Gameshow Vô Hạn

Chương 73: Đĩa quay địa ngục - 5



Hứa Giai chớp chớp mắt, quan sát xung quanh. Cô phát hiện ra chính mình, Tư Hải, Tề Viễn, Tiểu Doãn đều đang đứng trước đĩa quay chỉ định người chơi (số 1 – số 6).

Tay trái Tề Viễn đang giữ chặt cánh tay Tư Hải, tay phải cố định đĩa quay lại.

Một bàn tay của Tư Hải cũng đang đặt lên đĩa quay, còn bàn tay khác níu lấy Tiểu Doãn.

Tiểu Doãn thì dùng hai tay cố định đĩa quay, kiên quyết không cho nó xoay chuyển.

Còn cô… Hứa Giai nhìn lướt qua, tay trái đang kéo Tư Hải, tay phải tóm lấy Tiểu Doãn.

Một bên khác, đĩa quay xác định số tiền (1-6) có hai người đứng bên —— Nhạc Lâm và Lâm Hi.

Tề Viễn yên lặng buông tay ra, tự nhủ, “Phạm vi những người bị tình nghi đã thu nhỏ.”

Trong vòng trò chơi thứ hai, Hứa Giai chọn ra người tham gia là số 4 (Nhạc Lâm). Đĩa quay chỉ định người chơi không hề nhúc nhích nên trên đó vẫn là tên hắn.

Còn đĩa quay số lượng vốn đang chỉ vào con số 3, hiện giờ đã có sự thay đổi, chứng minh rõ ràng là có người đã chạm vào nó. Hiển nhiên, người động vào bàn quay cũng chính là người thiết kế, Nhạc Lâm và Lâm Hi, một trong hai kẻ này.

Tư Hải lẳng lặng quan sát, trong lòng nhanh chóng đưa ra suy nghĩ.

Tiểu Doãn lầm bầm nói, “Người thiết kế là Lâm Hi? Nếu như Nhạc Lâm là người thiết kế, anh ta không thể nào tự trừ đi phí nhiệm vụ của chính mình được…”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô nàng lại bé hẳn đi. Bởi vì cô nàng bỗng nghĩ đến, có thể chuyện trước mắt chỉ đang là một màn kịch. Cố ý biến mình thành người bị hại, sau đó thoát khỏi diện tình nghi.

Nhạc Lâm nhướng mày, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Hi, “Hóa ra là anh.”

Lâm Hi nhếch miệng, nhàn nhạt mỉm cười, “Đừng giả bộ nữa, không phải anh đã bị tôi bắt được rồi sao?”

Hai người họ một mực chỉ về phía đối phương, chắc chắn người kia mới là người thiết kế.

Bốn người khác xích lại gần nhau, nét mặt nghiêm túc, tựa như quan tòa chuẩn bị tiến hành thẩm tra tội phạm.

Hứa Giai mở miệng trước: “Nói chút xem, hai người có tính toán gì, sao lại đứng ở đó?”

Nhạc Lâm nói, “Tôi không phải người thiết kế, cho nên khi mục tiêu đang chỉ hướng số 4, tôi nghĩ là người thiết kế có khả năng sẽ xoay chuyển bàn quay số lượng bên này hơn, để tăng số tiền chiếm được. Cho nên tôi lựa chọn đi sang đây, bắt được người đang mò tới”.

Hắn giương mắt nhìn Lâm Hi, khóe miệng hiện lên ý cười: “Trừ Lâm Hi ra không có ai có ý định tiếp cận đĩa quay số lượng hết”.

Lâm Hi thì nói, “Tôi ở gần đĩa quay số lượng nhất cho nên định tới đây trông giữ. Sau khi thấy có người tiếp cận tôi liền bắt lấy anh ta không cho đi. Đến lúc đèn bật lên mới biết người bị bắt là Nhạc Lâm, số lượng cũng từ 3 biến thành 4, người tôi bắt được chắc chắn là người thiết kế, sao có thể sai được?”

Hai bên đều có lý lẽ của riêng mình.

Tề Viễn đặt câu hỏi, “Hai người xác định người quay là người thiết kế chứ? Biết đâu có người không phải người thiết kế nhưng vẫn đi lên quay đĩa quay thì sao?”

