Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
7 giờ sáng, Ngụy Tử Hư đẩy cửa ra ngoài.
Mặt trời đã lên cao, cửa chính biệt thự ở hướng bắc, ánh nắng chiếu xiên qua các khung cửa sổ in lên mặt sàn những ô vuông sáng rực. Tia nắng thiên về màu vỏ quýt, chiếu lên sàn nhà bằng gỗ lộ ra vẻ biếng nhác. Cầu thang dựng ngay chính giữa, chia đại sảnh thành hai nửa, mỗi bên có sáu chiếc đèn treo lớn hình nhành hoa, màu đồng thau, tạo hình tinh xảo. Bên trái cầu thang, dưới trùm đèn có một bàn trà nhỏ và ghế sô pha, Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na đang ngồi đối mặt.
Ngụy Tử Hư ra khỏi phòng thì nhìn dưới tầng trước, sau đó tầm mắt mới trở lại tầng hai.
Lưu Tỉnh đã xuống, tầng hai chỉ còn lại hắn và Bành Dân Tắc. Để xác định tình huống thương vong, tới gõ cửa phòng anh là một điều cần thiết.
Hắn đi sang phía đông tầng hai.
Cửa sổ hướng bắc cao hơn, ánh nắng chiếu rọi trên hành lang tầng hai, tạo thành những ô vuông nhỏ nhảy nhót. Mỗi ô vuông nghiêng nghiêng lại bị chặn lại bởi cái bóng của lan can, thẳng tắp đổ xuống như một đoàn binh lính dàn hàng. Ngụy Tử Hư đi lướt qua những ô nắng này, ánh sáng đọng trên cánh tay hắn, lúc nóng lúc lạnh.
Lúc này đèn đóm trong biệt thự còn chưa bật, tất cả đều là ánh sáng tự nhiên. Nội thất bằng gỗ khiến không gian có vẻ u ám, những nơi không được nắng mai chiếu đến thoáng vẻ cổ xưa ủ dột. Giữa không gian u tối đó, từng chùm sáng lại càng thêm nổi bật, cách biệt xung quanh, những hạt bụi li ti bay lả lướt bên trong, tựa như tro tàn núi lửa đọng lại rơi xuống đáy biển.
Ngụy Tử Hư bước qua những chùm sáng đó, tựa như đứng dưới ánh đèn spotlight, từng bước từng bước nhảy qua những ngọn đèn còn lại.
Rất lâu rồi không còn để tâm đến những khung cửa bình thường nữa, giờ nhìn lại, mới phát hiện cảnh vật thường ngày cũng có thể mang theo ý vị đến nhường đó.
Một ngày mới lại bắt đầu. Ngụy Tử Hư đi đến trước cửa phòng Bành Dân Tắc.
Hắn còn chưa kịp gõ, cửa đã mở ra.
Tay Bành Dân Tắc nắm chốt cửa, tầm mắt hướng xuống đất, bờ môi nứt nẻ, thoạt nhìn có chút tiều tụy.
“Dân Tắc, ngủ không ngon sao?” Ngụy Tử Hư quan tâm hỏi.
Hắn vừa dứt lời, không ngờ Bành Dân Tắc phản ứng quá lớn, kêu lên một tiếng, lui về phía sau đụng phải chân tường khiến anh mất thăng bằng, Ngụy Tử vội vã đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Nắm được rồi, hắn phát hiện cơ bắp Bành Dân Tắc căng cứng, da gà từ chỗ hắn chạm vào bắt đầu nổi lên từng mảng, đến cả tóc gáy cũng dựng đứng, mái tóc ngắn cũn của anh nhìn qua như phồng thêm một vòng. Bành Dân Tắc rút tay về, đứng vững, hít thở sâu. “Là cậu à.”
“Ừm.” Tay Ngụy Tử Hư vẫn giữ nguyên trạng thái nắm hờ, bị Bành Dân Tắc từ chối, không thể làm gì khác ngoài thu về. “Anh sao vậy?” Hắn đứng trước người Bành Dân Tắc, cẩn thận kiểm tra thân thể anh, phát hiện trong mắt anh có tơ máu dày đặc, da mặt cũng trắng bệch.
