Thẩm Hủy đặt điện thoại xuống rồi ép vào vị trí trái tim, cảm thấy nhịp đập hồi hộp.
Đây không phải phản ứng của anh ta, là phản ứng cơ thể của Thẩm Hi Quang.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như mỗi khi nghe giọng của Bộ Thư, tim Thẩm Hi Quang sẽ đập nhanh hơn bình thường.
Anh ta xoa ngực một lúc lâu để làm dịu trái tim, vừa xoa vừa hít thở, bỗng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, hơi ngoảnh mặt, thấy đứa nhỏ trắng nõn ngước nhìn mình.
“Anh hai…” Kim Hi Thần nắm góc áo ngủ, lo lắng, “anh có sao không ạ?”
Thẩm Hủy thấy thái dương nhói lên, dựa vào tường chậm rãi ngồi bệt xuống.
Đứa trẻ hết hồn, chạy lại chạm vào vai anh: “Anh sao vậy?”
Thẩm Hủy nâng cằm nhìn Kim Hi Thần, một cảm xúc vô danh mãnh liệt chen chúc trong ngực.
Anh biết mình phải tiêu diệt nó.
…
Mưa vẫn tầm tã.
Tâm trí Bộ Thư loạn vô cùng.
Cậu không màng cơn đau từ khớp cổ tay đang sưng lên, vừa ra sức suy nghĩ vừa bấm số điện thoại của cô Vương.
Cậu biết mình không có thời giờ để chờ đợi.
Chuông reng hai tiếng thì có người bắt máy: “A-lô?”
Bộ Thư lướt qua nghi ngờ tại sao Vương Châu Văn nghe điện thoại của mẹ cậu ta, nói nhanh: “Là tớ! Mau cho tớ biết Kim Hi Thần đang ở đâu?”
Cậu ta có vẻ khó chịu: “Tôi đã nói rồi, cậu đừng có mà…”
“Chuyện gấp lắm rồi!” Hít sâu lấy hơi, tới tận giây phút này, Bộ Thư mới biết bản thân có thể nói bằng giọng điệu khắc nghiệt đến vậy: “Tớ con mẹ nó không quan tâm cậu có mâu thuẫn hay thành kiến gì với tớ và anh Thẩm nhưng ngay bây giờ xem như tớ khom lưng uốn gối cầu xin cậu nghe theo tớ chỉ một lần này!”
Đầu dây bên kia có vẻ bị sốc, im lặng giây lát, Vương Châu Văn đáp lại: “À, ừ, nhưng vì sao?”
“Vì chỉ có cậu mới giúp được tớ.
Vương Châu Văn, xin cậu tin tớ lần này.” Bộ Thư hạ tông giọng để thuyết phục đối phương: “Giúp tớ tìm Kim Hi Thần.
Cậu bé đang ở đâu? Với ai?”
“Được, được.
Tìm Hi Thần phải không? Tớ đang ở nhà, tớ sẽ gọi cho dì ngay.” Cậu ta đáp, không ngắt máy, lấy một cái điện thoại khác để bấm số.
Bộ Thư thở hắt ra: “Bây giờ cậu có thể cho tớ biết anh ấy đang ở đâu được không?”
Trong lúc chờ đổ chuông, Vương Châu Văn đọc ra một địa chỉ.
Bộ Thư lập tức ngồi lên bàn mở laptop tra cứu tuyến đi.
Đối phương nói tiếp: “Thật sự xa lắm, cậu không thể đến được đâu.
A-lô?” Cuộc gọi kia kết nối, “Cháu xin lỗi vì đã gọi đến vào giờ này.
Kim Hi Thần đang ở đâu vậy dì?”
Bộ Thư yên lặng lắng nghe đầu dây bên kia, “Em ấy đã về nhà rồi? Trong nhà có ai? Bảo mẫu, bà giúp việc, và cả vệ sĩ sao? Vâng, cháu biết rồi.
Không có gì ạ.
Cháu gọi hỏi thăm thôi, cảm ơn dì.”
Sau đó,Vương Châu Văn hỏi cậu: “Cậu hài lòng chưa?”
Bộ Thư đọc một lượt lịch trình các chuyến tàu tốc hành có thể đi đến nơi đó sớm nhất, vạch ra lộ trình, gập laptop lại, đứng dậy lấy áo khoác: “Cậu cố gắng giữ liên lạc với Kim Hi Thần.
Tớ sẽ đến đó.”
Cậu cất điện thoại vào túi áo khoác, không chú ý đụng trúng cổ tay liền đau gập người rít lên, vừa mở cửa ra thì gặp Bộ Khanh đang đứng ngay bên ngoài khoanh tay trước ngực: “Em tính đi đâu?”
Cô nghe tiếng động nên mới đi lên đây, vô tình nghe được cuộc đối thoại một chiều, hỏi: “Đi đâu, hả?”
Tim Bộ Thư thoắt cái lạnh giá.
Cậu hiểu cách giáo dục của gia đình mình, nếu nói ra mọi chuyện thì cậu đừng hòng bước một chân rời khỏi nhà.
Nhưng cậu chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế này, cậu đang cảm nhận được rất rõ ràng là mình đang mất đi anh.
Linh cảm này còn mạnh mẽ hơn so với đêm anh đưa bàn tay đầy máu nắm áo cậu.
Bộ Khanh nhìn em trai chằm chằm.
Cậu trầm mặc một lúc rồi nói: “Chị.
Trước giờ em chưa từng đòi hỏi cái gì quá đáng.
Chỉ lần này thôi, chị đừng nói với bố mẹ, cho em bốc đồng một lần.”
“Em đi bằng cách nào? Có xa không?”
Cậu cam chịu đưa di động cho chị xem lộ trình.
Bộ Khanh liếc qua liền hủy hết vé đặt trước, bảo: “Không được.”
“Chị!” Cậu kêu lên.
“Nhà có xe thì sao phải đi tàu? Tàu có đi nhanh bằng chị lái không?”
Bộ Thư sửng sốt nhìn chị sải bước về phòng, mất ba, bốn phút thay đồ đoạn thắt băng đô đi ra.
Bộ Khanh đi trước, cậu theo sau.
Chị khởi động xe, đưa cả hai phóng vào màn đêm.
Đi được một lúc, cơ thể Bộ Thư dần thả lỏng, cơn đau từ cổ tay bắt đầu làm cậu không thể không chú ý.
Cậu vừa xoa bóp tay vừa nhìn Bộ Khanh ngồi bên cạnh.
Chị ăn mặc sành điệu, môi có tô son, vừa huýt sáo vừa lái băng băng, không có ý định dò hỏi chuyện của cậu.
Từ sau khi Bộ Chấp lên đại học, mấy năm nay trong nhà chỉ có hai chị em ở với nhau.
Cậu luôn nghĩ quan điểm sống giữa mình và chị rất tương đồng nên mỗi khi gặp vấn đề nan giải, cậu thường đi hỏi ý kiến của anh hai để tham khảo một góc nhìn khác chứ không đi tìm chị giúp đỡ.
Nhưng lúc này cậu đột nhiên nhận ra mình không hiểu chị như luôn nghĩ.
Trong lúc dừng đèn đỏ, Bộ Khanh cầm gương soi chỉnh mấy lọn tóc rơi ra khỏi băng đô rồi bật nhạc của Linkin Park, nói: “Chị tính nộp đơn từ chức.”
“Ơ? Sao vậy ạ?”
“Làm mãi chán rồi.” Chị vừa hát theo vừa nói nhẹ nhàng như không.
