Buổi chiều tan học năm người bọn họ vừa ra cổng đã thấy một chiếc xe Porches màu trắng đậu trước cổng, thu hút biết bao ánh nhìn từ những người xung quanh.
Cố Thường Phong thấy bọn họ đi ra thì mở cửa xe bước xuống, đi tới chỗ họ. Không còn áo sơ mi quần đen lúc sáng, anh đã thay một bộ đồ đơn giản hơn. Cố Thường Hi nhìn anh rồi nhìn chiếc xe của anh, hỏi: “Chiếc xe này ở đâu anh có vậy?”
“Mượn của thằng bạn, mấy đứa lên xe đi rồi chúng ta đi ăn. Anh biết được quán nướng này khá ngon.” Anh đút tay vào túi quần cười nói, xoay người đi tới xe mở cửa ở ghế sau nhìn bọn họ.
Bách Khanh, Lập Thành và Mộng Phạn lần lượt lên xe chỉ còn Tần Minh và Cố Thường Hi vẫn còn đứng đó. Cô quay sang nhìn cậu nói: “Cậu mau lên xe đi, họ đang đợi cậu kìa.”
Tần Minh gật đầu bước lên xe, Cố Thường Phong thấy cậu đã lên xe thì đóng cửa lại. Anh đi tới mở ghế phụ ra, nhìn cô: “Hi Hi lên xe đi.”
“Em tới ngay đây.” Cô chạy tới đi lên xe ngồi xuống, anh thấy cô đã lên thì đóng cửa xe lại rồi về chỗ ngồi của mình.
Trên đường đi, ở trong xe Bách Khanh chồm người tới hỏi: “Hi Hi, cậu giới thiệt một chút về anh cậu đi.”
Cố Thường Hi nhìn cậu cười nói: “Anh ấy tên là Cố Thường Phong. Anh ấy hiện tại đang làm việc ở Anh, anh ấy tính mở công ty ở Bắc Kinh và trở về làm. Và hiện tại anh ấy cũng chưa có người yêu.”
“Hi Hi vế sau em đâu cần phải nói vào.”
Bách Khanh gật đầu trở lại vị trí ngồi của mình, Mộng Phạn ngồi bên cạnh hỏi: “Anh Thường Phong chúng ta một lát sẽ ăn ở đâu vậy anh?”
“Một quán do bạn anh mở ở gần đây, anh dẫn mấy đứa tới đó ăn thử.”
Cô đưa mắt nhìn lên kính chiếu hậu ở xe thấy Tần Minh và Lập Thành hai người bọn họ im lặng không nói gì trên suốt đường đi, chỉ có hai người kia và anh cô hay nói chuyện với nhau.
Lúc bọn họ xuống xe nhìn thấy trước mắt là một quán đồ nướng khá đông khách. Cố Thường Phong bước xuống xe nhìn bọn họ: “Chúng ta mau vào trong thôi.”
Anh nói rồi đi vào trong quán, bọn họ đi theo sau anh. Bước vào trong quán tiếng nhạc du dương vang lên, một người phụ nữ đi tới mỉm cười nhìn bọn họ: “Anh Cố và mọi người đã tới rồi, tôi đã sắp xếp một căn phòng cho mọi người rồi. Mọi người đi theo tôi.”
Người phụ nữ đó nói xong thì đi phía trước dẫn đường, bọn họ đi theo phía sau ngó nhìn xung quanh chỉ có Tần Minh không tò mò cũng không hứng thú những cái này. Cố Thường Phong hỏi: “Cậu ta ít khi tới đây lắm sao?”
“Anh ấy đang có công tác ở nước ngoài không ghé đây thường xuyên, anh ấy nghe anh nói sẽ đến quán ăn còn dẫn theo vài người bạn nên đã kêu tôi sắp xếp một căn phòng cho mọi người.” Người phụ nữ đó vừa dẫn đường phía trước vừa trả lời câu hỏi của anh.
“Công tác theo đuổi người ta tới tận ở nước ngoài.” Anh cười khẩy nói.
“Tới rồi.”
Mọi người nghe vậy thì nhìn căn phòng trước mắt, một căn phòng có bàn ăn đã được chuẩn bị từ trước. Bên trong rất yên tĩnh, còn có một cây piano ở trong góc phòng.
