Gãy Cánh

Chương 33: 33: Lời Nói Dối Tốt Đẹp



Úc Trầm để lại cho Thẩm Hi Quang một căn nhà hai tầng có ba phòng ngủ, một trong ba đã được sửa lại thành phòng vẽ; một phòng khách thông với bếp; và một thư phòng cũng là phòng làm việc.
Anh từng sống ở căn nhà này hai năm trước khi bị Úc Trầm tống ra ngoài.

Sau khi các người giúp việc lần lượt xin nghỉ thì gã cũng kệ cho anh sống một mình, chỉ thuê thêm một trợ lý để mỗi ngày đúng giờ đi kiểm tra và đưa đón anh.
Có lẽ vì hồi đó từng sống ở đây một thời gian nên khi trở về, Thẩm Hi Quang cảm thấy rất thoải mái, thoải mái hơn so với về căn hộ cũ.

Hầu hết đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn như trong trí nhớ, anh cũng không muốn thay đổi.

Anh chưa từng mở cửa thư phòng, đó là nơi Úc Trầm sinh thời luôn cấm anh bước vào.

Không phải anh tôn kính người chết hay có tình cảm mặn mà gì, chẳng qua là chưa có hứng thú, nghe nói trong đó chỉ còn lưu trữ một số tài liệu không mấy quan trọng của công ty.
Anh không bật nhiều đèn vì lười kiểm tra điện đóm, đi về phòng ngủ lấy một bộ pijama chưa từng mặc rồi trở xuống tầng.

Trong cái tranh sáng tranh tối, Thẩm Hi Quang bắt gặp Bộ Thư đang đứng dưới cầu thang nhìn lên, tóc tai rũ rượi, áo quần ướt mỏng ướt sâu không đồng đều, đúng là bị thấm tuyết tan.

Cậu không nói dối anh.
Ánh mắt anh dịu xuống, thảy quần áo cho cậu, “Phòng tắm ở cuối hành lang.”
Bộ Thư nương theo vệt sáng kéo dài từ cửa sổ tìm kiếm phòng tắm.

Bên trong ấm hơn bên ngoài, thoang thoảng mùi xà phòng thơm.

Cậu mở vòi nước nóng để rửa tay, chân và khuôn mặt lạnh cóng, rồi cởi quần áo, bước vào bồn tắm đang xả nước.

Nước dâng đến đâu, cơ thể ấm đến đó.

Bộ Thư rùng mình thở ra một hơi dài.

Chuyến này cậu đúng là nhắm mắt nhắm mũi mà đi, không xem dự báo thời tiết nên mới lôi thôi lết thếch thế này.

Tàu bị hoãn vì bão, cậu chen chúc ở trạm đến mệt bã người, vừa có chuyến thì lập tức chen vào giành chỗ, bị đẩy, bị thụi, bị bão quật.

Cuộc sống đúng là gian nan.

Đành vậy, bỏ qua nguồn tài chính từ gia đình thì cậu chỉ mới ra trường, tiền giắt túi chẳng có là bao, chi phí di chuyển là cả một vấn đề.

Cậu đã đi phỏng vấn ở ba chỗ, hiện tại đang chờ kết quả.

Công việc này là do cậu tự lựa chọn chứ không nghe theo sắp đặt của bố mẹ nên cậu rất mong là sẽ được nhận.
Chính thức đi làm là sẽ thành người lớn rồi, cậu muốn giống như chị hai, sẽ có đủ lý lẽ và căn cứ để tự quyết định cách sống của mình.
Thẩm Hi Quang đọc nửa non cuốn sách mới thấy Bộ Thư ôm vai tiến vào phòng khách: “Ôi, ngoài đây lạnh hơn phòng tắm nhiều.

Sao lạ vậy anh?”
Trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn, không gian chìm trong cái tranh sáng tranh tối như sân khấu múa rối bóng.

Bộ Thư cũng không tính bật đèn, bộ pijama mỏng này khiến cậu chẳng hơi đâu nghĩ đến đèn đóm, chỉ muốn chui vào lò sưởi ngồi thôi.
Thẩm Hi Quang quấn chặt bản thân trong chăn, dùng ngón tay đánh dấu số trang, thản nhiên nói: “Nhà tôi âm khí nặng, nhiều cô hồn, chỉ sợ không thừa chỗ cho em.”
“Em không tranh với bọn họ, em chỉ xin một cái chăn.” Bộ Thư ngồi xuống dưới ghế, thu mình hết cỡ, luồn hai bàn tay vào góc chăn bị dư ra của anh.
Anh vươn tay chạm vào mang tai cậu, thấy nóng rẫy, nhưng không rõ có phải là vì tay anh đang nhuốm lạnh hay không.

Bộ Thư nghiêng đầu đặt cằm lên chân đối phương, cười khì.

Anh hỏi: “Cười cái gì?”
“Em nghĩ lại rồi, không cần chăn đắp nữa, em chỉ cần dựa vào đây thôi.”
Phòng khách rất yên tĩnh, ngoài tiếng kim đồng hồ và âm thanh lật sách thỉnh thoảng vang lên thì Bộ Thư không còn nghe thấy gì nữa.

Cậu dùng các ngón tay đang dần tê cóng để lột xơ quýt.

Tiếng thở của cả hai cũng rất nhẹ, mong manh, dè dặt như tuyết đang tan trên cửa kính.
“Thẩm Hi Quang.” Anh không phản ứng, cậu gọi lần nữa: “Thẩm Hi Quang.”
“Cái gì?”
“Ở trong căn phòng vừa tối vừa lạnh này, nếu không nhờ nghe thấy tiếng thở của chính mình thì em còn tưởng chúng ta đang ở trong nhà xác.”
Anh cười ra tiếng.

Cậu bảo: “Em nói thật.

Em sắp trở thành cá đông rồi.”
“Nếu ban đầu em là một con cá thì có thể em đã vào bụng tôi trước ngày nhảy lầu.”
Bộ Thư ngẩn người.

Thẩm Hi Quang nhớ lại: “Hôm trước cái ngày quyết định làm tới cùng, tôi không ăn gì cả ngoài một con cá và bị hóc một mảnh xương ở cổ.

Tôi đã mất đến hai tiếng đồng hồ để làm nó trôi đi.

Em tưởng tượng được cái cảm giác bị hóc xương đấy, không dưới một lần chỉ trong hai tiếng đó tôi tưởng bản thân sẽ chết chỉ vì một mảnh xương cá chết tiệt.”
Bộ Thư đặt trái quýt lên chân anh: “Vậy vì sao sau đó anh vẫn còn ý định tự sát? Nếu là em thì đã phải cảm tạ trời đất.”
“Cái ý nghĩ chết do một mảnh xương cá nghe rất ngu xuẩn nhưng trong thực tế, cuộc sống vận hành không quá khác biệt so với bộ não của một con khỉ: đầy rẫy những thứ ngu xuẩn tương tự.

Hầu hết con người đều không muốn chết đột ngột hoặc chết một cách ngu ngốc, và luôn nghĩ về chuyện phải sống thế nào để ra đi một cách đáng nhớ.

