Còn hơn một tháng nữa là hạn nộp bài dự thi qua bưu điện.
Bộ Thư nghe anh hai nói hè này mình sẽ không về vì bận làm nghiên cứu. Trong ngôi nhà ba tầng chỉ có mỗi hai chị em.
Bộ Khanh làm việc tại một tòa soạn lớn rất có uy tín. Chị vẫn thường nói đây chưa phải công việc lý tưởng của mình, song là công cụ để chị sống cuộc đời mà chị cho là lý tưởng. Khác với bố mẹ hầu như luôn say mê cống hiến cho công việc, Bộ Khanh xem nghề nghiệp là nguồn kiếm về thu nhập. Có tiền thì chị sẽ làm những gì mình thích.
Không biết anh hai thì nghĩ sao nhưng Bộ Thư cảm thấy mình cũng hơi tán đồng quan điểm của chị. Trong khi trước thềm năm học mới, đa số bạn bè của cậu, nhất là Lữ Gia đều than dài thở vắn về ngành học tương lai thì cậu vẫn chưa suy nghĩ nghiêm túc về nó.
Bộ Thư dự định sẽ nói về chuyện này với anh hai. Nhưng xem ra không được rồi.
Tuần trước cậu đi thăm Thẩm Hi Quang thì bắt gặp anh đang chép bài tập. Các lớp phụ đạo đã bắt đầu trong khi anh vẫn phải đợi theo dõi thêm một tuần nữa. Từ lúc uống thuốc đều đặn, tinh thần và khí sắc của anh ổn định hơn hẳn.
Tuy Bộ Thư thầm mừng cho anh nhưng nghĩ đến chuyện anh có thể phải uống thuốc và sống với chứng bệnh này suốt đời thì chẳng thể cười nổi.
Thẩm Hi Quang bấm bút, xoa bóp cánh tay gầy gò vì mỏi rồi đột nhiên lên tiếng: “Bộ Thư.”
“Dạ?” Cậu ngạc nhiên.
Anh thản nhiên nhìn cậu: “Cậu ở đây không có việc gì làm thì chép thay tôi đi.”
Bộ Thư nhìn mép môi hơi rướn của anh, đáp lời rồi đặt vở lên tủ cạnh giường để chép.
Thẩm Hi Quang bê rổ trái cây trên đó xuống cho cậu thoáng chỗ. Bộ Thư để ý thấy lúc nào trong rổ cũng có quýt. Anh lựa một trái có màu nhạt rồi chậm chạp bóc vỏ.
Sau đó, Bộ Thư đột nhiên cảm thấy có một múi quýt chọt vào má, theo bản năng há miệng ngậm lấy.
“Ngoan vậy cơ?” Chủ nhân của bàn tay để móng vừa dài vừa nhọn cười thành tiếng: “Tôi có đút rác cho, cậu cũng ăn à?”
Bộ Thư cắn thịt quả trong miệng, mùi chát lạ, không tức giận với lời nói của anh, tiếp tục chép bài.
Thẩm Hi Quang không vứt vỏ quýt đi mà xếp ngay ngắn trên đầu tủ, vừa trúc trắc huýt sáo vừa tách quýt. Anh lại cầm một múi chọt vào má cậu, nói: “Bóc cho cậu đấy. Ăn hết đi.”
Bộ Thư lấy làm ngạc nhiên nhìn anh, chớp chớp mắt đáp cảm ơn rồi ăn từng múi quả vàng.
Anh có vẻ hứng thú lạ thường, đôi mắt đen đến chừng không phản chiếu ánh sáng chăm chú nhìn, khiến cậu bối rối.
Bộ Thư chỉ biết cắm đầu viết, trong miệng vừa chát vừa đắng, không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ hồi tưởng lại, cậu bỗng nhớ ra cả mấy quả quýt anh bóc cho mình đều bị chát. Không quả nào ngọt.
Tự nhiên cậu nảy sinh một suy nghĩ: Có lẽ nào mấy quả quýt chát anh bóc cho cậu chính là ‘rác’ trong mắt anh không?
Người khác thì không nói nhưng nếu là Thẩm Hi Quang thì có thể lắm đấy. Anh không tư duy theo lối thông thường.