Lâm Hi trả lời như chém đinh chặt sắt, “Tôi không phải người thiết kế, tôi cũng không chuyển động đĩa quay.”

Nhạc Lâm thì nói, “Tôi không có tám đầu tám tay, không chú ý được hết. Cho nên tôi chỉ bắt người, không chạm vào đĩa quay.”

Nói cách khác, trong hai người họ chắc chắn có người thiết kế, đĩa quay cũng do người thiết kế dịch chuyển.

“Sao tôi cứ cảm thấy không đúng lắm”. Tư Hải giơ tay đặt câu hỏi, “Mục tiêu chỉ định chính là anh, nếu anh không phải người thiết kế thì anh còn tâm tư đi quản đĩa quay số lượng làm gì?”

Chẳng lẽ không nên lặng lẽ quay bàn quay mục tiêu, đổi thành người khác?

Nhạc Lâm mặt không đổi sắc hỏi lại: “Nếu tôi muốn quay, mọi người sẽ để cho tôi quay sao?”

Tư Hải nghẹn lời. Bốn người còn lại đều tập hợp bên đĩa quay mục tiêu, đương nhiên là vì không muốn người khác đổi vị trí kim chỉ từ số 4 sang người khác. Cứ như thế, cho dù bị cướp mất bao nhiêu tiền thì người xui xẻo sẽ là số 4, những người khác đều không có việc gì.

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như hành vi của Nhạc Lâm đúng là có lý. Tư Hải thầm nghĩ.

Nếu hắn chạy tới bên này, liệu có thể quay đĩa quay không? Nói đùa à? Bao nhiêu người đang ở hết chỗ này đấy! Nhạc Lâm còn đang định cãi lại, bỗng nhiên lại sững người —— tại sao hắn phải chứng minh cho những người khác biết người thiết kế là Lâm Hi?

Quy tắc trò chơi nói rằng, người chơi đoán trúng người thiết kế sẽ được chia đều phí nhiệm vụ tích lũy của người thiết kế. Nói cách khác, nếu người khác đoán sai, chỉ có hắn đoán đúng thì hắn sẽ nhận được 1/2 phí nhiệm vụ Lâm Hi đang có (chia 2 phần: Lâm Hi 1 phần, Nhạc Lâm 1 phần).

Nếu phí nhiệm vụ của hắn nhiều hơn một chút, biết đâu lại có cơ hội lội ngược dòng chen chân vào top 3 thì sao?

Nghĩ đến chuyện này, Nhạc Lâm bỗng nhiên nói, “Nhưng lúc nãy tối đen như vậy, tôi cũng không xác định được có người nào chạy sang bên này rồi lại chạy đi không nữa”.

Bốn người bên kia: “???”

Hứa Giai khó hiểu thăm dò Nhạc Lâm: “Anh nghi ngờ có người quay bàn quay số lượng rồi sau đó chạy sang chỗ bốn người chúng tôi?”

“Không sai.” Nhạc Lâm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc gật đầu, nói năng rất hùng hồn: “Khả năng này chắc chắn cũng tồn tại mà, không phải sao?”

“Không có khả năng.” Tề Viễn phủ định đầu tiên: “Tôi không nghe thấy tiếng bước chân chạy”.

Hứa Giai chất vấn, “Chuyển động đĩa quay số lượng rồi lại quay về, kịp sao? Lại nói, người thiết kế thấy rõ đường sao?”

“Chúng tôi đã sớm giữ chặt nhau, trên logic mà nói đúng là có khả năng có người trà trộn vào được, nhưng hành động này thực sự không thể nào làm nổi”. Tư Hải bổ sung.

Tiểu Doãn liếc Nhạc Lâm: “Anh định tìm người cõng nồi hộ nhưng không ngờ lại tự lộ ra chân ngựa của chính mình?”

Bốn người anh một câu tôi một câu, lập tức phân tích tình huống rõ ràng.

Nhạc Lâm ngậm miệng không nói tiếp, nét mặt hiện lên chút chật vật, dường như đang hối hận vì mình nói sai.

Ngay sau đó, hắn và Lâm Hi liếc qua nhau, đột nhiên cất cao giọng nói, son sắt thề thốt, “Không phải người khác thì chính là anh ta!”