Bộ Thư vẫn còn trẻ nên không hiểu được bao nhiêu, không nói gì.
“Ra đời rồi em sẽ phát hiện phần lớn con người ta rất cứng nhắc, lúc nào cũng phải ép bản thân lẫn người khác vào một khuôn khổ mới có thể chấp nhận được.
Vấn đề này rất thường gặp trong thực tế vì mỗi người đều có nguyên tắc bất biến của mình.
Đối với kiểu người cực đoan hơn, em phạm vào nguyên tắc của họ, họ sẽ sừng sổ lên đòi sống đòi chết với em.
Sự thay đổi đối với họ mà nói còn đáng sợ hơn cái chết.
Nhưng thực ra kiểu người này còn lâu mới dám chết.
Họ yếu đuối, nhát gan, luôn trốn tránh khó khăn, không dám tự mình làm gì; em muốn thay đổi họ thì phải cầm tay chỉ dẫn họ như chỉ dẫn một đứa bé.
Họ cần em dạy mình lại từ đầu, dĩ nhiên là trong lúc dạy, cũng có rất nhiều lúc họ cứ phản đối, khăng khăng không nghe ý kiến của em, vì vậy em sẽ cần rất, rất, rất nhiều kiên nhẫn để không nổi giận với họ.
Còn nếu em không đủ kiên nhẫn thì bỏ đi thôi, làm không được đâu.”
Bộ Thư dời mắt nhìn ánh đèn neon dạt về sau lưng, cảm thấy điều hòa hơi lạnh, khép kín áo khoác hỏi: “Chị biết rồi?”
Bộ Khanh đáp ừ.
“Làm sao chị biết?”
“Hồi tháng năm hình như em cãi nhau với thằng bé Lữ phải không? Có một hôm nó đến nhà tìm em nhưng lúc đó em đi vắng nên không gặp được.
Thằng bé đó có tâm sự gì cũng viết hết lên mặt, chị hỏi vài câu là nó khai ra tuốt.
Dĩ nhiên nó không nói huỵch toẹt ra nhưng chị suy nghĩ một chút là hiểu.
Dù gì chị cũng là chị em.”
“Sao chị không ngăn cản em?”
“Tính cách em thế nào chị còn chưa hiểu à? Bề ngoài ngoan hiền nhưng bên trong lại quật cường, làm việc gì cũng vô cùng kiên trì.
Chị mà cản em, lỡ đâu em nóng đầu lên lấy con xe cưng của chị chạy đi làm liều thì chị biết kêu với ai?”
Bộ Thư bật cười khe khẽ, đoạn cúi gằm mặt, bịt kín đôi mắt ươn ướt.
…
Kim Hi Thần di ngón tay làm giọt nước chảy dài trên cửa kính.
Phòng của anh hai nó nhìn ra một rặng chuối tiêu rất đẹp, nghe nói anh hai thích chuối tiêu nên mẹ đã chuẩn bị cho anh căn phòng này.
Mẹ nói mình muốn bù đắp cho anh hai, nó không hiểu câu nói này.
Nó chỉ biết mình có một anh hai giống như lớp trưởng lớp A1 – cái bạn nữ lúc nào cũng khoe anh hai của mình giỏi, bây giờ nó cũng có thể khoe anh hai mình vẽ rất đẹp.
Gió vờn qua mũi làm Kim Hi Thần hắt xì một cái rõ to.
Nó hít mũi, nhìn anh hai đang uống thuốc.
Nó thắc mắc là sao anh uống thuốc lâu như vậy.
Nó đi đến chỗ giá đỡ kim loại, bên trên không có giấy vẽ lẫn tấm toan, trên khung dính một ít vụn than.
“Đừng đụng vào.” Anh hai nói.
Anh bưng ra hai cốc nước việt quất ép, là nhãn hiệu Kim Hi Thần thích, mùi rất thơm.
Nó kéo tay anh làm nũng: “Em muốn vẽ trên cái khung này.”
“Vẽ không đẹp, không cho vẽ.”
Nó méo mặt ngồi bệt xuống sàn.
Anh bê nước quả lên uống, không đoái hoài đến nó.
Kim Hi Thần không chịu, kéo áo anh: “Cho em uống với.
Có hai cái cốc lận mà!”
Anh hai nhìn nó một lúc, nó phồng má dậm chân.
Anh mới đưa nước cho nó uống.
Kim Hi Thần vui vẻ nói cảm ơn, dùng cả hai tay để uống.
Nhìn vào nhà tắm, nó chùi mép hỏi: “Sao nước cứ chảy mãi vậy?”
Anh hai ngẩng mặt nhìn đồng hồ.
Nó nhớ thời gian này mẹ đang đi khảo sát thực tế để thu thập tư liệu sáng tác nên bận lắm, lúc nào cũng về muộn.
Có lẽ khi hai anh em đã say giấc nồng, bà mới trở về.
…
Úc Trầm vừa họp xong thì nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Tần, lúc này đã gần hơn chín giờ tối.
Y đề cập đến những hành vi tự tiêu khiển mà Thẩm Hi Quang từng làm: “Đây là sơ sót của tôi.
Tôi vừa kiểm tra mấy con hạc giấy cậu Thẩm làm để giải khuây trong bệnh viện, lúc cậu ấy nhờ tôi mua giấy thủ công, tôi chỉ nghĩ là cậu ấy đang chán.
Tuy nhiên, tôi có thói quen giữ lại đồ vật của bệnh nhân, khi mở ra những con hạc giấy cậu ấy đã gấp, tôi phát hiện trong đó có viết chữ.”
“Đối thoại?” Gã lập tức hiểu.
“Phải.
Cậu ấy viết ra giấy thủ công để giao tiếp với các nhân dạng, sau đó gấp thành hạc để che giấu, trong đó có dấu vết của một nhân dạng mà tôi chưa biết.”
Úc Trầm ra hiệu cho thư ký gần đó gọi vào số của Kim Mân, gõ ra một điếu thuốc, nói tiếp: “Có ổn định không?”
“Tôi không đánh giá được.” Tần Cố đáp: “Có vẻ nhân dạng này xuất hiện rất rời rạc, hoặc là nó không thích nói chuyện.
Cậu Hi Quang cũng không ép nó nói chuyện.”
“Anh liên hệ với bác sĩ gần nhất của nó xem.
Tôi sẽ nói chuyện với mẹ nó.”
Gã nhận điện thoại từ tay thư ký, vừa nghe tiếng đổ chuông kéo dài vừa hút thuốc.
Một lúc sau Kim Mân mới bắt máy, giọng không vui: “Giờ này anh gọi em làm gì?”
“Nhắc lại cho cô nhớ, tôi sắp chết rồi.” Úc Trầm thở ra một hơi xám dày đặc, cười như không cười: “Cô sẽ vui lòng nghe một kẻ gần đất xa trời dông dài chứ?”
Kim Mân im lặng.
Gã nói tiếp: “Di chúc đã ghi rõ: cô muốn thừa hưởng tài sản của tôi thì phải nhận trách nhiệm chăm sóc cho Thẩm Hi Quang.
Trái lại, tôi không ngại cho nó thụ hưởng toàn bộ.
Con trai cô có thể vào viện nội trú và sống trên đống tiền đó đến hết đời.”
“Em nghe đây.
Anh muốn gì?” Bà nói nhỏ nhẹ.
Úc Trầm cầm gạt tàn lên hứng cục đờm đang vướng ở cổ họng, theo thói quen xoa mặt đồng hồ, dù gã biết rõ đây không phải là cái đồng hồ Thẩm Hoằng từng tặng.