Vì vậy, nếu có thể chết trước ba ngàn người thì cũng xem như là được ghi danh vào lịch sử rồi.” Anh tỏ ra hời hợt.
“Nói dối.

Anh không nghĩ vậy.” Cậu tách một múi quýt đưa lên cho anh: “Ngọt lắm, em thử rồi.”
Thẩm Hi Quang không ăn, chỉ nắm trong tay: “Viktor Frankl* nói rằng con người được tự do hoàn toàn về tâm trí trong mọi hoàn cảnh, nếu như giác ngộ ra sự sống và cái chết của bản thân là do tôi độc lập quyết định thì mọi trách nhiệm, luân lý và đạo đức được nhồi nhét vào đầu tôi hai mươi năm qua còn có nghĩa lý gì? Khi em ra đời, có ai hỏi em muốn được sinh ra hay không sao? Khi em hấp hối, có vị thần nào sẽ hỏi em muốn chết hay không sao? Vì vậy, Chúa Trời không tồn tại.

Tất cả đạo đức, luân lý, luật pháp là do con người tạo nên.

Em và tôi đều có quyền chọn sống với chúng hoặc trở nên…!điên loạn.” Anh đặt múi quýt vào giữa răng, phun ra: “Tôi thích thì tôi làm.”
Bộ Thư không màng đến sự xúc phạm của anh, trầm ngâm đáp: “Chúa Trời có thật hay không thì em cũng không biết.

Nhưng Einstein từng nói rằng tình yêu là thứ lực mạnh nhất để tạo nên thế giới này*, vì vậy, cho dù không ai hỏi em có muốn được sinh ra hay không thì em vẫn tin thế giới cũng đã tạo ra em và anh bằng một phần tình yêu của nó.

Cho dù sau này nó từng bỏ quên anh thì không phải bây giờ đã có em đây sao? Tình yêu không mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác.”
Thẩm Hi Quang khinh thường cười nhạt, vỗ tay lên đầu cậu: “Bức thư Einstein gửi con gái chỉ là tin vịt, bớt tin người lại.”
Nói rồi anh khoác chăn đứng dậy, bỏ cậu mà đi nhanh khỏi phòng, ngáp dài: “Tôi buồn ngủ rồi.”
Bộ Thư ngồi dưới ghế sững sờ, cũng không đuổi theo, lẳng lặng xé giấy nhặt múi quýt bị anh phun xuống đất và ăn hết trái quýt còn lại.

Cậu lạnh quá, bật máy sưởi rồi ngồi xuống bên cạnh nó chà xát chân tay, ôm gối nhìn tuyết rơi tiêu điều ngoài cửa sổ…
Chiêm bao một giấc, Bộ Thư thấy cổ và vai mỏi như sắp đứt ra, hấp háy mắt trước ánh nắng của ngày mới, âm thanh máy sưởi đang chạy vẫn vang ro, ro, trên mình phủ một tấm chăn.
“Em tỉnh rồi à?” Anh ló ra từ trong bếp, rồi bưng một cốc nước đến, áp bàn tay sờ vào dưới cổ cậu: “Người em nóng quá, chắc là sốt rồi.”
“Thẩm Miên.” Bộ Thư khe khẽ gọi, thấy cổ họng hơi rát: “Lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi cũng không gặp em.” Thẩm Miên kê vành ly vào môi, chậm rãi giúp cậu uống nước: “Anh đang đun nước gừng táo đỏ để giải cảm.

Em đi rửa mặt rồi lên ghế ngồi đi, cả đêm em đã ngủ thế này rồi.”
Bộ Thư uống hết nước thì gật gật đầu, đi rửa mặt cho tỉnh, để ý thấy quần áo hôm qua đã được phơi lên, thọc tay vào túi áo khoác, trống không.

Thẩm Miên rót nước gừng ra cái cốc lúc nãy, ngồi đợi ở bàn trà.

Y lại tính chạm vào dưới cổ Bộ Thư để kiểm tra nhiệt độ nhưng cậu nghiêng mình tránh đi.

Cậu uống hết nước gừng rồi cảm ơn Thẩm Miên.

Y ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt cậu, không nói gì.
“Em đúng là không nhìn nhầm anh Hi Quang.” Một lúc sau, Bộ Thư khẽ nói: “Anh ấy cứ quay cuồng trong đầu em, em sợ nếu không viết xuống gì đó thì sẽ không thể vơi được nỗi ám ảnh này.”
Thẩm Miên đứng dậy, cúi xuống áp tay vào trán cậu, trầm giọng đáp: “Em ốm thật rồi.”
Tần Cố từng kể với Bộ Thư câu chuyện về một bệnh nhân của y.

Cô gái này đến gặp y vì bị hoảng loạn, nguyên nhân gây nên căng thẳng tích tụ cho cô ấy là vì chung sống với người bạn bị lưỡng cực.
“Sống chung với người có vấn đề về tâm lý có thể rất khủng hoảng.

Thực tế, không ít trường hợp gia đình và bạn bè của bệnh nhân cũng phải đi trị liệu.” Y nói: “Có một hội chứng tên là Loạn thần cảm ứng, đề cập đến việc gia đình bệnh nhân hoang tưởng sẽ bắt đầu tin vào những suy nghĩ hoang tưởng của bệnh nhân và xuất hiện các triệu chứng như một đám người hoang tưởng.

Tuy nhiên, khi tách gia đình khỏi bệnh nhân thì họ sẽ dần trở lại bình thường.
“Thẩm Hi Quang cũng được chẩn đoán có dấu hiệu hoang tưởng.

Cậu ấy tin chắc rằng không ai thật lòng với cậu ấy và ai cũng có lý do để tiếp cận cậu ấy.

Nói cách khác là cậu Thẩm đa nghi tới mức cực đoan.

Có thể cậu Bộ đã từng nghe về giả thuyết Hitler có khả năng mắc Rối loạn nhân cách dạng đa nghi, cậu Hi Quang cũng tương tự vậy.

Tôi sẽ không đánh giá dấu hiệu của cậu ấy là nặng hay nhẹ, nhưng niềm tin sắt đá đó là thật và cậu ấy có đủ trí thông minh để lý giải mọi tình huống theo niềm tin của mình một cách logic.

Lấy ví dụ cậu Thẩm lý giải cậu như thế nào? Cậu ấy biết thích là gì và ghét là gì.

Cậu ấy không phải là không tin tình cảm của cậu Bộ là thật.

Nhưng cách lý giải của cậu ấy là: cậu tìm đến tôi chẳng qua chỉ để thỏa mãn cái nhu cầu được thích – nghĩa là đối với cậu Thẩm, cậu Bộ thích cậu ấy bất quá cũng chỉ để thỏa mãn chính mình.”
Mạnh Tử nói: “Nhân chi sơ tính bổn thiện”, con người vốn thiện nhưng cuộc sống khó khăn khiến ta không giữ được cái thiện của mình.

Tuân Tử lại nói: “Nhân chi sơ tính bổn ác”, con người vốn ích kỷ, xấu xa nhưng nhờ giáo dục, ta mới học được cái thiện.

