Ngọc Lan ngồi bên giường, lòng không ngừng nghĩ về những sự kiện trong ngày. Cô đã cố gắng hết sức để đóng vai một người vợ hoàn hảo, nhưng dường như Gia Khải không hề quan tâm đến sự cố gắng của cô. Anh luôn giữ khoảng cách, và ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô cảm thấy bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình.
Đêm khuya, Ngọc Lan không thể ngủ được. Cô quyết định đi dạo quanh nhà để giải tỏa căng thẳng. Khi cô bước vào phòng khách, cô bất ngờ thấy Gia Khải ngồi trên ghế sofa, tay cầm một ly rượu, mắt nhìn xa xăm.
Ngọc Lan: “Anh… anh chưa ngủ sao?”
Gia Khải không quay lại, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Tôi còn nhiều việc phải suy nghĩ.”
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô muốn đến gần anh, muốn hiểu anh hơn, nhưng lại sợ rằng sự hiện diện của mình chỉ làm anh khó chịu hơn.
Ngọc Lan: “Anh có thể chia sẻ với tôi không? Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng.”
Gia Khải cười nhạt, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi ly rượu: “Vợ chồng ư? Cô thực sự tin vào điều đó sao?”
Ngọc Lan bước tới gần hơn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi biết chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng tôi muốn giúp anh nếu có thể. Tôi muốn hiểu anh hơn.”
Gia Khải quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Hiểu tôi? Cô nghĩ mình có thể hiểu được tôi sao?”
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình đau nhói, nhưng cô không muốn từ bỏ. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh: “Tôi biết mình có thể không hiểu hết được, nhưng tôi muốn cố gắng. Tôi muốn biết anh đang nghĩ gì, đang lo lắng điều gì.”
Gia Khải nhìn cô một lúc lâu, rồi thở dài: “Cô không cần phải lo lắng về tôi. Tôi đã sống quen với sự cô đơn và áp lực. Điều quan trọng là cô làm tốt vai trò của mình.”
Ngọc Lan: “Nhưng anh cũng là con người. Anh cũng cần có ai đó bên cạnh, chia sẻ và hiểu mình.”
Gia Khải lắc đầu, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng nhưng có chút mệt mỏi: “Cô không hiểu. Tôi không cần ai hiểu mình. Tôi chỉ cần mọi thứ diễn ra theo kế hoạch.”
Ngọc Lan nhìn anh, lòng đầy lo lắng: “Anh có thể không cần ai hiểu, nhưng anh vẫn cần có sự quan tâm và sự chia sẻ. Tôi không muốn thấy anh phải chịu đựng một mình.”
Gia Khải cười nhạt, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô: “Sự quan tâm của cô là gì? Làm sao cô có thể hiểu được cuộc sống của tôi?”
Ngọc Lan: “Tôi không biết mình có thể hiểu hết được, nhưng tôi sẵn sàng lắng nghe và cố gắng. Anh không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình.”
Gia Khải im lặng một lúc lâu, rồi nhìn xa xăm: “Tôi đã quen với việc phải tự mình giải quyết mọi chuyện. Không ai có thể giúp tôi, và cũng không ai cần phải giúp tôi.”
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình đau nhói khi nghe những lời nói lạnh lùng và cô độc của anh. Cô biết rằng anh đã phải chịu đựng nhiều áp lực và gánh nặng, nhưng cô cũng biết rằng anh cần có ai đó bên cạnh.
Ngọc Lan: “Anh không cần phải tự mình gánh vác mọi thứ. Tôi ở đây, và tôi muốn giúp anh.”
Gia Khải quay lại nhìn cô, ánh mắt anh có chút bất ngờ và cảm động, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng: “Cô thật ngốc nghếch. Tại sao cô lại quan tâm đến tôi?”
Ngọc Lan: “Vì tôi biết anh đang phải chịu đựng. Và tôi không thể đứng nhìn mà không làm gì cả.”
Gia Khải thở dài, ánh mắt anh mềm đi một chút: “Cô không cần phải làm vậy. Tôi đã quen với việc phải tự mình đối mặt với mọi thứ.”
Ngọc Lan: “Nhưng anh không phải đối mặt một mình nữa. Tôi ở đây, và tôi sẽ luôn ở bên anh.”
Gia Khải im lặng, ánh mắt anh dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút khi thấy anh không từ chối sự quan tâm của cô. Cô biết rằng anh cần thời gian để mở lòng, nhưng cô sẵn sàng chờ đợi và giúp anh vượt qua mọi khó khăn.
Ngọc Lan: “Nếu anh cần nói chuyện hay chia sẻ điều gì, tôi sẽ luôn ở đây lắng nghe.”
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh có chút ấm áp nhưng vẫn lạnh lùng: “Cô thực sự muốn giúp tôi sao?”
Ngọc Lan gật đầu, ánh mắt cô đầy quyết tâm: “Vâng, tôi muốn giúp anh. Vì tôi tin rằng anh cũng cần có ai đó bên cạnh.”
Gia Khải thở dài, rồi gật đầu nhẹ: “Được rồi. Cảm ơn cô.”
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe anh nói vậy. Cô biết rằng đây chỉ là bước đầu, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để giúp anh và cùng anh vượt qua mọi thử thách.
Ngọc Lan: “Anh không cần phải cảm ơn. Tôi chỉ làm những gì mình nên làm.”
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh có chút cảm động nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng: “Cô thật sự là một người kỳ lạ. Tôi không hiểu tại sao cô lại quan tâm đến tôi như vậy.”
Ngọc Lan: “Vì tôi tin rằng anh không nên đối mặt với mọi thứ một mình. Anh cũng cần có ai đó bên cạnh để chia sẻ và hiểu mình.”
Gia Khải im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Ngọc Lan biết rằng anh cần thời gian để mở lòng, nhưng cô sẵn sàng chờ đợi và giúp anh vượt qua mọi khó khăn.
Gia Khải: “Được rồi. Tôi sẽ nhớ điều đó. Nhưng cô cũng phải nhớ rằng chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.”
Ngọc Lan: “Vâng, tôi hiểu. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn giúp anh.”
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy: “Tôi phải đi làm. Cô hãy nghỉ ngơi đi.”
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Cô biết rằng anh đã bắt đầu mở lòng một chút, và điều đó là một bước tiến quan trọng.
Ngày hôm sau, Ngọc Lan thức dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng. Khi Gia Khải bước vào phòng ăn, cô đã dọn sẵn mọi thứ trên bàn.
Gia Khải: “Cô dậy sớm nhỉ.”
Ngọc Lan: “Dạ, tôi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi ngồi xuống bàn: “Cảm ơn cô.”
Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng: “Không có gì. Tôi chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho anh.”
Gia Khải không nói gì thêm, chỉ tập trung vào bữa ăn. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi thấy anh không từ chối sự quan tâm của cô.
Sau bữa ăn, Gia Khải chuẩn bị đi làm. Trước khi rời nhà, anh dừng lại nhìn cô một lúc.
Gia Khải: “Cô… hãy chăm sóc bản thân. Đừng quá lo lắng về tôi.”
Ngọc Lan ngạc nhiên nhìn anh, cảm thấy lòng mình ấm áp: “Vâng, tôi sẽ làm vậy. Anh cũng hãy cẩn thận và đừng làm việc quá sức.”
Gia Khải gật đầu nhẹ, rồi quay lưng bước ra khỏi nhà. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình đầy hy vọng và quyết tâm. Cô biết rằng mình đã bắt đầu tạo được một chút thay đổi trong anh, và cô sẽ tiếp tục cố gắng để giúp anh vượt qua mọi khó khăn.