Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 25



“Hứa Duệ cậu ngồi lộn chỗ rồi, đó là chỗ ngồi của tôi.”

Nghe thấy giọng nói này mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Minh đặt khay cơm lên bàn, lạnh mặt nhìn Hứa Duệ. Hứa Duệ nhìn thấy người đến là Tần Minh, nghe nói vậy thì cậu tức giận: “Chỗ này là tôi đến trước, ở đâu ra đó là chỗ ngồi của cậu.”

Tần Minh nghe vậy trên người toát ra sự lạnh lẽo khiến ai ở gần đó đều cảm thấy trong lòng rét run, gương mặt âm trầm nói: “Tôi nói lại một lần nữa đây là chỗ ngồi của tôi.”

Bách Khanh thấy cậu thật sự đã tức giận thì vội đứng ra nói: “Hứa Duệ đó thật sự là chỗ mà cậu ấy ngồi.” Nói rồi thì nhìn sang ba người bọn cô đang ngồi: “Bọn mình đi chung với họ nhưng có chút việc giáo viên tìm mới để các cậu ấy đến ngồi trước.”

Thục Tâm cũng đứng dậy nói: “Sự thật đúng là vậy đó nên Hứa Duệ cậu thông cảm.”

Hứa Duệ nghe nói như vậy thì vẫn đứng yên đó không nhúc nhích vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Minh. Chuyện ở bên này cũng gây ra sự chú ý, mọi người đều quay sang nhìn bên này tò mò hóng chuyện.

Cố Thường Hi nhìn hai người bọn họ rồi nhẹ giọng nói: “Hai cậu dừng lại đi. Hứa Duệ, sự thật như Thục Tâm nói bọn mình đi ăn cùng nhau, chỗ mà cậu ngồi cũng là chỗ của cậu ấy từ trước.”

Hứa Duệ dời tầm mắt nhìn cô, nghe thấy một giọng nam sinh ở bàn bên cạnh gọi: “Hứa Duệ, hay là cậu qua đây ngồi cùng bọn mình đi. Bên này còn chỗ trống này.”

Cô quay sang nhìn nam sinh này hóa ra là người nam sinh lúc sáng khen Hứa Duệ. Cô nghe thấy Hứa Duệ nói thì quay sang nhìn: “Mình biết hai người rất thân với nhau nhưng mình sẽ không từ bỏ đâu. Mình vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cậu cho dù đối thủ của mình là Tần Minh.”

Cậu nói xong thì cầm khay cơm đi qua chỗ nam sinh đó ngồi xuống. Lập Thành thấy cậu ta đã đi, quay sang nhìn Tần Minh vẫn vẻ mặt âm trầm nói: “Cậu ta cũng đi rồi chúng ta mau ngồi xuống dùng bữa đi cũng trễ rồi.”

Ba người họ lần lượt ngồi xuống, Bách Khanh nhìn Tần Minh ngồi bên cạnh vẫn chưa hết tức giận thì nuốt ngụm nước bọt cúi đầu ăn phần cơm của mình.

Từ lúc cậu ngồi xuống, Cố Thường Hi vẫn luôn nhìn cậu mấy lần tính mở miệng nói gì đó để phá tan bầu không khí này nhưng đều không biết nói gì.

Cô thu hồi tầm mắt tập trung ăn phần cơm của mình, bất ngờ có một chiếc đũa vươn tới gắp đi đùi gà trong khay cơm của cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Minh đang gắp sườn xào chua ngọt ở bên cậu sang khay cơm cho cô.

Cố Thường Hi nhìn cậu hỏi: “Cậu muốn ăn thịt gà sao?”

Cậu lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy.”

Cô nghe cậu nói vậy thì khóe miệng không nhịn được cong lên mỉm cười, cô nhớ trước giờ cậu không thích ăn thịt gà sao lần này lại có thể thích ăn được. Cô gắp miếng sườn xào chua ngọt lên bỏ vào miệng, cong mắt nói: “Cảm ơn cậu.”

Mộng Phạn ở bên cạnh trêu chọc nói: “À mình hiểu rồi, hóa ra hôm nay Tần Minh đi xuống xếp hàng sớm là vì món sườn xào chua ngọt này.”

Cậu nhìn cô, nói: “Cậu lo tập trung ăn cơm đi.”

“Được được.”

Hứa Duệ ngồi bên cạnh thấy tất cả hành động của cậu, nghiến răng nghiến lợi tức giận đứng dậy cầm lấy khay cơm bỏ đi. Động tĩnh cũng không nhỏ, bọn họ ngồi bên cạnh quay sang nhìn bóng lưng cậu ta rồi nhìn nam sinh đó, nam sinh nhún vai cũng không rõ lý do.

Tan học, Tần Minh đạp xe chở Cố Thường Hi về nhà. Trên đường về những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới làm rối tóc cô nhưng cô cũng không để ý. Cô nhìn cậu ở phía trước hỏi: “Chuyện lúc trưa cậu đã hết giận chưa?”

