Trong phòng dụng cụ, tiếng đàn vang lên sau đó là tiếng hát của một giọng nam trầm thấp. Một lúc sau thì tiếng đàn và tiếng hát dừng lại, Tần Minh nhìn tay cô: “Tay cậu mới lành được một chút đàn lại không sao chứ?”
Cố Thường Hi cúi xuống nhìn tay mình lắc đầu: “Không có sao cậu cứ yên tâm.”
Cậu vẫn không yên tâm, dặn dò: “Không sao là tốt nhưng đừng tập luyện nhiều quá.”
“Mình biết rồi.”
Tần Minh lấy chai nước mở ra uống, cửa phòng mở ra ba người bọn họ bước vào trên tay cầm túi lớn túi nhỏ. Mộng Phạn chạy tới chỗ cô hỏi: “Hai cậu luyện tập xong chưa? Chúng ta mau qua nhà Thục Tâm xem đồ mà cậu ấy chuẩn bị cho tụi mình đi.”
Nghe Mộng Phạn nhắc nhở cô mới nhớ tới hôm trước Thục Tâm có nói hôm sau tan học cùng cậu ấy về nhà xem đồ nhưng chuyện đó xảy ra nên cũng quên béng đi mất. Cô đứng dậy đậy nắp lại thu dọn đồ đạc nói: “Đi thôi, có gì tới nhà cậu ấy mình tập tiếp cũng được.”
Bách Khanh cầm bịch bánh đứng ở gần cửa tặc lưỡi nói: “Cậu đúng là chăm chỉ luyện tập thật đó.”
Lập Thành đi tới đá vào chân cậu: “Ai cũng bận rộn chăm chỉ luyện tập chỉ có mình cậu rảnh rỗi đứng đó thôi.”
Cậu ôm chân xuýt xoa, nói: “Ai nói mình rảnh rỗi, mình đây cũng bận lắm.”
Tần Minh xách cặp đi tới nhìn cậu ôm chân, hỏi: “Cậu bận gì? Chơi game sao?”
Bách Khanh nghe cậu nói vậy thì cứng họng không trả lời được. Tần Minh nhìn biểu cảm này cũng đoán được là cậu đã nói trúng, cậu nhếch mép cười rồi bước đi ra ngoài.
Lập Thành đứng ở bên cạnh cười hả hê rồi cũng theo sau Tần Minh bước ra ngoài, Cố Thường Hi thì đi theo sau hai người họ. Lúc Mộng Phạn đi ngang qua Bách Khanh thì dừng lại, quay sang nói: “Cậu tính ở đó ôm chân tới bao giờ, còn không mau đi. Nhớ trước khi đi cậu nhớ khóa cửa phòng lại.”
Nói xong thì Mộng Phạn rời đi, Bách Khanh nhìn mọi người lần lượt rời đi thì gào thét nói: “Các cậu hùa vào bắt nạt một mình mình.”
Tần Minh ở ngoài lớn tiếng nói: “Còn không nhanh chân đi ra ngoài đóng cửa lại.”
Bách Khanh nghe vậy thì xách cặp đi ra, khóa cửa phòng dụng cụ lại, đi đến chỗ bọn họ cười nói: “Đi thôi.”
Cố Thường Hi đi ở bên cạnh Tần Minh nhìn thấy cậu ta mới vừa rồi còn gào thét oán than bây giờ thì lại vui vẻ. Đúng là thay đổi nhanh thật.
Tới trước cửa nhà Thục Tâm, cô đưa tay nhấn chuông cửa một lát sau cửa được mở cửa ra. Thục Tâm nhìn bọn họ đã tới đông đủ thì cười nói: “Các cậu tới rồi à, mau vào đi.”
Lúc bọn họ bước vào thì thấy hai ông bà đang ở trong phòng bếp nấu đồ ăn. Bà nội Thục nhìn thấy bọn cô tới thì bước ra, cười nói: “Các con là bạn của Thục Tâm phải không? Còn đây là Hi Hi đúng không?”
