Ánh mắt cô gái như nước, lại như sao sa. Con ngươi tròn trịa như một vì tinh tú nằm gọn trong đôi hàng mi cong vút, nơi mà còn điểm một vài giọt nước mắt từ sau cuộc ân ái. Nó đẹp tới mức mà người ta phải tự hỏi rằng tại sao cùng là một con người nhưng trong hai thời điểm lại khác nhau đến như vậy. Bây giờ nhìn vào ánh mắt của cô người ta như thấy cả bầu trời đêm đầy sao vậy.
Cô và Phấn ngồi trên ghế và ngắm ánh sao ngoài cửa kính, trên người bọn họ khoác một tấm chăn mỏng. Ngọn lửa từ cái đèn dầu tỏa sáng ở một góc bàn, chiếu lên người bọn họ. Thứ ánh sáng vàng rọt ấy tưởng tưởng chừng như đang khiến cho căn phòng ấm áp hơn nhưng thực chất thứ ủ ấm cho cô lại là cơ thể của chàng trai đang ôm cô trong lòng.
“Anh có nhớ ông ấy không?” Cô nhìn bầu trời sao, bỗng nhiên đặt một câu hỏi như vậy.
“Ai cơ?” Phấn hỏi lại.
“Người nuôi dạy anh ấy.”
“Có, thỉnh thoảng anh cũng nhớ ông ấy.” Phấn trả lời cô.
Cô im lặng, ánh mắt vẫn hướng về khung cảnh phía sau lớp kính. Đêm nay không có trăng nữa, thành ra những ánh sao được dịp để thể hiện vẻ đẹp. Một vệt sao băng vụt qua. Căn phòng trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Cô rút tay ra từ trong chăn, cầm theo một đồng xu cổ. Nó to bằng hai đầu ngón tay, bên trên có khắc một dãy số. Đồng xu không biết được làm từ chất liệu gì nhưng chạm vào có cảm giác rất kì lạ. Nó giữ nhiệt rất tốt, hiện tại vẫn đang tỏa ra hơi ấm của cậu ấy.
“Đồng xu này là gì vậy? Em thấy lúc nào anh cũng mang theo nó.” Cô hỏi.
“Nó là thứ duy nhất ông ấy để lại.” Phấn đáp.
“Em cũng đoán vậy.” Cô nói, ánh mắt nhìn vào đồng xu trong tay không biết đang suy nghĩ tới chuyện gì. “Cho em nhé?” Cô cười, nói.
Phấn gật đầu: “Ừ.”
Cô gái chợt im lặng, nụ cười trên mặt biến mất. Có lẽ cô bất ngờ với phản ứng này của cậu. “Cảm ơn anh.” Cô nói, sau đó lại rúc vào cằm cậu ngắm sao tiếp. Căn phòng im lìm. Ánh sáng từ chiếc đèn không thể lấp đầy được tất cả, ngọn lửa chỉ vừa đủ để soi rõ một khoảng nhỏ. Nơi có hai con người đang ôm ấp lấy nhau dưới khoảng thời không.
Bỗng nhiên cô bật khóc, khóc nức nở. Đôi vai cô rung lên bần bật. Phấn thấy cô khóc thì ôm lấy cô như một phản xạ. Cậu hôn lên mái tóc của cô, những giọt nước mắt chạm vào đầu ngón tay cũng nhanh chóng được lau đi hết.
“Anh đã nghe thấy rồi có phải không?” Cô hỏi, nấc lên.
“Chuyện gì cơ?” Phấn hỏi lại.
“Cuộc nói chuyện của em với hắn. Em biết tai anh rất thính.” Cô đáp.
“Ừ.” Phấn gật đầu. “Anh có nghe được một chút.” Cậu thành thực đáp.
Cô tiếp tục khóc, càng khóc càng dữ dội hơn. Phấn không còn cách nào khác là phải ôm cô vào ngực, nước mắt cô tràn ra nhiều tới mức cậu không lau kịp nữa. Phấn không bất ngờ về hành động lần này của cô, tuy nhiên thì vẫn cảm thấy khó chịu như thế. Cậu vỗ về vai của cô, tự hỏi rằng bây giờ phải làm thế nào để khiến cho cô gái ngừng khóc.
“Anh mà đưa nó cho em là em đi mất đấy!” Cô nói, trong khi đang vùi mình vào trong ngực cậu. “Anh lấy lại nó rồi xích em vào được không?” Cô khóc, nấc nghẹn.
Phấn thở ra nặng nhọc. Cậu kéo tấm chăn che cô gái lên cao hơn rồi lại nhìn lên bầu trời đầy sao. Khuôn mặt của cậu không thay đổi, có điều sự mất mát trong đáy mắt thì không giấu đi được.
“Em về nơi đó cũng tốt. Ở đó có vòng quay khổng lồ, có công viên nước, có những bãi cỏ xanh… mặc dù anh không hiểu những thứ đó là gì nhưng anh biết là nó cũng tốt hơn ở đây. Anh chỉ có cái sa mạc này.” Cậu nói, giọng đã hơi khác. Cứ như cậu đã không còn là cậu.
Sau câu nói này của Phấn thì không ai dỗ nổi cô gái nữa. Cô cứ vùi mình vào trong ngực của Phấn mà run lên, bàn tay nắm chặt đồng xu của Phấn vẫn bám trên người cậu. Cứ như thế, cô thiếp đi từ lúc nào không biết. Phấn vẫn ngắm sao, cho đến khi người phụ nữ trong lòng cậu đã thở đều cậu mới dừng lại. Cậu bế cô về tấm thảm ngay cạnh chiếc lò sưởi, kéo tấm chăn lên và đắp cho cả hai. Cô ngủ ngon lành trong vòng tay của cậu.
Phấn ngắm người phụ nữ trong lòng. Cậu chạm vào môi của cô ấy, gỡ lọn tóc bết vào má của cô ấy. Phấn nhìn người phụ nữ như thể muốn tạc sâu hình dáng của cô ấy vào trong tâm trí vậy. Chính xác thì Phấn cũng không thể hiểu tại sao mình không giữ cô lại. Hiện tại cậu đang cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu chắc rằng cô cũng như thế bởi cô đã khóc nhiều lắm.
Nếu cô gái vẫn là “món hàng” của cậu thì không bao giờ có chuyện cậu từ bỏ cô. Phấn biết cô đã trở thành một thứ gì đó rất khác. Trở thành gì thì cậu không biết, chỉ biết rằng cô rất quan trọng. Như trái tim đập trong lồng ngực, máu chảy trong huyết quản vậy. Cậu cũng tự hỏi rằng nếu đã như thế thì tại sao cậu lại chấp nhận chuyện rời bỏ cô? Phấn hoàn toàn không hiểu lý do. Tất cả những tính từ mà cô nói với cậu đều tối nghĩa, cậu chỉ biết rằng cô gái cần được trở về nhà.
Sa mạc mịt mờ không có ánh sáng, đêm đã về khuya lắm.