những gì tôi phải trải qua. Con trẻ ngây thơ vô tội? Không. Chính sự vô tư của chúng liên tục xát muối vào vết thương của tôi. Mỗi khi đọc thư của nó, sự ghen tị và hận thù lại bùng lên trong tôi. Ngùn ngụt như lửa lan đồng cỏ. Tôi phải cắn chặt môi mỗi lần muốn cầu cứu ai đó… Tôi lại phải lừa gạt người khác nữa…” Anh siết chặt băng vải mềm quanh cổ tay, giọng nói lạc đi.

Khuôn mặt phản chiếu trên vách thang máy buồn bã chùng xuống.

Thẩm Hi Quang đập vào vách, nghiến răng ken két. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Thẩm Miên! Anh đâu hiểu được cảm giác của tôi!

Nếu anh chết ở đây, ngay trước tòa soạn báo này, mọi sự nghiệp và mơ ước của hai con người kia sẽ tan thành mây khói. Tuyệt đối không thể cứu vãn nổi. Cả Kim Hi Thần và cái gia đình đó đều sẽ không được yên ổn trên nấm mồ của anh.

Anh đang học theo Úc Trầm.

Thẩm Hi Quang dùng một đoạn dây sắt để mở cái khóa hỏng hóc của cửa sân thượng. Anh học được trò vặt này từ những tháng ngày chán ngắt ở bệnh viện tâm thần. Lan can được rào bằng tấm lưới mỏng đến mức anh có thể dùng một cái kéo để cắt ra. Anh nhìn xuống mặt đất heo hút, từ tận đáy lòng dấy lên một nỗi kinh hoàng lẫn với hưng phấn.

Gió đông không ngừng quất vào mặt mũi và cơ thể đang run bần bật của anh. Những tia nắng đầu tiên chầm chậm ló dạng qua màn sương trong lúc anh cắt lưới sắt. Từ phía chân trời hiện lên những bụi lóng lánh như pha lê, theo gợn sóng dập dờn phủ kín mặt hồ. Hơi nước chiết những tia nắng thành dải quang phổ sặc sỡ vắt ngang hình bán nguyệt biêng biếc.

Kỳ cảnh này khiến Thẩm Hi Quang sững sờ mất một lúc, sau đó trong ngực bỗng tràn ngập một sức nặng khiến anh ngạt thở vô cùng, muốn đổ sụp xuống mặt đất.

Mùa đông, vài tuần trước khi ra khỏi trung tâm, bà Tiến sĩ ngồi thoải mái trên ghế dựa, nói với anh: “Khi những triệu chứng kéo dài quá lâu mà đã làm hết cách để gỡ rối quá khứ và hiện tại thì tôi không thể không đặt ra giả thuyết rằng chúng đại diện cho các ý nghĩa về ham muốn hơn là sự đối phó với giai đoạn tạm thời. Ý tôi muốn nói – một cách đơn giản để giải thích cho chứng bệnh kéo dài nhiều năm của cậu – là: lâu nay cậu có một ham muốn dồn nén mãnh liệt chưa thể thực hiện được.”

“Tôi chẳng có hứng thú với gì cả.”

“Chúng ta hãy cùng xem lại điều đó. Ví dụ như chiếc băng cổ tay của cậu, cậu không chơi thể thao nên chắn chắc cậu không tự mua lấy để đeo, vậy thì ai đã tặng nó cho cậu?”

Anh đáp bằng cái nhăn mày.

Hà Kiều Dung dịu giọng: “Cậu được phép nghe hay không nghe tôi. Cậu muốn trả lời tôi hay không là quyền của cậu. Tôi chỉ nói những gì mình đang nghĩ.

“Tôi đoán… người đã tặng băng cổ tay cho cậu là nam – vì con gái không thường tặng đồ thể thao trừ trường hợp con trai có chơi thể thao; cậu ấy chạc tuổi cậu, có thể là nhỏ hơn – căn cứ vào thái độ của cậu khi sử dụng nó. Vì cậu ấy thường xuyên chơi thể thao nên sẽ có tầm vóc cao ráo, khỏe mạnh. Tôi tin rằng cậu ấy là người tinh tế và nhạy cảm dựa trên màu sắc và chất liệu của băng vải. Nhưng vì sao lại tặng cho cậu thứ đó nhỉ? Tôi thấy cậu che lại những vết sẹo. Có lẽ đối phương mong muốn cậu ít nhìn vào chúng hơn. Vậy thì đó hẳn là người tốt bụng và rất quan tâm đến cậu.”