Cố Thường Hi bước vào đưa mắt nhìn đi tới cây đàn piano, đưa tay nhấn một phím ở trên phím đàn. Tần Minh đứng phía sau cô nhìn thấy vậy thì hỏi: “Muốn chơi sao?”
Cô lắc đầu thu tay lại, cười nói: “Không có, chỉ muốn thử một chút thôi lâu rồi chưa đụng vào. Chúng ta mau qua đó ngồi xuống với mọi người đi.”
Cô đi tới ngồi cạnh Cố Thường Phong còn cậu thì ngồi đối diện cô. Lập Thành đưa chai nước ngọt sang cho cậu: “Của cậu đây.”
Cậu nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Bách Khanh và Mộng Phạn thì đang nướng thịt, Cố Thường Phong đưa chai nước ngọt đã được mở nắp sẵn sang cho cô: “Của em này.”
Cố Thường Hi đưa tay nhận lấy, uống một ngụm rồi đặt lên bàn: “Em cảm ơn.”
Anh đứng dậy giơ chai nước ngọt lên nói: “Anh cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc cho em gái anh nhất là Tần Minh. Về sau cũng nhờ mấy đứa chăm sóc thay anh, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ con bé được.”
Mộng Phạn đặt đồ gắp xuống cầm chai nước ngọt đứng lên nói: “Em luôn xem Hi Hi là bạn của em nên em nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Bách Khanh cũng cầm chai nước ngọt đứng dậy cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy là bạn của tụi em cho nên tụi em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt sẽ không để anh lo lắng đâu.”
Lập Thành cầm chai nước ngọt đứng dậy nhìn mọi người quanh một lượt: “Tụi em nhất định sẽ giúp đỡ và chăm sóc cậu ấy, không ai bắt nạt được cậu ấy đâu anh yên tâm đi.”
Chỉ còn Tần Minh chưa nói, mọi người đều nhìn sang cậu. Cậu cầm lấy chai nước ngọt đứng dậy nhìn anh: “Anh không cần cảm ơn em đó là điều nên làm, huống hồ cậu ấy cũng là bạn em. Việc như ngày hôm qua sẽ không xuất hiện nữa đâu nên anh yên tâm.”
Cố Thường Phong nở nụ cười gật đầu: “Được anh tin cậu nhất định sẽ làm được. Nào Hi Hi mau đứng dậy uống với mọi người.”
Cố Thường Hi cầm chai nước ngọt đứng dậy, cười nói: “Cảm ơn mọi người.”
Mọi người đồng loạt giơ chai nước ngọt lên rồi uống một ngụm. Lập Thành đặt chai nước ngọt xuống nhìn thịt nướng trên bếp thì nói: “Mọi người mau ngồi xuống ăn đi, thịt sắp khét rồi.”
Sau bữa ăn no nê, Mộng Phạn nhìn thấy cây đàn piano ở góc phòng quay sang nhìn cô nói: “Ở đó có cây đàn, cậu có muốn chơi thử không Hi Hi?”
Cố Thường Hi đặt đũa xuống nhìn cây đàn lắc đầu: “Không đâu, lâu rồi mình không đàn cần thời gian luyện lại.”
Mộng Phạn nghe vậy thì gật đầu: “Lễ hội cũng sắp tới gần rồi, cậu và Tần Minh đã chọn ra bài hát chưa?”
“Mình và cậu ấy chưa chọn bài.”
“Thế thì hai người nhanh chọn bài rồi luyện tập đi.”
Cố Thường Phong ngồi bên cạnh nghe thấy thì nắm được đại khái thông tin, anh quay sang hỏi: “Sắp tới hai đứa tham gia tiết mục gì sao?”
Cô gật đầu nhìn anh: “Đúng vậy, em và Tần Minh đều tham gia. Em là người đàn piano còn cậu ấy sẽ là người hát.”
Anh nghe vậy thì khá ngạc nhiên, ngả người ra sau dựa lên ghế nhìn cô rồi đưa mắt nhìn cậu hỏi: “Đều cùng một tiết mục?”