Ở đây cũng vậy, ta sẽ tự hỏi bản chất của tình yêu là không điều kiện hay con người muốn yêu để nhằm trải nghiệm cái cảm giác sung sướng trong khi yêu?
Nghĩ mãi cũng chỉ thấy càng vô vọng, càng nản lòng.

Nản tới mức chỉ muốn cùng anh nhảy xuống khỏi cành cây ba năm trước cho rồi.

Nhưng cậu không muốn từ bỏ, không muốn dừng cuộc đua này, tối qua cậu không kịp nói với anh là: Tại sao chúng ta không thể tin vào một lời nói dối thiện ý chứ?
Thông thái và điên loạn chỉ cách nhau một đường chỉ tay, sự khác biệt giữa chúng bất quá là tin hay không tin mà thôi.
Bộ Thư tỉnh dậy.

Bóng chiều xâm xẩm tràn vào phòng, cậu nằm thẳng trên sofa, chăn đắp ngang ngực, thân thể dấp dính mồ hôi, đã tỉnh hơn nhiều.

Nước gừng giải cảm của Thẩm Miên hiệu quả thật (mặc dù phần lớn chắc là do cậu khỏe).

Cậu gấp chăn, xoa cái bụng đói, ra ngoài hành lang nhìn quanh quất rồi lên lầu tìm.

Căn nhà yên tĩnh đến mức cậu tưởng chỉ có mình ở đây, thử gõ cửa từng phòng và gọi: “Đàn anh ơi?”
Cánh cửa ra ngay trước mũi làm Bộ Thư giật mình.

Thẩm Hi Quang đã thay quần áo, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi, hỏi: “Tìm tôi?”
Hơi ấm từ trong phòng tràn ra như một làn gió nồm, anh chỉnh nhiệt độ hơi cao.

Cậu xoa bụng: “Em đói quá.

Em có thể ăn cùng với anh không?”
Thẩm Hi Quang nhìn cậu giây lát rồi ra khỏi phòng: “Ừ.”
Anh rót nước uống trong khi sai bảo cậu hâm nóng thức ăn được nấu sẵn.

Tối nay có rau củ hầm, trứng ngâm tương và thịt kho đậu hũ, anh vốn ăn ít nên phần ăn không nhiều lắm.

Bộ Thư lấy áo khoác, muốn đi mua thêm thức ăn.

Nhưng anh kéo cậu lại, nói: “Mới tỉnh thì đã muốn bệnh lại để tôi chăm sóc hay sao?”
“Anh đừng lo.

Em sẽ đi mua thuốc luôn ạ.”
“Em biết hiệu thuốc ở chỗ nào chắc?”
“Anh chỉ cho em đi.

Em đi nhanh rồi về.”
Thẩm Hi Quang im lặng.

Anh cũng không biết hiệu thuốc ở đâu vì hầu như cái gì cũng có đủ nên anh không cần ra khỏi nhà.
Bộ Thư suy nghĩ một lúc, đoạn nói anh chờ rồi đi thẳng vào trong nhà, sau đó cầm cái áo choàng tối qua anh mặc ra.

Cậu khoác áo cho anh, cài nút, sau đó cởi khăn quàng của mình quấn lên cho anh, tiếp theo đẩy anh ngồi xuống nơi bậu cửa, lấy ủng đi tuyết ở gần đó đi vào chân cho anh.

Thẩm Hi Quang ngẩn người nhìn cậu kéo mình dậy, và nói, “Vậy thì chúng ta dứt khoát ra ngoài ăn đi.

Em mời anh, xem như là anh bù lại cho em lần hẹn trước.”
Bộ Thư có thể nắm gọn những ngón tay anh trong tay mình.

Cậu không đeo găng tay, anh kéo cậu lại, nói: “Găng tay của tôi nằm trong ngăn tủ trái ngay bên cạnh em.”
Cậu nhận ra đôi găng tay mình tặng anh ngay lập tức, bỗng nhiên thấy ngượng khi đeo chúng vào cho anh.
Bàn tay và ngón tay của Thẩm Hi Quang đều rộng và dài, song lại có vẻ mỏng manh.

Vóc dáng anh cũng cao ráo nhưng lại gầy quá, vì ít đi ra ngoài nên da cũng trắng quá chừng; mũi anh nhỏ, không cao và thẳng như cậu, lông mày và lông mi đều đậm.

Điểm đáng chú ý nhất là đôi mắt, tròng đen to hơn người bình thường, vô hồn như hai hố đen.

Cặp mắt này nếu nhìn thoáng qua thì sẽ thấy hơi sợ nhưng nhìn càng lâu thì càng bị thu hút.
Hình như đây là lần đầu tiên hai người dùng bữa tối với nhau.
Thẩm Hi Quang rất thu mình khi ở bên ngoài.

Bộ Thư dịch ghế lại gần để anh xem thực đơn, dịu giọng hỏi anh muốn ăn gì.

Cậu gọi, anh mới chậm chạp phản ứng, mất tận hai mươi phút để gọi món.
Bộ Thư vẫn ngồi gần anh, cố gắng khiến anh thư giãn: “Từ tối qua đến giờ em đợi mãi vẫn không thấy anh hỏi em vì sao đến đây.”
Anh nhíu mày uống miếng nước thứ ba, hỏi: “Tại sao em đến đây?”
“Em cãi nhau với bố ạ.

Lần đầu tiên trong đời em cãi bố.

Những năm này bố mẹ em hầu như luôn ở nước ngoài, nhưng họ vẫn chú ý đến việc học tập của em lắm.

Ba năm nay bố em có về nước hai lần, ông về để sắp xếp công việc trong nước, sau đó thì bàn đến công việc của em.

Em không muốn bị bố mẹ sắp đặt nên đã bỏ nhà ra đi đấy ạ.”
Anh nhìn cậu, vẫn nhíu mày.
“Dù không tiếp xúc nhiều nhưng em hiểu bố mẹ.” Bộ Thư khẽ vuốt mũi thở dài: “Anh hai không ở nhà, chị hai thì bị thúc giục đi xem mắt, rõ ràng là bố mẹ muốn giữ em lại trông nhà.

Nhưng em không muốn bị cột chân tại một chỗ, em muốn ở gần người em thích cơ.

Vì vậy, em đã nộp đơn ứng tuyển một công việc tại đây rồi.”
Thẩm Hi Quang không theo kịp mạch câu chuyện, khá nghi hoặc: “Tức là em nộp CV trước rồi mới đến đây tìm tôi?”
“Chính xác.”
“Vậy thì…!nơi ở?”
Cậu định đáp thì món ăn được đem lên, liền dịch ghế về chỗ.

Thẩm Hi Quang cầm nĩa, thấy hơi lợm họng nên lại đặt xuống uống miếng nước, truy hỏi: “Em tính ở đâu?”
“Anh hai em có một người bạn đang làm việc ở đây, em sẽ dọn đến thuê chung phòng với anh ấy.”
Anh chậm rãi ăn, nghĩ: Thì ra cậu đã tính toán xong rồi mới đến, nhìn thái độ lạc quan thì hẳn cậu tin mình sẽ được nhận công việc đang ứng tuyển.