Bà ấy vừa nói vừa quan sát anh, sau đó mỉm cười: “Nghe tin người thân duy nhất của cậu qua đời khiến tôi cảm thấy rất lo. Nhưng tôi mừng khi biết rằng vẫn có ai đó quan tâm tới cậu. Gần bốn năm qua tôi đã làm hết sức mình. Hi vọng sau này cậu sẽ không phải gặp lại tôi. Còn nữa… mỗi một nhân dạng đều có ý nghĩa của nó, có lẽ mong muốn của họ cũng chính là mong muốn của cậu.”

Anh nhìn cây ngô đồng ngoài sân, ngón trỏ luồn vào băng cổ tay. Người đàn bà này đã khiến anh phải im lặng không dưới vài lần. Nguyên nhân không nằm ở những lời nói sắc sảo hay ngụ ý thâm sâu mà là trên bà ấy có gì đó làm anh nhớ tới một thiếu niên vừa đủ ngây thơ, vừa đủ khôn ngoan, vừa đủ kỳ lạ.

Và cậu thật lòng xem anh là người bình thường. Đến nỗi cậu không phán xét anh theo lý lẽ của nhân loại. Vì em muốn anh có một chốn dung thân trên thế gian này…

Ngay lúc này lòng Thẩm Hi Quang không ngừng quặn lại. Anh thấy ngực bị dây thép gai siết chặt. Anh thấy như luồng ánh sáng đang đè lên mình nặng cả ngàn ki-lô. Anh che mặt òa khóc. Một làn sóng cảm xúc khủng khiếp từ khung cảnh trước mặt đột ngột bao trùm anh.

Trong khi anh đang gục xuống, loáng thoáng có giọng nói quen tai. Anh cố mở to đôi mắt cay xè nhưng chỉ thấy được một luồng sáng trắng mong manh. Có một vòng tay, hay một miền gì đó ấm áp quây lấy anh. Anh ngửi thấy một mùi không hề xa lạ. Giây phút ấy, môi anh mở toang ra và có tiếng gọi tha thiết tới mức anh chẳng ngờ là nó thuộc về mình.

“Cứu tôi! Cứu tôi với! Đừng để tôi ngã xuống!” Anh không kiểm soát được âm lượng của bản thân. Giữa cơn cuồng loạn này, một tia lý trí trong anh chỉ có thể gắng gượng suy nghĩ: Lại nữa, mỗi lần gần đến bước cuối thì mày lại sợ hãi cùng cực. Sao lại có kẻ đê hèn như mày? Dám nghĩ, dám làm nhưng không dám làm đến cùng. Mày thật hèn hạ. Mày đúng là đáng bỏ đi. Mày sợ cái quái gì cơ chứ?

“Thẩm Hi Quang.” Giọng nói vang lên bên tai anh, hơi run run, truyền tới sự mềm mại của bờ môi, khẽ khàng nhưng sắt đá, lập tức đẩy lùi âm thanh kinh khủng đó, “Đừng sợ. Em giữ được anh rồi. Nhìn kìa, bình minh đang lên.”

Anh quay đầu nhìn theo tiếng nói. Chóp của vầng dương nhú lên như đỉnh kim tự tháp bằng vàng ròng, xua tan màn sương dày đặc. Mặt hồ hứng lấy vụn nắng loang loáng, sóng lùa sóng ánh lên màu săn sắt như một bể bạch kim lỏng. Anh vô thức vươn tay như muốn chạm tới. Một bàn tay khác lồng vào bàn tay anh, siết chặt chẽ.

Một, hai, ba, bốn căn phòng khép kín. Mỗi khi vươn tay vào luồng sáng, anh chẳng thể bắt được chút hi vọng nào. Luôn luôn, có một tấm lưới hay là cái gì đó ngăn cản anh chạm tới ánh sáng đích thực.

Đã không thể thì anh sẽ đi đến nơi khác để tìm kiếm hi vọng. Anh quyết định trong cơn mê, hành động trong sự bải hoải. Rơi xuống là một trải nghiệm chóng vánh. Ban đầu, cơ thể nhẹ bẫng như lá rụng trong gió; khi chạm đất thì ánh sáng tràn ra khắp chi thể, lóe lên chói lọi rồi lụi tàn. Tại khoảnh khắc đó, anh giống như đứa bé mới sinh, như một vị hiền nhân ngỡ đã hiểu thấu cuộc đời tiến vào một phạm trù mới. Nói ngắn gọn, anh lập tức hối hận.

Anh sợ, vì đã trải qua rồi, anh biết rõ mình sẽ hối hận.