Cậu vẫn chuyên tâm đạp xe phía trước, hỏi ngược lại cô: “Lúc trưa tôi có giận sao?”

Cô nghe vậy thì tròn mắt nhìn cậu: “Rõ ràng là có mà.”

“Có khi cậu nhìn nhầm rồi.”

Cố Thường Hi nghe cậu nói vậy thì trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ cô thật sự nhìn nhầm rồi? Nhưng lúc đó cô rõ ràng cảm nhận được cậu đang tức giận sao bây giờ lại thành không giận rồi.

“Vậy cuối tuần này mình mời cậu đi chơi được không? Mình muốn xin lỗi chuyện lúc trưa nay xảy ra.”

“Được.”

Nghe thấy cậu đồng ý thì gương mặt cô vui vẻ hẳn lên, cô nhìn thấy tiệm kem cách đó không xa, cô lay góc áo cậu nói: “Chỗ đó có bán kem, mình muốn ghé lại mua.”

Tần Minh nhìn thấy trước mắt có một tiệm kem thì dừng xe lại trước tiệm. Cậu bước xuống cô cũng xuống theo, hai người cùng nhau đi vào trong tiệm kem. Bà chủ tiệm thấy hai người họ bước vào thì đi tới nói: “Hai đứa muốn mua kem nào?”

Cậu quay sang hỏi cô: “Cậu muốn ăn vị gì?”

Cô nhìn qua một lượt, nói: “Vị socola.”

Cậu nghe cô nói vậy thì quay sang nhìn bà chủ tiệm: “Lấy cho con một cây kem vị vani, một cây kem vị socola.”

“Được, có ngay đây.”

Bà chủ tiệm đi tới mở tủ lấy hai cây kem ra rồi đưa sang cho hai người. Tần Minh nhận lấy đưa sang cho cô rồi lấy ví tiền ra trả.

Mua kem xong cậu chở cô tới công viên gần đó. Cố Thường Hi ngồi trên băng ghế xé vỏ kem ra rồi ngồi thưởng thức cây kem, cong khóe miệng cười: “Ngon thật đó, cậu thấy sao?”

Cậu ngồi bên cạnh cũng cầm cây kem ăn, nhàn nhạt nói: “Cũng tạm được. Có một cây kem mà khiến cậu vui vẻ vậy rồi sao?”

“Bởi vì nó ngon mà.”

“Cậu đúng là dễ chiều thật.”

Cô không nghe rõ Tần Minh nói gì nên quay sang hỏi: “Hả? Cậu vừa nói gì cơ?”

Cậu nhìn dòng sông ở trước mắt, lắc đầu: “Không có gì.”

Cố Thường Hi nhìn thấy cây kem trên tay cậu đã hết, cô kinh ngạc nói: “Cậu ăn hết cây kem rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Cậu ăn nhanh quá vậy.” Cô nhìn cây kem trên tay mình, bản thân cô nãy giờ ngồi ăn cũng chỉ mới tới nửa cây kem vậy mà cậu lại ăn hết cây kem trong vài phút.

Cậu nhìn thấy cô cứ nhìn vào cây kem mà không có ý định ăn, nhắc nhở: “Đừng nhìn nữa mau ăn đi nếu không kem sẽ chảy ra hết.”

Cô nghe cậu nhắc nhở như vậy thì giật mình vội vàng ăn cây kem trên tay. Cậu ngả người ra sau dựa vào ghế mắt nhìn dòng sông nhưng thi thoảng cũng nhìn sang cô, tâm trạng cũng tốt lên.

Ngày hôm sau, Tần Minh được giáo viên gọi đi nên Cố Thường Hi lên lớp một mình trước. Lúc bước vào lớp cô thấy Hứa Duệ tay cầm một túi gì đó đứng trước bàn đợi cô. Cô chần chừ đi tới nhìn cậu: “Buổi sáng tốt lành.”

Hứa Duệ thấy cô tới thì nở nụ cười: “Chào cậu buổi sáng Hi Hi.”

Cô để cặp xuống ghế, nhìn cậu: “Cậu tìm mình sao?”

“Đúng vậy, mình tới đưa chút đồ ăn sáng cho cậu.”

Hứa Duệ đưa túi đồ ăn sáng đến trước mặt cô, cô cúi xuống nhìn trước giờ rất ít khi cô từ chối người khác nên đành miễn cưỡng đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn cậu nhưng lần sau cậu đừng đưa nữa, mình đã ăn sáng ở nhà rồi.”

Hứa Duệ nghe cô nói thế thì không từ bỏ nói: “Thế cậu ăn lót dạ vào giờ giải lao cũng được. Mình có bài tập chưa làm xong nên về chỗ trước đây.”

Không để cô có cơ hội từ chối cậu ta xoay người bỏ đi về chỗ ngồi. Cô cầm túi đồ ăn nhìn rồi thở dài đặt lên bàn, quay sang hỏi Mộng Phạn: “Cậu ấy đứng đợi lâu chưa?”