Con người không đem gì vào cuộc đời và cũng không mang gì rời khỏi cuộc đời.
Khi hoàng hôn cuối cùng buông xuống, thế gian này chẳng còn gì quan trọng.
…
Kim Mân khoác áo, đeo túi xách bước ra ngoài, đội mưa lâm thâm ngồi vào xe, nói tài xế đưa mình về nhà.
Khu biệt thự tầm trung này là do bà dùng phân nửa tài sản bố mẹ để lại cho bản thân để tậu.
Có vườn, có ao, không khí tươi mát, an ninh tương đối chặt chẽ.
Lúc mua nó, bà chỉ mang tâm tình đánh liều vì đang rất cần một chỗ ở, về sau bà học được chút kiến thức về bất động sản thì mới biết sợ, cảm tạ trời đất là mua được mảnh đất lành.
Cuộc đời Kim Mân phần lớn toàn dựa vào sự giúp đỡ của người khác, sau đó thì dựa vào may mắn.
Nhưng lần này vận may lại không giúp bà chữa bệnh cho anh trai.
Bệnh của Úc Trầm đã có từ thời đại học.
Bà còn nhớ vào thời điểm nhận được kết quả chẩn đoán, mình và gã đều rất sốc.
Không một sinh viên hai mươi mấy tuổi đầu lại ngờ được bản thân sẽ lâm bệnh sớm như vậy.
Kinh khủng hơn, nguồn cơn bệnh của Úc Trầm là do gen lặn, ông ngoại của bọn họ từng mất vì bệnh đó, may mắn là mẹ bọn họ và bà đều không sao.
Kim Mân cũng thường đưa Thẩm Hi Quang và Kim Hi Thần đi kiểm tra định kỳ, bọn trẻ đều bình an.
Đôi khi Kim Mân nghĩ lý do Úc Trầm không kết hôn là vì sợ con cái của mình sẽ mắc bệnh.
Bà đi vào nhà, vừa cởi giày cao gót vừa hỏi: “Hai đứa con tôi thế nào rồi?”
Bảo mẫu cười đáp: “Buổi tối hai cậu chơi với nhau một lúc, có vẻ vui lắm.
Lúc chín giờ hơn cậu Vương nhà bác có gọi đến nói chuyện với cậu Hai một chút.
Sau khi uống sữa, cậu Hai ôm cả chăn gối qua đòi ngủ chung với anh hai.”
“Vậy à?” Kim Mân thấy lòng ấm lên: “Hai đứa hòa thuận tôi cũng an tâm.”
Bà đi thay đồ rồi ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm xoa dịu toàn thân khiến bà thoải mái đến mức chỉ muốn ngủ vật ra.
Bà vừa xoa mặt nạ chăm sóc da, vừa nghĩ xem hai anh em đã chơi trò gì mà vui đến vậy, thật muốn lén đi xem hai đứa ngủ cùng với nhau.
Kim Mân thư giãn trong bồn gần bốn mươi phút, sau đó đứng dưới vòi hoa sen gột rửa sạch sẽ mọi rối rắm trong đầu, tưởng tượng ra những khung cảnh đầm ấm, càng lúc càng hứng khởi với ý nghĩ đi nhìn lén hai đứa con ngủ chung.
Bà hi vọng Thẩm Hi Quang sẽ ra dáng một người anh trai yêu thương Kim Hi Thần.
Nhẹ bước đi trên hành lang, Kim Mân hạ thấp người mở cánh cửa phòng của Thẩm Hi Quang thật chậm.
Đứa con đầu của bà không thích dùng đèn ngủ nên bên trong tối om, không thể nhìn đến chỗ giường.
Bà mở rộng cửa để ánh sáng tràn vào phòng, khẽ khọt như một con mèo đi về phía giường, ngạc nhiên nhận ra trên đó không có ai cả.
Chăn gối của Thẩm Hi Quang và Kim Hi Thần xếp ngay ngắn nhưng cả hai thì không thấy đâu.
Đang lúc bối rối, chợt Kim Mân nghe thấy tiếng nước.
Tiếng nước chảy và nhỏ giọt truyền đến từ trong nhà tắm.
Bà không thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, thầm nghĩ hai đứa muốn hù mẹ chứ gì, thế là quyết định đảo khách thành chủ, chỉ hé cửa ra một chút để luồng tay vào bật đèn rồi mới mở phanh cửa nhảy bổ vào.
Cảnh tượng bên trong khiến bà choáng váng, kinh hồn khiếp đảm hét lên.
Cửa kính phủ hơi ẩm.
Trong bồn tắm chứa đầy nước hồng hồng như màu pha loãng.
Rèm che kéo lại, nửa phủ lên người thanh niên quỳ dưới sàn nhà tràn nước đo đỏ.
Anh nhoài người vào bồn tắm, toàn thân ướt đẫm, mái tóc đen như vẩy mực dán vào khuôn mặt xanh xao tái nhợt.
Nghe tiếng hét, anh hơi cử động, mở mắt nhìn vào bà, sự lạnh lùng tràn ra khóe môi đuôi mày.
Có thể thấy anh yếu lắm rồi, mới cử động một chút đã khiến toàn thân run rẩy với biên độ nhỏ.
Anh vươn bàn tay không ngừng run như bị Parkinson nắm lấy rèm che, dùng hết sức bình sinh để kéo ra.
Khi nhìn thấy đứa trẻ như say ngủ trong làn nước, Kim Mân liền sụp đổ, gần như phát điên lên xông đến đẩy Thẩm Hi Quang ra để ôm lấy Kim Hi Thần.
Bà đặt cậu bé nằm xuống sàn, lắp bắp phát ra những âm thanh hoảng loạn kiểm tra hơi thở và nhịp tim của nó, không ngừng gọi tên nó, nỗ lực đánh thức nó.
Sau đó, bà ôm đứa trẻ lên, chạy vọt ra ngoài như bị ma đuổi.
Thẩm Hi Quang nằm co quắp dưới sàn, trong mũi ngửi được mùi thuốc tẩy, bàn tay còn nắm con dao gọt hoa quả mà anh đã lừa Kim Hi Thần lấy cho mình.
Bên ngoài không còn âm thanh gì nữa, cổ tay vẫn đang chảy máu, máu loang với nước thành một sắc màu khiến bụng dạ khó chịu.
Dường như không một ai có ý định đến cứu anh.
Thế giới chìm trong tĩnh lặng, tầm nhìn ngày càng mơ hồ, anh chẳng có gì để luyến tiếc, đến cả phản ứng vừa rồi của Kim Mân anh cũng đã liệu từ trước nên không đau lòng.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối của anh là: Thế là hết…
…
Vương Châu Văn gọi lại cho Bộ Thư: “Cậu phải giữ bình tĩnh nghe tớ nói.”
“Sao vậy?” Sống lưng cậu căng thẳng.
Bộ Khanh quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt em trai cô tái đi chỉ trong một khoảnh khắc, cả người cậu rung lên như vừa nghe được một chuyện động trời.
Bộ Thư bụm miệng bật ra vài âm thanh nghẹn nghào không rõ nghĩa, hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
Cậu đọc địa chỉ cho Bộ Khanh.
Chị định vị trên GPS.
Suốt đoạn đường đến bệnh viện, Bộ Thư chỉ trầm mặc, không hề thả lỏng mà gần như cứng đờ nhìn về phương hướng phía trước, khớp tay siết điện thoại đến trắng bệch.
Mất một tiếng để đến nơi, cậu dường như đã bình tĩnh lại, xuống xe liền sải bước thật nhanh, không có kiên nhẫn chờ thang máy mà chạy thẳng lên thang bộ.
