Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 173: Tại sao anh ấy không cần tôi?



Chỉ có vài ngày ngắn ngủi để chuẩn bị cho tiệc đính hôn kép của Ân Điềm với Phong Dực và Ân Diệu với Tô Phỉ Thúy.

Mới trước một ngày tổ chức lễ đính hôn, Phong Dực và Ân Điềm mới đến Bắc Kinh. Không biết có phải vì sợ Ân Điềm đào hôn hay không mà Ân Điềm đi đến đâu, Phong Dực cũng theo sát không dời nửa bước.

– Phong Dực, anh có thôi đi không? Tôi đến tìm tiểu Nghinh, phụ nữ nói chuyện riêng mà anh cũng muốn xen vào à?

Ân Điềm vừa về đến cửa Ân gia đã vội gọi cho Mục Nhiễm để hỏi xem cô ấy đã cùng Ân Pháp đến Bắc Kinh chưa. Nhưng kết quả cô vừa mới gọi được thì đã nghe tiếng khóc của Mục Nhiễm, bên cạnh còn có tiếng nhạc ầm ĩ, mà người nghe điện thoại của Mục Nhiễm lại là Trần Hy. Mặc dù không hỏi han được chuyện gì nhưng cô biết chuyện này nhất định có liên quan đến Ân Pháp từ vụ việc của Úc Hinh, bây giờ bên cạnh Mục Nhiễm chẳng có ai cả, cũng không biết Sở Nghinh có biết chuyện này chưa, cho nên cô mới vội vàng đến tìm Sở Nghinh. Chỉ là không thể nào cắt được tên bám đuôi phiền phức này.

Đi theo Ân Điềm đến tận cửa phòng của Sở Nghinh, Phong Dực cũng bắt đầu lúng túng không biết nên xử trí thế nào. Nhưng cũng đang đúng lúc này thì cửa phòng cũng mở ra, và Ân Viêm đứng đối diện với cả hai người họ.

– Điềm Điềm? Em không lo chuẩn bị cho tiệc đính hôn ngày mai còn đến đây làm gì?

Ân Viêm vừa hỏi Ân Điềm lại vừa quét mắt nhìn sang Phong Dực đứng phía sau.

– Còn cậu nữa? Cậu đứng trước phòng vợ chồng tớ làm gì?

Phong Dực nghe Ân Viêm hỏi vậy mà nhất thời cũng phải choáng váng, á khẩu. Anh ta chưa biết phải nói gì mà cứ chỉ vào Ân Điềm.

– Tớ chính là sợ cô ấy lại bày trò gì nên mới phải theo sát đấy.

Ân Điềm hoàn toàn không thèm quan tâm đến Phong Dực nữa, cô kiễng chân nhìn ra phía sau Ân Viêm.

– Anh cả, em có chuyện này muốn nói với tiểu Nghinh, em có thể vào trong không?

Ân Viêm nhìn theo hướng mà Ân Điềm đang chỉ, suy nghĩ một lát thì cũng gật đầu rồi đứng sang một bên để nhường đường, cũng không quên dặn thêm vài câu.

– Đừng nói quá khuya, tiểu Nghinh phải nghỉ ngơi sớm đấy.

Được hắn cho phép, Ân Điềm ngay lập tức gật đầu rồi đi nhanh vào trong phòng, chủ động đóng cửa lại nữa.

Ở ngoài này, Ân Viêm đợi một lúc sau khi cửa phòng đóng lại thì mới hỏi Phong Dực.

– Cậu có gặp Ân Pháp không? Tớ không thể liên lạc được với nó.

Phong Dực nghiêm túc lắc đầu, trên mặt cũng lộ rõ chút bất lực.

– Trước khi đi, tớ cũng đã thử đến tìm nó, nhưng không có ở nhà, tất cả viện bảo tàng có thể tìm cũng đã tìm qua, nhưng ai cũng nói chưa từng gặp Ân Pháp. Chỉ duy nhất Mục Nhiễm đã gặp nó.