“Lúc mình vào lớp thì thấy cậu ấy đã đứng đó đợi cậu. Chắc cũng lâu rồi đó.” Mộng Phạn gật đầu nói.

Cô nhìn túi đồ ăn trước mắt thì lại không biết làm sao, đưa tay để nó sang một bên mở cặp lấy bài tập ra làm không để tâm tới nó nữa. Một lát sau nghe Mộng Phạn ở bên cạnh nói: “Hứa Duệ cậu ta đúng thật là thích cậu đó Hi Hi.”

Cô vẫn làm bài tập gật đầu: “Mình biết nhưng hôm cậu ấy tỏ tình mình cũng đã từ chối rồi.”

Mộng Phạn ở bên cạnh thở dài: “Cậu ta chính là cố chấp muốn theo đuổi được cậu.”

Tần Minh và Bách Khanh bước vào lớp, lúc đi ngang qua chỗ hai người bọn cô còn đưa vài viên kẹo sang. Cố Thường Hi nhìn thấy viên kẹo trên bàn thì tâm tình cũng trở nên tốt lên một chút, cầm lấy viên kẹo quay xuống nhìn cậu: “Cảm ơn kẹo của cậu.”

“Không có gì. Lúc đi mua đồ họ không có tiền lẻ nên đưa tôi mấy viên kẹo thôi, tôi không thích đồ ngọt nên cậu cứ ăn đi.”

Cô nghe vậy thì gật đầu, tuy lý do là như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ quay người lên xé vỏ kẹo ra rồi bỏ vào miệng ăn, sau đó tiếp tục làm bài tập.

Bách Khanh thấy cô quay lên rồi mới ghé sát lại nói nhỏ: “Chậc, cái gì mà không có tiền lẻ người ta đưa kẹo. Rõ ràng là cậu cố ý mua kẹo cho cậu ấy, cậu đúng là nói dối không chớp mắt.”

Tần Minh mở tập ra, nói: “Chuyện đó không liên quan đến cậu.”

Bách Khanh nghe vậy thì nở nụ cười, ngồi ngay ngắn lại lấy điện thoại ra chơi game. Lúc này Thục Tâm đi tới chỗ của cô, nói: “Cậu đang làm bài hả Hi Hi?”

Cô gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn Thục Tâm thấy dáng vẻ cô ấy ỉu xìu thì hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”

“Sáng nay mình thức dậy trễ sợ đến lớp muộn nên vội chạy đến đây mà chưa có ăn sáng.”

Cô nghe vậy thì đưa mắt sang nhìn túi đồ ăn để trên bàn, cô cầm lấy đưa sang: “Hay là cậu ăn cái này đi.”

Thục Tâm nhận lấy mở ra nhìn: “Là bánh bao sao? Nhưng mình nhớ cậu đi học đâu mang theo bữa sáng sao hôm nay lại có?”

Mộng Phạn ngồi bên cạnh nói: “Là Hứa Duệ sáng sớm vào lớp đứng đợi Hi Hi đưa đồ ăn sáng cho cậu ấy.”

Tần Minh đang làm bài tập ở phía sau nghe xong câu đó thì dừng bút lại, không biết cậu suy nghĩ gì sau đó vẫn tiếp tục làm bài tập như bình thường.

Thục Tâm nghe thế thì hiểu ra, lấy cái bánh bao ra nhìn: “Thế mình ăn hình như không được tốt lắm.”

Cố Thường Hi lắc đầu mỉm cười nhìn cô ấy: “Không có đâu, cậu cứ ăn đi. Cậu đang đói mà mau ăn đi.”

Nghe cô nói vậy Thục Tâm gật đầu cầm lấy bánh bao về chỗ ngồi ăn. Mộng Phạn nhìn cô: “Có phải Hứa Duệ theo đuổi cậu như vậy khiến cậu không vui không?”

Cô ngẩng đầu nhìn Mộng Phạn, thở dài: “Mình thấy cậu ấy đối tốt với mình như vậy nhưng mình không đáp trả tình cảm cậu ấy nên thấy hơi áy náy thôi.”

Mộng Phạn vỗ mu bàn tay cô, nói: “Chuyện tình cảm đâu có thể cưỡng ép được cho nên cậu không có lỗi gì cả. Cậu cũng đã từng từ chối cậu ấy rồi nhưng cậu ấy cứ cố chấp muốn theo đuổi cậu thì đó là quyết định của cậu ấy nên cậu đừng nghĩ nhiều.”

Tiếng chuông vào học reo lên hai người bọn cô không nói đến chuyện này nữa. Tần Minh ở phía sau nghe hết những gì hai người bọn cô nói, khóe mắt nhìn sang Hứa Duệ ngồi bên kia thi thoảng hay nhìn sang chỗ của cô. Như cảm nhận được ánh mắt của cậu Hứa Duệ đưa mắt nhìn cậu, hai người cứ nhìn nhau như thế suốt mấy phút không nói gì nhưng không khí ở hai người họ khá căng thẳng. Cho đến khi giáo viên vào lớp thì hai người họ mới thu hồi tầm mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.