Nhưng mà anh đã kiên nhẫn bóc cho cậu ăn.
Thôi bỏ đi, chỉ là mấy trái quýt thôi mà…
Cuối tuần tiện đường mua đồ, Bộ Thư tạt vào Thư viện Thành phố. Năm lớp bảy, anh hai đã làm thẻ cho cậu nhưng vì ngại đường xa nên cậu không thường đến đây lắm.
Cậu vô tình nhìn thấy lớp trưởng của lớp 12C năm trước. Trên những dãy sách cao ngất có đính bảng phân loại các ngành, lĩnh vực. Anh ta mặc một chiếc áo Polo, tìm kiếm ở dãy sách y khoa về não bộ.
Cậu suy nghĩ chốc lát rồi tiến đến chào hỏi. Cứ tưởng anh ta không nhớ cậu, vậy mà anh ta nhận ra em lớp dưới đã nhận đưa sách vở cho Thẩm Hi Quang ngay lập tức.
Anh ta giới thiệu mình tên Uông Minh Dã, đã thi đỗ đại học y của thành phố, hào hứng bắt tay cậu: “Lần trước cảm ơn cậu. Trùng hợp thật, nhà cậu cũng ở gần đây à?”
“Thực ra là cách đây hơn bốn mươi lăm phút đi bộ.”
Uông Minh Dã lộ ra biểu cảm sửng sốt: “Cậu đi xa vậy chỉ để mượn sách thôi sao? Dễ sợ thật.”
“Em tiện đường mua đồ nữa.” Bộ Thư mượn xe máy để chạy lên đây nhưng vì chưa có bằng nên không nói ra.
Uông Minh Dã nói mình muốn tìm kiếm trên cao. Bộ Thư liền đồng ý giữ thang giúp anh ta trèo lên. Qua một lúc thì anh ta kêu lên mừng rỡ, rút ra hai tập sách dày sụ ôm vào ngực, trèo xuống.
Bộ Thư thấy trên gáy sách in dòng chữ Nghiên cứu về cấu trúc não bộ, rồi nhìn lại bề dày của hai cuốn, im lặng.
Uông Minh Dã cảm ơn cậu lần nữa, sau đó dường như cảm thấy cứ thế mà đi luôn thì hơi kỳ nên anh ta nán lại hỏi thăm về tình hình sức khỏe của Thẩm Hi Quang. Ngữ khí tràn đầy quan tâm, không hề lộ ra chút chán ghét như khi anh ta từng gọi Thẩm Hi Quang là ‘thằng quái quỷ’.
Bộ Thư đáp lại tất tần tật về tình trạng thể lý của anh và tuyệt nhiên không nhắc đến chứng bệnh thứ hai.
Hỏi đáp rồi anh ta gật đầu ra bề cảm thông: “Tội nghiệp cậu ta. Tôi nghe đâu bố cậu ấy từng giết người.”
“Hả?” Bộ Thư hết sức sửng sốt, vội hỏi gặng.
Uông Minh Dã hời hợt nhún vai: “Tôi nghe bạn học ở trường cũ của cậu ta kể. Bạn tôi cũng chỉ nghe đồn vậy thôi, chi tiết thì tôi không biết.”
Lúc đó, thật lòng Bộ Thư rất bực, chỉ muốn đáp: Chưa biết rõ thì làm ơn anh đừng nói ra lời gây sốc như thế! Gia đình của người khác không phải là thứ để mua vui cho trí tưởng tượng của anh!
Vì thông tin này quá chấn động nên ngay sau hôm ấy Bộ Thư liền đi tìm bác sĩ Tần để hỏi cho biết thực hư.
Tần Cố nghe nói bố của Thẩm Hi Quang giết người thì cũng rất kinh ngạc, lập tức xua cả hai tay phân trần: “Không hề có! Cậu nghe lời đồn bậy bạ ấy ở đâu vậy hả?”
Bộ Thư ngấm ngầm yên lòng, liền thuật lại chuyện ở Thư viện Thành phố cho y nghe.