Cố Thường Hi gật đầu bước tới đứng cạnh bà: “Con chào bà, lâu rồi không gặp bà nội mà bà vẫn còn nhớ tới con.”
Bà nghe vậy thì nắm lấy tay cô nói: “Con và Thục Tâm chơi với nhau từ lúc còn nhỏ, sao bà quên con được.”
Bốn người còn lại lần lượt chào bà, bà gật đầu dịu dàng nói: “Các cháu cứ tự nhiên như ở nhà, bà vào phụ ông nó nấu đồ ăn.”
Nhìn bà nội Thục vào phòng bếp, Thục Tâm đưa mọi người vào phòng khách nói: “Các cậu ở đây đợi mình, mình lên phòng đem đồ xuống cho các cậu.”
Cố Thường Hi đặt cặp sách lên bàn, đi tới nói: “Mình đi cùng cậu.”
Thục Tâm nhìn cô biết cô có chuyện muốn nói với mình thì gật đầu đồng ý: “Được thôi, cậu đi theo mình.”
Thục Tâm dẫn cô lên lầu, bước tới mở cửa phòng ra nhìn cô: “Cậu vào đi.”
Cố Thường Hi bước vào phòng, cô ấy theo sau đóng cửa lại lấy ghế cho cô, nhìn cô nói: “Cậu ngồi đi. Cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao Hi Hi?”
Cô ngồi xuống ghế, hỏi: “Chuyện cậu bị đình chỉ học và viết bản kiểm điểm ba mẹ cậu có la mắng cậu không?”
Thục Tâm mở tủ lấy quần áo, cười nói: “Không có đâu, ba mẹ biết mình làm vậy là vì cậu cho nên không có la mình đâu nên cậu cứ yên tâm.”
Cô nghe cô ấy nói vậy thì nửa tin nửa lại không tin, cô nói: “Lần sau cậu đừng vì mình mà làm những chuyện như vậy nữa, sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của cậu.”
Thục Tâm lấy túi đồ ra đặt trên giường sắp xếp chúng, từ vị trí của cô đang ngồi chỉ thấy bóng lưng cô ấy đang loay hoay với túi đồ nên cô không nhìn rõ được cảm xúc trên gương mặt cô ấy chỉ nghe cô ấy nói: “Mình từng nói mình sẽ bảo vệ cậu nhất định sẽ bảo vệ. Cậu từ nhỏ đã bảo vệ mình nên mình nhất định sẽ bảo vệ lại cậu cho dù có ảnh hưởng đến kết quả học tập.”
Cố Thường Hi nghe như vậy thì đứng dậy, phản đối nói: “Không được, mình không muốn cậu vì mình mà làm những chuyện như này rồi bị đình chỉ học nữa. Mình không muốn bản thân mình làm liên lụy tới cậu.”
Thục Tâm quay sang nhìn cô, cô bất ngờ vì không biết từ lúc nào cô ấy đã khóc. Trên gương mặt cô ấy từng giọt nước mắt cứ rơi xuống, cô luống cuống nói: “Cậu đừng khóc nữa, đừng khóc.”
“Mình từ nhỏ đã được cậu bảo vệ nên lớn lên mình muốn mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ cậu cho dù có ảnh hưởng đến việc học của mình đều không sao cả.”
Cô đi tới ôm lấy Thục Tâm, xoa lưng cô ấy: “Mình biết nhưng lần sau nếu muốn bảo vệ mình cậu đừng bao giờ làm những hành động đó nữa có được không? Mình không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến kết quả học tập của cậu, mình sẽ rất áy náy.”
Thục Tâm gật đầu ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Được, mình biết rồi.”
“Được rồi, cậu mau vào nhà vệ sinh rửa mặt lại đi. Mặt cậu bây giờ toàn nước mắt không à.”