Bành Dân Tắc lùi về sau một bước, nắm lấy cổ tay mình, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Không sao, chỉ là tối qua gặp ác mộng, sau đó không thoải mái nên phải vào nhà vệ sinh mấy lần.”
Ngụy Tử Hư cau mày. “Có phải bị viêm dạ dày không? Dân Tắc, bây giờ đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Hơi choáng đầu chút thôi, mệt nữa, chờ thẩm phán xong quay về ngủ bù vậy.” Bành Dân Tắc nói xong thì không nhìn Ngụy Tử Hư nữa, vòng qua hắn đi về phía cầu thang.
Ngụy Tử Hư nhìn theo bóng lưng anh.
Hôm qua nghe Lục Dư nói những lời kia, hắn còn tưởng Bành Dân Tắc sẽ không sống nổi đến sáng nay, không ngờ anh ta chẳng chút thương tổn, Ngụy Tử Hư thấy hơi bất ngờ. Rốt cuộc Lục Dư có ý gì? Tạm thời Ngụy Tử Hư vẫn chưa nghĩ ra.
Hắn đi theo Bành Dân Tắc xuống lầu.
Đến bậc thang cuối cùng, cách vài bước chính là bàn trà chỗ Lưu Tỉnh ngồi. Ngụy Tử Hư nhìn Bành Dân Tắc đi vào bếp, tự nhiên quay đầu qua chào hai người họ. Hàn Hiểu Na ngồi đối diện cầu thang, từ lúc Ngụy Tử Hư đi xuống đã không ngừng dõi theo hắn. Nghe hắn chào, cô thoáng liếc qua Lưu Tỉnh, dè dặt phất phất tay. Lưu Tỉnh chỉ quay mặt sang một chút, lạnh lùng liếc hắn một cái rồi quay về.
Ngụy Tử Hư đứng tại chỗ, có chút nghi hoặc nhìn bóng lưng Lưu Tỉnh, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, lướt qua họ đi vào nhà bếp.
Trước mặt Bành Dân Tắc đặt một bát yến mạch cacao, sữa bò đầy ụ, những mảnh yến mạch dính dính dán chặt lấy nhau. Anh ngồi một mình sau quầy bar, đầu rũ xuống, dáng vẻ phờ phạc. Tối qua còn nói sẽ làm đồ ăn ngon cho Ngụy Tử Hư, bây giờ hình như lại quên mất rồi. Ngụy Tử Hư vừa vào bếp, anh lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn. Ngụy Tử Hư đóng cửa, sắc mặt Bành Dân Tắc bỗng chốc tái nhợt, cái mông khẽ dịch về phía sau, mãi đến tận khi sắp rơi ra ngoài, hai tay chống xuống rìa ghế, eo lưng thẳng tắp, tầm mắt dán chặt lấy Ngụy Tử Hư như muốn xuyên thủng một lỗ qua thân thể hắn vậy.
Nhìn anh như vậy, Ngụy Tử Hư không khỏi lộ vẻ lo âu.
“Dân Tắc, anh thực sự không có vấn đề gì chứ?” Hắn đi tới bên cạnh Bành Dân Tắc. “Chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không, thoải mái lắm, chỗ nào cũng thoải mái cả.” Bành Dân Tắc lập tức đáp lại.
Ngụy Tử Hư tất nhiên không chấp nhận câu trả lời này, xoa cằm chăm chú quan sát Bành Dân Tắc. Quần áo trên người anh vẫn là từ ngày hôm qua. Anh ngồi nghiêm chỉnh trước mặt hắn, bộ dáng như hoàn toàn không mong hắn đến gần, cũng không muốn trả lời câu hỏi của hắn. Nhìn qua không giống người cả buổi tối chạy vào nhà vệ sinh, mà giống một người cả buổi tối chìm trong kinh hãi tột độ hơn.
“Sau khi bị viêm sẽ rất dễ phát sốt, Dân Tắc, anh có thấy nóng người không?” Ngụy Tử Hư hỏi xong tự nhiên vươn tay qua, muốn sờ trán anh. Tay hắn bị Bành Dân Tắc đỡ được, lặng im đẩy về.