Y đẩy gọng kính, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng nghe người ta ăn nói lung tung. Bố của cậu Thẩm không có giết hại ai.”
Thấy phản ứng của Tần Cố hơi quá, cậu bỗng nhiên nhớ đến những bức thư màu vàng, hồ nghi hỏi: “Thật sự sao?”
Y có vẻ ngỡ ngàng nhìn cậu, hơi nhíu mày. Lòng Bộ Thư chợt chùn thấp, “Bác sĩ Tần, có chuyện gì với bố của anh ấy sao?”
“Cậu Bộ.” Tần Cố nghiêm nét mặt. Bộ Thư cũng vô thức ngồi thẳng, lắng nghe y chậm rãi trình bày, “Tôi biết là không sớm thì muộn cậu cũng sẽ tò mò về gia đình của cậu Thẩm. Nghe đây, không phải vấn đề với cậu Thẩm nếu nhắc đến gia đình gốc của cậu ấy mà là vấn đề sẽ nằm ở chính cậu.
“Đáng lẽ tôi nên cho cậu Bộ biết về hoàn cảnh của gia đình Thẩm Hi Quang sớm hơn trước khi đưa ra yêu cầu cậu giúp đỡ cậu ấy. Tôi xin lỗi vì điều đó. Cậu Bộ vẫn có thể rút lui bất cứ lúc nào cậu muốn. Tôi nhận thấy hôm nay khí sắc của cậu không được tốt, tạm thời đừng gặp cậu Hi Quang…”
“Anh sợ em sẽ không kìm được hiếu kỳ mà hỏi anh ấy sao?”
Y nhìn cậu giây lát rồi trả lời: “Không phải. Tôi sợ cậu sẽ quay lưng với cậu Hi Quang ngay trước mặt cậu ấy hơn.”
Bộ Thư thấy mình lặng đi.
Cho một ai đó hi vọng và niềm vui rồi đột ngột tước đi không phải là điều rất tàn nhẫn sao?
Nếu Thẩm Hi Quang lại rơi vào trạng thái u uất, có thể anh sẽ ngừng uống thuốc.
Rời khỏi văn phòng bác sĩ Tần, Bộ Thư vẫn ghé qua nhìn anh nhưng không vào. Anh ngồi xe lăn bên cửa sổ lật một quyển sách bìa cứng, hai vai thả lỏng, yên bình thản nhiên.
Sau bữa tối, Bộ Thư mở laptop, gõ vào từ khóa Tần Cố cung cấp: tai nạn lật xe ở cung đường… Một dòng tít bắt mắt đập vào mặt cậu: “Thảm kịch xe chở khách lao xuống vực. 13 người thương vong”, liền nhấp vào.
Rạng sáng ngày 29/07/20xx (tức là mười ba năm trước), một chiếc xe khách đã tông vào rào chắn trên cung đường W và rơi xuống vực sâu. Trên xe có khoảng 20 hành khách (trong đó có ba trẻ em). Lực lượng chức năng đã lập tức có mặt tại hiện trường và làm công tác cứu hộ… Tính tới thời điểm hiện tại đã có 11 người tử vong – trong đó bao gồm tài xế lái xe khách và hai trẻ em, 9 hành khách còn lại vẫn đang được tích cực cứu chữa…
Bộ Thư thoát ra, lăn chuột xuống, mở một loạt những tap về tai nạn này: “Vụ tai nạn lật xe khiến 15 người chết: Tài xế có nồng độ cồn hay không?”; “Cáo buộc Công ty Vận tải hành khách T buộc người lao động làm việc quá giờ”; “Công ty T phải bồi thường số tiền là xx: Thỏa đáng hay chưa?”…
… Theo như lời khai của vợ và đồng nghiệp ông Thẩm – tài xế chuyến xe (biển số) định mệnh vào rạng sáng 29/07, ông và các bạn đã nhiều lần kiến nghị giảm thời gian làm việc mà không được đồng ý… Theo đó, hai tuần trước khi tai nạn xảy ra, ông Thẩm đã gặp nhiều vấn đề về sức khỏe và giấc ngủ…
Ông Thẩm đã kết hôn được sáu năm và có một con trai mới lên năm, là một tài xế giàu kinh nghiệm… Tuy nhiên dưới góc độ khác, đáng lẽ ra ông không nên cầm lái nếu cảm thấy kiệt sức…
Bộ Thư gập laptop lại, không thể đọc tiếp nữa.