Thục Tâm buông cô ra, lấy tay lau nước mắt nói: “Cậu ở đây đợi mình.”
Một lúc sau, hai người bọn cô cầm túi đồ đi vào phòng khách thì thấy cảnh tượng Bách Khanh, Lập Thành và Tần Minh đang ngồi chơi game còn Mộng Phạn ngồi trên ghế ăn trái cây nhìn ba người bọn họ chơi game.
Thục Tâm đi tới đặt bốn túi đồ lên bàn, nhìn bọn họ nói: “Đồ các cậu ở trong đây, các cậu mau đi thử xem có vừa không. Trên mỗi túi mình đều có ghi tên nên các cậu không sợ nhầm đâu.”
Trên mỗi túi đều có ghi tên, Mộng Phạn cầm lấy túi đồ của mình đứng dậy nói: “Nhà vệ sinh cậu ở đâu để mình đi thay.”
“Đi thẳng quẹo trái là tới.”
Từng người lần lượt vào nhà vệ sinh thay đồ, của Mộng Phạn là một chiếc váy dài màu xanh ngắn tay, ở tay áo và cổ có viền trắng. Mộng Phạn đứng ở trước gương ngắm nhìn: “Thục Tâm cậu khéo tay thật đó, thiết kế cũng rất đẹp nữa. Mình rất thích chiếc váy này, cảm ơn cậu.”
Thục Tâm nghe vậy thì cười nói: “Cậu thích thì tốt rồi, có rộng hay chật quá không?”
“Không có, rất vừa vặn.”
Bách Khanh đứng bên cạnh nhìn, không dời tầm mắt. Mộng Phạn thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình thì gương mặt ửng đỏ, nhoe giọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Bách Khanh thu hồi tầm mắt, gãi đầu cười nói: “Không có, cậu đẹp lắm.”
Mộng Phạn nghe vậy thì ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
Thục Tâm nhìn hai người bọn họ đang phát ra tình yêu thì dời mắt sang nhìn Lập Thành và Tần Minh đang chỉnh sửa nơ ở trước cổ. Bộ đồ của Lập Thành là một bộ vest đen, đường viền tay áo vest màu trắng, trước cổ áo sơ mi cậu có một chiếc nơ màu đen phối vào. Lập Thành ngắm nghía nhìn mình trong gương cười nói: “Cũng đẹp đó.”
Mộng Phạn nhìn ra ngoài cửa ngó nhìn hỏi: “Sao Hi Hi thay đồ lâu quá vậy?”
Vừa dứt lời thì cửa mở ra, mọi người quay lại nhìn thì thấy Cố Thường Hi mặc một chiếc váy tay dài trễ vai màu trắng lộ ra xương quai xanh, ở cổ áo và cổ tay áo được viền màu đen, kết hợp hai màu lại với nhau. Trước ngực trái được thiết kế một số con bướm nhỏ nhắn tinh xảo.
Mộng Phạn trố mắt nhìn cô, tấm tắc khen ngợi: “Hi Hi cậu đẹp thật đó như là một cô công chúa vậy.”
Bách Khanh đứng ở bên cạnh nhìn gật đầu: “Đúng vậy đó Hi Hi.”
Cô nghe vậy thì đỏ mặt lắc đầu nói: “Các cậu quá khen rồi.”
Thục Tâm đi tới khoác vai cô cười nói: “Hay cậu hỏi Tần Minh xem có đẹp không. Tần Minh cậu xem cậu ấy mặc đẹp không?”
Cậu cầm chiếc nơ trong tay vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cô không có động tác nào. Lúc cô bước vào cậu vẫn đứng đó nhìn cô, trong lòng cậu cảm thấy cô rất xinh đẹp như một nàng công chúa khiến cậu không thể nào dời tầm mắt được.
Cậu ho nhẹ thu hồi tầm mắt, đặt chiếc nơ lên bàn nói: “Cũng xem là được.”