Bộ Khanh mang giày bốt cao gót nên không đuổi theo kịp.
Bộ Thư tìm kiếm số phòng, Vương Châu Văn đúng lúc bước ra hành lang, vẫy tay với cậu.
“Anh ấy sao rồi?” Cậu gấp gáp hỏi, nhận ra có tiếng khóc thảm thiết trong phòng bệnh phía sau cậu ta, thần sắc tái nhợt.
“Không sao.
Tất cả mọi thứ đều không sao.
Tớ nghe lời cậu, đến ngay lập tức.” Vương Châu Văn giữ chặt vai cậu, hơi ngoái lại giải thích: “Đây là phòng của Hi Thần.
Dì Mân sợ quá nên đang khóc, mẹ tớ ở trong đó với dì ấy.”
Bộ Thư nhìn ra sau cậu ta, thấy trong phòng của Hi Thần có năm, sáu người phụ nữ và y tá quây quanh giường bệnh.
Một người phụ nữ tóc tai rũ rượi đang dựa vào lòng một dì khác mà khóc lóc.
“Anh ấy ở phòng bên cạnh.” Vương Châu Văn nhỏ giọng nói.
Bộ Thư liền quay đi.
Cậu ta mở cửa phòng nhưng không vào, cậu đi thẳng vào, không ngờ lại thấy bên cạnh giường bệnh có một người.
Y cầm một xấp hồ sơ, nghe tiếng động liền ngẩng lên.
Cậu không biết vì sao y lại ở đây nhưng không hỏi, bước đến cúi xuống nhìn người trên giường.
Thẩm Hi Quang chìm dưới lớp chăn, sắc da trắng đến mức như có thể hòa tan vào drap giường.
Tóc anh đã dài hơn, rủ xuống che khuất vừng trán, một cánh tay cắm kim truyền máu.
Tần Cố đặt xấp hồ sơ bệnh án xuống bàn, kéo ghế cho cậu ngồi, kể lại mọi việc đã xảy ra: “Trong phổi và phế quản của Kim Hi Thần không có nước, Thẩm Hi Quang không hề dìm cậu bé, cậu ấy chỉ cho cậu bé uống thuốc ngủ và đặt vào bồn tắm để dọa cô Kim.”
Bộ Thư chỉ yên lặng lắng nghe, mắt không rời khỏi Thẩm Hi Quang.
Y nói xong, cậu cũng chưa vội lên tiếng, sau đó hỏi: “Bọn họ sẽ làm gì với anh ấy?”
“Sao cơ?”
“Em hỏi, sau chuyện này, họ sẽ làm gì với anh ấy?”
Tần Cố im lặng, sau đó nói thật khẽ: “Tôi rất tiếc.”
Bộ Thư chậm rãi cúi thấp người tựa trán vào ngực Thẩm Hi Quang, lắng nghe nhịp tim đều đều, bao nhiêu mệt mỏi ùn ùn kéo đến, ép cậu đến mức không gượng dậy nổi.
Bộ Khanh đứng ở cửa thấy cậu như vậy, lùi ra tựa vào bức tường trên hành lang.
Đứng một lúc, cô muốn hút thuốc lá.
Bộ Thư không biết cô có hút thuốc.
Cô cởi áo khoác đi thang máy xuống tầng trệt, ra ngoài bệnh viện, thấy một tên đàn ông vừa nghe điện thoại vừa hút thuốc.
Cô đánh giá gã một lúc, bắt chuyện: “Sếp, anh có dư một điếu thuốc không?”
Gã quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt rất quái gở, rút ra một điếu mồi lên cho cô.
Hai người đứng cạnh nhau hút thuốc.
Bộ Khanh để ý thấy gã không tiếp chuyện điện thoại một lời, khiến cô có cảm giác như gã chỉ áp vào tai thế thôi chứ chẳng gọi cho ai.
Vứt đầu lọc, gã đi vào bệnh viện.
Cô hút thuốc thật chậm, nhìn đồng hồ: mười hai giờ kém.
Khi cô trở lại, trong phòng bệnh chỉ còn hai thiếu niên, Bộ Thư vẫn tựa vào lòng người kia, đã thiếp đi, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Bộ Khanh đắp áo khoác cho em trai, nhớ lại lúc đi ngang qua, cô thấy phòng bên cạnh chen chúc khuôn mặt quan tâm lo lắng, bên này thì vắng lặng đến mức lạnh lẽo.
Mưa hơi lâm thâm, sáng sớm Bộ Thư bị tiếng mưa đập vào cửa sổ đánh thức.
Cơ thể cậu đau nhức rã rời vì tư thế không thay đổi, cậu gấp áo khoác của chị lại đặt lên mép giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cậu tiếp tục ngồi bên giường ăn điểm tâm chị mua cho, ngoài bác sĩ và y tá đi ra đi vào, suốt một buổi sáng không có ai làm phiền cậu, cũng không ai đến thăm Thẩm Hi Quang.
Trái tim Bộ Thư đã lạnh.
Sau khi thay dịch truyền lần thứ ba, người trên giường rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Anh hấp háy mắt nhìn trần hồi lâu, sau đó nhìn vào cậu.
Bộ Thư hơi mỉm cười vì biết đó là anh, song lại không biết nụ cười của mình méo mó đến cỡ nào: “Anh…”
Đột nhiên, anh vươn tay ra.
Cậu nắm lấy tay anh, giúp đỡ anh chậm rãi ngồi dậy.
Thẩm Hi Quang yếu vô cùng, ngồi dậy thôi mà phải thở gấp liên tục, mồ hôi rịn ra trên trán.
Anh giữ chặt tay cậu, dựa vào lòng cậu.
“…!Đến rồi.”
Tiếng của anh rất khẽ, Bộ Thư chỉ cảm thấy một làn hơi mỏng phả vào cần cổ, phát ra âm thanh nghi vấn.
Anh lặp lại: “Em đến rồi.”
Cậu ngơ ngác, bất tri bất giác hai mắt đã nhòa lệ, vòng tay ôm chầm lấy anh.
Thẩm Hi Quang ngửi mùi hương trên cổ cậu, bàn tay còn đâm kim truyền buông thõng xuống gác qua eo cậu.
Bộ Thư khóc mệt, lại gục xuống giường thiếp đi, giấc ngủ này rất nặng nề, không hề mang vẻ an lòng, những hình ảnh kỳ quái liên tiếp đan xen trong giấc mơ của cậu.
Tim cậu cứ đập thình thịch như hồi hộp, lúc giật mình thức dậy, mồ hôi lạnh đã vã ra toàn thân.
“Em tỉnh rồi à?” Người trên giường nhẹ giọng hỏi.
“Thẩm Miên?” Cậu mất một lúc để nhận ra y, trong lòng chợt bàng hoàng.
Nét mặt y gầy gò tiều tụy, so với người tỉnh lại vào lần đầu không khác biệt mấy.
Cậu hoảng cả lên, người mà mình đã gặp có thật là Thẩm Hi Quang không?
Thẩm Miên như đọc được suy nghĩ của cậu, nói: “Em bình tĩnh, tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi.”
Bộ Thư trầm mặc, tim vẫn đập rất hồi hộp.
Y nhìn cậu như chờ đợi.
“Thẩm Miên…!anh biết phải không?” Cậu gằn từng chữ một: “Thẩm Dã có thể không chú ý nhưng anh là người tỉ mỉ, không thể có chuyện anh không mảy may phát hiện ra sự xuất hiện của một người khác trong nhà.”