Đúng là không còn trẻ con nữa.
Anh đã gặp nhiều người như cậu, và họ đều rời bỏ anh.

Chứng bệnh của anh đã kéo dài nhiều năm, không ai biết nó có thể kéo dài thêm bao nhiêu năm, hay anh sẽ còn tái phát thêm bao nhiêu lần.

Anh đã luôn chuẩn bị cho cái chết của mình.
Anh từng nghe từ đâu đó: Khi ta đã chối bỏ sự tồn tại của chính mình thì thế gian chẳng còn gì đáng mừng, đáng buồn, đáng được thương xót…!ngoài chính bản thân ta.

Lúc cậu hỏi anh vì sao vẫn còn muốn tự sát sau khi đã nỗ lực giành lấy sự sống, đáp án đơn giản là vì anh chẳng còn gì để thương xót mình nữa.

Bây giờ, cậu đang khiến anh bắt đầu thương hại bản thân, chỉ cần nhìn vào mặt cậu, anh đã muốn hất nhào cả bàn ăn.

Tuy nhiên, làm vậy thật nông cạn.
Bộ Thư cụng ly với anh, cười nói: “Đêm giao thừa chúng ta cùng đi xem pháo hoa nhé? Cho dù không phải anh đến thì cũng không sao, ta vẫn có thể hẹn nhau vào mùa hè, mùa hè không được thì hẹn vào năm sau, năm sau nữa.

Một năm bốn mùa, từ bây giờ em sẽ hẹn cho đến khi gặp được anh.”
Anh đột nhiên cười khẩy: “Nghe chán quá.

Tôi không hứng thú.”
Khi rời khỏi nhà hàng, Thẩm Hi Quang bỗng khoác cánh tay cậu.

Bộ Thư ngạc nhiên nhìn anh dựa vào vai trái của mình, bảo: “Thời gian này tôi đang rảnh.

Nếu em được nhận thì chúng ta cứ thử xem.”
Anh thấp hơn một chút, cần kiễng chân lên để chạm đến môi cậu.
Bộ Thư bị đẩy lùi bước, vô thức vòng tay qua lưng đối phương.

Anh nhắm mắt, lông mi rất dày, môi rất lạnh.
Cậu ôm lấy con người này, cũng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên ý nghĩ: Tại sao chúng ta không thể tin vào một lời nói dối thiện ý?
Chú thích:
Viktor Frankl (1905 – 1997) là nhà thần kinh học và bác sĩ tâm thần người Áo.

Ông đã sống sót sau nạn diệt chủng Holocaust và viết tác phẩm “Đi tìm lẽ sống” diễn giải những trải nghiệm của bản thân trong trại tập trung Auschwitz.

Một chính đề trong lý thuyết của Frankl là “ý chí tự do”, phát biểu rằng: “Dù không thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn nhưng ta có thể lựa chọn thái độ để đối diện với nó”.
“Bức thư Einstein gửi con gái” lập luận về sức mạnh tình yêu tạo nên vũ trụ từng là một hiện tượng trong thập niên 80 của Thế kỷ XX, tuy có nguồn tin đã bác bỏ tính chân thực của tác giả nhưng giá trị nhân văn của bức thư là không thể phủ nhận..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Gãy Cánh

Chương 33: Rung cảm



Úc Trầm biết mình mắc bệnh từ năm hai mươi mốt tuổi, từng sáu lần lên bàn mổ, kiêng giữ đủ điều, duy chỉ có thuốc lá là cai cách nào cũng không thành, gã bèn nói thẳng với bác sĩ: “Nếu ông ép tôi bỏ nicotine thì chẳng bằng để tôi chết quách cho rồi.”

Sau khi nhập viện, gã vẫn tiếp tục hút thuốc. Giang Thành Văn can không được, sau cũng lén lút ‘tiếp hàng’ cho gã.

Kẹp trên tay điếu thuốc lá, Úc Trầm dễ tức cảnh sinh tình, từng nói với Giang Thành Văn: “Sống đến bây giờ mới biết tiền bạc là phúc lạc, cũng là hình phạt. Cả cuộc đời tôi chưa có lấy một lần được như ý nguyện, lại bị hai mẹ con Kim Mân làm cho điên đầu không ít.”

Sinh thời gã ghét nhất hai việc: tranh cãi với Úc Mân và Thẩm Hi Quang lờ đi lời của gã – việc đầu tiên là do kết quả luôn đi vào ngõ cụt, việc thứ hai là do gã bực. Mỗi khi Thẩm Hi Quang làm gã bực, gã thường xuyên đánh anh – ‘đánh’ ở đây chỉ là nhéo tai hay vả miệng, kiểu dạy dỗ thường thấy của các bậc cha mẹ trong văn hóa Á Đông: nói nhẹ thì nó không nghe, nói nặng mới miễn cưỡng nghe, vậy chọn cách nhanh mà làm.

Trước khi mất, Úc Trầm đã chỉnh sửa di chúc tổng cộng hai mươi chín lần. Chính mắt Giang Thành Văn chứng kiến gã suy tính từng chút một cho Thẩm Hi Quang – kể cả việc nếu anh mắc bệnh như gã thì phải làm gì. Đề phòng sau khi gã qua đời thì Úc Mân sẽ cuỗm hết của cải, nhét Thẩm Hi Quang vào viện nội trú tự sinh tự diệt, gã để anh thừa kế hai phần ba di sản với các điều kiện ràng buộc. Đây là việc thứ nhất.

Việc thứ hai liên quan đến Úc Mân và Kim Hi Thần. Úc Trầm trình bày rõ là sẽ không để tài sản lọt vào tay người ngoài, nếu Úc Mân qua đời thì Kim Hi Thần (hoặc bất cứ ai khác) không được thừa kế phần tài sản bà đã nhận từ gã mà phải trả cho Thẩm Hi Quang. Tuy nhiên, bản di chúc cuối cùng được công bố bị lược bỏ phần thứ hai này. Bản cuối cùng cũng có hai phần, là:

– Thẩm Hi Quang sẽ thừa kế toàn bộ di sản của Úc Trầm với các điều kiện ràng buộc; nếu anh qua đời trước Úc Mân thì phần di sản còn lại sẽ được hiến cho các pháp nhân trong danh sách đính kèm.

– Việc thứ hai liên quan đến Giang Thành Văn và những người có vai trò hỗ trợ cho Thẩm Hi Quang quản lý tài sản, chi tiết khá phức tạp, chỉ có một điều cần lưu ý là Thẩm Hi Quang không còn ở dưới bất kỳ quyền giám hộ nào nữa: anh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về mọi hành vi của mình trước pháp luật.

Vì vậy, Kim Mân không được nhận dù chỉ một cắc sau khi Úc Trầm qua đời. Điều này khiến bà rất sốc. Bà là tiểu thư được nâng niu từ nhỏ, cuộc sống xưa nay của bà chỉ có mỗi mấy năm ở với người chồng đầu là tương đối khó khăn, về sau chưa từng có ai tệ bạc với bà như anh trai.

