Nói là cho cô thời gian để chuẩn bị nhưng Ân Viêm vừa mới ra khỏi phòng thì đã gọi người hầu vào trông chừng Sở Nghinh rồi, cũng giống như đang giám sát cô vậy.
Sở Nghinh vẫn chưa thể nào tiếp thu được thông tin là hôm nay sẽ về Thượng Hải cùng Ân Viêm, chuyện li hôn của cô còn chưa xin được Ân lão phu nhân thành toàn nữa mà, nếu bây giờ cô trở về Thượng Hải với Ân Viêm thì không phải sẽ không còn cơ hội xin li hôn nữa sao?
– Đại thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy? Đại thiếu phu nhân! Thiếu gia đã dặn cô phải chờ cậu ấy quay lại mà.
Hai cô người hầu đang giúp Sở Nghinh dọn đồ đạc vào vali thì đều hốt hoảng khi nhìn thấy cô chạy vụt ra khỏi phòng, đã cố gắng vừa đuổi theo vừa gọi cô lại nhưng cũng vô ích, bất lực nhìn người đã chạy mất dạng rồi.
Sở Nghinh không nghĩ được nhiều như vậy nữa, cô phải đến gặp Ân lão phu nhân để xin bà cho mình được li hôn trước khi bị Ân Viêm bắt trở về Thượng Hải.
…….
Sở Nghinh một mạch chạy đến phòng của Ân lão phu nhân với hy vọng cuối cùng đưa tay lên gõ cửa, rất nhanh liền nghe thấy tiếng của bà lão rất vui vẻ bảo cô tự mở cửa vào trong. Không ngờ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô đã đem tất cả mọi hy vọng của cô thiêu rụi hoàn toàn. Ân Viêm lại đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm với bà nội, trông hai bà cháu vô cùng vui vẻ vì câu chuyện của hai người lại là liên quan đến cô.
Nhìn thấy cô đi vào, Ân lão phu nhân còn cười rất hớn hở, hướng tay về phía cô bảo cô cùng ngồi xuống, bên này lại tiếp tục nói với cháu trai.
– Cháu xem, tiểu Nghinh đến thật đúng lúc đấy. Tiểu Nghinh, mau ngồi xuống đi, A Viêm vừa nói với bà rất nhiều chuyện về cháu, không ngờ hai đứa mới kết hôn đã có nhiều chuyện thú vị như vậy rồi.
Hai chân của Sở Nghinh chôn chặt tại chỗ, không dám tin nổi vào những gì đang diễn ra ngay trước mắt nữa. Như thế nào mà lại thành ra như vậy rồi? Cô đang định đến xin bà nội cho mình li hôn…..
Mặc dù ánh mắt hàm chứa ý đe dọa của Ân Viêm khiến cô rùng mình sợ hãi nhưng đây có lẽ là cơ hội duy nhất và cuối cùng của cô rồi. Cô vội đi tới trước mặt của Ân lão phu nhân rồi quỳ xuống ngay dưới chân của bà, hai tay nắm lấy bàn tay của bà rồi đặt trán của mình lên, khẩn thiết van nài.
– Bà nội, bà nội, cháu xin bà hãy làm chủ cho cháu được không? Cháu thật sự muốn li hôn với anh ta, cháu không thể ở cùng anh ta được. Bà nôi, cháu xin bà hãy giúp cháu được không? Bà nội.
Trước hành động cùng những lời cầu khẩn của Sở Nghinh thì Ân lão phu nhân cũng chỉ có chút bối rối vì chưa kịp phản ứng thôi, còn lại bà cũng không có gì kinh ngạc hay khó hiểu hoặc khó tin nữa. Ân Viêm đã ngồi đây nói chuyện với bà cả buổi trời nên chắc chắn là nói thành cái dạng đổi trắng thay đen ngay tức thì rồi. Bà đặt tay lên tay của Sở Nghinh, cũng thấy rõ là cô đang đeo chiếc vòng ngọc mà mình đưa tối qua, như vậy xem ra lời của Ân Viêm là thật rồi.