Lập Thành nghe vậy thì đi tới vỗ vai cậu: “Là khen đẹp đúng không?”
Cậu đẩy tay Lập Thành ra, nói: “Ý tôi là vậy sao?”
Cố Thường Hi nhìn trang phục Tần Minh đang mặc, một bộ vest màu trắng được thiết kế tinh xảo ở trước ngực trái cậu cũng có những con bướm nhỏ nhắn tạo nên sự ôn nhu toát ra từ người cậu. Cô nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ cậu giống như một hoàng tử từ trong truyện bước ra vậy.
Mộng Phạn đứng bên cạnh cô từ lúc nào, nói: “Cậu đây là bộ dạng bị mê mẩn cậu ta rồi không thoát ra được.”
Cô hoàn hồn gương mặt ửng đỏ, lắc đầu nói: “Không có, cậu đừng có nói linh tinh.”
Mộng Phạn nhìn bộ dạng của cô nhịn không được trêu chọc: “Rõ ràng là lúc nãy cậu cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt không hề di chuyển đến vị trí khác.”
Cô lắp bắp nói: “Cậu…cậu nhìn nhầm rồi.”
“Thật vậy sao?”
Cô gật đầu, nghe thấy giọng nói của Thục Tâm: “Tần Minh, cái nơ này cậu tính không đeo sao?”
Cô quay sang nhìn thì thấy Thục Tâm tay cầm chiếc nơ, Tần Minh đi tới ghế ngồi xuống, nói: “Không đeo.”
“Nhưng chiếc nơ này phối với bộ vest cậu đang mặc là một kết hợp hoàn hảo đó.”
Cậu vẫn kiên quyết nói: “Không đeo, vướng víu.”
Lập Thành đi tới cầm lấy chiếc nơ trên tay Thục Tâm để sang một bên: “Được rồi, cậu ấy đã không muốn đeo có ép cũng không được. Với lại bây giờ cậu nhìn xem trang phục cậu ấy đang mặc không phải hoàn hảo rồi sao?”
Thục Tâm nghe cậu nói vậy thì mới để ý tới Tần Minh mặc trang phục này vào tuy không gắn nơ vào nhưng vẫn rất đẹp, vẫn làm nổi bật trang phục. Cô nói: “Được rồi, không đeo thì không đeo.”
Bách Khanh cầm điện thoại giơ lên nói: “Nhân tiện các cậu đang mặc đẹp như vậy hay chúng ta chụp chung một tấm hình đi.”
Mộng Phạn nghe vậy thì gật đầu đồng ý: “Được đó, được đó.”
Lập Thành đi tới nói: “Mọi người qua đây.”
Mộng Phạn kéo tay Cố Thường Hi đi tới chỗ Lập Thành và Bách Khanh đang đứng, Thục Tâm và Tần Minh theo sau đi tới đứng ở đằng sau bọn họ. Bách Khanh giơ điện thoại lên cao nói: “Mọi người 1 2 3 cười nào.”
Màn đêm buông xuống, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới làm cho tâm trạng người ta cảm thấy thật dễ chịu, thoải mái hơn. Cố Thường Hi ngồi ở ban công, tay cầm ly nước uống đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm nở nụ cười.
Tiếng chuông tin nhắn ở điện thoại reo lên, cô đặt ly nước lên bàn lấy điện thoại mở ra xem thì thấy là Bách Khanh cậu ấy gửi ảnh chụp lúc chiều sang ở trong nhóm. Cô nhấn vào tấm ảnh xem hình, trong hình ai nấy cũng đều nở nụ cười vui vẻ.
Cô thấy Tần Minh đứng ở phía sau lưng cô trong tấm ảnh chụp, cong khóe miệng cười tuy không rõ ràng nhưng cô biết cậu cũng đang cười rất vui vẻ. Cô phóng to tấm ảnh lên chỗ hai người ngắm nhìn, cong đôi mắt mỉm cười.