Sau tang lễ của anh hai, Kim Mân không thể ngừng nghĩ về Thẩm Hi Quang. Bà cảm thấy lo lắng vì anh có một số tài sản lớn trong khi tuổi đời còn quá trẻ nên không ngừng tìm cơ hội thích hợp để gặp và thuyết phục anh để bà tham gia hỗ trợ quản lý tài sản. Sau khi Kim Mân trình bày ý định thiết tha của mình thì Thẩm Hi Quang chỉ nhìn bà, không nói một tiếng nào.

Kim Mân là tác gia, rất nhạy cảm với cảm xúc của con người. Ánh nhìn của anh không có bất ngờ, không có giận dữ, không có thất vọng, chỉ chứa đựng một nỗi sầu thảm – song lại làm cho người ta cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. Tầm mười phút sau đó, Thẩm Hi Quang mới hỏi: “Mẹ cần bao nhiêu?”

Bà cười: “Con hiểu nhầm ý mẹ rồi…”

“Mẹ tính đi bước nữa sao?” Anh cắt lời, cách ngắt nghỉ câu rất kỳ lạ, tựa như không có sức để nói trong vòng một hơi: “Có phải mẹ, chỉ chờ Úc Trầm qua đời để tái hôn không? Mẹ muốn sống với người đó… đến như vậy sao? Một gã đàn ông… còn hơn cả con ruột, sao?”

“Con nói gì vậy? Con vẫn là con của mẹ mà. Mẹ…”

Thẩm Hi Quang cúi đầu ho khan khiến lời của bà lại bị gián đoạn rồi nhìn ra cửa kính, nói bằng giọng thều thào: “Con đoán thử nhé, mẹ gặp lại người đó từ bốn năm trước. Gã dùng lời đường mật ngỏ ý muốn cùng mẹ xây dựng một gia đình cho Kim Hi Thần phải không? Mẹ chẳng cảm thấy lạ sao? Vì cớ gì mà ngay sau khi vừa về nước, gã liền đến tìm mẹ? Trước đây gã bỏ mẹ trước, cớ sao bây giờ lại muốn bám váy mẹ chứ? Hừ… mắt nhìn đàn ông của mẹ vẫn thiển cận như cái đầu của mẹ vậy.”

“Thẩm Hi Quang!” Bà đỏ mặt.

Anh cười, nụ cười không chứa đựng niềm vui hay cảm xúc nào khác, lạnh lùng cùng cực: “Chắc chắn gen di truyền từ bố phải trội hơn mẹ gấp nhiều lần chứ con không tin trí thông minh hiện tại của con là nhờ mẹ đâu. Trong mắt mẹ, con là một ‘vết nhơ’ phải không? Mẹ muốn bắt đầu một cuộc hôn nhân mới để làm lại đời mình sau khi thất bại với bố. Như thế, cuộc sống của mẹ sẽ thật tươi đẹp biết bao, tất cả mọi người đều tốt với mẹ… Nhưng nếu mẹ không còn danh tiếng nữa thì sao? Nếu mẹ không còn giàu có nữa thì sao? Mẹ biết mà. Tiền bạc quả là thứ kỳ diệu, nó có thể biến một người trở nên tốt đẹp hoặc thảm hại như giẻ rách…”

Chát!

Thẩm Hi Quang thấy khóe môi đau xót vô cùng, sắc mặt tái đi. Kim Mân giận run người. Bà nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, trên mặt kim loại còn dính vết máu nhỏ.

“Úc Trầm để tài sản lại cho con không phải là để con sống dư dả sung sướng…” Anh liếm khóe môi, “mà là để cho chúng ta dằn vặt lẫn nhau.”

Gã là người hẹp hòi, muối đổ lòng ai thì người nấy xót*, chết rồi vẫn không để người sống yên trên nấm mồ của gã.

* Gần nghĩa với cụm “thân ai nấy lo”.

Kim Mân cầm túi xách đứng bật dậy, quên cả việc trả tiền, gần như là bỏ chạy.

Thẩm Hi Quang cảm thấy mệt mỏi đến mức không động đậy nổi, từ cổ xuống vai cứ như bị một tảng đá vô hình đè xuống. Anh không thay đổi tư thế gần một tiếng đồng hồ, bị nhân viên nhắc nhở thì mới lê mình rời khỏi quán.

Đến lúc anh lấy lại ý thức thì bản thân đã ở trong nhà của Bộ Thư, ngâm trong làn nước ấm. Mạch dãn ra, máu lại chảy. Trái tim mới biết nó vẫn còn đập.

Điều khiến anh cảm thấy an ủi là cậu không gặng hỏi anh chuyện gì đã xảy ra. Cậu chỉ ôm chặt lấy anh… giống như hiện tại.

Thật ngạo mạn. Thẩm Hi Quang muốn nói với cậu như vậy. Mặc dù từng khen ngợi sự nhạy bén của cậu nhưng anh biết cậu chỉ toàn đoán mò dựa trên những thông tin mơ hồ, thế mà… cậu đang dần tóm được đằng đuôi của anh.

Không còn thời gian nữa, anh phải lợi dụng căn bệnh này thật tốt.

Cơn sốt của Thẩm Hi Quang thuyên giảm từ chiều ngày thứ hai nằm viện. Bộ Thư đi làm về, tắm rửa xong là đến ngay, ngồi bên giường cắt móng tay cho anh. Bây giờ cậu mới biết anh bị viêm phế quản bẩm sinh, cứ hễ trở trời là sẽ tái phát nhưng không có gì đáng ngại.

Vậy mà… anh từng chạy ra ngoài tuyết trong bộ đồ ngủ và ở trong một căn phòng lạnh lẽo. Cảm tạ Thần Phật phù hộ cho anh. Bộ Thư vừa nghĩ vừa vuốt ve những vết sẹo trên cánh tay anh, khẽ nói: “Không biết có thuốc nào có thể trị lành không?”

Thẩm Hi Quang: “Không thích sao?”

“Không thích.”

“Vậy thì đừng nhìn.” Thẩm Hi Quang giũ tay áo xuống, đeo băng cổ tay vào, đang uống thuốc giữa chừng thì lên cơn ho khan nên đánh đổ ly nước vào trước ngực.

Anh thường xuyên lên cơn ho đến rũ người thế này. Bộ Thư ghé vào mép giường vuốt lưng cho anh. Thẩm Hi Quang yên tĩnh để cậu lau miệng cho mình. Bộ Thư cởi áo ướt ra, bây giờ đã không còn ngại nữa, lau sạch vũng nước rồi lấy áo khác mặc cho anh: “Mấy hôm nay trời nóng quá chừng, bên hông em bị nổi sẩy. Ngứa lắm mà em không dám gãi. Hâm mộ anh thật. Chỗ nào cũng trắng trẻo, muỗi cũng không chích anh.”

Đôi khi cậu còn có một ý tưởng kỳ quái là có phải nhờ anh ăn nhiều quýt (mùi quýt có thể xua đuổi côn trùng) nên muỗi mới không chích anh không nhỉ?

Thẩm Hi Quang chợt khoác tay qua gáy cậu, áo còn chưa cài xong, Bộ Thư bị kéo sát gần như đụng vào xương quai xanh của anh. Anh nói: “Em cài cúc thì tập trung cài cúc, mày mắt lia đi đâu vậy?”

