Giữa trời trưa nắng nóng một thân một ngựa Trương Dạ Yến rong ruổi trên con đường mòn, chung quanh khung cảnh núi non hùng vĩ, tiếng kêu cứu từ xa vọng lại.
_”Có ai không cứu tôi với! “
Trương Dạ Yến nghe ra là tiếng của nữ nhân, nàng nhanh nhẹn cưởi ngựa phi nhanh về phía đó, chạy được một khoản, mắt phượng nàng nhìn thấy từ xa một đám thổ phỉ đang bu quanh một cô gái, trên người cô gái y phục gần như bị xé nát.
Dạ Yến tức giận với những cảnh diễn ra trước mắt mình , nàng liền rút từ phía sau lưng cây súng, nàng cho ngựa phi gần lại bọn chúng, nàng nhắm vào đầu một tên trong số đó..đoàn.tiếng nổ vừa dứt, thì tên đó cũng vừa gục xuống chết ngay tại chỗ.
Cả bọn thổ phỉ nhìn đồng bọn gục chết, tất cả liền quay sang phía Dạ Yến mà gầm gừ tức giận, tên cầm đầu thét lên:
_”Bắt sống tên tiểu tử đó lại cho ta! Nghe được lệnh cả bọn lao vào nàng, Dạ Yến liền phóng xuống ngựa, một tay cầm súng một tay cầm chủy thủ , nàng thân thủ nhanh lẹ , một bên chém, tay kia bắn, nàng nhảy sang bên này né đòn, rồi lộn sang bên tránh ám khí, trong thời gian chưa đầy một khắc Dạ Yến đã hạ hết mười mấy tên thổ phỉ, không một tên nào còn sống cả.
Lúc này nàng mới bước lại gần nữ nhân đang núp bên góc cây, nàng nhìn nữ nhân trước mặt nhẹ nhàng nói:
_ ” Đã không sao nữa rồi, nàng hãy đứng lên đi, ta đưa nàng về nhà” nữ nhân nhìn người trước mặt nàng còn ngại ngùng, Dạ Yến như hiểu ý, nàng lên tiếng giải thích:
Ta tên Dạ Yến họ Trương ta là nữ cải nam trang, nên nàng không cần ngại nữa nhé, cô nương tên gì?.
Nghe Dạ Yến giải thích lúc này cô bé mới an tâm nắm lấy tay nàng liền đứng lên, cô nở nụ cười tươi cuối đầu nói với Dạ Yến:
Tiểu muội xin đa tạ tiểu thư đã ra tay cứu giúp, muội tên gọi Thúy Nhi, muội họ Đào năm nay muội mười sáu tuổi, nhà muội ở thôn hạ nằm dưới chân núi đằng kia , tiểu thư về tệ xá của muội có được không?.
Dạ Yến yêu thương xoa đầu cô bé nói:” ở đây có chợ không? Và muội ở đấy với ai?.
Nghe hỏi Thúy Nhi nhỏ nhẹ nhìn nàng trả lời: ” ở gần đây có một chợ nhỏ, muội ở với mẫu thân, phụ thân vì bệnh nặng đã qua đời cách đây năm niên rồi ạ , Dạ Yến gật đầu nhìn cô bé liền nói:
_”Được rồi hãy đi cùng ta, hai ta ghé qua chợ mua ít đồ rồi về nhà muội nhé”.
Dứt lời nàng đở cô bé lên ngựa cả hai tiến về phía chợ.
Đến chợ Dạ Yến tìm đến giang hàng gạo, nàng đặt mua một trăm kg gạo và bảo họ giao đến nhà cô bé, rồi nàng lại dẫn cô bé sang mua y phục nàng mua cho cô bé năm bộ đủ màu sắc và năm đôi hài, cùng ít trang sức bằng bạc.
