Gặp Được Nam Sơn

Chương 2: Làm ơn tránh đường



Hoắc Văn Thanh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Sao cậu không nói cho tôi biết thân phận của cậu trước đi.”

Người đàn ông vẫn đứng ở cửa, không vào trong. Tô Nam im lặng, trong lòng suy đoán về tình hình hiện tại. Anh liếc nhìn xung quanh một vòng, rồi lại nhìn vào mặt người đàn ông.

Rèm cửa không được kéo kín, bên ngoài trời đã sáng rực. Ánh sáng đủ để Tô Nam nhìn rõ từng bộ phận trên cơ thể người đàn ông này. Chiếc áo sơ mi và quần tây đắt tiền, đồng hồ đeo tay đơn giản nhưng không hề kém phần sang trọng, và khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.

Hoắc Văn Thanh dường như không muốn lãng phí thêm thời gian, nói thẳng: “Tôi là Hoắc Văn Thanh.”

Tô Nam nghe vậy, đồng tử bỗng chốc mở to, đã tin bảy tám phần.

Chưa kịp để anh bình tĩnh lại, bên ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói hơi già nua.

“Thưa cậu, bữa sáng đã sẵn sàng.”

Hoắc Văn Thanh đáp lại, rồi quay sang Tô Nam nói: “Bất kể cậu là ai, cậu cũng nên rời đi rồi đấy.”

Nói xong, Hoắc Văn Thanh quay người bước đi, bỏ lại Tô Nam với vẻ mặt ngơ ngác.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Văn Thanh đều tỏ ra bình tĩnh, không hề có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên hay tức giận nào. Ngay cả việc đuổi người đi, hắn cũng bình thản, như thể là lời nhắc nhở tử tế. Khi rời đi, hắn còn chu đáo đóng cửa lại, tạo cho Tô Nam một không gian riêng tư để chuẩn bị.

Tô Nam chỉ cảm thấy như đang lạc vào cõi mộng, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là anh đã lấy nhầm thẻ phòng và đi nhầm phòng.

Dù sao, với tư cách là quý công tử của tập đoàn Lynx xa xỉ hàng đầu trong nước, Hoắc Văn Thanh không thể là kẻ trộm đột nhập.

Cũng chỉ có người có địa vị như hắn, ban tổ chức Triển lãm Trang sức World Expo mới chuẩn bị phòng suite sang trọng ở tầng cao nhất để tiếp đón.

Pur Jewellery nơi Tô Nam làm việc cũng là một trong những nhà triển lãm được mời tham dự, nhưng dù về danh tiếng hay quy mô đều chỉ có thể xem là thương hiệu cao cấp bình dân, dù có mở rộng gấp mười lần cũng không thể sánh được với tập đoàn xa xỉ hàng đầu trong nước.

Tô Nam bực bội và bối rối, vơ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường mới phát hiện ra tối qua anh cắm dây sạc không chặt, điện thoại không hề được sạc, đã tự động tắt từ lâu.

Cắm điện thoại lại và đợi nó khởi động, tiếng gõ cửa lại vang lên. Tô Nam chỉnh lại áo choàng tắm, lần này đổi thành “Mời vào“.

Người gõ cửa không phải là Hoắc Văn Thanh, mà là một ông già tóc chải mượt ra sau, mặc vest đuôi tôm, rõ ràng là người đã báo cho Hoắc Văn Thanh rằng bữa sáng đã sẵn sàng.

“Thưa cậu, đây hẳn là hành lý của cậu.” Ông già đẩy vali vào, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng và hiền hậu, “Xin cậu nhanh chóng dọn dẹp.”

“Vâng, cảm ơn ông.” Tô Nam cúi đầu cảm ơn, sau khi ông già đi ra ngoài, anh vội vàng mở vali ra thay đồ và làm vệ sinh cá nhân.

Cách một bức tường, quản gia đi trở lại bàn ăn, dọn thức ăn cho Hoắc Văn Thanh.

“Cậu chủ, cậu có quen vị khách trong phòng bên kia không ạ?”

Hoắc Văn Thanh im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Không quen.”

“Vậy là do ngài Nghiêm gửi đến ạ?” Quản gia đoán già đoán non.

Hoắc Văn Thanh từ khi sinh ra đã mang trong mình thể chất thu hút ong bướm. Bất kể quen biết hay xa lạ đều muốn dính líu quan hệ với hắn. Lúc nhỏ, những người này mang con của họ đến bên hắn để kết bạn, lớn lên, họ lại giới thiệu những người trẻ đẹp cho hắn làm bạn tình.

Khi mới vào công ty, Hoắc Văn Thanh đã gặp phải rất nhiều tình huống như vậy. Ban đầu, hắn còn lạnh mặt đuổi người ta đi, có người hiểu rồi sẽ dừng lại, nhưng cũng có người không biết điều kiên trì không thôi. Hoắc Văn Thanh lười phiền phức, sau này khi đi ra ngoài ở luôn thuê hai phòng, một sáng một tối, tránh xa những phiền toái.