Thẩm Miên dịu dàng mỉm cười: “Em đoán đúng rồi.” Không đợi cậu nói tiếp, y lại hỏi: “Nhưng em có thể làm gì tôi đây? Bộ Thư, em có thể làm gì tôi?”
“Tôi thậm chí còn không phải một con người.
Tôi chỉ là một phần bị phân tách ra khỏi Thẩm Hi Quang.
Tôi chẳng là gì cả.
Em không thể ngăn cản tôi xuất hiện, không thể ngăn cản các hoạt động của tôi.
Luật pháp không thể chạm vào tôi.
Chính Thẩm Hi Quang cũng không thể làm gì tôi.
Đã vậy rồi em nghĩ nhiều như thế để làm gì?”
Y vừa nói vừa vươn tay ra, Bộ Thư giật người lại.
Bàn tay y dừng lại giữa không khí.
Y cười nhạt: “Thấy không? Em từ chối tôi.
Nhưng mà Bộ Thư, tại sao em từ chối tôi? Tôi cũng là Thẩm Hi Quang không phải sao? Mỗi chúng tôi đều là một phần của cậu ấy.
Tại sao em có thể chấp nhận một Thẩm Hi Quang yếu đuối, dễ gắt gỏng, mà chẳng thể thừa nhận mỗi chúng tôi? Có phải em đang không muốn nhìn vào sự thật rằng người em thích là một kẻ nhẫn tâm không?”
“Anh quên rồi sao?” Bộ Thư hơi nhíu mày: “Chính anh là người nói với em rằng mọi suy nghĩ và quyết định của em đều phải đặt lợi ích của anh Hi Quang lên hàng đầu.
Ai nói em không nhìn nhận các anh, em vẫn luôn xem từng người các anh là một phần cuộc sống của anh Hi Quang.
Nếu em không nhìn nhận các anh thì anh nghĩ em vẫn còn ở đây cố gắng giải thích với anh sao? Nếu em không nhìn nhận các anh thì em chỉ cần nói chuyện với anh Hi Quang thôi, tại sao em phải nhẫn nhịn chịu đựng sự oán trách của anh ngay lúc này?”
Cậu cầm bàn tay anh áp vào má, khép lại đôi mắt mệt mỏi: “Khi nhắm mắt lại, em nào nhận biết trước mặt mình là ai, nhưng em biết bàn tay mình đang nắm từ đầu đến cuối chỉ thuộc về một người duy nhất.”
“Thẩm Hi Quang, làm gì có ai tên Thẩm Hủy hay nhân dạng thứ tư? Từ đầu chí cuối chính là anh gây ra tất cả.” Cậu thì thầm, mở mắt ra: “Đừng thử em nữa.”
“Sao em biết?” Người kia hơi rướn môi, đôi mắt đen lạnh lẽo như vực sâu.
“Làm gì có chuyện bác sĩ Tần và mọi người không phát hiện ra anh đã phân ly ra nhân dạng thứ tư? Cho dù vậy đi chăng nữa, Thẩm Miên chắc chắn sẽ nhận ra, y sẽ nói cho bác sĩ biết.
Vì vậy, em biết.
Em biết anh muốn lợi dụng em để làm chứng rằng bản thân vô tội.”
“Đã biết thế mà em vẫn phối hợp với tôi? Em không sợ sao?”
“Em có sợ.
Em sợ mất đi anh.
Nhưng em biết rõ anh càng sợ chết hơn.
Do đó, anh sẽ không làm chuyện gì không thể cứu vãn.
Với lại, nếu thật là anh muốn gây án thì anh cần gì phải gọi điện thông báo trước cho em?” Bộ Thư nhướn mày: “Thẩm Hi Quang, em đọc vị anh như một cuốn sách đấy.”
Anh nâng cằm cậu nhìn ngắm, trong mắt ánh lên sự thưởng thức, rồi hỏi: “Bây giờ em đã đủ tuổi chưa?”
“Đủ rồi.” Cậu mỉm cười nghiêng mình kính cẩn chạm vào môi anh.
Anh ghìm gáy cậu, cả lòng bàn tay bóp lấy cần cổ thon dài, khe khẽ vần vò, nhấn chìm cái hôn vụng về này.
Hai người đều hiểu rõ đây là dấu ấn cuối cùng trong năm tháng đằng đẵng sắp tới…
Khi rơi, tôi chỉ rơi một mình.
Khi chạm đất, tôi đã chết rồi.
Sau đó, tôi gặp em.
Một thiên thần với đôi mắt lạc lõng giống như tôi..
Trời đã chuyển lạnh, cây ngô đồng trong sân trổ đầy hoa.
Thẩm Hi Quang nghịch thỏi than chì trong tay, muội than khiến lòng bàn tay anh đen nhẻm, lắng nghe âm thanh phát ra từ chiếc đài của cô gái đang ngồi ngoài sân.
Cô ta chuyển tần số liên tục, có vẻ rất bực bội vì không tìm thấy chương trình ưa thích. Radio phát ra tiếng nhiễu sóng. Cô giơ chiếc máy lên đập đập như thể làm vậy sẽ biến hóa ra cái mình muốn. Sau đó, cô ta đặt cái máy xuống bỏ đi. Nhìn đối phương đi xa, Thẩm Hi Quang liền áp sát vào cửa sổ, vươn tay ra ngoài cầm lấy chiếc máy rồi khép kín cửa.
Anh giấu radio vào dưới tấm nệm trải giường, cảm thấy rất vui vẻ. Không vì lý do gì cả, chỉ cần nghĩ một lúc sau cô ta quay lại mà không tìm thấy chiếc đài của mình thì sẽ lên cơn hoảng loạn làm ầm lên thì anh đã cao hứng. Chính chủ, гủ bạn đọc chung || Tг U𝘮𝑡гu𝑦ện.𝚟n ||
Trong khi chờ đợi, Thẩm Hi Quang sắp xếp những bức tranh Thẩm Dã vẽ rồi lấy cuốn vở mỏng của Thẩm Miên ra xem. Anh ta có một hứng thú kỳ lạ với ngôn ngữ, hiện tại đang tự học tiếng Ai Cập. Trong vở có vẽ kim tự tháp. Hồi học tiếng Tây Ban Nha thì Thẩm Miên hay nói về Thành phố của Antoni Gaudi. Bản thân anh không hứng thú với ngoại ngữ nhưng lúc chán thì cũng học ké những ghi chép của Thẩm Miên.
Kiến thức của anh chỉ toàn những thứ lẻ tẻ, rời rạc giống như mười vạn câu hỏi vì sao, gặp thói đời nông cạn, nói được hai ba câu tiếng nước ngoài đã đủ khiến kẻ khác nể phục. Kể cũng nực cười.
Anh học ngoại ngữ đến tối, chưa có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Hi Quang lấy làm lạ nhưng không buồn quan tâm, lấy chiếc đài ra nghịch, trong lòng có một ý tưởng ác ý là đập nát thứ này rồi ném vào phòng cô gái đó.
Anh nằm trên giường chỉnh tần số nghe vài mẩu tin tức và ca khúc rồi ngủ quên, hôm sau mới biết cô gái kia đã qua đời. Nghe nói suốt ba tháng nay, nữ bệnh nhân ấy bị mất ngủ liên tục, vỡ mạch máu não, không cấp cứu kịp nên chết vào đêm qua.
Thẩm Hi Quang có chút thất vọng. Anh không trả cái đài lại, dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình, người ta không dùng nữa thì anh dùng. Nếu có ma thì anh còn trông chờ hồn ma của cô gái đó sẽ đến tìm mình. Anh thà chơi với ma còn hơn là học tiếng Ai Cập.