“Tiếp tục diễn đi.” Tiểu Doãn cười nhạo.

Lâm Hi lập tức hiểu rõ. Đĩa quay số lượng bên này chỉ có anh ta và Nhạc Lâm thế nên người ngoài có thể không biết nhưng hai người họ đều tự biết, đến cùng người ra tay là người nào.

Thế nên chắc chắn Nhạc Lâm đã đoán được mình là người thiết kế. Hắn nói ra những lời như vậy vì đang muốn thả bom khói ra ngoài, không muốn người khác đoán được, tự tích lũy phần tiền được chia cho chính mình.

Thế cũng tốt.

Lâm Hi lùi ra phía sau một bước, trên gương mặt bình tĩnh nở nụ cười, không nói thêm gì nữa. Giống như hiện giờ ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, Nhạc Lâm đã bại lộ rồi, hắn không cần giải thích thêm.

“Nhạc Lâm là người thiết kế?” Hứa Giai luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trước đó cãi nhau rất hăng, sao hiện giờ đột nhiên lại im lặng, để cho chính mình trở thành một kẻ khả nghi? Dường như hơi kỳ lạ.

“Tiếp tục đi.” Tề Viễn thản nhiên nói. Ánh mắt anh lại như như chim ưng, vẫn còn băn khoăn đảo qua hai người, Nhạc Lâm và Lâm Hi.

Đúng lúc này, hệ thống công bố quy tắc trò chơi thứ ba: “Vòng ba – chọn thìa. Tổng cộng có mười chiếc thìa, bên trên có nhãn dán số lượng từ 1 tới 10. Dùng đĩa quay chọn người tham gia, nếu tổng con số tất cả người chơi tham gia chọn trúng lớn hơn hoặc bằng 18 thì nhiệm vụ thắng lợi. Nếu tổng con số tất cả người chơi chọn ra nhỏ hơn 18 thì nhiệm vụ thất bại”.

Hứa Giai lập tức phản ứng lại: “Cho nên nếu quay ra số lượng người tham gia là 6 thì chắc chắn đã chiến thắng?” (Cho dù trong đội có tay thối, tất cả thành viên trong đội chọn số lượng nhỏ nhất thì số lượng sẽ là 1+2+3+4+5+6=21>18)

“Nếu như chọn trúng số lượng người tham gia là 1 thì nhiệm vụ thất bại không thể nghi ngờ”. Tề Viễn bổ sung.

Hệ thống yêu cầu, “Trò chơi vòng này đặt cược trước, chọn người dự thi sau”.

“Chuyện quay ra số lượng người dự thi là bao nhiêu rất quan trọng”. Lâm Hi bày tỏ đồng tình.

Nhạc Lâm đột nhiên bùng nổ, phát điên nói: “Tại sao lại là so vận may nữa vậy?! Không thể là trò chơi trí tuệ được à?”

Tay thối mãi không thôi, cứ như bị nguyền rủa, hắn chịu đủ lắm rồi! Rõ ràng là người chơi cấp cao, nhưng cứ gặp phải trò chơi vận may thì hắn biến thành tay mơ + bom hẹn giờ, quả thực muốn phun máu.

“Tỉnh táo lại, tách nhau ra đặt cược đi”. Hứa Giai không có vấn đề gì, vì cô đã sớm chọn từ bỏ vòng đặt cược này.

Trước mắt người chơi đứng đầu là số 2, có 140.000.

Hạng hai là số 1, có 100.000.

Hạng ba là số 6 có 66.666.

Cô nhìn ra được Tề Viễn không phải người thiết kế, mà những người chơi khác cho dù có cược hết cũng không qua được cô. Thế nên cô chỉ cần đoán ra người thiết kế là ai, chắc chắn cô sẽ giành chiến thắng, căn bản không cần mạo hiểm.

Rất nhanh, tất cả mọi người đã hoàn thành đặt cược.

“Ai quay đĩa quay đây?” Tư Hải hỏi thăm.

“Để tôi đi”. Tề Viễn chủ động đề nghị.

Không có ai phản đối, thế là Tề Viễn bước tới chuyển động đĩa quay.

Tiểu Doãn đã sớm bị loại, bày tỏ tôi không quan tâm.

Hứa Giai bỏ quyền, cũng không để ý đến kết quả mấy.