Lần này Hoắc Văn Thanh hoàn toàn là để yên, theo sự sắp xếp của ban tổ chức mà ở khách sạn bốn sao này. Vừa hay nhân viên phụ trách ở Thượng Hải không hiểu rõ Hoắc Văn Thanh, khi liên hệ với ban tổ chức chỉ nói đặt một phòng suite.

Hoắc Văn Thanh không nói gì, quản gia ngồi đối diện hắn, cùng hắn ăn sáng. Nhớ đến chiếc vali mà Hoắc Văn Thanh mới bảo mình mang vào, quản gia lại đùa: “Còn mang theo cả vali, là đã biết chắc cậu chủ sẽ ở lại, định ở lâu dài à?”

Ở nhà họ Hoắc, người giúp việc không được phép ăn cùng chủ nhà, đây là quy định. Quản gia chỉ có thể làm vậy khi Hoắc Văn Thanh dùng bữa một mình, đây là yêu cầu từ thời thơ ấu của Hoắc Văn Thanh và vẫn được duy trì cho đến nay.

Hoắc Văn Thanh không coi quản gia là người hầu, quản gia đương nhiên cũng không quá câu nệ, lại hỏi thêm một câu: “Cậu chủ muốn giữ người lại không?”

Hoắc Văn Thanh ngước mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Nếu ông không đói, thì đi pha cà phê đi.”

Quản gia cười một tiếng, thật sự đứng dậy đi về phía quầy bar, lại hỏi: “Một ly hay hai ly?”

Hoắc Văn Thanh đặt chiếc thìa sứ xuống, vang lên một tiếng nhẹ, quản gia lập tức im lặng không đùa giỡn nữa, chuyên tâm pha cà phê.

Phòng khách sạn thường cách âm không tốt lắm, nên dù Tô Nam không cố ý nghe, nhưng cũng nghe lỏm được bảy tám phần, hiểu rằng mình đại khái bị coi là bạn giường do người khác tặng cho Hoắc Văn Thanh.

Anh có hơi tức giận, nhưng cũng tự biết biết cơn giận này không có chỗ nào để trút, đúng thật là do anh đã vào nhầm phòng.

Sau khi hay quần áo và dọn dẹp vali, Tô Nam mở cửa bước ra.

Hoắc Văn Thanh vừa dùng bữa xong, đang từ tốn lấy khăn lau tay, cẩn thận lau sạch từng ngón tay, rồi mới đặt khăn xuống, ngước mắt nhìn Tô Nam.

“Thưa ngài Hoắc, chào ngài, tôi là Tô Nam, nhà thiết kế của thương hiệu trang sức Pur Jewellery.” Tô Nam tự giới thiệu, tuyên bố mình không phải là người lai lịch không rõ ràng, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của Hoắc Văn Thanh, anh xin lỗi và giải thích lý do: “Về việc tôi xuất hiện trong phòng ngài, có lẽ là do tối qua lễ tân đã đưa nhầm thẻ phòng, khiến tôi đi sai phòng và ngủ lại đây một đêm, tôi rất xin lỗi.”

So với vẻ tuỳ ý trên giường lúc nãy, giờ đây Tô Nam đã mặc áo sơ mi quần tây, gọn gàng lịch sự. Hơn nữa, anh đứng, còn Hoắc Văn Thanh ngồi, những lời anh nói rất đúng mực, ôn tồn mềm mỏng.

Tuy nhiên, trong mắt người khác, vẻ ngoài này của anh lại không như vậy. Hoắc Văn Thanh nhìn lướt qua mái tóc lộn xộn của anh, sau vài giây im lặng mới nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Tô Nam nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cảm ơn ngài Hoắc đã hiểu, nếu không có gì nữa thì tôi xin phép.”

Nói xong, anh thong thả xách vali đi ra ngoài, không tạo ra tiếng động ồn ào. Khi đi qua quầy bar nước, anh còn gật đầu chào quản gia.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, hương cà phê lan tỏa khắp không gian. Quản gia bưng tách sứ bước đến, cười nói châm chọc: “Cậu chủ làm người ta sợ hết hồn, xin lỗi như học thuộc bài vậy.”

Hoắc Văn Thanh không nhận tách cà phê, đứng dậy: “Ông uống đi, để cho miệng bớt rảnh.”

Quản gia bật cười: “Vậy cảm ơn cậu chủ.”

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Tô Nam ngay lập tức thả lỏng phần lưng đang căng thẳng.

Thật là quá xấu hổ.

Tô Nam không muốn nghĩ nhiều, chỉ nghĩ may mắn là sau này anh và Hoắc Văn Thanh sẽ không có giao thiệp gì nữa, chuyện này cũng không ai khác biết.

Trong lúc chờ thang máy, Tô Nam bật điện thoại lên. Thang máy vừa tới, cuộc gọi từ Du Khâm cũng đến.

Tô Nam từ bỏ việc vào thang máy, nghe điện thoại trước. Giọng nói đầy lo lắng và tức giận của Du Khâm vang lên từ đầu dây bên kia: “Tô Nam, cậu ở đâu? Có chuyện gì vậy?”

