Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 13:



Ở cửa ra vào của nhà hàng có đặt một chậu hoa lớn, anh đứng cạnh nó, mép chậu và chiều cao của anh có vẻ cân xứng.

Ngoài trời mưa phùn ướt cả mặt đường. Tiếng mưa trút xuống, vang vọng như dàn hớp xướng tươi vui của ngày xuân.

Anh cúi mặt nhìn điện thoại, không biết đang bận hay đang xem thứ gì. Khác với mấy lần cô gặp anh đều mặc thường phục, lần này anh mặc một bộ vest đen tuyền, từ đầu đến chân nguyên một cây đen. Dáng anh vốn đẹp, khi mặc lễ phục lại toả ra khí chất lịch lãm, đĩnh đạc, cứ như thể có một cơn gió từ đâu thổi qua làm lòng cô ngứa ngáy.

Nhất Dao quan sát anh, đôi mắt đen phảng phất luồng ánh sáng mông lung, mơ hồ.

Anh đứng nguyên một chỗ, hoàn toàn cách biệt với người xung quanh, ấy vậy mà vẫn toả sáng đến đẹp đẽ. Cảm giác như con người ấy đã có sức thu hút mãnh liệt trời sinh, một khi đã nổi bật thì không ai có thể tước đi hào quang vĩnh cửu.

Khuôn mặt anh bình thản, mọi nơi mọi lúc đều mang theo vẻ điềm đạm pha chút lạnh nhạt, lặng lẽ mà gây ấn tượng.

Cô chợt nhớ tới nụ cười của anh ở phòng làm việc vào đêm nọ.

Rất êm tai, rất dễ nghe.

Nó khác hẳn so với bề ngoài của anh.

Khi anh cười, khuôn mặt anh dịu dàng đi một chút, ấm áp thêm một chút, âm thầm tạc sâu nỗi ấn tượng vào trong tâm trí. Giống như…phát hiện ra một khía cạnh mới thường ẩn mình hiếm khi xuất hiện, chỉ khi trải nghiệm rồi mới biết nó tuyệt vời đến cỡ nào.

Đã gặp thì sẽ nhớ, mà đã nhớ thì sẽ không thể nào quên.

Đúng vậy.

Nhất Dao thầm cười, ngẫm một chút rồi nhấc chân quay trở lại phòng bao.

Trong phòng, Vân Ôn đang tựa vào chồng cô ấy thì thầm gì đó, mọi người vẫn đang chè chén say sưa, Quan Tuấn không thấy bóng dáng đâu, chắc là đang đi vệ sinh.

Cô đi tới ghế lấy áo khoác và túi xách của mình, nói với mọi người: “Nhà em có chút việc, mọi người cứ chơi nhé, em về trước.”

Vân Ôn hỏi han: “Việc có nghiêm trọng không thế?”

Cô lắc đầu: “Cũng bình thường nhưng vẫn phải về xem thế nào ạ.”

“Ừ, vậy em về đi.”

Vân Ôn: “Có cần chị gọi xe cho em không?”

Cô cười từ chối: “Không cần đâu, em ra ngoài bắt xe cũng được.”

“Ừm, thế đi cẩn thận nhé.”

“Về nhé!”

“Bai bai!”

Nhất Dao xách túi ra ngoài, liếc tới góc cửa ban nãy thì không còn thấy người đâu. Cô đảo mắt, bắt gặp anh đã ra ngoài, đang đứng dưới mái hiên của nhà hàng.

Nhất Dao sải bước đi.

Dụ Dân đứng tránh mưa, đầu cúi xuống, mắt dán lên điện thoại. Thấy cửa đằng sau mình mở ra, anh theo phản xạ né người sang một bên nhường đường. Người kia đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Dụ Dân không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn màn hình.

Cho tới khi người kia vươn tay qua nắm lấy tay áo anh, Dụ Dân mới rời khỏi điện thoại, nghiêng đầu sang bên. Đầu tiên là anh bất ngờ, sau đó lên tiếng hỏi.

“Cô ăn ở đây à?”

Nhất Dao gật đầu: “Tôi đi ăn với đoàn chụp ảnh.”

Trên mái hiên có treo một chiếc bóng đèn, ánh sáng hắt xuống gương mặt đỏ bừng và đôi mắt long lanh đang nhìn anh của cô.