“Xin lỗi.” Bành Dân Tắc xoa xoa huyệt thái dương, quay mặt sang hướng khác. “Hình như tôi vẫn còn bị cơn ác mộng hôm qua ám ảnh, muốn yên tĩnh một chút.”
“Vậy à.” Ngụy Tử Hư mím môi, hàng lông mày tiu nghỉu rũ xuống, ngồi xuống đối diện Bành Dân Tắc. “Trong lòng có gì khó chịu tốt nhất vẫn nên nói ra, một mình chịu đựng chỉ khiến tình hình càng tồi tệ hơn thôi. Nếu anh không ngại, có thể tâm sự với tôi một chút không?”
Bành Dân Tắc cúi đầu, quai hàm vốn căng thẳng khẽ run rẩy từ từ thả lỏng, bật ra một nụ cười khổ. Anh gác khuỷu tay qua một bên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Hư. “Nội dung cụ thể tôi quên mất rồi, chỉ biết đó là một giấc mơ vô cùng khủng khiếp, có lẽ là giấc mơ khủng khiếp nhất tôi từng gặp từ trước tới nay.”
Ngụy Tử Hư có chút an ủi gật gật đầu, khẽ nghiêng người về phía trước, dùng hai tay ủ lấy tay phải Bành Dân Tắc, dịu dàng cười với anh. “Quên là tốt rồi. Một giấc mơ kinh khủng như vậy, quên đi là tốt nhất.”
–
【 Thẩm phán bắt đầu. 】
Hôm nay quanh bàn chỉ có 7 người, giữa họ hiện ra từng khoảng trống thưa thớt.
Sau khi Director tuyên bố thẩm phán bắt đầu, mọi người đều rơi vào trầm mặc. Không một ai lên tiếng trước, mãi đến tận mười phút sau, họ mới nhận ra bầu không khí nặng nề này do đâu mà có. Đến tận ngày hôm qua, người đầu tiên mở miệng vẫn luôn là Lạc Hợp. Y sẽ hỏi trước một lượt hành tung của tất cả mọi người, đưa ra một số điểm đáng ngờ, sau đó phân tích tổng kết xem cuối cùng nên bỏ phiếu cho ai. Lúc này không còn Lạc Hợp dẫn dắt, nhất thời cũng chẳng ai muốn phá vỡ sự im lặng.
“Khụ khụ, vậy…” Ngụy Tử Hư do dự mở miệng. “Trước hết cứ nói kết quả kiểm tra đi? Lưu Tỉnh, anh kiểm tra tôi rồi chứ?”
Hắn vừa dứt lời, tầm mắt mọi người lập tức tập trung sang đây, hai người cách hắn gần nhất càng thêm giật mình.
Mạc Vãn Hướng mở to mắt. “Tối qua kiểm tra anh sao, nói lúc nào vậy?”
Bành Dân Tắc nhìn về phía Lưu Tỉnh. “Cậu đặc biệt chạy đến trước mặt Ngụy Tử Hư nói sẽ kiểm tra cậu ấy? Hừ…” Ánh mắt anh đảo qua Triệu Luân và Lục Dư ngồi đối diện. “Chẳng phải có vài người càng cần phải lập tức kiểm tra hơn sao, lãng phí một cơ hội như vậy?”
Lưu Tỉnh vừa định trả lời đã bị hỏi ngược về, lập tức chuyển đề tài: “Tôi muốn kiểm tra ai là quyền tự do của tôi.”
“Tất nhiên không phải.” Bành Dân Tắc hoài nghi nhìn gã. “Hôm qua cậu một mực khẳng định Lạc Hợp là Sói, phiếu cũng bỏ cho anh ta, sao đến tối lại dựa theo suy nghĩ của Lạc Hợp mà kiểm tra Ngụy Tử Hư? Nói trước, tôi tin Ngụy Tử Hư là người phe Thiện. Nếu cậu soi ra cậu ấy là Thiện, tương đương với cố ý lãng phí một lần kiểm tra vô ích. Nếu soi ra Sói, bọn tôi cũng chẳng có cách nào chứng minh, chỉ cần một câu là có thể hành quyết Ngụy Tử Hư. Lưu Tỉnh, hai ngày liên tiếp mà bỏ phiếu cho hai người gần như chắc chắn là phe đối địch, tôi sẽ phải nghi ngờ thân phận Tiên Tri của cậu.”