Nhưng dù Thẩm Hi Quang có mở đài suốt đêm thì cũng không có con ma nữ nào xuất hiện. Còn radio thì nhanh chóng hết pin. Anh liền nói Tần Cố mua pin cho mình.
Y nghi ngờ nhìn anh. Anh khinh thường nói: “Anh cho là tôi sẽ nuốt pin tự sát à? Tôi không ngu đến vậy.”
“Tôi sẽ mua sau.” Tần Cố mỉm cười: “Cậu hoàn thành bài tập đã.”
‘Bài tập’ tại đây là những hoạt động trị liệu và các sinh hoạt trong ngày. Chức năng của bệnh viện tâm thần (hoặc ‘nhà thương điên’ trong cách nói dân dã) là ‘giúp người bệnh tái hòa nhập cộng đồng’ – nghĩa là ngoài chữa bệnh thì nơi này còn có nhiệm vụ giáo dục và hỗ trợ bệnh nhân học tập và làm việc như số đông ngoài kia. Vì vậy, các bệnh nhân sẽ được khuyến khích giao lưu và giúp đỡ nhau trong sinh hoạt thường ngày.
Khách quan mà nói, Tần Cố là một bác sĩ tương đối tận tâm, có kiên nhẫn để làm bạn với bệnh nhân hơn là đụng đâu cũng sử dụng uy quyền để sai khiến họ làm theo tiến trình được thiết lập một cách bài vở. Đối với Thẩm Hi Quang, nhiều lúc y luôn thuận theo anh với một số điều kiện hoặc bài tập được đề ra.
‘Bài tập’ của Thẩm Hi Quang là giúp ông lão đối diện dọn phòng. Thời trẻ lão ta là một tên bợm nhậu, về già thì bị Alzheimer* nặng, suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác lẩm bẩm một mình, mỗi khi thấy ai lại gần thì bắt đầu hỏi: ‘Cái kia là gì? Cái này là gì?’. Tính lão đần độn như trẻ nhỏ, ăn nói chậm chạp khiến người ta rất dễ mất kiên nhẫn. Lão thấy anh thì trỏ vào cái quạt trần, lầm bầm hỏi: “Kia là gì lạ quá trời?”
* Hội chứng suy giảm trí nhớ, trong đó có liên quan đến sự suy giảm trong nhận thức lẫn tư duy của người bệnh.
Thẩm Hi Quang chẳng nói chẳng rằng vơ lấy cái giẻ lau vắt trên tay ghế, định làm cho xong rồi đi. Nhưng vì lão ta cứ hỏi mãi, cái giọng léo nha léo nhéo rất khó chịu, anh tức khí vo tròn tay áo sơ mi nhét vào mồm để chặn họng lão. Lão sợ quá òa khóc, khiến điều dưỡng chạy vào.
Sau đó, Tần Cố nghe người ta tố cáo thì hết sức đau đầu. Thẩm Hi Quang khăng khăng nói là mình đã làm xong bài tập, đòi y đưa pin cho bằng được.
Thẩm Hi Quang thay pin vào đài, ngồi trên giường nghe chương trình hài độc thoại nhưng mặt mày chẳng cười lấy nửa cái. Vứt radio nói leo lẻo qua một bên, anh lại cầm cuốn vở của Thẩm Miên lên học ngoại ngữ.
Mấy năm trước lúc bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha, Thẩm Miên từng nói với anh: ‘Cậu chắc chắn sẽ thích Barcelona’. Nơi đó là thủ phủ được mệnh danh là Thành phố của Antoni Gaudi* với các kiến trúc thách thức mọi ý tưởng điên rồ, thú thật thì lúc xem ảnh chụp, Thẩm Hi Quang cũng thấy thú vị. Có lẽ nếu đến đấy, anh sẽ thấy thích thật. Tuy nhiên, so ra thì anh lại thích lịch sử đẫm máu của các kim tự tháp hơn.
* Antoni Gaudí i Cornet (1852 – 1926) là kiến trúc sư thiên tài của Tây Ban Nha. Các công trình của ông đã được UNESCO đưa vào danh sách Di sản thế giới.
Nhưng chỉ là mơ tưởng, anh biết mình sẽ luôn ở trong ‘cái hộp’ này, đếm hết ngày này qua ngày khác đến dài cổ. Nhàm chán vậy nên anh mới phải tìm cách để bắt nạt người ta. Chỉ cần khiến người khác đau buồn, anh mới cảm thấy mình vẫn còn vui.
Anh lại ngủ quên mà chưa tắt radio. Đài đang phát một lateshow tạp kỹ, tiếng cười có phần nhả nhớt của host tràn ra, chất giọng ồm ồm như truyền qua ống bễ làm tim anh hồi hộp. Anh rất tức giận, vơ lấy radio ném vào tường. Chiếc máy đập mạnh, phát ra âm thanh rè rè. Tiếng cười và giọng nói đáng chết kia vẫn vang lên.
Thẩm Hi Quang càng tức hơn nữa, tuột xuống giường cầm lấy radio, tiếp tục đập máy xuống đất, vừa đập vừa không ngừng quát trong lòng: Im đi! Im đi! Im đi! Chẳng có gì vui ở đây cả! Tôi chẳng có gì đáng cười! Im đi!
Y tá ở bên ngoài nghe tiếng động, lập tức bấm chuông khẩn cấp.
Thẩm Hi Quang tỉnh dậy, bàn tay đập máy đã sưng lên được băng bó lại. Trời về hoàng hôn. Radio bị lấy đi. Sau bữa tối, Tần Cố bảo anh ra ngoài đi dạo cùng y vài vòng. Hai người nói chuyện về thời tiết, có lẽ y biết cái đài đó là của nữ bệnh nhân quá cố nhưng không nói gì.
Sang tuần sau, khi Thẩm Hi Quang đã bình tâm, Tần Cố đưa lại cho anh đài radio đã được sửa, đồng thời chỉ cho anh vài chương trình bổ ích. Anh đã bắt đầu chán cái thứ máy móc này, ném nó vào một xó rồi nằm lên giường đọc sách. Thực ra ở đây có sân thể thao nhưng anh ghét các hoạt động làm đổ mồ hôi dơ dáy người. Cuốn sách anh đang đọc là một tập thơ Tây Ban Nha, tên tiếng Anh là “Shadow of Paradise*” (Bóng tối của Địa đàng), chỗ gáy sách ghi tên tác giả đã bị ai đó dùng vật nhọn cào rách tươm, phải dán băng dính vá lại.
* Tập thơ Shadow of Paradise (1944) của nhà thơ đoạt giải Nobel Vicente Aleixandre được viết từ năm 1939, bốn tháng sau khi kết thúc nội chiến Tây Ban Nha. Nội dung diễn tả những khát vọng của con người Tây Ban Nha trong thời kỳ đen tối.
Đêm qua tuyết đầu mùa đổ, sáng dậy đã thấy từng mảng ánh sáng trắng lấp lánh đắp thành đống ngoài song cửa. Hoa ngô đồng đỏ hồng rơi trên tuyết như tấm lụa đào. Thẩm Hi Quang vừa mở cửa sổ ra thì ngẩn người trước quang cảnh này.
Trước đây chỉ mới thấy lá chuối hứng mưa dưới ánh trăng, bây giờ mới biết hoa ngô đồng rơi trên tuyết cũng là kỳ cảnh.