Cậu thấy trong ngực tràn ra một thứ gì đó lạnh ngắt và nặng như chì. Mười lăm sinh mạng đã mất trên tay lái của một tài xế, còn đứa con của ông tài xế có cùng họ, cùng giới tính và cùng độ tuổi với Thẩm Hi Quang…
Là anh ư? Tần Cố đã đưa từ khóa này cho cậu, là anh thật rồi.
Bộ Thư gục xuống bề mặt lạnh lẽo của laptop, tâm trí rối bời. Chuyện này thực sự quá nặng nề, không phải ai cũng chấp nhận nổi. Trên chuyến xe ấy đa số là thanh niên về quê thăm gia đình nhân dịp hè. Mười mấy sinh mạng đương thời điểm đẹp nhất thoắt cái không còn tương lai.
Một khi đã đồng cảm với một phía, có những suy nghĩ, cảm xúc sẽ trồi lên, luôn hiện hữu trong nhận thức của con người, phân chia rạch ròi giữa ‘bên đây’ với ‘bên đó’.
Bộ Thư cứ ngồi như thế gần hai mươi phút, sau đó điện thoại báo tin nhắn. Cậu cầm lên, Lữ Gia hỏi mai rảnh không, rủ đi đánh bóng rổ. Cậu rep lại không đi.
Lữ Gia: Bận viết bài dự thi hả?
Bộ Thư sực nhớ tới email mình gửi anh, suốt hai tuần đầu tiên cậu đều lưu ý kiểm tra nhưng không thấy anh hồi âm, bây giờ xem lại thì có một comment từ hai ngày trước.
Lúc 0 giờ 12 phút, Thẩm Hi Quang đã trả lời: Mạn phép, xin hỏi là ai vậy?
“Mạn phép”? Anh sử dụng từ này sao? Bộ Thư rất bất ngờ, liền đáp lại: Chào đàn anh, em là Bộ Thư đây.
Hai mươi phút sau, lúc 23 giờ 32 phút Thẩm Hi Quang trả lời: Ra là vậy. Cảm ơn em vì đã quan tâm đến tôi. Nhưng em nên đến hỏi trực tiếp tôi thì hơn.
“Em”? Bộ Thư phát sợ luôn. Cậu nhìn trừng trừng ba câu này tận năm phút để chắc chắn mình không lầm.
Một lúc sau, cậu vắt tay lên trán nghĩ thầm: Anh lại trở thành ‘người khác’ nữa rồi.
…
0 giờ 15 phút, y tá phụ trách thẽ thọt đi đến phòng bệnh, hé cửa kiểm tra bệnh nhân đã ngủ yên chưa.
0 giờ 24 phút, Thẩm Hi Quang lặng lẽ rờ rẫm dưới gối rút ra một tờ giấy thủ công, nương ánh trăng trắng bạc đọc nét chữ tròn trịa, nắn nót trên đó.
– Tôi đã trở lại.
Anh với tay lên tủ đầu giường cầm bút chì than, viết vào phía dưới, nét chữ nhạt màu, nhòn nhọn: Chào mừng anh trở lại.
(Cảm ơn cậu, Hi Quang.) Trong đầu anh vang lên tiếng nói.
– Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
(Tôi luôn hai mươi chín mà.)
– Tôi mười tám tuổi.
(Chà, vậy là trưởng thành rồi.)
– Anh đã trả lời hộp mail của tôi sao?
(Thì người ta nói chuyện lịch sự như vậy, mình cũng nên đáp lại một tiếng chứ.)
– Lần sau đừng làm vậy nữa. Tôi không thích.
(… Xin lỗi cậu.)
(Muộn rồi, cậu nên ngủ đi. Chúc ngủ ngon.)
Thẩm Hi Quang cất bút chì về chỗ cũ, vo tròn giấy thủ công, thầm thì: “Chúc ngủ ngon… Thẩm Miên.”