Bây giờ Ân Pháp bặt âm vô tín như vậy, Ân Viêm bắt đầu tự nghi vấn, liệu có phải hắn đã quá ích kỷ và vội vàng không. Nếu hắn cố gắng đợi thêm đến sau khi kết thúc lễ đính hôn mới công khai chuyện Úc Hinh giết Ân Tiêu thì có phải mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến mức như vậy không. Nhưng Sở Nghinh thì không thể đợi được, hắn không có nhiều thời gian như vậy, nếu hắn không ra tay trước thì Úc Hinh chắc chắn sẽ ra tay với Sở Nghinh, hắn không còn lựa chọn nào khác nữa. Huống hồ hắn vì cái chết của Ân Tiêu mà đã sống trong cơn ác mộng hơn ba năm rồi.

– Có muốn uống vài ly không?

Ân Viêm thầm thở dài một hơi, sau khi ngẩng đầu nhìn lên Phong Dực thì chủ động đưa ra lời mời.

Phong Dực cười khẩy một tiếng, nửa đùa nửa thật nói.

– Không phải đó chứ? Ngày mai là lễ đính hôn của tớ đấy, cậu muốn tớ đến muộn à?

– Phí lời, cậu uống đến mai cũng còn tỉnh.

….…

Dù Ân Điềm không đến tìm mình thì Sở Nghinh cũng định sẽ đến tìm cô ấy thôi, bởi vì trang phục cho lễ đính hôn ngày mai, cô đã bỏ công sức chuẩn bị mấy ngày liền, chỉ đợi Ân Điềm đến mặc thử mà thôi.

Cho nên khi vừa nhìn thấy Ân Điềm đến thì Sở Nghinh đã mở lời trước, khoe bộ váy cưới mà mình chuẩn bị cho cô ấy. Mà Ân Điềm thấy chiếc váy lộng lẫy ngay trước mắt thì cũng quên mất mục đích ban đầu mình đến tìm Sở Nghinh là gì, thích thú ngắm nghía chiếc váy được may riêng cho mình.

– Thế nào, Điềm Điềm, cô thích quà đính hôn này của tôi chứ?

Ân Điềm vẫn chưa nỡ bỏ tay ra khỏi chiếc váy. Cô nàng vừa vuốt ve từng đường may vừa tấm tắc khen ngợi.

– Đương nhiên là thích rồi. Tiểu Nghinh, tôi chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp như vậy đấy. Tiểu Nghinh, cảm ơn cô nhé, cô tốt với tôi với tôi thật đấy.

Thấy Ân Điềm thích chiếc váy cưới như vậy, Sở Nghinh cũng rất vui. Cô vừa dọn dẹp những dụng cụ may vá vừa hỏi.

– Vừa nãy tôi có nghe cô nói có chuyện muốn nói với tôi. Có chuyện gì mà cô lại vội vàng đến tìm tôi như vậy thế?

Động tác đang vuốt ve qua phần hông chiếc váy của Ân Điềm cũng như biểu cảm vui vẻ của cô ngay lập tức cứng đờ khi nghe câu hỏi của Sở Nghinh. Cô im lặng một lúc mới có đủ can đảm để quay đầu nhìn lại.

– Tiểu Nghinh, cũng muộn rồi, tôi về nghỉ ngơi trước đây, mai còn phải chuẩn bị nhiều thứ nữa. Cô cũng không nên thức khuya quá.

Những chuyện xảy ra gần đây đã khiến Sở Nghinh rất nhạy cảm rồi, Ân Điềm không muốn khiến cô ấy phiền não thêm nữa. Huống hồ, từ đầu đến giờ thì thái độ của Sở Nghinh đối với quan hệ của Mục Nhiễm và Ân Pháp đã bài xích rồi, nếu như lần này thực sự là Ân Pháp đã khiến Mục Nhiễm đau lòng thì có khi Sở Nghinh lại càng nảy sinh tâm lí đề phòng với Ân gia nữa. Đợi đến khi xác định chắc chắn sự tình thì nói cho Sở Nghinh cũng không muộn.

Vì còn đang lo chuyện trang phục nên Sở Nghinh cũng không suy nghĩ gì nhiều khi Ân Điềm trả lời như vậy, cô gật đầu một cái.

– Đúng là muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ rất bận đấy.