“Tôi không sao, cậu đang ở đâu, tôi qua tìm cậu.” Điện thoại của Tô Nam chỉ được sạc chưa đầy năm phút, sợ hết pin, anh chỉ hỏi trọng tâm, biết được Du Khâm đang trên đường về khách sạn, anh nói sẽ chờ y ở sảnh.

Kết thúc cuộc gọi, điện thoại lại hết pin, Tô Nam thở dài, mệt mỏi tiếp tục chờ thang máy.

Khi thang máy gần đến, Hoắc Văn Thanh và quản gia cũng đi tới.

Tô Nam ngay lập tức đứng thẳng lưng, nở nụ cười gượng gạo chào hỏi họ, sợ họ hiểu lầm mình chưa rời đi, anh ngại ngùng nói thêm: “Thang máy đợi hơi lâu.”

Vừa dứt lời, thang máy kêu “ding” một tiếng.

Tô Nam: “…”

Nhưng có vẻ chỉ mình anh thấy ngượng ngùng, Hoắc Văn Thanh không hề để ý, bước thẳng vào thang máy.

Khi Hoắc Văn Thanh quay người lại, đối diện với Tô Nam bên ngoài, hắn mới lên tiếng: “Không đi à?”

Tô Nam vẫn giữ nụ cười: “Ngài Hoắc đi trước đi, tôi có thể đợi lượt sau.”

“Không cần.” Hoắc Văn Thanh nói xong, cửa thang máy bắt đầu đóng lại, nhưng nhanh chóng mở ra lần nữa.

Quản gia nhấn nút mở cửa, mỉm cười nhìn Tô Nam.

Tô Nam đành phải bước vào, không quên nói “Cảm ơn“.

Thang máy tuy rộng rãi, nhưng dù sao cũng là không gian hoàn toàn khép kín, sự chú ý của Tô Nam không thể tránh khỏi bị thu hút bởi người bên cạnh. Hoắc Văn Thanh cao hơn anh một cái đầu, tỷ lệ cơ thể cực kỳ đẹp, đặc biệt là đôi chân được quần tây bó sát, vừa thẳng vừa dài.

Tô Nam không nhìn nhiều, hơi cúi đầu xao lãng, rồi anh ngửi thấy mùi hương đặc trưng của khách sạn trong không khí, một mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng, rất dễ chịu. Trước khi Tô Nam kịp nhận ra đó là mùi gì, thang máy đã đến tầng một.

Du Khâm cầm điện thoại đứng ở cửa thang máy, vừa nhìn thấy Tô Nam, khuôn mặt căng thẳng của y ngay lập tức giãn ra, nói với người ở đầu dây bên kia: “Đã tìm thấy người rồi.”

Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Du Khâm, đầu óc Tô Nam không còn nghĩ gì về sự khó xử hay mùi hương nữa, mà cảm thấy xúc động vì khoảnh khắc này.

“Tốt nhất là cậu nên đưa ra cho tôi một lời giải thích hợp lý, đừng chơi trò chơi trốn tìm với tôi nữa.” Sắc mặt Du Khâm rất tệ, xem ra y thực sự tức giận rồi.

Tô Nam kéo vali bước ra khỏi thang máy, bật cười: “Nói gì vậy, tôi đâu có chơi trò trốn tìm.”

Du Khâm chú ý đến vết hằn trên mặt anh, giọng nói lại càng căng thẳng: “Cậu ngủ ở đâu tối qua?”

Tô Nam: “…”

Phải giải thích sao đây? Không lẽ nói anh đã ngủ lại trong phòng của người thừa kế cao quý với mãi không tới ngay bên cạnh sao.

Chưa nói đến việc Du Khâm có để ý hay không, chỉ riêng thân phận của Hoắc Văn Thanh, Tô Nam cũng không thể nói bừa.

Khi Tô Nam còn đang trầm ngâm, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng trầm thấp.

“Xin lỗi.” Hoắc Văn Thanh bất ngờ lên tiếng.

Tô Nam giật mình, quay ngoắt lại nhìn.

Hoắc Văn Thanh cũng vì động tác quay đầu của anh mà chuyển ánh mắt sang.

Hai người mắt đối mắt, xung quanh như trở nên tĩnh lặng.

Tô Nam nghĩ rằng Hoắc Văn Thanh sẽ giải thích thay mình, nhưng khi nhìn vào mắt hắn, anh biết mình đã nghĩ quá nhiều.

Hoắc Văn Thanh dường như nhìn thấu sự lo lắng của anh bắt nguồn từ cảm giác chột dạ.

Có một khoảnh khắc, Tô Nam nghĩ rằng mình nhìn thấy một ý cười nhàn nhạt trong mắt Hoắc Văn Thanh, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra đó là ảo giác.

Một công tử nhà giàu cao quý sao có thể bận tâm đến những hiểu lầm tầm thường của người khác.

Trong đôi mắt đen láy của Hoắc Văn Thanh chỉ có sự bình tĩnh và lạnh lùng thờ ơ.

“Làm ơn tránh đường.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.