Người anh rất nóng, mặt Bộ Thư cũng nóng lên, cãi lại: “Em nhìn cúc áo mà. Cài đến đâu thì em nhìn đến đó thôi.”

Thẩm Hi Quang không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Anh nâng khuôn mặt cậu lên bằng cả hai tay, sau đó dán vào môi cậu. Bộ Thư trợn tròn mắt vì một thứ mềm mại vừa chen vào kẽ răng. Trước giờ hai người chưa từng hôn như thế. Cậu không phải là không có hiểu biết, song vì không đoán ra ý nghĩa của hành động này nên tâm thần rối bời, hơi thở mong manh, như bị anh lây bệnh qua rồi.

Anh hôn tầm hai, ba phút thì buông cậu ra. Bộ Thư lập tức ngoảnh mặt đi không nhìn anh. Anh quệt miệng hỏi: “Thái độ gì thế?”

“Em chẳng có thái độ gì cả.”

“Vậy sao lại tránh tôi?”

Cậu rút tay khỏi người anh, vành tai đỏ đến dường như sắp chảy máu: “Em… em sợ sẽ không kiềm chế được nếu nhìn anh…”

Thẩm Hi Quang lần đầu tiên nghe lời này, thoáng ngạc nhiên rồi lâm vào suy tư. Đúng vậy, là lần đầu tiên. Trước đây chưa có, lúc nhìn người mẫu trên tạp chí người lớn cũng chưa có. Về mặt lý tính, anh không nghĩ cậu có nhiều sức hấp dẫn tính dục* đối với mình, anh chắc chắc sẽ thích nhìn một người phụ nữ ăn vận thiếu vải đi trên đường hơn là đàn ông mặc quần lót chụp ảnh quảng cáo. Về mặt cảm tính, anh thừa nhận hiện tại bản thân có nhiều cảm xúc hơn lúc săm soi cơ thể nữ giới trần truồng.

* Hiểu nôm na là “gu” ấy; giải nghĩa ra thì dài dòng, Thẩm Hi Quang là người đọc nhiều sách, dùng từ ngữ hàn lâm để hợp với lối nói của anh.

Tạm gác vấn đề phân ly thì anh dậy thì tương đối bình thường. Đến tuổi đó, anh từng nhìn ngực con gái, từng tìm hiểu về sex, từng tưởng tượng tình dục, nhưng anh chưa bao giờ tìm kiếm đối tượng tình cảm. Chỉ cần nhìn cái cách lũ con gái săm soi ngoại hình và đám con trai đùa giỡn ngả ngớn là anh đã thấy tởm. Dù bản thân anh cũng chẳng tốt đẹp gì. Vì thế, anh rất hạn chế tiếp xúc cơ thể với người khác, hoặc dùng chung đồ đạc kể cả với các nhân dạng. Anh hôn Bộ Thư không hẳn là vì thích, đôi khi anh chỉ muốn nhìn cậu bối rối.

Thẩm Hi Quang liếm răng hàm, nhìn cậu cài kín cúc áo cho mình, đột nhiên hỏi: “Em từng xem phim khiêu dâm chưa?”

Bộ Thư suýt thì giật đứt cúc áo trên cùng: “Anh hỏi gì vậy?”

“Trả lời đi.”

“Không, chúng ta đang ở bệnh viện.”

“Ở đây chỉ có tôi và em. Trả lời đi.”

Cậu vừa mới trấn tĩnh, bây giờ lại thấy máu dồn hết lên mặt, nhỏ giọng đáp: “Em xem rồi…”

“Một mình? Hay xem cùng người khác?”

“Có người rủ nhưng em từ chối, sau đó thì tò mò nên tự xem.”

“Cảm giác như thế nào? Lần đầu đó.” Giọng điệu của Thẩm Hi Quang chẳng khác nào đang hỏi: ‘Trời hôm nay nắng không?’.

Nếu đối phương là Lữ Gia thì Bộ Thư sẽ không luống cuống thế này, nhưng trước mặt là người cậu thích, hiện tại cậu cảm thấy chẳng khác gì đi vụng trộm bị bắt quả tang, thực sự không dám nhìn thẳng vào mặt anh, thâm tâm chỉ ước gì có một cái lỗ để mà chui xuống cho rồi: “Em không nhớ…”

Cậu không nhớ ra thật, nội dung của thước phim đó là gì cũng chẳng còn đọng lại.

Anh chạm vào mang tai đỏ rực của cậu, nhẹ nhàng hỏi ba chữ ‘có cương không?’. Bộ Thư gần như ngừng thở, tim đập rất nhanh, bấn loạn không nói được một chữ.

“Ngại cái gì? Lúc tôi bắt đầu dậy thì, bác sĩ còn hỏi tôi tần suất thủ dâm là bao nhiêu lần.” Thẩm Hi Quang thấy cậu căng cứng cả người, nghiêng mình ghé vào tai cậu nói: “Trước đây tinh thần tôi tốt, mỗi tuần hai, ba lần; bây giờ thì một lần một tuần.”

Bộ Thư siết chặt lòng bàn tay nóng rẫy, không thể định tâm nổi. Nếu anh cứ tiếp tục thì tim cậu có thể sẽ nổ tung mất.

Anh nhẫn nại chờ thêm một lúc rồi bảo: “Thôi, đợi em nghĩ ra thì chắc phải đến sáng mai. Ra ngoài hóng gió với tôi.”

Buổi tối tháng bảy, ve vẫn kêu ra rả. Bộ Thư cùng anh đi dạo trong khuôn viên bệnh viện vài vòng cho gió thổi nguội đầu rồi trở lại phòng ngồi thêm một chút, sau đó ra về. Đêm hè nóng nực, trong ngực cậu càng ấp ủ thứ tình cảm thấy nóng hơn. Hôm nay Thẩm Hi Quang nói nhiều hơn mọi khi, đặc biệt là lúc anh hôn cậu, dường như anh đang phấn chấn.

Cậu không đoán ra anh đang nghĩ gì nhưng biết anh sẽ bình an tại bệnh viện, nếu anh không muốn nói thì dù cậu có ở lại cũng chỉ làm chướng mắt anh.

Bộ Thư đặt giày lên kệ. Vệ Quyết để cửa mở, đang vắt chân chữ ngũ gọi điện với khách hàng, ra hiệu ‘thức ăn ở trong bếp’. Chiều nay anh ta ghé qua bệnh viện thăm mẹ, thuận tiện nấu một bữa cơm đơn giản. Bộ Thư đang ăn, Vệ Quyết đi vào rót nước hỏi: “Em mệt à?”

“Trông anh còn mệt hơn em.” Cậu xoa quầng mắt: “Mẹ anh thế nào?”

Vệ Quyết rút một điếu thuốc đưa lên mũi ngửi: “Bác sĩ nói tình hình đang tốt lên nhưng không dự đoán được nó có thể bất ngờ chuyển xấu hay không. Anh nghe câu này nhiều rồi, cũng quen rồi. Lúc nãy Bộ Chấp gọi điện đến. Cậu ấy hỏi thăm em rồi nói chị em lại nhảy việc, lần này hình như là đi cứu trợ động vật hoang dã, nghe nói chị em khen thịt rắn ngon.”