Trong lòng giấu diếm một chuyện vốn không nên giấu, Ân Điềm cũng không đủ can đảm để nhìn thẳng vào Sở Nghinh mà gật đầu một cách vội vàng rồi rời khỏi phòng.

….…

Bởi vì hôm nay Trần Hy cố tình đến tìm Mục Nhiễm, mục đích chính là đợi cô xong việc thì sẽ mời cô đi ăn, nên lúc cô vội vội vàng vàng rời khỏi địa điểm ghi hình, anh cũng đã đuổi theo sau, và biết được cô đi tìm Ân Pháp.

Anh không thể vào trong, cho nên đương nhiên anh cũng không biết giữa Mục Nhiễm và Ân Pháp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong bảo tàng. Việc duy nhất mà anh có thể làm đó là ở bên ngoài đợi cô ra. Anh nhìn thấy Ân Pháp đi ra khỏi bảo tàng, nhưng phải rất lâu sau đó thì Mục Nhiễm mới đi ra, và trông trạng thái của cô thì hoàn toàn không ổn định. Anh mơ hồ cảm giác được đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nên mới âm thầm đi theo sau cô một đoạn đường dài, cho đến khi thấy cô vào quán bar này thì anh buộc phải xuất hiện trước mặt cô.

Đã gần nửa buổi rồi, Mục Nhiễm liên tục uống hết một chai rồi đến một chai rượu nữa. Nhưng dù cô có uống bao nhiêu cũng không thể say được, ngược lại có vẻ như càng uống lại càng tỉnh hơn.

Một chai rượu mà cô rót liên tục, chẳng mấy chốc lại đổi sang một chai khác. Cứ mỗi lần như vậy thì lại phải giằng co với Trần Hy muốn ngăn cản mình.

– Đủ rồi đấy, tiểu Nhiễm, cô uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa.

Bị Trần Hy nắm lấy chai rượu của mình, Mục Nhiễm lại nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, bực dọc.

– Anh mau bỏ tay ra. Đã hứa ngồi uống với tôi rồi, anh không uống, tôi đã bỏ qua cho anh rồi, sao còn muốn cản tôi nữa?

Từ lúc Trần Hy theo cô vào đây ngồi thì chỉ có ngồi nhìn cô uống rượu liên tục như uống nước lã, chưa hề nghe cô giãi bày tâm sự gì, cũng không nhắc nửa câu đến chuyện liên quan đến Ân Pháp. Không thấy cô nói nên anh cũng không chủ động hỏi, anh chỉ nghĩ đến lúc cô muốn nói thì cô ắt sẽ nói hết thôi, anh có thể ngồi cùng cô đến khi nào cô bình tĩnh lại.

– Cô uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa. Không phải cứ có chuyện gì buồn phiền là đều có thể dùng rượu để giải quyết đâu.

Không ngờ khi nghe Trần Hy nói vậy thì Mục Nhiễm lại dừng động tác muốn tranh chai rượu lại, bỗng dưng lại rơi vào trạng thái thẩn thờ đến khó hiểu.

– Vậy anh nói xem tôi phải làm thế nào đây? Anh tưởng tôi chưa từng nghĩ thử sao? Tôi rất muốn tìm anh ấy đối chất, tìm anh ấy nói lý lẽ. Nhưng tôi lấy tư cách gì để tìm anh ấy đây?

Rốt cuộc nén nhịn cả buổi, Mục Nhiễm cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa mà nói ra hết những uất ức đang giấu trong lòng.

– Anh nói xem, tại sao anh ấy lại không hiểu được lòng của tôi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?

Bởi vì trong lòng, trong mắt của Mục Nhiễm chỉ toàn là Ân Pháp nên chắc chắn là không hề bận tâm đến Trần Hy đang cảm giác như thế nào. Người mà thích, ngồi ngay bên cạnh anh nhưng lại đang đau lòng vì một người đàn ông khác, cô đang không ngừng thổ lộ tâm tư của mình với người trong lòng của cô, và người đó đương nhiên không phải là anh, cảm giác này nếu chỉ miêu tả là tồi tệ thì hoàn toàn là chưa đủ. Nhưng bây giờ có lẽ đã quá muộn để anh thay đổi quyết định rồi, ngay từ khoảnh khắc anh quyết định lùi bước lại, chôn giấu tình cảm của mình để cô theo đuổi tình yêu mà cô muốn thì anh đã không còn cơ hội để hối hận, không còn cơ hội để lựa chọn lại nữa. Cho nên bây giờ dù có đau lòng thế nào cũng là do anh tự mình lựa chọn.

