Tước Thiên cùng Kỳ Lôi ngồi uống trà nghe Trần huyện lệnh kể những chuyện của nương tử khi nàng vừa đến nơi đây tới hôm nay.
Tước Thiên nghe xong mà lòng đầy đau xót, vì cuộc sống mà nàng phải vất vả thức khuya dậy sớm làm lụng còn giúp đỡ cho bà con trong thôn, còn về chuyện thùng lọc nước sạch, nương tử sao mà làm được vậy? Rồi cả những món ăn rất lạ hắn chưa thấy nương tử làm bao giờ, cực khổ như vậy, ấy vậy mà nàng lại không chịu ở lại bên hắn, tính cách của nàng quá mạnh mẽ và quật cường, nhưng hiện giờ nàng đã có một nhược điểm, hắn hứa với lòng sẽ đem nàng trở về bên mình, lần này nàng sẽ không còn cơ hội mà rời xa hắn nữa.
Tước Thiên bất chợt nhếch mép cười vì điều suy nghĩ của chính mình.
Tước Thiên nhìn Trần huyện lệnh khẻ lên tiếng:
_Ngài an tâm về chuyện ở thôn này, khi trở về ta sẽ bẫm báo với hoàng huynh, sẽ tiến cử một võ quan tài giỏi đến đây cùng với ngài xây dựng thôn làng cho mỗi ngày dân chúng mỗi ngày đi lên sống tốt hơn, và sẽ đưa xuống kinh phí để giúp đỡ bà con khó khăn, và ngài có mà chi tiêu những việc trong huyện.
Trần huyện lệnh vui mừng khôn tả, ông vội quỳ xuống dập đập đa tạ hai vị vương gia, Kỳ Lôi vội vàng đở ông đứng dậy, Tước Thiên lại nói:
Trần huyện lệnh hãy cho người đem hai mẹ con của Thẩm Như Mai giam lỏng lại!.
Trần huyện lệnh nghe xong liền giật mình, đôi mục quan nhìn Tước Thiên khó hiểu, nhưng không dám lên tiếng hỏi. Tước Thiên hiểu ý huyện lệnh hắn cười nhẹ nói:
Ngài cứ an tâm đi, ta giam giữ họ để ép phu nhân của ta đồng ý quay về phủ với ta thôi, ta biết nương tử của ta rất yêu quý hai người đó, nhưng vì nàng giận ta nên bỏ đi, phải làm như vậy nàng mới cam tâm mà trở về.
Trần huyện lệnh nghe xong ông thở ra nhẹ nhàng, miệng ông cười tươi, hai bàn tay ôm quyền hành lễ với Tước Thiên rồi xin phép lui ra đi làm việc.
Trần huyện lệnh đã rời khỏi sương phòng, Kỳ Lôi lúc này đôi mục quan hắn nhìn vương huynh của mình, đầu nhẹ lắc, miệng khẻ nói:
_ Vương huynh làm như vậy huynh không sợ Dạ Yến nàng ta sẽ càng ghét bỏ huynh hơn sao?
Tước Thiên nghiêm mặt vì câu hỏi đó của vương đệ, nét mặt đột nhiên tỏa ra sự buồn bã, giọng hẳn nhẹ đáp:
_Ta không nghĩ nhiều vậy, miễn sao đem nàng về lại bên cạnh ta, dù nàng có ghét có hận ta, thì ta cũng chấp nhận.
Kỳ Lôi nghe vương huynh nói vậy, hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, Tước Thiên bước chân bình ổn đi vào bên trong giường lớn, Dạ Yến nằm đó nét mặt xanh, đôi mắt nhắm nghiền hắn nhìn mà tim như xác muối, Tước Thiên đi đến ngồi xuống giường, bàn tay hắn vuốt nhẹ đôi má nàng, ánh mắt hắn đầy yêu thương cùng xót xa vì trên người nàng toàn là thương tích.
Bất ngờ lúc này Dạ Yến mở mắt, hai ánh mắt vô tình lại chạm vào nhau, Dạ Yến khẻ lên tiếng:
_Chàng còn ở đây sao vương gia? Nghe nàng hỏi vậy trong lòng hắn có một sự chua chát, nàng không muốn nhìn thấy hắn đến vậy sao?.
Tước Thiên gạt bỏ sự khổ tâm trong lòng, hắn cười nhẹ nhìn nàng đáp: ” ta phải chờ ở đây để đưa nàng cùng về phủ với ta chứ “.
Dạ Yến mày liễu khẻ châu lại khi nghe lời hắn nói, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: ” ta có nói sẽ trở về với ngài sao vương gia? “.
Hắn trong lòng đã nghĩ không sai, nên đã tính trước, hắn nhìn nàng môi khẻ nhếch mép cười nói:
_Nàng ở lại đây với ai? Mẹ con Thẩm nương vì tội dám giấu vương phi trong nhà, nên sẽ bị xử tội.
_Cái gì?
_Tại sao lại bắt người ta như vậy chứ? Người ta có làm gì phạm pháp đâu?
Tước Thiên lúc này ra chiêu cuối, hắn nhìn Dạ Yến nét mặt lạnh lùng nói: ” vì tội che giấu vương phi, hại ta bỏ công vụ đi tìm cực khổ, nên sẽ bị đánh năm trăm roi và lưu đày khổ xai không được về quê hương “.
_Nhị vương gia ngài thật là vô sỉ mà, bây giờ ngài muốn tôi làm gì thì mới tha cho mẹ con họ?
Tước Thiên trong lòng cười tươi, nhưng bên ngoài nét mặt lạnh không thay đổi hắn nhẹ giọng nói:
Ta muốn nàng quay về bên ta, và từ nay sẽ không rời khỏi ta nữa bước, ngoan ngoãn làm nương tử của ta, nếu nàng làm sai ý ta, thì bất cứ lúc nào tính mạng của họ cũng sẽ nguy hiểm vì nàng.
Dạ Yến tức giận nàng nghiến răng ken két, đôi mắt phượng đỏ ngầu vì giận, nhưng nàng đành nhẫn nhịn vì hai người kia, nàng khẻ lên tiếng: ” được ta hứa với ngài “.
Tước Thiên liền gọi lớn: ” vương đệ hãy làm hai bản khế ước cho nàng ký vào “.
Kỳ Lôi ngồi bên ngoài nghe vương huynh nói hắn đi đến bàn lấy giấy viết ra viết liền, không bao lâu đã xong, Kỳ Lôi đua cho vương huynh, Tước Thiên đở nàng ngồi dậy ký vào hai tờ giấy, ký xong Dạ Yến vì quá kiềm nén cơn tức giận, lúc này một ngụm máu đỏ tươi từ miệng nàng phun ra, đôi mắt nàng từ từ nhắm lại nàng rơi vào bất tỉnh.