Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 9



Lúc Mộng Phạn đi lên lớp thấy Cố Thường Hi đang ngồi trong lớp xem lại bài tập Lý mà lúc sáng đã nộp và phát ra. Mộng Phạn ngồi xuống lấy bình nước mở ra uống, nhìn cô hỏi: “Cậu vì sao lúc nãy bỏ lên lớp vậy?”

Cố Thường Hi ngẩng đầu lên nhìn Mộng Phạn, nói: “Mình thấy bầu không khí ở đó có vẻ căng thẳng và trên người Đinh Uyển xịt nồng mùi nước hoa mình chịu không được nên mới lên lớp trước.”

“Mình cũng không thích Đinh Uyển, Tần Minh đã không để ý tới cậu ta vậy mà cậu ta vẫn còn nhìn chằm chằm ngồi xuống cùng dùng bữa.” Mộng Phạn nói tới đây càng cảm thấy tức giận đặt mạnh bình nước xuống bàn làm cho cô ngồi bên cạnh cũng giật mình theo.

Tần Minh vào lớp lúc đi ngang qua cô đưa tay lấy luôn bài tập Lý và chai sữa chua của cô còn chưa uống đem về bàn mình, cô ngơ ngác quay xuống nhìn cậu. Cậu mở nắp chai sữa chua rồi đưa sang cho cô: “Thời gian nghỉ trưa còn hơn 15 phút, tôi giảng bài lại cho cậu. Cậu xuống chỗ Bách Khanh ngồi lát đi.”

“À được.” Cô đưa tay nhận lấy chai sữa chua từ tay cậu đứng dậy cầm bút đi xuống chỗ Bách Khanh ngồi nghe cậu sửa bài.

Lúc Bách Khanh và Lập Thành đi vào thì thấy cảnh hai người họ đang chụm đầu lại kề sát vào nhau người giảng bài còn người làm bài tập, Bách Khanh lấy điện thoại ra chụp một tấm hình lưu giữ khoảnh khắc này lại.

Mộng Phạn thấy Bách Khanh và Lập Thành đang đứng chỗ ở gần cửa, đứng dậy đi tới nhìn Bách Khanh hỏi: “Cậu vừa chụp cái gì vậy?”

Bách Khanh nghe vậy thì nở nụ cười nham hiểm lấy điện thoại mở ra cho cô xem tấm ảnh lúc nãy đã chụp được, Mộng Phạn nhìn vào thì cảm thán: “Mình cảm thấy họ rất hợp đôi.”

Lập Thành thấy Mộng Phạn không để ý tới cậu, cậu liền rón rén trở về chỗ ngồi của mình. Nhưng đi chưa được vài bước liền nghe thấy giọng nói của Mộng Phạn ở phía sau lưng cậu: “Cậu tính đi đâu?”

Lập Thành giật bắn mình, quay đầu sang nhìn gượng cười với cô: “Mình đang tính trở về chỗ ngồi của mình mà thôi.”

“Mình còn chưa nói với cậu chuyện lúc nãy, ai kêu cậu đồng ý cho cậu ấy ngồi chung bàn hả?”

Lập Thành thấy Mộng Phạn tức giận như vậy liền vội vàng chạy đi, cô liền vội vàng đuổi theo. Động tĩnh của hai người không hề nhỏ nên Cố Thường Hi và Tần Minh quay sang nhìn bọn họ nhưng cũng không có ý định lên tiếng can ngăn. Bách Khanh cầm điện thoại đứng ở giữa lớp nhìn hai người bọn họ rượt đuổi nhau.

Tan học Cố Thường Hi vẫn như mọi ngày đứng ở cổng chờ Tần Minh chạy xe đạp ra. Đang đứng chờ thì vai cô bị vỗ một cái, cô quay sang nhìn thì thấy Đinh Uyển và đám bạn của cô ấy. Cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đinh Uyển nhìn cô như đang đánh giá sau đó nói: “Em thấy chị và anh Tần Minh rất thân với nhau, chị có thể ở trước mặt anh ấy nói tốt cho em vài câu không?”

Cô nghe vậy thì phản ứng không kịp, mất tầm 1,2 phút sau cô mới phản ứng vội nói: “Chuyện này…”

“Chuyện này cứ quyết thế nhé, trông cậy vào chị. Em về trước đây.” Đinh Uyển nói xong thì cùng đám bạn của cô ta đi mất.