Cô nắm tay áo anh, Dụ Dân không thu tay về, để mặc cho cô nắm. Anh cất điện thoại vào trong túi.

Bóng hai người chiếu xuống mặt đường, một cao một thấp hài hoà đến khó tả.

Dụ Dân nhìn cô, phát hiện ra điều gì đó.

Anh bỗng cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Nhất Dao ngây ngốc mở to mắt, quan sát gương mặt tuấn tú càng ngày càng kề sát mình, tay nắm tay áo siết chặt lại.

Vẫn là hương chanh đặc trưng của anh quanh quẩn bên mũi cô, lông mi Nhất Dao run lên.

Tiếng mưa như trút nước trước mắt dường như trở nên nhỏ đi, trong đầu cô chỉ còn nghe thấy nhịp trở bình ồn và cả tiếng tim đập khẽ khàng của người đối diện.

Tới một khoảng cách phù hợp, Dụ Dân dừng lại, chăm chú đặt ánh mắt lên da mặt ngập tràn sắc hồng của cô. Chưa đầy năm giây, anh rời đi, duy trì lại không gian giữa hai người.

“Cô uống rượu.”

Hoá ra lại gần như vậy chỉ để xem cô có uống rượu hay không thôi à?

Không thú vị!

Nhất Dao chợt tiến lên một bước, nghiêng người về phía trước. Cô nhón chân, kề sát môi anh. Dụ Dân sửng sốt trước hành động của cô, anh định lùi ra sau nhưng bị cô giữ chặt.

Lúc này, hai người mặt kề mặt, khoảng cách gần tới nỗi anh chỉ cần nghiêng đầu là môi có thể chạm vào khuôn mặt cô. Cả người Dụ Dân cứng đờ.

Chóp mũi cô di chuyển, hơi thở nóng rực phả lên cằm anh, khiến mọi dây thần kinh trong người anh đều nhộn nhạo. Giờ phút này, Dụ Dân hạ mắt lập tức có thể nhìn thấy hàng mi như chiếc quạt nâng lên hạ xuống, thêm cả làn da hồng hào nhẵn mịn của cô. Đáy mắt anh trầm đi.

Nhịp tim Dụ Dân nhanh hơn, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.

Anh không dám động đậy, đến cả hít thở cũng không thông.

Nhất Dao nhăn mũi, cười cười hạ chân xuống: “Anh cũng uống rượu.”

Dụ Dân nhìn nụ cười khờ của cô, cổ họng khô không khốc gọi: “Nhất Dao?”

“Ừm.” Cô cong mắt cười.

Môi anh mấp máy, yết hầu đảo một lượt: “Cô say rồi à?”

Nhất Dao thừa nhận gật đầu: “Có hơi choáng.”

Biết cô say, giọng Dụ Dân dịu hẳn, cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Cô gọi xe về nhà chưa?”

Nhất Dao cười, mái tóc cô bay bay, óng lên dưới ngọn đèn.

“Tôi ở trong kia thấy anh nên đi theo anh ra đây.”

Tức là vừa bắt gặp anh, không cất biết gì liền đi theo. Dụ Dân buồn cười, cảm giác như mình là thần tượng được mấy cô thiếu nữ theo đuổi.

Nhất Dao níu tay anh, sờ sờ hàng khuy gọn gàng: “Tôi còn chưa hỏi anh, vì sao anh lại ở đây vậy?”

Dụ Dân kệ cô xoay ngang xoay dọc tay anh không thấy chán, ngón tay lành lạnh phủ lên da tay ấm nóng.

Dụ Dân cởi áo khoác ngoài, đắp lên người cô chắn gió.

“Hôm nay có hẹn đi ăn với khách hàng.”

“Ồ…” Cô gật gù: “Tôi đã nghĩ anh có hẹn với bạn gái…”

“Tôi không có bạn gái.” Anh đáp.

“Vậy sao?” Cô nhếch môi, nụ cười càng thêm xán lạn.

“Xe của tôi đang trên đường đến rồi, tôi đưa cô về.” Anh cúi đầu nói, hai vành tai ửng đỏ.