– Nếu không thể thẳng thắn đối mặt thì cô có đau lòng tự hành hạ bản thân ở đây cũng không giải quyết được vấn đề. Thay vì như vậy thì nên bình tĩnh mà phân tích lại tình hình. Lúc này cô cần tự tìm đáp án cho câu hỏi, trong lòng cậu ta có cô hay không. Nếu vấn đề không xuất phát từ tình cảm thì chỉ chính là nằm ở hoàn cảnh. Cô cũng biết rõ chuyện vừa xảy ra với mẹ của cậu ta ở nhà tổ Ân gia rồi còn gì, có lẽ vì không muốn liên lụy đến cô nên mới vội vàng cắt đứt liên hệ như vậy.

Trạng thái của Trần Hy vô cùng bình thản, dửng dưng khi phân tích từng yếu tố cho Mục Nhiễm hiểu. Giọng anh trầm ổn đều đều, không thể tìm ra được cảm xúc thực sự của anh trong từng câu từng lời vừa nói. Ai bảo anh là một bác sĩ tâm lí hàng đầu trong ngành chứ, cho nên anh không chỉ hiểu được suy nghĩ của người khác mà còn rất giỏi che giấu suy nghĩ thật của chính mình.

Mục Nhiễm sau khi nghe xong những điều mà Trần Hy vừa phân tích thì có vẻ như cũng đã chịu bình tĩnh lại để suy nghĩ. Nhưng dù cô có gạt bỏ được nghi hoặc khiến mình lo sợ thì cũng không thể nào hoàn toàn vui được, bởi vì dù cô có thể tin rằng Ân Pháp đang cố tình đẩy mình ra vì muốn tốt cho mình nhưng như vậy thì cô càng thấy đau lòng hơn nữa.

– Tại sao? Tại sao chứ? Anh ấy không cần tôi sao? Trần Hy, anh biết không? Tôi chưa từng nghiêm túc muốn ở bên cạnh một người như vậy. Tôi thích Ân Pháp, tôi thực sự rất thích anh ấy. Nhưng tại sao anh ấy lại có thể làm tôi buồn như vậy chứ? Tại sao anh ấy lại không cần tôi nữa? Thậm chí, tôi, thậm chí để có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh ấy mà đã chuẩn bị xong mọi thứ để giải nghệ rồi. Nhưng bây giờ anh ấy lại không cần tôi nữa.

Đến lúc này mới nghe được giọng điệu của cô đúng thật là giọng điệu của một người say rượu. Cô vừa khóc lóc vừa kêu than trông vô cùng đáng thương, khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng mà an ủi ngay lập tức. Và đó cũng là suy nghĩ hiện tại của Trần Hy.

Mục Nhiễm không hề chú ý đến là Trần Hy đã lưỡng lự mấy lần khi muốn đưa tay lau nước cho cô hay ôm lấy cô. Cô lại càng không nghe thấy khi anh tự cảm thán một câu.

– Thì ra cô vì cậu ta mà có thể làm đến nước này luôn sao?

Có lẽ Mục Nhiễm cũng mơ hồ nghe được gì đó nhưng vì không nghe được rõ ràng nên mới muốn xác nhận lại. Cô vừa hỏi lại thì Trần Hy đã vội khôi phục sắc thái tự nhiên như cũ rồi lắc đầu gạt hết mọi nghi hoặc của cô.

Mục Nhiễm đã uống rất nhiều rồi nên cũng đã không còn mấy tỉnh táo nữa. Thấy Trần Hy lắc đầu nên cô cũng thả lỏng lực chống ở hai tay, nửa người lập tức gục xuống. Nhưng cũng may là trước khi mặt cô úp xuống mặt bàn thì Trần Hy đã nhanh hơn một bước, chính là đỡ cô lại, để cô dựa vào vai mình mà ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.