“Đúng vậy đó anh.” Tần Minh cầm lấy chai nước ngọt lên uống nhìn anh trả lời.
“Tiếc thật ngày mai anh phải bay về Bắc Kinh sắp tới bay lại sang Anh, không thể tham dự tiết mục của hai đứa được.” Cố Thường Phong tiếc nuối thở dài.
Mộng Phạn nghe vậy thì nảy ra một ý: “Hay là để cho Bách Khanh cậu ta quay video lại rồi gửi cho anh.”
Anh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu: “Được đó, ý kiến hay. Thế Bách Khanh em mau kết bạn wechat với anh đi.”
Bách Khanh nghe vậy thì vội vàng lấy điện thoại ra đưa mã cho anh quét. Còn cô thì trừng mắt nhìn Mộng Phạn, người vừa nảy ra ý tưởng mà cô muốn đánh nhất.
Cố Thường Phong đưa mọi người lần lượt về tận nhà, tới trước nhà Tần Minh thì cậu xuống xe trước đứng ở ngoài đợi Cố Thường Hi vì cậu biết hai người có chuyện muốn nói.
Thấy cậu đã xuống xe đứng trước cổng đợi cô, cô mới đưa mắt nhìn Cố Thường Phong đang ngồi bên cạnh. Anh thu lại nụ cười, nghiêm mặt nhìn ở phía trước không nói câu nào. Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến một tiếng động nhỏ cũng nghe thấy.
Một lát sau anh lấy từ trong túi ra một cái thẻ đưa cho cô: “Tiền trong này anh gửi cho em xem như phí sinh hoạt.”
Cô lắc đầu từ chối: “Không cần đâu anh, anh cứ giữ lại mà dùng. Mẹ tháng nào cũng gửi phí sinh hoạt cho em rồi.”
“Anh biết nhưng anh vẫn muốn em giữ lấy mà dùng.” Cố Thường Phong quay sang nhìn thẳng vào cô, nhét thẻ vào trong tay cô.
Cô nhìn tấm thẻ trong tay biết có trả lại anh cũng sẽ không nhận. Cô nhét thẻ vào túi, nghe anh nói: “Chuyện ngày hôm qua ba mẹ và anh đều rất lo cho em cũng may cậu ta tới cứu em kịp. Anh biết em giả vờ kiên cường mạnh mẽ trước người khác nhưng anh biết em rất sợ chỉ là không muốn thể hiện ra.”
Cố Thường Hi nghe anh nói vậy ngẩng đầu lên nhìn Tần Minh đang đứng dựa vào tường, xem điện thoại. Cô nhìn anh nói: “Anh, có phải ba mẹ muốn em chuyển sang trường khác đúng không?”
“Đúng vậy.”
Nghe thấy câu trả lời như vậy từ anh cô cũng không bất ngờ mấy, cô nói: “Anh, em không muốn chuyển trường, anh nói với ba mẹ giúp em có được không? Ở nơi này có những người bạn rất tốt với em, em lại không muốn vì chuyện này mà rời xa họ.”
Cố Thường Phong đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh biết, anh có thể nói giúp em ở phía ba mẹ nhưng kết quả phải xem ở phía em làm như thế nào thuyết phục.”
“Anh, chỉ cần anh chịu nói giúp thôi là được rồi. Em cảm ơn anh.” Cô kích động vui mừng nắm lấy tay anh.
Anh thấy cô vui như vậy cũng nở nụ cười, vỗ tay cô nhìn ra ngoài nói: “Em mau vào nhà đi đừng để cậu ta đứng chờ em lâu quá. Có cơ hội thì phải cảm ơn cậu ta đàng hoàng đó biết không?”
“Em biết rồi anh. Thế anh về cẩn thận.” Cô gật đầu dặn dò anh.
“Được.”
Cố Thường Hi xuống xe vẫy tay với anh rồi đi đến chỗ cậu, nói: “Chúng ta mau vào nhà thôi.”
Cậu cất điện thoại vào túi đứng thẳng người nhìn cô hỏi: “Nói chuyện xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
“Thế vào nhà thôi.”
Cố Thường Phong ở trên xe thấy cô và Tần Minh đã vào nhà thì anh cũng khởi động xe chạy đi.