Cố Thường Hi đứng đó nhìn bóng lưng của bọn họ trong lòng thở dài, cô đang tính từ chối nhưng họ lại chẳng cho cô mở lời. Lúc này Tần Minh đạp xe ra, nhìn cô rồi nói: “Lên xe đi.”

“Được.”

Buổi tối ở ngoài ban công những cơn gió thổi tới làm cho chuông gió treo ở ban công cũng kêu lên, Cố Thường Hi ngồi trên ghế mây đưa mắt ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm. Cô còn đang suy nghĩ chuyện lúc chiều thì tiếng chuông điện thoại ở trên bàn reo lên.

Cô cầm điện thoại lên nhìn hóa ra là điện thoại mẹ cô gọi tới, cô bắt máy: “Alo, mẹ.”

Trần Yên ở trong văn phòng ngồi nhìn xấp tài liệu trước mắt thì thở dài nghe thấy giọng nói của cô thì nở nụ cười dịu dàng: “Hi Hi, dạo này con như nào rồi?”

“Mọi thứ vẫn ổn, mẹ đừng lo.”

“Thế còn việc học thì sao?”

“Việc học của con cũng ổn còn mẹ thì sao nghỉ ngơi có đủ không?”

“Công việc dạo này tăng lên nhưng con yên tâm mẹ đều nghỉ ngơi đầy đủ.” Trần Yên đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh trước mắt.

“Cho dù công việc có nhiều nhưng sức khỏe vẫn là trên hết mẹ đừng cố quá.”

“Được mẹ biết rồi, bên con cũng trễ rồi nên nghỉ ngơi đi. Khi nào rảnh ba mẹ sẽ bay về thăm con, còn việc học con có bài nào không hiểu thì phải đi hỏi thầy cô không thì hỏi Tần Minh có biết không?”

“Con biết rồi mẹ.”

“Được thế mẹ cúp đây.”

Cúp điện thoại, Cố Thường Hi để điện thoại lên bàn ôm lấy con gấu bên cạnh tiếp tục ngắm nhìn bầu trời đêm.

Trong lớp học, Cố Thường Hi và Tần Minh vừa vào lớp đã thấy Đinh Uyển ở trong lớp đang đứng chỗ ngồi của Tần Minh nói chuyện với Bách Khanh. Mộng Phạn vào lớp sau hai người bọn họ nhìn thấy cảnh này liền tức giận nói: “Đúng là vẫn còn bám dai như thế, đã ba ngày rồi còn chưa buông bỏ.”

Cô không quan tâm mấy những chuyện này nhưng nhớ đến chuyện hôm trước Đinh Uyển nhờ cô tới bây giờ cũng đã ba ngày cô chẳng biết làm sao. Cô kéo Mộng Phạn trở về chỗ ngồi ngồi xuống, Tần Minh nhìn cô cảm thấy cô có gì đó lạ lạ từ mấy ngày qua tới giờ.

Tần Minh tới chỗ ngồi của cậu nhìn Đinh Uyển đứng đó: “Cho qua.”

Đinh Uyển nghe vậy đứng nhích sang một bên vô tình đụng vào vai cô nhưng cũng chẳng xin lỗi, đưa một túi sang cho cậu: “Đây là đồ ăn sáng anh ăn một chút đi.”

Tần Minh chẳng nâng mắt lên nhìn vẫn tiếp tục lấy sách và tập ra: “Tôi ăn rồi.”

“Thế thì một lát trưa anh dùng cũng được. Em về lớp trước.” Nói rồi Đinh Uyển đặt túi xuống bàn cậu đi ra khỏi lớp.

Mộng Phạn nhìn thấy Đinh Uyển rời đi thì nhẹ nhõm: “Cuối cùng cô ta cũng chịu đi, sắp ngạt chết với không khí này. Sáng nào cô ta cũng đem đồ ăn sáng xuống cho cậu hết đấy Tần Minh.”

Tần Minh không nói gì cầm lấy túi trên bàn đem đi ra ngoài vứt bỏ, Mộng Phạn quay xuống tức giận nhìn Bách Khanh: “Mình thấy cậu rất thích nói chuyện với hoa khôi lớp 10 đó lắm thì phải.”

Bách Khanh vội đặt điện thoại xuống xua tay lắc đầu: “Không phải đâu, do em ấy cứ đứng đó nói chuyện mình không tiếp lời thì không hay cho lắm. Nhưng mà nói đi nói lại Tần Minh quả thật rất đào hoa khiến nhiều nữ sinh thích như vậy.”