Ngày hôm nay anh không làm gì cả, chỉ ngồi nhìn quang cảnh này.
…
Bộ Thư quên mang khăn quàng, dựng cổ áo khoác lên để chắn bớt gió lùa vào áo trong. Bộ Chấp ngồi sau nghe điện thoại, nói toàn từ ngữ chuyên ngành khó hiểu.
Đến phòng nghiên cứu, anh hai liền móc ra hai tờ tiền giấy đưa cho cậu như bo cho tài xế xe ôm, vội vàng đi vào trong.
Bộ Thư nhìn hai tờ tiền giấy trong tay, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Đây là thói quen của Bộ Chấp, hồi xưa hễ đang chơi với cậu mà bị ai đó gọi đi thì anh sẽ cho tiền để cậu tự đi chơi. Cậu định bụng sẽ trả lại anh hai, đi loanh quanh một hồi thì ghé vào một tiệm thủ công mỹ nghệ tham quan.
Đây là một tiệm len, sản phẩm thủ công được trưng bày đều được đan móc từ len. Chất len vừa mềm vừa ấm, sợi đan đều đặn, chắc bền. Cậu sờ thấy thích không nỡ rời tay, đi qua đi lại mấy vòng thì ưng ý một chiếc áo màu nghệ, ướm thử thấy cũng vừa vặn, liền mua.
Bộ Chấp giải quyết xong việc đi ra, thấy em trai xách một chiếc túi màu hồng nhạt in thương hiệu quần áo, ngạc nhiên: “Em mua cái gì đấy?”
“Anh không cần biết.” Cậu kéo cổ áo khoác, không biết nghĩ gì mà mỉm cười tủm tỉm.
…
Hoa ngô đồng đã bị gió đông quật tan tác.
Tần Cố dẫn đến một người đàn bà trên dưới bốn mươi để kiểu tóc uốn như những thập niên 85, giới thiệu với Thẩm Hi Quang: “Đây là Tiến sĩ Hà Kiều Dung, nhà trị liệu do ngài Úc tìm cho cậu. Từ giờ cô ấy sẽ hợp tác với tôi để hỗ trợ cậu.”
Thẩm Hi Quang vẫn cứ nhìn cây ngô đồng ngoài sân, không mảy may phản ứng.
Tần Cố hỏi Hà Kiều Dung: “Chị xem căn phòng này có phù hợp để làm việc không?”
“Dĩ nhiên ở trong một phòng trị liệu đạt chuẩn thì sẽ tốt hơn cho tôi nhưng nếu cậu ấy thấy thoải mái hơn khi ở đây thì tôi cũng có thể bắt đầu.”
Bà ấy mời Tần Cố rời khỏi, tự mình cầm giá đỡ mang vào kê trong phòng, lấy giấy vẽ trải ra lên giá rồi pha sẵn bản màu, đặt cọ vẽ, phấn màu, bút sáp… tất cả được bày ra một cách lộn xộn, đầy màu sắc hòa lẫn vào nhau. Trông như một cánh đồng hoa thu nhỏ, nhìn rất thích mắt.
“Bác sĩ Tần nói với tôi là cậu không thích bị bắt làm việc theo nguyên tắc và đồng thời là người yêu nghệ thuật. Thật may là tôi cũng đang thử một phương pháp làm việc mới, ở đây tôi sẽ không ép cậu vào một khuôn khổ gì cả, tôi sẽ không đặt câu hỏi như những nhà trị liệu khác, thậm chí tôi cũng không cần cậu nói chuyện với tôi. Có thể xem như tôi ở đây để chơi với cậu, nếu cậu không muốn chơi thì cũng không sao. Nhà tâm lý học Carl Rogers* từng nói: ‘Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được là chính mình và để người khác được là chính họ’.”
Cách nói chuyện của bà ấy không khác gì mấy người trước đây Thẩm Hi Quang từng gặp, kể cả tông giọng.
Anh vân vê băng cổ tay, chờ đợi bà ấy mất kiên nhẫn. Nhưng thời gian trôi qua, áng chừng đã kết thúc buổi làm việc hơn một tiếng, anh mới quay đầu lại. Không còn ai ở đó nữa, chỉ còn những họa cụ cùng với một bức tranh vẽ cây ngô đồng nở hoa ở chính giữa phòng.
…
Trước Giáng sinh hai ngày, Bộ Thư bị đau họng, không thể làm công việc phát thanh. Ở cùng phòng với cậu có hai người cùng ngành, người còn lại là một đàn anh, không rõ vì lý do gì mà hai người bạn nọ không mấy khi rủ cậu ra ngoài, chỉ có đàn anh thường thường nói chuyện tầm phào với cậu.
Nói thẳng ra thì phòng ký túc của Bộ Thư rất chán, vì vậy, cậu càng nhớ Lữ Gia hơn.
– Hôm nay có đi chơi không?
Đánh răng xong, Bộ Thư nhắn tin với cậu ấy.
Lữ Gia: Bố nói tớ trông cửa hàng, tối sẽ xin mẹ cho tiền đi chơi.
Cậu phì cười, reply: Ngoan ghê. (Xoa đầu cún con.)
Bộ Thư lấy ví tiền và di động, khoác áo, quấn khăn quàng, ngồi bệt xuống mang giày. Đàn anh giật mình dậy, cào cào tóc hỏi cậu: “Em đi đâu ớ?”
“Em đi công việc.” Cậu ôm lấy chiếc túi màu hồng, đi ra ngoài.
Bộ Thư ghé qua vài hiệu sách cũ để tìm mua một món quà, nhờ người ta gói chiếc áo len trong giấy kiếng in hình nhành tầm gửi, sau đó mua một cuốn sách cũ ở nơi khác, gói trong giấy kiếng màu cam nhạt. Cậu bỏ hai món quà vào chiếc túi giấy màu hồng, đi loanh quanh trên phố mua một cái bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ kẹp thịt cừu (người bán nói vậy chứ cậu chưa từng ăn thịt cừu nên không rõ có thật chăng). Vỏ bánh giòn rụm, nước sốt đậm, ngon hết sẩy. Cậu vòng lại mua một cái nữa, vừa ăn vừa đi bộ đến ga tàu cách đây hai cây số.
Toa xe khá đông đúc, cây cối khẳng khiu hai bên đường cong xuống vì tuyết. Bộ Thư nhắn tin cho anh hai, gọi một cuộc điện thoại rồi tựa đầu vào kính, ngủ một giấc. Tỉnh dậy thì đã đến nơi, mùa đông ngày ngắn, mây chậm chạp trôi về tây. Cậu quấn lại khăn quàng, mua nước rồi bắt một chiếc taxi. Đường bị tắc, cậu ngồi nghiên cứu bao bì chai nước chán chê rồi nhìn đường.
Bộ Thư dùng ngón tay vẽ lên mặt kính bị mờ vì hơi nước. Cậu vẽ một khuôn mặt, mắt, mũi, miệng, biểu cảm khá khó chịu, rồi tự cười.
“Cháu trai là người nơi khác sao?” Bác tài bỏ cuộc với việc bấm còi, dựa vào ghế vươn vai: “Đến đây làm gì?”
“Cháu đi gặp một người quen.”
“Người yêu à?” Thấy chỗ trống, bác ta dịch xe lấp vào.
Bộ Thư hơi mím môi, không trả lời.
“Hai đứa hẹn hò ở đâu?” Bác lại tọc mạch.
Cậu mỉm cười: “Đến nơi bác sẽ biết.”
Tài xế taxi nhìn thấy tấm biển in dòng chữ to rõ Trung tâm Nuôi dưỡng, hỗ trợ người gặp các vấn đề về tâm thần, lập tức quay xe.