Anh nói năng trật tự rõ ràng, ngữ điệu bình tĩnh, xung quanh đều có thể nghe rõ. Mạc Vãn Hướng cách đó một ghế cũng gật đầu nói. “Tôi cũng tin Ngụy Tử Hư. Lý do thì hôm qua đã nói rồi, nếu Ngụy Tử Hư là Sói, tối thứ hai đã không cứu tôi, cứ đẩy tôi luôn vào lưới điện chẳng phải vừa ngụy tạo được hiện trường tự sát vừa không bị bại lộ vũ khí sao.”
Ngụy Tử Hư như không ngờ sẽ có người đứng ra biện hộ thay hắn, ngơ ngẩn nhìn Bành Dân Tắc và Mạc Vãn Hướng, ánh mắt đầy sự cảm kích, nhỏ giọng nói: “Hai người… Cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn.”
Những người còn lại phản ứng mỗi người mỗi vẻ. Chưa cần nói gì, Triệu Luân vừa nghe đã rất tán thành, quay đầu nhìn Lưu Tỉnh với nụ cười như thành công bỏ đá xuống giếng. Lục Dư thì bình tĩnh hơn, chỉ thản nhiên nhìn Bành Dân Tắc và Mạc Vãn Hướng chăm chú.
“Ờ, hiểu rồi, mệt mấy người phải dài dòng.” Lưu Tỉnh cười một tiếng. “Tôi soi Hàn Hiểu Na, Thiện.”
Kết quả này có chút tẻ nhạt, Triệu Luân không hóng được drama, chán nản ngả người ra ghế. Không có ai bị giết, cũng không soi ra Sói, thẩm phán coi như kết thúc. Có lẽ thêm mấy Đêm bình an nữa là Director tuyên bố phe Thiện thắng luôn được rồi.
Triệu Luân đang chuẩn bị tiến vào trạng thái chờ bữa trưa, Hàn Hiểu Na lại đột nhiên lên tiếng.
“Nếu Tiên Tri đã xác nhận thân phận của tôi, hơn nữa đêm qua cũng xảy ra một chuyện, tôi muốn lật bài. Tôi là Phù Thuỷ.”
Phù Thuỷ?
Bầu không khí căng thẳng hẳn lên. Phù Thuỷ lật bài, hơn nữa giọng điệu có vẻ như đã dùng thuốc, là thuốc giải hay thuốc độc? Hôm qua không có thương vong, vậy hẳn là thuốc giải. Tối qua là Đêm bình an giả sao?
“Phù Thuỷ?” Bành Dân Tắc hỏi. “Tối qua cô cứu ai sao?”
Hàn Hiểu Na: “Cứu chính tôi. Tối qua trong khoảng từ 9 đến 10 giờ, tôi ở trong phòng, có người từ ngoài cửa sổ bắn laser xuyên thủng cổ tôi, tôi lập tức dùng thuốc giải mới sống sót được.”
“Ồ?” Bành Dân Tắc nhìn cô. “Khí sắc cô cũng tốt thật đấy. Lần trước Ngụy Tử Hư mất máu, sắc mặt tái nhợt cũng phải mất mấy ngày.”
Lời anh nói chẳng biết là đang nghi vấn hay đang chế nhạo, Hàn Hiểu Na hơi khó chịu, nhưng cũng không có gì để phản bác. Cô chưa từng tiếp xúc với Bành Dân Tắc, trong ấn tượng của cô anh chỉ là một người đàn ông ngay thẳng cơ bắp cuồn cuộn, bây giờ nhìn lại mới phát hiện anh cũng không ngu ngốc lắm. Hơn nữa một khi là chuyện liên quan đến Ngụy Tử Hư, anh sẽ lập tức trở nên cực kỳ chi li cẩn thận, bây giờ là thế, hôm qua lúc Lạc Hợp chỉ điểm Ngụy Tử Hư cũng vậy. Còn cả cái lần Triệu Luân bị tập kích nữa, Ngụy Tử Hư cũng nhất quyết đứng ra che chở cho anh.