Nhất Dao lắc đầu, bướng bỉnh lên tiếng: “Tôi chưa muốn về…”

Quả nhiên ai có rượu trong người là sẽ biến thành trẻ con cứng đầu. Trước đó Dụ Dân đã từng trải nghiệm qua với Phùng Tiêu, nay lại tới Nhất Dao.

Anh hắng giọng, nhẫn nại hỏi: “Không về vậy cô muốn đi đâu? Trời đang mưa đấy.”

Nhất Dao chớp mắt: “Đứng ở đây, tôi muốn ngắm anh!”

Dụ Dân: “…”

Có lẽ vì ánh mắt của cô quá nồng nhiệt và thẳng thắn, anh mất tự nhiên nghiêng mặt, mang tai đã đỏ thành một mảng. Dụ Dân ho khụ một tiếng, mi dài hạ xuống: “Nhất Dao.”

“Hả?”

“Cô…đừng làm thế.”

Nhất Dao lại bước lên một bước, dí mặt vào gần anh hỏi: “Làm thế là làm gì?”

“Đừng nhiệt tình như vậy…” Anh nói.

“Vì sao?” Môi đỏ mọng của cô hé mở, trên môi phủ một lớp bóng như rượu.

Biết khi say con người sẽ không kiểm soát được hành động của mình, Dụ Dân tự nhủ đừng quá để  tâm đến nó, vậy mà hương thơm trên người cô gần anh trong gang tấc, lòng bàn tay anh lại đổ đầy mồ hôi.

Dụ Dân chưa bao giờ tiếp xúc với nữ giới gần như vậy. Thậm chí khi anh ở nước ngoài làm nghiên cứu, anh đều giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, họ không làm phiền anh cũng không làm phiền, suốt ngày chỉ có miệt mài học hành và đọc sách. Trước đó anh nghĩ vấn đề này chẳng to tát đến nỗi có thể ảnh hưởng đến anh, tuy nhiên khi rơi vào tình huống đó rồi, Dụ Dân mới biết bản thân anh cực kì căng thẳng.

Cái gì mà kinh nghiệm đối phó với con gái mà Phùng Tiêu hay lảm nhảm khi bọn họ còn ở cùng nhau, nửa chữ anh cũng không hiểu.

Dụ Dân nhất thời luống cuống, không biết làm sao cho phải.

“…Tôi sẽ ngại.” Anh chớp mắt.

“…”

“…”

“…”

“…”

Nhất Dao bỗng bật cười, âm thanh trong trẻo tan vào màn mưa.

Dụ Dân nghe tiếng cô cười, mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng thực chất hai tai đã biến thành tôm luộc.

“Vậy tôi không ngắm anh nữa, anh ngắm tôi đi.” Mắt cô cong thành vầng trăng khuyết.

Đương nhiên anh không làm theo lời cô nói.

“Mỗi khi say cô đều như thế này à?” Giọng anh chùng xuống, nghe giống một đứa trẻ ủ dột.

Cô lắc đầu: “Mỗi khi say sẽ buồn ngủ.”

“Bây giờ có buồn ngủ không?”

Nhất Dao lắc lắc, lại gật gật.

Dụ Dân thành công chuyển hướng đề tài, anh đứng thẳng lưng, ân cần: “Tôi đưa cô về nhà, cô đi ngủ nhé?”

Cô nhăn mũi: “Tôi cảm giác như anh đang lừa tôi, nhưng tôi lại không phát hiện ra điểm đáng ngờ.”

Dụ Dân: “…”

“Tôi không có lừa cô.”

“Lừa con gái…không tốt.”

“Vậy sao?”

Anh gật đầu, nói dối không chớp mắt: “Ừ.”

“Thế được! Tôi về nhà!”

Nghe cô sảng khoái nói vậy, anh thầm thở phào.

Một lúc sau xe Dụ Dân đặt đã tới nơi. Anh kéo cao áo khoác che kín đầu cô, sau đó mở cửa xe để đặt cô ngồi vào rồi cũng ngồi vào theo.

“Đến phố XX.”

Anh phủi hạt mưa li ti bám trên áo, đắp nó lên cho cô.