Mất vài phút, Thẩm Hi Quang mới tìm lại được giọng của mình, thều thào như sắp ngất: “Làm sao em tìm được tôi?”

Bộ Thư vùi mặt vào gáy anh, giọng khàn đi, trả lời: “Em có thể viết cả một câu chuyện trinh thám chỉ từ việc suy luận xem kế hoạch của anh là gì.”

“Nói tôi nghe xem. Phong cách phân tích của em khá là sáng tạo.”

“Chúng ta đi xuống rồi em mới nói.”

“Vậy thì ở đây thêm chút nữa đi.” Anh thật muốn bọn họ đắm mình trong ánh sáng này nhiều hơn nữa.

“Vâng.” Bộ Thư choàng áo khoác qua cơ thể Thẩm Hi Quang, lấy ra một chai chứa thứ nước gì sánh quyện, thơm đậm đưa lên môi anh: “Rượu. Anh uống một chút để làm ấm.”

“Sao lại có rượu?”

“Em lấy trong cốp xe mô-tô của ông anh ở chung.” Cậu lẩm bẩm: “Vậy mà anh ấy nói mình không uống cơ đấy.”

Thẩm Hi Quang nhấp chút ít, vị rượu rất nồng nàn, nuốt xuống nóng rát cả họng, bảo: “Em bình tĩnh hơn tôi nghĩ.”

“Em đã biết trước rồi. Với lại, em đã nói là em hoàn toàn tôn trọng quyết định của anh.”

“Này… sao lại khóc?”

“Mặc kệ em.” Cậu cắn chặt môi, nước mắt chảy ra. Anh dùng ngón tay cạy môi cậu: “Nào, rách môi bây giờ. Định cắn tôi luôn à?”

Bộ Thư trừng anh, trong mắt tóe lửa rồi lập tức bị hơi nước phủ kín, miệng méo xệch như một đứa nhỏ. Thẩm Hi Quang lau nước mắt cho cậu, thấp giọng dỗ dành: “Khóc ướt cả áo tôi rồi này.”

Cuộc ngắm cảnh bị cắt đứt bởi một tràng ho dữ dội của anh. Bộ Thư cõng anh xuống tầng, gặp Kim Hi Thần đang lo lắng đứng giữa sảnh. Thẩm Hi Quang gọi nó lại: “Đi với anh. Mẹ sẽ không đến đâu.”

“Tại sao ạ?”

“Vì mẹ bận chuyện khác.” Anh không nói rõ, song Bộ Thư vừa nghe liền hiểu. Cậu nhìn Kim Hi Thần, mỉm một nét cười thương xót.

Kim Hi Thần ngập tràn bối rối đi theo hai người. Thẩm Hi Quang nhanh chóng thiếp đi trên lưng Bộ Thư. Cậu chìm trong sự im lặng thâm nghiêm suốt quãng đường đến bệnh viện. Sau khi xin bác sĩ cho anh một mũi tiêm an thần, Bộ Thư mới gọi nó lại, tự giới thiệu bản thân rồi trang nghiêm hỏi: “Em có mến anh hai mình không?”

“Dạ có.”

“Anh còn hơn em, anh vô cùng thương anh trai em.” Cậu đặt tay lên vai nó, ngữ khí chân thành đến mức nó lập tức tin tưởng.

Dựa vào lời kể của Thẩm Dã, có thể thấy mươi năm nay, gã đàn ông lạ mặt mà cậu đã cứu chính là nguồn gốc của cái bóng kinh hoàng đã ám vào cuộc đời Thẩm Hi Quang. Gã và cô Kim có mối quan hệ tình cảm. Bọn họ nhắm tới khối tài sản anh được thừa kế. Bởi vì có tiền sử về bệnh tâm thần nên chắc chắn anh sẽ gặp nhiều bất lợi hơn là thuận lợi nếu cô Kim dám ra trước tòa. Sự xảo quyệt và thông minh trong đôi mắt gã đàn ông đó khiến Bộ Thư hiểu rõ gã là người không dễ đối phó. Nếu anh tự sát thì cô Kim sẽ trắng tay chiếu theo di chúc của bác anh. Tuy nhiên, vì anh còn sống nên hai người đó có thể lợi dụng tất cả những chuyện này để gây bất lợi cho anh.

Trong trường hợp này, lời chứng của Kim Hi Thần là quan trọng nhất. Cậu bé là người duy nhất có thể xử anh trắng án.

Bộ Thư nắm lấy hai bàn tay đặt trên chân của nó: “Nếu em không muốn anh hai rời xa chúng ta thì phải làm theo những gì anh sắp nói đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.