– Tiểu Nghinh, A Viêm đã nói với bà rồi. Là thằng cháu trời đánh của bà quá nóng vội nên mới làm cháu giận đúng không? Không sao đâu, bà đã mắng nó thay cháu rồi. Cháu còn nhỏ nên hay giận dỗi cũng là chuyện rất bình thường, A Viêm cũng rất cưng chiều cháu, như vậy thì bà cũng yên tâm rồi. Nếu cháu đã đồng ý làm con dâu của Ân gia ta thì từ nay về sau nhất định hai vợ chồng phải sống thật hòa thuận đấy.
Sở Nghinh nghe mà cứ như có gì đó đang đấm thẳng vào tai của mình vậy, mơ hồ không biết mình đang đứng ở đâu mới đúng. Ân lão phu nhân đang vui vẻ khi nghe cô nói muốn li hôn sao? Là bởi vì tin mấy chuyện thêu dệt của Ân Viêm sao? Còn nữa, cô từ khi nào mà đã đồng ý làm con dâu của Ân gia vậy? Chỉ khi nghe bà nói vậy thì cô mới bàng hoàng tự nhìn lại cổ tay của mình, và đúng là đã đeo chiếc vòng ngọc mà bà đưa tối qua, cô không hề tự mình đeo lên, vậy là từ lúc nào chứ. Cố gắng nhớ lại một chút, cuối cùng cô cũng nhớ ra vì sao rồi, chính là tên đàn ông kia đã giúp cô đeo lên, là vì Ân Viêm nhờ anh ta sao? Bây giờ vòng tay đã ở trên tay của cô, chẳng lẽ cô lại có thể ở trước mặt của bà nội mà tháo nó ra sao? Sao cô có thể làm được chuyện như vậy đây.
– Bà nội, không phải như vậy đâu ạ. Cháu thực sự muốn li hôn, cháu muốn li hôn với Ân Viêm, cháu không thể ở cùng anh ta được. Bà nội, cháu xin bà hãy giúp cháu được không? Anh ta dùng Thương Sở để ép cháu kết hôn, nếu bà không giúp cháu thì cháu không thể nào li hôn được với anh ta. Bà nội, bà nội, cháu xin bà hãy giúp cháu đi mà.
Thật không ngờ Ân lão phu nhân lại khoái chí cười thành tiếng, còn thúc giục cháu trai nhanh chóng đi tới dìu Sở Nghinh đứng lên nữa. Sở Nghinh không những không xin được bà mà còn bị Ân Viêm đi qua vòng tay ôm lên, hắn nghiêng đầu thì thầm bên tai của cô, lời nói mang ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
– Phu nhân, sao em không ngoan chút nào vậy? Nếu em còn làm loạn nữa, đừng trách tôi không nương tay với Sở gia của em.
Cho dù Sở Nghinh có biết rõ thủ đoạn của hắn thì sao chứ, cho dù hắn vẫn chỉ dùng mãi một thủ đoạn thì sao chứ, cô căn bản vẫn không thể nào thoát khỏi được sự khống chế này. Hắn chỉ cần dùng đến an nguy của Sở gia là đã có thể ép cô nghe lời mình, không thể nào phản kháng được. Vừa mới đe dọa cô xong nhưng trước mặt của Ân lão phu nhân thì lại diễn rất tốt vai của một người chồng cưng chiều vợ.
– Phu nhân, không phải anh đã xin lỗi em rồi sao? Chúng ta sắp phải đi rồi, đến tạm biệt bà thôi, đừng khiến bà phải lo lắng chứ.
Sở Nghinh chỉ cảm giác được dọc sống lưng lúc này đều đang lạnh toát cả lên vì hành động của hắn bên hông của mình, bàn tay của người đàn ông đang dùng lực siết chặt xương chậu của cô, cứ như là đang hận không thể bóp thành mảnh vụn luôn vậy. Cô chẳng dám thở mạnh, ánh mắt cảnh giác, mặt mũi cũng tái mét vì sợ hãi, giọng run run cầu cứu Ân lão phu nhân thêm một lần nữa.
– Bà nội, cháu xin bà, xin bà hãy giúp cháu với ạ. Cháu muốn li hôn với anh ta, cháu không nói đùa đâu ạ, bà nội.
– Sở Nghinh, con nói năng linh tinh đủ chưa?