Và cuối cùng là ghé mua những thực phẩm khô cùng tươi để trong nhà cô bé có cái mà ăn, cùng áo ấm cho hai mẹ con, cùng chăn gối mới, tất cả được nàng bắt họ đem giao đến nhà của cô bé, trước khi rời khỏi hai nữ nhân còn ghé một quán ăn nổi tiếng mua các món đem về nhà cùng ăn với mẫu thân của cô bé.
Mọi thứ đã xong Dạ Yến cùng Thúy Nhi lên ngựa rời khỏi khu chợ, đi về thôn Hạ nhà của cô bé, vừa về đến nơi Thúy Nhi liền chạy vào trong nhà dẫn mẫu thân đi ra, cô bé giới thiệu:
_” Mẫu thân đây là Trương Dạ Yến tiểu thư, tỷ ấy vừa cứu con thoát khỏi tay bọn thổ phỉ đó, con mời tỷ ấy về ở với mẹ con mình đó thưa mẹ “.
Mẫu thân của cô bé bước lên dập đầu lễ tạ Dạ Yến, mai sau nàng ngăn cản kịp, cô lên tiếng nói: “bá mẫu đừng làm như vậy tỗn thọ con mất, giúp người hoạn nạn là chuyện nên làm, con xem Thúy Nhi như muội muội của con vậy, nếu em ấy còn sống cũng bằng tuổi Thúy Nhi vậy, con xin người hãy xem con như là nghĩa nữ của người mà đối đãi có được hay không? “.
Thẩm Như Mai nhìn Dạ Yến bà nở nụ cười hiền hậu, bàn tay đưa lên vuốt má nàng liền nói:
_”Ta rất cảm ơn con, ta thân phận nghèo hèn, con không chê mà còn muốn làm nghĩa nữ của ta, thực là phúc ba đời nhà họ Thẩm của ta mới có được ”
_” Thôi con vào trong tắm nước ấm, thay y phục nữ vào đi, chứ mặc nam trang như vậy, người chung quanh họ không biết lại dèm pha không hay “Dạ Yến hiểu ý nên gật đầu đi theo Thúy Nhi vào bên trong tắm.
Bên ngoài Thẩm nương dọn cơm sẵn sàng, Dạ Yến cũng đã tắm xong bước ra, nàng mặc trên người y phục mới mua lúc nãy màu xanh nhạt, càng tôn lên nước da trắng của nàng, cả ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm, buổi cơm diễn ra rất vui vẻ, và ấm cúng, lúc này ngoài cửa các cửa hàng nàng mua đồ họ giao hàng tới, Dạ Yến đi ra nhận hàng và trả tiền còn lại cho họ.
Trời đã dần tối Dạ Yến xin phép được vào nghỉ ngơi một chút, vì cả ngày nàng đi đã mệt và còn đánh với bọn thổ phỉ nữa, Thúy Nhi vào trải giường, trải mềm mới cho nàng, nàng mua đến ba bộ cho ba người trong nhà, vừa đặt lưng xuống nàng đã nhắm mắt ngủ mất.
Thẩm nương cùng con gái thì ngồi xuống đan tiếp những tấm thảm để kịp có mà mang ra chợ bán.
Ở kinh thành Tước Thiên cùng quân binh lùng sục cả ngày nhưng vẫn không có tung tích của nàng, hắn tạm thu binh về nghỉ ngơi, ngày mai họa hình nàng đi tìm tiếp.
Tước Thiên lủi thủi về phủ, hắn vào sương phòng gọi gia nhân mang hai mươi bình rượi vào cho hắn, và cứ thế hắn liền uống tới khi hết số rượi đó trời ngoài đã tối đen trống thành cũng vừa gõ báo sang canh hai, còn hắn thì say đến bất tỉnh nhân sự nằm trên đất.
Kỳ Lôi được báo tin hắn chạy sang , vào phòng thấy một cảnh tượng làm hắn buồn bã lắc đầu, hắn đở vương huynh lên giường nằm đắp chăn cho hắn xong Kỳ Lôi mới rời khỏi phòng, đi sang phòng kế bên mà nằm ngủ.