Bách Khanh vừa dứt lời thì Cố Thường Hi lấy sách từ trong cặp ra đặt mạnh xuống bàn tiếng động không hề nhỏ mọi người đều quay sang nhìn. Cùng lúc đó Tần Minh từ ngoài bước vào lớp cũng nhìn sang cô, đưa mắt nhìn hai người bọn họ hỏi: “Hai cậu chọc giận gì cậu ấy sao?”

Hai người bọn họ lắc đầu cũng không biết vì sao cô lại giận. Cô phớt lờ ánh nhìn của mọi người cầm bút lên làm bài tập.

Tới giờ ăn trưa, Mộng Phạn và Cố Thường Hi bưng khay cơm kiếm chỗ ngồi xuống ba người con trai bọn họ theo sau cũng lần lượt ngồi xuống. Tần Minh đưa mấy miếng dưa hấu sang cho Cố Thường Hi: “Ăn đi.”

Mộng Phạn ngồi bên cạnh ăn cơm nói: “Mong là hôm nay Đinh Uyển sẽ không tới ngồi cùng.”

Lập Thành ngồi đối diện Mộng Phạn nghe vậy thì cười khẽ lắc đầu: “Có lẽ mong ước của cậu không thành sự thật rồi.”

Cố Thường Hi nghe vậy cũng quay sang nhìn thì thấy bóng dáng Đinh Uyển đang bưng khay cơm lại gần, cô nói: “Tần Minh cậu đúng là đào hoa thật.”

Tần Minh đang gắp miếng rau lên ăn nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hỏi: “Chỗ nào đào hoa?”

“Chỗ nào cũng đào hoa, cậu nhìn xem ba bữa nay cho tới giờ em ấy cứ đi theo cậu, ăn cơm trưa cùng, đưa đồ ăn sáng, giờ giải lao cũng sang tìm.” Cô cầm khay cơm đứng dậy nói.

“Cậu tính đi đâu?” Tần Minh nhìn cô đứng dậy thì cau mày hỏi.

“Đi sang bàn khác ngồi, em ấy chủ yếu muốn ngồi cùng cậu nên mình nhường chỗ lại.” Cô nói xong thì cầm khay cơm đi đến bàn trống cách chỗ bàn bọn họ không xa.

Mộng Phạn thấy vậy cũng bưng khay cơm lên đứng dậy đi sang chỗ cô đang ngồi: “Mình sang đây ngồi cùng với cậu, mình không thích Đinh Uyển nên không muốn tiếp xúc nhiều.”

Cố Thường Hi gật đầu cầm miếng dưa hấu lên ăn: “Đúng vậy với mục tiêu của em ấy là Tần Minh.”

Đinh Uyển đi tới nhìn thấy cảnh hai người bọn cô di chuyển sang bàn khác, mỉm cười đặt khay cơm xuống hỏi: “Sao hai chị kia lại chuyển sang bàn khác vậy?”

Bách Khanh nhìn Đinh Uyển thấy cô tuy hỏi bọn họ nhưng ánh mắt lại nhìn vào Tần Minh không rời một giây. Cậu cười khẩy: “Là do hai người họ cảm thấy bầu không khí ở đây sẽ có người nào đó tới làm cho không tốt nên rời đi.”

Tần Minh cau mày cầm khay cơm đứng dậy đưa mắt nhìn thẳng Đinh Uyển, đây là lần đầu tiên mà cậu nhìn thẳng vào mắt cô nên gương mặt cô đỏ ửng ngại ngùng, trong lòng vui mừng nhưng câu tiếp theo của cậu làm dập tắt đi sự vui mừng đó của cô.

Cậu nói: “Đừng đi theo tôi nữa, tôi và các bạn tôi cảm thấy rất phiền. Tôi cũng không thích cô nên sau này đừng đi theo tôi.”

Nói rồi cậu đi sang bàn của Cố Thường Hi ngồi xuống để cho Đinh Uyển đứng đó với sắc mặt tái nhợt không tin vào những gì tai mình nghe thấy, tay bấu chặt vào chân váy. Lập Thành và Bách Khanh cũng đứng dậy di chuyển tới chỗ ngồi của hai người bọn cô để mặc Đinh Uyển đứng đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.