Ân lão phu nhân còn chưa đáp lại Sở Nghinh thì Lý Huệ Tử vừa mới đến đã tức giận cắt ngang, trực tiếp đi tới giáo huấn cô một trận. Nhìn sắc mặt của bà cũng đã rất rõ ràng là không vui rồi. Nhìn Sợ Nghinh đang được Ân Viêm ôm chặt trong tay, bà mới hừ nhẹ một tiếng.
– Con còn nhỏ có thể chưa hiểu chuyện nên ta đã nhắm mắt bỏ qua cho con mấy lần rồi. Nhưng không ngờ con càng lúc càng không biết phép tắc thế này. Con tưởng cửa của Ân gia muốn bước vào là bước muốn ra thì ra à? Bây giờ con đã là con dâu trưởng của Ân gia rồi, lại có thể tùy tiện muốn nói li hôn là nói li hôn? Hơn nữa hôn nhân không phải có thể nói li hôn lúc nào cũng được.
Cả Lý Huệ Tử cũng đã đến ngăn cản thì phen này có lẽ Sở Nghinh rất khó vượt qua, thế nhưng cô cũng không thể vì vậy mà từ bỏ được. Cho dù tất cả những người ở đây đều không cho cô đạt được mong muốn nhưng cô cũng phải thử đến phút cuối cùng.
– Mẹ, mẹ chắc là cũng hiểu tình cảnh hiện giờ của con mà. Con và Ân Viêm không thể nào…..
– Đủ rồi đấy! Sở Nghinh, con nghe cho rõ đây, khi nào ta còn sống thì tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện li hôn xảy ra. Con đã gả cho A Viêm thì phải luôn giữ đúng bổn phận của mình. Chuyện này kết thúc ở đây, sau này tốt nhất đừng để ta nghe được con muốn li hôn nữa.
Thấy Sở Nghinh bị Lý Huệ Tử quát liên tục như vậy, Ân lão phu liền nhịn không được mà nói đỡ cho cháu dâu.
– A Tử, tiểu Nghinh cũng là còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, vợ chồng trẻ bất hòa thôi, con cũng đâu cần phải nghiêm khắc với con bé như vậy chứ.
Vừa được Ân lão phu nhân nói đỡ cho thì Sở Nghinh lại hướng tới bà mà van xin.
– Bà nội, cháu nói thật mà, cháu muốn li hôn, cháu muốn li hôn với Ân Viêm mà. Bà nội….
– Sở Nghinh! Thôi ngay! Con muốn ta dùng đến gia pháp mới chịu từ bỏ đúng không?
Nghe Sở Nghinh cứ sống chết đòi li hôn, Lý Huệ Tử càng tức giận hơn nữa, không nhún nhường gì mà trực tiếp đưa ra cảnh báo cuối cùng. Sở dĩ bà phản ứng gay gắt như vậy cũng chính là vì trước khi đến đây thì bà đã nhận được kết quả kiểm tra từ bác sĩ Đường. Kết quả kiểm tra, đối chiếu từng phần đã khẳng định Sở Nghinh chắc chắn có thể sinh được con cho Ân Viêm, cho nên cô chính là hy vọng duy nhất hiện giờ để Ân Viêm có thể giành được vị trí thừa kế, trước khi tất cả kết thúc êm đẹp thì bà tuyệt đối sẽ không để cho hai người này li hôn được.
Lo lắng Lý Huệ Tử thực sự sẽ phạt Sở Nghinh nên Ân lão phu nhân lại tiếp tục nói giúp cô. Bà vừa khuyên Sở Nghinh vừa bảo Ân Viêm.
– Được rồi tiểu Nghinh, lát nữa cháu còn phải lên đường về Thượng Hải mà, mau về phòng chuẩn bị đi. A Viêm, đưa con bé về đi, đừng để nó chọc giận mẹ con nữa.
Ân Viêm giống như diều gặp gió, sớm đã mừng thầm trong bụng rồi, chỉ là vẫn giả vờ như đang rất quan tâm đến vợ mình nên mới diễn một màn vỗ về cô thôi.
– Tiểu Nghinh, ngoan nào, chúng ta về phòng thôi. Đừng giận anh nữa mà, là anh không tốt, không nên dọa em sợ, chúng ta về phòng rồi nói nào.