Bốn người còn lại sắc mặt nặng nề, ánh mắt dính vào đĩa quay, rõ ràng rất quan tâm đến kết quả.

“3.” Tề Viễn chớp mắt, nói: “Cũng không tệ lắm”.

“Ai chọn người dự thi?” Anh quay lại hỏi những người phía sau.

“Để tôi”. Tư Hải xung phong nhận việc, không đợi người khác tỏ thái độ, cô bé nhanh chóng chuyển động đĩa quay —— vòng cuối cùng rồi, không thể giao tất cả hi vọng cho người khác được.

Ai ngờ…

“Người đầu tiên tham gia: Nhạc Lâm.”

Tư Hải, “…”

Người không nên được chọn nhất lại được chọn.

Đúng thế, cô bé đã đặt cược tất cả cho phương án toàn đội chiến thắng, thế nhưng lại tự mình mang tay thối vào trận đấu.

Tư Hải cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, tự giác cúi đầu xuống.

“Tiếp tục quay đi”. Tề Viễn mang theo nụ cười mỉm, cổ vũ Tư Hải tiếp tục quay, rõ ràng đã bỏ phiếu cho phương án toàn đội thất bại.

“Tôi không quay, đổi người đi”. Tư Hải nhất định không chịu.

“Vậy để tôi lên”. Tiểu Doãn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tích cực phấn chấn chạy đến quay đĩa quay.

Đĩa quay dừng lại, cô nàng vui mừng tuyên bố: “Chọn được Tề Viễn rồi”.

“Hay là để tôi quay một lần nhé”. Lâm Hi dùng giọng điệu hỏi thăm nhìn bốn phía xung quanh.

“Thì quay chứ sao”. Hứa Giai thuận miệng đồng ý.

“Hay là để cho Hứa Giai…” Tư Hải vừa định nói gì đó thì Lâm Hi đã chuyển động đĩa quay, đành phải bất đắc dĩ im lặng.

Tốc độ đĩa quay chậm dần, cuối cùng dừng lại, kim đồng hồ chỉ vào Hứa Giai.

Nói cách khác, ba người dự thi là Nhạc Lâm, Tề Viễn, Hứa Giai.

Tư Hải lập tức nhẹ nhàng thở phào.

Hứa Giai đi đến bên cạnh Tề Viễn, nhẹ giọng hỏi thăm, “Cậu cược gì thế?”

“Thất bại.” Tề Viễn dùng giọng nói cực nhỏ trả lời.

Hứa Giai im lặng. Sắp xếp hiện tại… muốn để đội thua trận quả là có chút khó khăn.

“Cậu có tin tưởng thực lực của vua tay thối không?” Chính bản thân Tề Viễn lại rất bình tĩnh: “Những người không tin huyền học đều đã thua”.

Hứa Giai bật cười, nghiêm trang đáp lại: “Có lý”.

Trò chơi bắt đầu, Hứa Giai là người đầu tiên ra trận.

Trong nháy mắt, mười chiếc thìa xuất hiện trước mắt cô. Lòng thìa được che bởi một lớp vải đen, không nhìn rõ con số trên đó.

Hứa Giai không cần nghĩ ngợi, tùy ý chọn một cái. Ai ngờ mở ra xem xét thì trên đầu chiếc thìa lại có dán con số ‘8’.

“Làm tốt lắm!” Tư Hải vô cùng hài lòng.

Hứa Giai cau mũi, không vui lắm.

Lúc đi ngang qua, Tề Viễn nhẹ giọng an ủi, “Không sao đâu”.

Ngay sau đó, dưới đông đảo ánh mắt mọi người anh chọn lấy một chiếc thìa khác. Lúc lật ra xem, con số trên đó là ‘7’.

“Hiện tại tổng số nhận được là 15”. Lâm Hi nhanh chóng tính toán: “Nhạc Lâm chọn trúng thìa số 1 hoặc số 2 thì đội thất bại (<18). Nếu lựa chọn trúng những con số khác thì cả đội chiến thắng (≥18).”

Nhạc Lâm, “…”

Giờ này khắc này, hắn chỉ có một câu hỏi —— vì sao hai người kia lại nhanh như vậy, để lại trách nhiệm thắng bại quan trọng này cho hắn chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.