Bộ Thư mặc niệm một giây rồi hỏi: “Anh hai vẫn khỏe chứ ạ?”

“Vẫn vậy, ế chổng mông, lễ Tình nhân đi hẹn hò với công việc nhưng ra dáng vui vẻ lắm.” Anh ta nhặt một cọng dưa muối bỏ vào miệng, đứng lên lấy hai lon bia lạnh: “Trời nóng quá, uống chút cho mát.”

Ngoài lúc xã giao, Bộ Thư không chủ động uống bia rượu, đến giờ cậu vẫn cảm thấy vị của chúng kỳ cục. May thay loại bia Vệ Quyết thường uống không đến nỗi. Cậu vừa nhâm nhi vừa nói: “Anh chị từ nhỏ đã luôn cạnh tranh với nhau. Thành tích của cả hai không lúc nào là không đứng đầu lớp. Em phải thừa nhận bố mẹ mình rất giỏi trong việc định hướng cho các con, dù là ở giai đoạn nào thì anh chị em luôn có nhiều lợi thế hơn người khác. Ngặt nỗi… em không giỏi như anh chị: thành tích không nổi trội, chơi thể thao cũng không xuất sắc, không có năng khiếu trong giao thiệp và kết bạn. Lên lớp Bảy, em vô tình nghe lỏm bố mẹ nói chuyện, phát hiện ra họ chẳng còn trông đợi gì ở em nữa. Từ đó, em mất hết động lực để cố gắng. Em đã trải qua nhiều ngày tháng không có mục đích, không có hứng thú với điều gì, em có làm gì thì cũng là do có người bảo em làm. Cho đến ngày em chứng kiến một vụ tự sát ở trường.

“Ở anh ấy, lần đầu tiên em biết đến một người đặc biệt, độc nhất vô nhị như vậy. Anh ấy nói em chỉ là một kẻ tầm thường như bao con người tầm thường. Anh ấy xem nhẹ mọi giá trị mà chúng ta tin là quan trọng. Anh ấy cho em biết những điều em từng và đang cố theo đuổi chỉ là hão huyền. Mặc dù em biết là quá cực đoan và phiến diện khi đánh giá mọi thứ đều tệ hại, nhưng em cảm thấy rất thanh thản khi nghe anh ấy nói vậy. Nhờ đó, em đã tìm được dũng khí để đi đến hôm nay. Anh ấy chính là ân nhân của em…”

Không khó để Vệ Quyết bắt được sự mê luyến trong mắt cậu ngời lấp lánh như những ngôi sao, tỏa sáng rung động lòng người. Anh ta nốc bia, nói: “Anh hiểu ý em nhưng em cũng đừng đánh giá thấp bản thân. Tin anh đi, ở bệnh viện anh đây đã gặp nhiều loại người hơn em có thể hình dung. Mò trong biển người, em chính là cây kim bạc ở dưới đáy.”

“Anh so sánh vậy thì em không biết là anh đang khen hay chê nữa.” Bộ Thư bật cười: “Anh hai em cũng khen anh rất giỏi, là nhân vật dù không đi học ngày nào nhưng vẫn ngầu hết sảy đứng lên nộp bài thi đầu tiên. Em chúc mẹ anh sớm ngày bình phục, chúc anh có ngày bình bước thanh vân*.”

* Nhẹ bước lên mây, chỉ sự thăng tiến trôi chảy.

“Chỉ mong được như lời em.” Vệ Quyết cụng bia với cậu.

Hai người trò chuyện đến tận khuya. Đêm đó Bộ Thư ngủ rất ngon, chẳng rõ có phải nhờ chất cồn không.

Thẩm Hi Quang nằm viện một tuần thì về nhà, chứng ho vẫn chưa khỏi nhưng không còn sốt. Bây giờ Bộ Thư biết để ý rồi, trời vào thu, cậu vừa đến nhà anh thì việc đầu tiên là đi kiểm tra nhiệt độ các phòng và luôn bật điều hòa trong phòng ngủ trước ba mươi phút. Đôi khi anh vẫn cau có, bực bội vì sự phiền phức của cậu nhưng rồi cũng nghe theo.

Mùa thu thường khiến lòng người nao nao. Đây là mùa thu đầu tiên sau khi Thẩm Hi Quang ra khỏi trung tâm, anh có hơi nhớ cây ngô đồng ở đó. Bộ Thư tìm kiếm một địa điểm đẹp, muốn đưa anh đi hít thở không khí. Thực lòng thì anh không quá hứng thú, lúc đi chỉ toàn dựa vào vai cậu ngủ li bì, đến nơi mới ngỡ ngàng trước cảnh quan ‘sương trắng tỏa mặt sông, nước lóng lánh chạm chân trời*’.

* Bạch lộ hoành giang, thuỷ quang tiếp thiên. (Trích từ Tiền Xích Bích phú – Tô Thức.)

Bộ Thư dựng khung vẽ cho anh rồi ngồi bệt xuống đất, giật mình: “Sương đọng trên cỏ ướt quá.”

Nói vậy mà cậu vẫn chống tay về sau nhìn bầu trời quang đãng, lác đác chim nhạn xuôi Nam. Thẩm Hi Quang không thể vẽ cảnh quan này với than chì, liền bảo cậu ra hồ múc nước trong khi mình pha màu. Nước lẫn với rêu, có mùi ẩm ướt đặc trưng. Bộ Thư tà tà ngắm cảnh nên không chú ý, lúc Thẩm Hi Quang cầm ly giấy, thấy bên trong có một con nhện nước, suýt thì hắt ly vào người cậu.

Tuy có máy ảnh nhưng Bộ Thư ít dùng vì thấy mình chụp không đẹp. Hôm nay có dịp mang theo, cậu đi chụp ảnh xung quanh hồ, nhìn Thẩm Hi Quang ở cách xa xa ngồi vẽ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Làm người tầm thường, trải qua những ngày tầm thường, vẽ tranh tứ quý, chụp ảnh bốn mùa. Đây là cuộc sống.

Nghe tiếng gọi, Thẩm Hi Quang nghiêng đầu nhìn hồ nước. Bộ Thư giơ cao máy ảnh, ra dấu bảo anh cười. Anh quay mặt đi. Bộ Thư chạy về phía anh, quyết chụp cho bằng được. Anh cáu lên, đẩy cậu một cái lăn kềnh ra đất. Lúc ngã, cậu túm trúng vạt áo anh, lôi anh bật ngửa.

Bộ Thư lật người lại đè anh xuống cỏ, chớp cơ hội bấm máy, sau đó cười rộ lên: “Em thắng rồi! Em thắng rồi nhé!”

Cậu quăng máy ảnh qua một bên, vòng tay ôm anh, tiếp tục cười như một thằng ngốc. Thẩm Hi Quang nằm trên cỏ, sau lưng dính sương ươn ướt khiến anh cau mày, chợt nghe Bộ Thư thì thầm: “Tuy em không rõ là vì sao nhưng gần đây anh đối xử với em rất tốt. Em hạnh phúc lắm. Thẩm Hi Quang, cảm ơn anh vì đã tốt với em.”