Sở Nghinh vùng vẫy không hợp tác, vẫn nước mắt ngắn dài van xin, khẩn cầu Ân lão phu nhân đáp ứng nguyện vọng duy nhất cho mình. Nhưng Ân lão phu nhân cũng là vì muốn bảo vệ cô khỏi thái độ khó chịu của Lý Huệ Tử nên mới lấy cớ muốn vào nghỉ ngơi để đuổi cô. Còn bên cạnh cô thì Ân Viêm vẫn đang ra sức khóa chặt eo của cô lại, ép cô theo mình trở về.
– Tiểu Nghinh, chúng ta đi thôi nào.
Sở Nghinh tuyệt vọng lắc đầu không ngừng, cứ nhìn về phía Ân lão phu nhân đang được người hầu dìu vào giường rồi gọi bà liên tục. Giống như hy vọng duy nhất và cuối cùng của mình đang dần bị vụt tắt ngay trước mắt vậy.
………..
Đồ đạc đều đã được xếp hết lên xe, Ân Viêm vừa kéo Sở Nginh từ phòng của Ân lão phu nhân ra thì cũng chuẩn bị là lên xe ngay. Những người ra tiễn hai người bọn họ cũng không nhiều, Ân Điềm, Ân Diệu và hai cha con Ân Kiến Sâm. Mỗi người nói được vài ba câu thì Ân Viêm đã chủ động cắt ngang hết rồi. Ân Điềm còn muốn đi theo bọn họ đến Thượng Hải những cũng bị Ân Viêm mắng cho một trận nên cũng không thể làm gì khác.
Từ đầu đến cuối Ân Viêm luôn đứng kề bên cạnh Sở Nghinh, vì hắn đang dùng lực tay để ép cô giữ im lặng, hắn thừa biết nếu hắn buông lỏng tay lúc này thì cô sẽ lại lập tức làm loạn lên, chạy đến chỗ của Ân lão phu nhân để xin li hôn với hắn. Vì bị người đàn ông bên cạnh khống chế nên từng đường nét trên gương mặt Sở Nghinh đều không được tự nhiên.
– Tiểu Nghinh, cô không khỏe ở đâu sao? Sắc mặt kém như vậy, có cần ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi về không?
Ân Diệu luôn chú ý đến cô nên rất nhanh đã nhận thấy có gì đó bất thường, trực tiếp hỏi han luôn tình hình. Anh không ngờ là cũng chính vì động thái này của anh lại gây ra phiền phức cho Sở Nghinh, bời vì Ân Viêm vốn đã để anh vào danh sách đen trong các mối quan hệ xung quanh của Sở Nghinh. Hắn càng siết chặt eo của cô hơn, vừa là để khẳng định chủ quyền trước mặt Ân Diệu vừa là đang nhắc nhở Sở Nghinh phải chú ý đến thái độ ứng xử với Ân Diệu. Hắn cũng chẳng để cho cô trả lời mà đã tự mình trả lời thay cô luôn rồi.
– Cảm ơn em đã quan tâm, vợ của anh đương nhiên anh biết nên chăm sóc như thế nào.
Sau khi tạm biệt xong, Ân Viêm cũng lập tức kéo Sở Nghinh lên xe.
Chiếc xe đang dần dần ra khỏi cổng lớn của Ân gia, nhìn khoảng cách đang xa dần kia, tia hy vọng cuối cùng trong lòng của Sở Nghinh cũng đã bị dập tắt rồi. Cô hiểu rõ, sau khi rời khỏi Ân gia rồi thì sau này sẽ không còn cơ hội để xin chuyện li hôn nữa. Đương nhiên việc li hôn này, cô chỉ dám dựa vào Ân lão phu nhân, bà nội là niềm hy vọng duy nhất của cô, chỉ khi bà nội đồng ý thành toàn chuyện li hôn cho cô thì khi đó cô mới có thể yên tâm Ân Viêm sẽ không còn đe dọa được mình nữa. Nếu đã không được bà nội đồng ý thì đương nhiên là cô cũng không dám đề nghị li hôn trực tiếp với Ân Viêm.