Vì ghế quá êm ái mà Nhất Dao vừa ngồi lên đã ngủ thiếp đi, cực kì yên tĩnh như thể cô bây giờ và cô của vài phút trước đứng trêu chọc anh dưới mái hiên nhà hàng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Mưa bên ngoài tuôn rơi, bám lên cửa xe vẽ thành các đường chéo hỗn loạn, sau đó tụ lại thành giọt nước rồi lăn dài xuống mép kính. Mưa nặng hạt tuôn xuống, lấn át cả tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

Dụ Dân hướng ra ngoài cửa xe, đôi mắt đen dưới mắt kính là bao tâm tư phức tạp đang dần chất lên thành núi.

Nửa tiếng sau xe về đến cửa khu tập thể nhà Nhất Dao.

Anh trả tiền cho tài xế rồi cẩn thận che kín người cô, đỡ cô đi xuyên qua màn mưa để tới nơi khô ráo. Nhất Dao vẫn đang mê  ngủ, bước chân chỉ biết vô thức đi theo anh.

Dụ Dân đẩy nhanh tốc độ, cánh tay mạnh mẽ dìu cô.

Lúc hai người tới chân cầu thang, mái tóc anh đã ướt  đẫm, đỉnh đầu truyền tới cảm giác thanh lạnh. Anh đan tan lên tóc, giũ giũ cho bay hết nước mưa.

Dụ Dân theo trí nhớ đưa cô lên đúng tầng, bấy giờ Nhất Dao đã tỉnh lại, uể oải ngáp một cái: “Về tới nhà rồi à?”

“Ừ.”

“Chìa khoá của cô đâu?”

Cô thò tay vào trong túi, lục lọi một hồi mới tìm được chìa khoá đưa anh.

Dụ Dân tra chìa vào ổ, mở cửa ra.

Đằng sau cánh cửa là một cục đen đen đầy lông. Bông Tuyết ngẩng mặt thấy không phải chủ nhân của mình, ngay tức khắc bày ra tư thế phòng bị.

Anh đưa cô vào nhà, đóng cửa lại rồi để gọn chìa khoá lên tủ giày.

Bông Tuyết khịt mũi ngửi hai người, nhanh chóng cun cút chui vào gầm ghế.

Dụ Dân cúi người, nhẫn nại mở tủ thay dép đi trong nhà cho cô.

Nhất Dao ngoẹo đầu, mái tóc dài phủ lên lưng anh. Cô cười khúc khích: “Tôi rất hài lòng với sự phục vụ của anh.”

Dụ Dân: “…”

Thay giày ra, anh đỡ Nhất Dao vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, cởi áo khoác bị dính mưa của mình đặt sang một bên rồi đắp chăn cho cô.

Rèm trong phòng cô đóng kín, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào.

Đắp chăn xong, Nhất Dao hơi cựa người nhưng sau đó ngoan ngoãn trở lại, nằm trên giường chăm chú quan sát anh.

Dụ Dân ra ngoài rót một cốc nước lọc rồi mang vào đặt lên tủ đầu giường sợ cô nửa đêm tỉnh dậy sẽ khát.

Hoàn thành mọi việc, anh lấy lại áo khoác của mình, nhỏ giọng: “Tôi về đây.”

Trước khi anh kịp xoay người rơi đi, một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, giữ người anh lại.

Dụ Dân nghĩ cô lại bướng bỉnh, quay đầu ôn tồn nói: “Ngủ đi, mai cô tỉnh rượu tôi sẽ nhắn tin cho cô, nhé?”

Dường như cô không còn quan tâm lời anh nói, lực ở tay mạnh thêm một chút, kéo cả người anh về phía mình. Dụ Dân không kịp phản ứng, cả người bị kéo về đằng trước.

Anh nhanh tay chống hai tay lên thành giường, ngăn mình lại trước khi đè lên người cô.

Anh mở to mắt, môi hé: “Cô…”

Hai người mắt đối mắt, Dụ Dân thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương.

Mùi rượu nồng đậm vẫn thoang thoảng trong không khí.

Chợt Nhất Dao vươn tay ôm lấy mặt anh, Dụ Dân né đi nhưng bị cô giữ chặt không nhúc nhích nổi. Cô ngẩng đầu, đôi môi mềm mại đặt một nụ hôn lên môi anh.

“…”

Ngay sau đó cô buông ra, đồng tử đen láy nửa ảo nửa thực, miệng vẽ thành nụ cười: “Đây là tiền boa, tôi sẽ nhớ đánh giá anh năm sao.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.