Anh nhìn bầu trời ngả xám như vôi không chớp mắt, như thể đây là lần cuối cùng được nhìn thấy màu sắc sầu thảm này, cố lờ đi những rung cảm trong lòng.

Mười hai giờ trưa nay sẽ có một bức thư được gửi đi, đến tay một đứa trẻ.

Kim Hi Thần đã lên lớp Bảy, tuy đã cao hơn nhưng tầm vóc vẫn còn nhỏ nhắn. Thành tích học tập của cậu bé luôn đứng đầu lớp, thường xuyên được tuyên dương và cử lên kéo cờ vào buổi sáng đầu tuần. Dù vậy, ở cái tuổi mon men xốc nổi này, bấy nhiêu sự chú ý vẫn chưa thỏa mãn được lòng hiếu thắng của cậu bé.

Vì mẹ thường xuyên bận rộn, Kim Hi Thần không có ai để chia sẻ về những mối quan tâm của mình. Cậu bé không gần gũi với mấy nữ sinh cùng lớp, cũng không thân với đám con trai giỏi thể thao vì thân hình cậu khá thấp bé.

Cho đến một ngày vào nửa năm trước, Kim Hi Thần tìm thấy trong hòm thư nhà mình một tấm bưu thiếp rất đẹp, cứ nghĩ là một người bạn nào đó đi du lịch gửi. Sau khi mở ra, cậu bé mới ngạc nhiên biết đó là bưu thiếp từ người anh hai sống ở xa. Đã lâu rồi cả hai không gặp hay liên lạc với nhau, Kim Mân luôn viện đủ thứ lý do để cậu không tìm cách liên lạc với anh hai. Hi Thần hơi khó chịu khi mẹ luôn xem cậu như con nít.

Từ dạo đó, Kim Hi Thần bắt đầu trao đổi thư từ với anh hai một cách bí mật (vì trong quá khứ mẹ luôn phản ứng gay gắt mỗi khi cậu nhắc đến anh). Để tránh bị nghi ngờ, cậu bé đã kể với người thân là mình có một người bạn trao đổi qua thư, không tiết lộ đó là anh hai.

Những trải nghiệm của anh khiến Kim Hi Thần tội nghiệp cho anh. Từ tận đáy lòng, cậu khá thích người anh hai này. Thứ nhất là vì anh ốm yếu giống cậu nên cậu có sự đồng cảm. Thứ hai là vì anh hai có lối nói chuyện và diễn giải rất thú vị, bộc lộ cái chất thông thái riêng biệt mà cậu bé chưa từng gặp ở những người thân thiết. Anh hai rất thường xuyên hỏi thăm cuộc sống của mẹ con hai người. Cậu bé được dịp than vãn tất tần tật mọi mối bận tâm với anh. Có người chịu hiểu mình khiến cậu rất vui.

Do đó, Kim Hi Thần luôn muốn được gặp anh hai. Cậu bé bắt đầu phác ra một kế hoạch nho nhỏ: cậu sẽ xin mẹ cho đến thăm một người bạn cũ ở gần chỗ anh hai, sau đó thì lựa lúc thích hợp để đi gặp anh. Cậu phấn chấn viết lại kế hoạch cho anh. Anh rất ủng hộ và khen ngợi cậu trưởng thành. Lời này đã đánh trúng lòng hiếu thắng của Kim Hi Thần.

Thư thường đến vào cuối tuần, được bọc trong phong bì màu vàng tươi là những tấm bưu thiếp in hình rất đẹp. Nét chữ to, tròn và rõ ràng.

Kim Hi Thần trốn vào căn phòng cũ của anh hai. Những tán ba tiêu còn thấm đẫm giọt mưa dán vào cửa kính. Cậu kê ghế lên ngồi đọc:

Gửi em trai,

Anh rất vui khi thấy tinh thần của em tốt như vậy chỉ vì muốn gặp anh. Tháng mười hai địa phương của anh sẽ rất rét nên anh hi vọng em sẽ chuẩn bị quần áo ấm cẩn thận và nhớ theo dõi dự báo thời tiết để phòng tránh bão tuyết.

Về chuyện em kể lần trước, anh không phải kiểu người sẽ cho em một lời khuyên hữu ích nhưng anh luôn ủng hộ em làm bất cứ điều gì em muốn. Tuy rằng không cùng bố với em nhưng chúng ta có chung một người mẹ, anh mong em sẽ thông cảm cho mẹ nhiều hơn dù đôi khi mẹ có thể quá quắt và kỹ càng với em. Đó đều là vì mẹ thương em hơn anh rất nhiều. Em nên biết mình là mạng sống của mẹ.

Tuần sau anh sẽ gửi cho mẹ một món quà, anh hi vọng mẹ sẽ tận tay mở nó. Em không cần nói là do anh gửi kẻo mẹ sẽ lo lắng.

Sức khỏe của anh đã khá lên. Anh sẽ cố gắng giữ gìn để chờ em đến.

Thẩm Hi Quang.

Tuần sau đến rất nhanh, Kim Hi Thần trông ngóng hòm thư từ sáng, vừa nghe tiếng xe bưu chính là liền xỏ giày chạy ngay ra ngoài lấy thư và bưu kiện. Bưu kiện cỡ vừa, nhẹ tênh. Cậu bé lắc lắc bên tai để nghe thử, song không đoán ra là thứ gì. Lòng rất tò mò, Kim Hi Thần đặt bưu kiện vào phòng ngủ của mẹ.

Buổi tối mẹ lại về muộn, gò má hồng hào, tinh thần rất tốt. Kim Hi Thần muốn thức để xem món quà của anh hai là gì nhưng nằm trên giường một lúc đã thiếp đi mất. Thình lình có một tiếng kêu thất thanh. Cậu bé giật mình dậy, nhận ra là giọng của mẹ, liền xốc chăn, nhảy xuống giường chạy qua gõ cửa phòng đối diện: “Mẹ ơi? Mẹ có sao không?”

Đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi, hẳn mẹ vừa đắp mặt nạ xong. Kim Hi Thần lo lắng bà gặp gián hay côn trùng gì chạy ra.

Kim Mân mở hé cửa, mỉm cười đáp: “Mẹ không sao. Con về ngủ tiếp đi.”

Kim Hi Thần bị cơ thể mẹ choán tầm nhìn nên không thấy rõ dưới mặt sàn rơi đầy thứ gì đó như những tờ giấy màu vàng: “Cái gì vậy mẹ?”

“À, thư ấy mà.” Mẹ đáp với nét mặt gượng gạo, xoa xoa đầu cậu bé: “Mẹ vừa đọc được một câu chuyện vui nên mới reo lên. Xin lỗi vì đánh thức con. Về ngủ đi nhé.”

Kim Hi Thần không ngốc, về giường nằm mà trong lòng không thể ngừng tò mò nghĩ suy: Tại sao anh hai lại gửi cho mẹ mấy tấm thiếp màu vàng đó nhỉ? Trong đó có gì nhỉ? Thôi, lúc gặp anh hai thì mình sẽ hỏi sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.