“Tôi không biết gì đâu, tối qua ăn cơm xong tôi đều ở lỳ trong phòng.” Mạc Vãn Hướng nói trước. Thật ra cô đã được Lưu Tỉnh xác nhận, không có hiềm nghi, nhưng bản tính nhát gan vẫn khiến cô lập tức muốn phủi sạch quan hệ.
Kế tiếp là Bành Dân Tắc, anh nói: “Trước 10 giờ tôi đều ở trong thư phòng với Ngụy Tử Hư, không nhớ ngoài cửa sổ có động tĩnh gì khác thường không.” Anh nhìn về phía Ngụy Tử Hư, người kia đáp lại bằng ánh mắt đồng tình.
Lưu Tỉnh chuyển tầm mắt sang nửa kia bàn tròn.
Lục Dư: “Khoảng 9 giờ tôi về phòng. Phòng Hàn Hiểu Na ở ngay sát cạnh, tiếng tôi mở chốt cửa cô ấy có thể nghe thấy. Sau đó tôi không ra ngoài nữa.”
Đến Triệu Luân, hắn chớt quớt mà nói: “Tôi? Tâm trạng không vui, tản bộ dọc bờ sông.”
“Vậy sao?” Lưu Tỉnh cười như không cười. “Cũng tức là, lúc đó bên ngoài biệt thự chỉ có mình mày.”
“Thì sao?” Triệu Luân không hiểu đầu cua tai nheo gì. “Tao cũng không tới gần phòng Hàn Hiểu Na, Bành Dân Tắc không phải đã nói là không nghe thấy tiếng động gì khác thường sao?”
Lưu Tỉnh: “Không nghe thấy thì có thể do mày đã ẩn núp kỹ.”
Ác ý chỉ cần một câu nói đã lộ ra hoàn toàn, nhất là khi ở ngay trên bàn thẩm phán, trong lúc tất cả những người xung quanh đều đang cảm thấy bất an. Triệu Luân nghe gã nói mà nổi khùng: “Mày nói cái đ*o gì! Thử mở mồm ra nữa xem có tin tao cho mày —— ”
“Không phải cậu ấy.”
Một thanh âm tỉnh táo dị thường vang lên.
Lục Dư nói xong, quay đầu lại, giữa chốn căng thẳng vẫn thong dong nhìn về phía Lưu Tỉnh: “Không phải cậu ấy làm.”
Lưu Tỉnh cười lạnh: “Có chứng cứ gì không?”
Lục Dư nói: “Không có chứng cứ. Tôi chỉ biết chắc là như thế. Vẫn phải nhắc anh một câu: Anh cũng không có chứng cứ chứng minh là do cậu ấy làm.”
Lưu Tỉnh vừa định mở miệng, Lục Dư đã nói tiếp: “Không cần phí công viện cớ, tôi biết anh muốn nói gì. Cả hai chúng tôi đều chưa được kiểm tra, lúc này lại bao che cho nhau, nhìn rất giống hai con Sói. Nếu chỉ bỏ phiếu hành quyết được một người, đêm nay có thể sẽ có thêm người bị Sói giết. Có muốn thử một chút không, bỏ cho chúng tôi số phiếu bằng nhau, để xem kết quả sẽ như thế nào?”
Cả miệng anh toàn chết với chết, Triệu Luân ngồi bên cạnh hoảng sợ đến choáng váng, “Này!”
Lục Dư không để ý đến Triệu Luân, tiếp tục nói: “Lúc bỏ phiếu mọi người có thể trông chừng lẫn nhau, một người bỏ quyền, sau đó hai người bỏ cho Triệu Luân, hai người bỏ cho tôi. Nếu có thể đồng thời hành quyết cả hai, chẳng phải rất đúng ý anh sao?”
Anh nói xong lời cuối cùng, khóe môi như ẩn như hiện kéo lên một nụ cười mỉm. Tròng mắt trắng đen rõ ràng, phản chiếu hình ảnh Lưu Tỉnh nghẹn họng tức tối.