Tần Cố ra đón cậu, nghi hoặc hỏi: “Sao chiếc taxi đó lại chạy như ma đuổi vậy?”
Bộ Thư vui vẻ đáp: “Em không biết.”
Y dẫn cậu vào. Bộ Thư nhìn thấy trong sân bên kia cổng sắt có vài người bệnh và điều dưỡng, y tá đang đi dạo; có hai bệnh nhân đang chơi cầu lông rất hăng say dù đập trượt liên tục; có nữ bệnh nhân đang ngồi đếm lá cây, biểu cảm khá bực dọc, đếm đi đếm lại một con số mãi.
“Cô ấy bị OCD – Rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Một rối loạn cực kỳ phiền phức. Mỗi buổi sáng, cô ấy phải cầm bàn chải lên rồi đặt xuống đúng ba mươi hai lần thì mới có thể đánh răng được. Khi nói chuyện, cô ấy phải lặp đi lặp lại một câu nhiều lần.”
“Lặp từ là như thế nào?”
“Giống như nói lắp nhưng nhanh hơn. Là thế này.” Tần Cố đứng lại hắng giọng, lấy hơi: “Mấy-giờ-rồi? Mấy-giờ-rồi? Mấy-giờ-rồi? Mấy-giờ-rồi? Mấy-giờ-rồi…” Với tần suất rất nhanh, nhanh đến mức ba tiếng thành một tiếng.
Hết hơi, y phải xoa xoa ngực. Vài nữ y tá che miệng cười bọn họ.
Tần Cố cũng cười: “Tôi vẫn chưa nói nhanh bằng bệnh nhân đó đâu.”
“Đó là OCD.” Y nói với Bộ Thư.
“Còn những người bị lo âu?”
“Người bị lo âu có tính kiểm soát rất mạnh. Họ thường là những con người trật tự, cầu toàn; họ thường tự tin vào bản thân; nhưng đôi khi có thể lên cơn hoảng loạn. Giảng viên từng nói đùa với chúng tôi rằng: các sếp rất thích nhân viên của mình bị OCD hoặc lo âu, vì những nhân viên đó luôn ôm việc vào mình và còn hoàn thành một cách hiệu quả nhất. Tuy nhiên, những người như vậy rất khó để tận hưởng cuộc sống. Họ luôn lo lắng, làm gì cũng thấy chưa đủ, không thể cảm nghiệm được hạnh phúc đủ đầy. Nếu cậu chú ý, sẽ thấy cậu Hi Quang cũng có tính kiểm soát mạnh.
“Lừa gạt và sử dụng uy quyền trong cơn tức giận cũng là các cách để kiểm soát ai đó. Khi bệnh nhân giận dữ, chúng tôi càng phải trấn tĩnh, nếu để cuốn theo cảm xúc của bệnh nhân thì chúng tôi đã thất bại.” Tần Cố đưa cậu đến phòng Thẩm Hi Quang, chỉ cho cậu chuông khẩn cấp rồi rời khỏi.
Bộ Thư đứng trước cửa phòng, đặt tay lên ngực để bình tâm lại.
Y đang nhắc nhở cậu: Phải bình tĩnh, không để Thẩm Hi Quang lôi cuốn, lừa gạt mình lần nữa.
Cậu mở cửa phòng bước vào. Đập vào mắt là một bức tranh màu đỏ căng ra trên giá đỡ. Cậu giật mình lùi lại rồi nhìn kỹ. Bức tranh đó không có nội dung, chỉ tô một màu đỏ hồng như sắc hoa đào ở chính giữa trang giấy.
“Tại sao em đến đây?” Thẩm Hi Quang không biết hôm nay cậu sẽ đến, có phần ngoài ý muốn.
Bộ Thư ngắm nhìn bức tranh: “Anh vẽ gì vậy?”
“Ngô đồng nở hoa.” Anh ném radio vào góc giường, đứng dậy chỉ vào vùng giấy: “Đây là tuyết. Đây là cây ngô đồng.”
“Anh vẽ cái cây đó ạ?” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nó là bài tập của tôi. Tôi không biết vẽ gì, hay em vẽ thêm đi.”
Bộ Thư tháo khăn quàng và áo khoác, không khách sáo cầm bảng màu và cọ lên: “Em chỉ biết vẽ hoạt hình thôi, không vẽ được cảnh tả thực như anh.”
Thẩm Hi Quang dùng mũi chân đá đá chiếc túi giấy, xem cậu vẽ thêm cái gì. Cậu trực tiếp vẽ bầu trời xanh đậm đằng sau quả cầu màu hồng, điểm vài vì sao, rồi vẽ mặt đất và thân cây ngô đồng. Sau đó, cậu bắt đầu vẽ hai con người lùn tịt (vì giấy thừa không đủ) đứng dưới quả cầu hồng. Nhân vật mặc trang phục giống hai người ở hiện tại.
Bộ Thư rửa cọ rồi vẽ trên tay nhân vật giống cậu bưng một hộp quà. Nhân vật thứ hai vui vẻ nhận lấy. Cuối cùng, cậu chấm những chấm trắng làm tuyết rơi.
Ngô đồng trên tuyết, hai người bên nhau.
Bộ Thư đặt cọ vẽ xuống, cầm bút chì than viết lên khung gỗ: 25/12 là ngày gì anh có nhớ không?
Viết xong, cậu kéo túi giấy, lấy ra hộp quà in nhành tầm gửi đưa cho anh: “Giáng sinh an lành, Thẩm Hi Quang.”
Rồi cậu tiếp tục lấy ra hộp quà màu cam, mỉm cười: “Và chúc mừng sinh nhật anh.”
Carl Rogers (1902 – 1987) là một cái tên sáng giá trong trường phái Tâm lý học Nhân văn. Ông đã sáng lập ra liệu pháp Thân chủ trọng tâm – ngày nay, liệu pháp của ông là một trong những nguyên tắc hàng đầu của tham vấn và trị liệu tâm lý. Có một câu chuyện được kể lại trong quyển sách Nhân vị trọng tâm của Carl Rogers về chủ đề này: Một thân chủ đến gặp Rogers để tham vấn, tuy nhiên thân chủ không nói một chữ nào suốt buổi làm việc. Rogers cũng không cố gắng để giao tiếp hay bắt thân chủ nói. Ông chỉ giữ im lặng ngồi cùng thân chủ và đôi khi sẽ phản hồi bằng vài câu khi cảm thấy cần thiết. Sau khi kết thúc buổi làm việc, thân chủ đã chủ động cảm ơn Rogers và nói: ‘Ông là người đầu tiên không bắt tôi phải nói mà chấp nhận tôi như thế này’.
Cùng chủ đề này, có một tích khác kể về Lão Tử: Khi nghe danh Lão Tử, Khổng Tử đã không quảng đường xa lặn lội đến gặp ông. Tuy nhiên khi Khổng Tử đến, nhìn thấy Lão Tử ngồi im. Khổng Tử thắc mắc vì sao Lão Tử không tiếp khách hay mời ông ngồi, mới hỏi ra. Lão Tử đáp rằng: ‘Ta là ai mà có quyền quyết định anh đứng hay ngồi? Anh đứng hay ngồi là do anh quyết định’.
Ý nghĩa của hai câu chuyện này đều là ‘tôn trọng người khác là chính họ, dù họ xấu hay tốt, ta đều chấp nhận vô điều kiện’. Đây là nguyên tắc hàng đầu của tham vấn và trị liệu tâm lý.